Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 373 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 21:16:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 302: Kết Thúc (10)
ô lập tức choàng tỉnh, “Không cần!” Cúi đầu nhìn người mình đầy vết thâm tím bất mãn chu môi lên, hai tháng nay người này tràn đầy tinh lực, trên người cô không ngày nào không có vết dâu tây, bị anh ôm vào tắm rửa, không phải không khiến cho cô eo mỏi lưng đau sẽ không bỏ qua sao?
Lúc này, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, người gọi điện thoại là Lãnh Dực.
“Alo, anh cả, em? Em và Duy Nhất còn đang ngủ!”
Duy Nhất đánh một quyền qua, trừng mắt với anh, “Sao lại đáp như thế?”
Lãnh Ngạn cười to, “Ha ha, anh cả, suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần ngủ, không quấy rầy, vâng, chúng em lập tức đi, đi nhà anh? Cũng tốt, đặc biệt thích món ăn anh làm!”
“Đổi chỗ?” Thấy anh nói chuyện xong, Duy Nhất hỏi.
“Ừ! Mau đứng lên! Đi nhà anh cả.”
Nhà Lãnh Dực thật ra chính là nhà cũ họ Lãnh, Lãnh Ngạn thúc giục anh trai mau chóng khai chi tán diệp * ở nhà cũ, anh lại mỗi ngày trồng hoa trồng rau, cộng thêm nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vốn không để trong lòng, nhưng mà, tay nghề nấu ăn của Lãnh Dực thật sự càng ngày càng tốt, miệng hai người bọn họ đều thích, thường đến nhà anh kiếm cớ xin cơm, về phần Duy Nhất, Lãnh Dực đáp ứng rồi, cô vĩnh viễn có quyền lợi ăn cơm chùa.
(*) khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, ý chỉ con đàn cháu đống.
Lúc lái xe đến nhà Lãnh Dực, tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ, Duy Nhất mang theo một mặt Phật vàng treo lên cổ con gái bảo bối của Mỹ Mỹ, “Đây là mẹ nuôi sớm đáp ứng rồi, hiện giờ mới cho, thật ngại quá!”
Doãn Tử Nhiên nhìn cô trêu tức, “Em gái bảo bối, đừng cứ mẹ nuôi mẹ nuôi hoài, em cũng có thể làm mẹ thật, anh còn làm cậu! Có phải Lãnh Ngạn...” Ánh mắt anh mang theo nghi vấn quét lên người Lãnh Ngạn.
“Trời đất chứng giám!” Lãnh Ngạn vội vã nói rõ, “Tôi thế nào Duy Nhất có quyền lên tiếng nhất, Duy Nhất, em nói đi!”
“Đi chết đi!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, hai má ửng đỏ.
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn còn cần cố gắng!” Lãnh Dực đi tới vỗ vỗ vai em trai.
Lãnh Ngạn rất không hài lòng, “Này, anh trai, anh cũng hơi quá đáng đi, mỗi ngày anh chỉ xử lý mấy cây cối của anh, ném công ty cho em, hiện giờ nhiệm vụ này cũng giao cho em, nhưng nhiệm vụ này ấy mà, em vô cùng thích.” Anh ôm Duy Nhất, cười xấu xa.
“Hôm nay anh muốn ăn đánh!” Duy Nhất đấm anh một quyền.
“Nhưng mà anh cả, từ tuần tới anh đến công ty đi, bởi vì em và Duy Nhất muốn đi du lịch vòng quanh trái đất tám mươi ngày, em mặc kệ công ty!” Lãnh Ngạn ra vẻ cuối cùng được giải thoát.
Di chúc của ông cụ nhà họ Lãnh, 60% cổ phần vẫn thuộc về Lãnh Dực, bởi vì Lãnh Dực đã chết, cho nên mới có chuyện ở nhà họ Lãnh có cháu trai đời thứ ba thì truyền cho đời thứ ba, đây cũng là lý do tại sao Lãnh Ngạn vẫn luôn muốn sinh con trai, nhưng nếu không có đời thứ ba, thì quyên cho tổ chức từ thiện rồi.
Mặt khác 40% cổ phần bị quỷ xui đất khiến Lãnh Dực mua vào trong tay, cho nên thực tế Lãnh Dực có 100% cổ phần, nhưng anh vẫn kín đáo ép đưa 60% này cho Lãnh Ngạn, mình ngồi nhà hưởng 40%.
Lãnh Ngạn oán thán dậy đất, không muốn cầm 60% này, Lãnh Dực chết cũng không chịu thu lại, còn uy hiếp nếu như nhắc lại thì trả gan cho anh. Vì vậy, anh tiếp tục ngồi nhà lấy tiền, chọc cho Lãnh Ngạn phàn nàn liên tục, rốt cuộc là ai làm công cho ai?
Đám người vừa nghe du lịch vòng quanh trái đất, lập tức trợn tròn mắt, “Hai người hạnh phúc, tám mươi ngày nếu không tạo ra người sẽ không cho phép hai người lên bờ!”
Cầu Chí Dương lại bỏ thêm một câu, “Không đúng, là cho phép Duy Nhất lên bờ, tìm ông xã, không gieo giống được thì thôi!”
Lãnh Ngạn nghiến răng nghiến lợi, “Cầu, Chí, Dương!”
“Coi như tôi không nói!” Cầu Chí Dương lập tức tránh ra, sợ bị núi băng đông lạnh.
--- -------------------------------------
Thứ hai tuần sau, vẫn là nắng ấm chan hòa, đúng là thời tiết tốt để ra biển.
Sau khi Lãnh Ngạn ném công ty cho Lãnh Dực, rốt cuộc tự do rong chơi trên biển.
Ban đêm, trời biển một màu, mặt biển to lớn, bầu trời đêm rộng lớn, bất kỳ chấm nhỏ đều lóe sáng trong đêm. Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, mặt biển lưan tăn gợn sóng, sóng biển nhẹ nhàng lay động, biển rộng như hút lấy bầu trời đầy sao.
“Duy Nhất, cuối cùng chiếc du thuyền này được dùng tới rồi, hôn lễ tuyệt thế mà anh hứa cho em không nuốt lời.”
Duy Nhất rúc trong lòng anh, thưởng thức hương vị hạnh phúc, “Ông xã, em thích nhất là câu hứa hẹn kia, cùng em cả đời. Ông xã, em nói rồi, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đến già, đúng không!”
“Ừ, đúng vậy, anh chờ xem dáng vẻ xấu xí của em.” Lãnh Ngạn cười khẽ.
Duy Nhất giận dữ, “Ai bảo anh chụp em xấu như vậy? Em không muốn!”
Lãnh Ngạn trề môi, “Tư liệu như thế nào thì ra ảnh chụp như thế ấy, dáng dấp bản thân xấu, còn trách anh chụp ảnh xấu!”
“Lãnh, Ngạn!” Duy Nhất nhảy khỏi ngực anh, uy hiếp.
Lãnh Ngạn đứng dậy khiêu khích, “Đến đây, đến đuổi anh, đuổi được anh để cho em ức hiếp! Em muốn thế nào thì làm thế đó!” Ngữ khí vô cùng mập mờ.
Duy Nhất khó thở, vung quyền qua, “Ai muốn làm anh thế nào? Ai muốn đuổi theo anh?”
“Sao vậy không phải? Rõ ràng là em theo đuổi anh, mỗi một lần đều vậy, hà hà!”
Nhìn vẻ mặt cười đắc ý của anh, cô vì thẹn mà hóa giận, nhào tới đánh, vui đàu ầm ĩ, Duy Nhất đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vội úp sấp trên mạn thuyền ói như điên.
Lãnh Ngạn mừng rỡ, chạy tới ôm lấy cô, “Bà xã, có phải em có không...”
Duy Nhất cũng vui vẻ, “Anh lật mặt nhanh quá!” Duy Nhất quả thật không nhớ rõ quy luật của mình.
“A!” Lãnh Ngạn lấy điện thoại di động ra xem xét ghi chép, tháng này quả nhiên đã hơn mười ngày Duy Nhất không có bà dì cả rồi.
Anh hưng phấn mà ôm Duy Nhất xoay quanh, “Rốt cuộc được làm cha!”
Duy Nhất ôm anh, hơi bận tâm, “Ông xã, có thể không?”
Lãnh Ngạn hiểu ý cô, “Sẽ không, xác suất di truyền rất thấp, lần thứ nhất cũng rất xui xẻo, không yên lòng đến lúc đó chúng ta làm kiểm tra.”
“Nhưng mà, trên thuyền của chúng ta...”
Lãnh Ngạn cười chỉ về phía sau, “Trên thuyền? Anh mang bác sỹ tới!”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động lớn xôn xao, hai người bọn họ quay đầu lại, trời ạ, tới đâu chỉ bác sỹ? Anh em nhà họ Cầu, Doãn Tử Nhiên, một nhà Mỹ Mỹ, Lãnh Dực, còn có một nhà Doãn Tiêu Trác, tất cả đều lên thuyền.
“Các người... Đây là...” Lãnh Ngạn chỉ bọn họ nói năng lộn xộn.
“Thuyền của em lớn như vậy, nếu không mang theo một số người di du lịch vòng quanh trái đất thì thật đáng tiếc.” Lãnh Dực cười xấu xa.
“Không thể nào, chúng em là tuần trăng mật! Sao nhiều bóng đèn như vậy?” Lãnh Ngạn đau khổ.
“Yên tâm đi, coi như tụi anh không tồn tại, tụi anh sẽ không làm ảnh hưởng đến em!”
“Anh, anh cũng tới, vậy công ty làm sao đây?” Duy Nhất lo lắng hỏi.
“Cái đó, ha ha, toàn bộ giao cho Tần Nhiên là tốt rồi!” Lãnh Dực cười về phía bờ.
Tần Nhiên... Lúc này Tần nhà ta đang chạy hai đầu Mặc Toa Kỳ Thịnh, một câu, tại sao lại là tôi...
“Này, anh em, vui vẻ lên chút! Xem chúng tôi chuẩn bị quà gì cho hai gười!” Cầu Chí Dương giơ tay lên.
Lập tức, cả bầu trời pháo hoa rực rỡ, pháo hoa chế tạo riêng tạo thành nhiều chữ tiếng anh – FOREVER.
“Duy Nhất, hạnh phúc nhất định sẽ vĩnh viễn! Dưới bóng đêm tuyệt đẹp, ai đó chân thành chúc phúc?
Lãnh Ngạn và Duy Nhất hai mắt ướt át, ôm chặt nhau không rời, “Hạnh phúc”, “Vĩnh viễn”, hai chữ này, mùi vị trong đó, chỉ có bọn họ có thể nhận thức!
Đúng vậy, chỉ cần có yêu, thì nhất định sẽ có kỳ tích, hạnh phúc nhất định sẽ vĩnh viễn.
HOÀN CHÍNH VĂN
Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt - Cát Tường Dạ Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt