There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 08:11:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Người Thắng Cuối Cùng
hân vật chính của buổi biểu diễn là nam ca sĩ khí chất hơn người, không khí dưới khán cực kỳ sôi nổi, tiếng vỗ tay hoan hô, sóng sau cao hơn song trước.
Ở nơi biểu diễn phía trong nhà cảm giác hoàn toàn khác nhau, cảm xúc dễ dàng bị bao vây, cùng với sự hưng phấn.
Nhìn chằm chằm vào trên sân khấu, Hà Quyên từ đầu tới cuối hoàn toàn không chú ý tới Chu Duệ Trạch bên cạnh vốn không có trên sân khấu, cô nhìn chằm chằm trên sân khấu, anh nhìn cô chằm chằm.
Thịnh Nhạc Dục ngồi tại chỗ, bất kể tiếng nhạc vẫn vang lên không ngừng, bên cạnh còn có tiếng kêu to của đông đảo người hâm mộ, cũng làm cho hắn phiền chán không thôi.
Hắn không hiểu, bản thân cả buổi tối không ở trong nhà nghỉ ngơi, không đi công tác, tại sao muốn ngồi ở chỗ này chịu đựng tạp âm như vậy?
Cơ thể nhích tới nhích lui, hoàn toàn không có cách nào ngồi yên trên ghế, đang suy nghĩ hiện tại có muốn rời đi hay không, âm nhạc chuyển một cái, đột nhiên trở thành âm nhạc êm dịu.
Đây là khúc nhạc vui mừng lúc bắt đầu, trong khoảng thời gian này bên trong có thể nói là ai cũng biết, bất kể là studio hay là trong cửa hàng, đều là để bài hát này, khúc nhạc vừa vang lên, hội trường lập tức nổ tung.
Tiếng vỗ tay, reo hò đinh tai nhức óc.
Ánh sáng huỳnh quang lớn làm hoa mắt người, thậm chí có người đã đứng ở trên ghế lớn tiếng gọi tên Tả Phỉ Bạch.
Một cái đài cao chậm rãi bay cao lên khỏi sân khấu lộng lẫy, Tả Phỉ Bạch ăn mặc nóng bỏng đứng ở trên mặt, đối diện phía dưới những cánh tay nhiệt tình vung lên say mê ca nhạc, kéo theo tiếng hô: “Đẹp không mọi người?”
Lời của cô ta lập tức được đông đảo người hâm mộ cuồng nhiệt bên trong sân vận động đáp lại, Tả Phỉ Bạch cười đến nỗi giống như nở hoa trên mặt.
Giàn giáo dừng lại, Tả Phỉ Bạch xuống tới, ca sĩ ThiênVương bên cạnh cười trêu ghẹo, “Xem ra tôi hôm nay đã bị cô cướp lấy danh tiếng.”
“Đều là nhiều người hâm mộ nể mặt tôi.” Tả Phỉ Bạch cũng nhân cơ hội trêu chọc đôi câu, “ Sợ là tôi làm tẻ nhạt buổi biểu diễn của anh.”
Hai người ở trên sân khấu tùy ý trêu đùa vài câu, ca sĩ Thiên Vương đi xuống thay quần áo, tiện thể nghỉ ngơi một chút.
Ánh đèn nhanh chóng biển đổi, quét qua trên khán đài người hâm mộ cuồng nhiệt.
Thời gian một tháng này, mỗi ngày đều nghe Tả Phỉ Bạch hát, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, có thể không kích động sao?
Tả Phỉ Bạch cầm lấy micro, ở trên khán đài vẫy tay về phía người hâm mộ, ánh mắt nhìn như lơ đãng quét đến một vị trí.
Đó là cô cố ý chừa lại vé này ra, chính là muốn để Thịnh Nhạc Dục xem một chút Tả Phỉ Bạch bây giờ.
Vừa lúc một vệt sáng quét qua Tả Phỉ Bạch thấy được người ngồi ở chỗ kia, trong lòng lập tức có một cảm giác thõa mãn, hắn rốt cuộc đã đến đây, thấy được.
Hiện tại bản thân Tả Phỉ Bạch rất có tự tin.
Trang phục đều đã chuẩn bị tỉ mỉ, tạo hình đều là thợ trang điểm hạng nhất làm cho cô, hiện tại trên người cô một đống trang phục và đạo cụ, cao hơn so với một năm tiền lương của cô trước kia.
Trước kia, nếu cô muốn thực hiện công việc, không biết phải tươi cười tiếp bao nhiêu khuôn mặt, đi bao nhiêu người tình.
Một ly lại một ly rượu rót cảm thấy khó khăn, vì để nắm bắt được một công việc.
Sau này gặp phải Thịnh Nhạc Dục, thật ra cô thì nghĩ có lẽ thật sự có thể chung sống, hắn có bạn gái không thành vấn đề, cô tin tưởng sức hấp dẫn của mình, so với người phụ nữ bình thường Hà Quyên kia, cô có ưu thế hơn.
Quản nhiên, không cần nhiều thời gian, Thịnh Nhạc Dục liền ở chung với cô.
Chỉ là… Rõ ràng dồn ép Hà Quyên đi rồi, hắn vì sao trong lúc lơ đãng luôn nhắc tới Hà Quyên?
Còn muốn chuyện đó với cô để Hà Quyên rời đi có vẻ bình thường.
Nào là cô không biết làm cơm, cô không biết quan tâm hắn, cô sẽ không làm việc gì, không rõ ràng lắm hắn kiêng cữ…
Có ý tứ gì?
Xem cô là cái gì?
Cô là bảo mẫu hay là cô nuôi dạy trẻ?
Còn nữa, Thịnh Nhạc Dục coi hắn là ai?
Hoàng thượng sao?
Thật là buồn cười.
Làm thương người, hắn cho nàng tìm công việc cơ hội, còn phải nàng đi làm hắn vui lòng, thật là quá đáng.
Hắn là nhà thiết kế, cùng những tạp chí kia, công ty vân vân đều cùng xuất hiện, dựa vào cái gì không thể nhân tiện giới thiệu cho cô một chút, còn muốn chính cô mở miệng phải đi tìm hắn.
Trong khoảng thời gian này, nhìn cô sống dễ chịu không ít, nhưng mà cô cẩn thận dụ dỗ Thịnh Nhạc Dục giống như rất thống khổ.
Hiện tại khác biệt, cô được công ty vừa ý trực tiếp cho cô cơ hội, một lần là nổi tiếng.
Ngày xưa đủ loại, cô muốn tất cả đều trở về.
Cô muốn cho Thịnh Nhạc Dục ở dưới xem một chút, người đang ở trên sân khấu là ai.
Cô không còn là thứ để dụ dỗ hắn, cầu xin hắn một công việc, Tả Phỉ Bạch nay cô có hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ Tả Phỉ Bạch, cô bây giờ là người được yêu mến.
Ông trời nhất định muốn cho cô xả cơn giận này, hiện tại ở dưới khán đài không chỉ có Thịnh Nhạc Dục đang ngồi, còn có thứ bị Thịnh Nhạc Dục vẫn nhắc đến trên miệng Hà Quyên.
Hà Quyên thật sự rất tốt, tất cả đều tốt, nhưng cũng chỉ là một người massage thấp kém.
Cô bây giờ nổi tiếng dù có mười đời Hà Quyên cũng không đuổi kịp.
Hai người cẩu nam nữ bọn họ cho rằng có thể khi dễ cô sao?
Cô hôm nay ngồi tít trên cao, bọn họ cũng chỉ có thể ở tầng dưới cùng khổ sở giãy dụa, cô cuối cùng mới là người thắng.
Tả Phỉ Bạch ngẩng đầu lên thật cao, hôm nay, cô sẽ dùng chỗ này diễn xuất, làm cho Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên thấy rõ, bọn họ khác biệt với cô lớn đến cỡ nào.
Cô mới là người ở tít trên cao kia.
Từ khi Tả Phỉ Bạch đi ra, Hà Quyên liền thả ống nhòm xuống dưới, cô tới để nghe Thiên Vương biểu diễn, cô còn không có tác phong tốt như vậy, không thích đi cổ động tên tuổi cho người ta.
Hà Quyên nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Duệ Trạch bên cạnh.
Cái người đàn ông nếu như ngày thường vô hại, bình thường ý cười ôn hòa thì bây giờ ngấm vào một tia lạnh lùng, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Tả Phỉ Bạch trên sân khấu cười nhẹ nhàng, chỉ là ý cười kia vẫn chưa đến đáy mắt, cực kỳ lạnh lẽo.
Phụ nữ của anh dễ bắt nạt như vậy sao?
Bên tai khúc nhạc dạo sôi động đầu bài hát đã hết, Tả Phỉ Bạch đưa micro lên miệng, liền mở miệng hát, trong mắt Chu Duệ Trạch hiện lên tảng băng lạnh lẽo.
Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết