Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 08:11:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Không Cam Lòng
à Quyên cảm thấy Thịnh Nhạc Dục hôm nay rất kỳ quái, bọn họ sớm đã không còn liên quan, ở đây cản đường cô làm gì?
Cũng may đường tương đối rộng, không đến nỗi hắn ngăn cản, cô không bước qua được.
Lúc lướt qua Thịnh Nhạc Dục, cánh tay đột nhiên đau xót, trong lòng Hà Quyên liền bốc lên hoả khí: “Buông tay!”
Dù có tức giận, Hà Quyên cũng cố gắng kiềm chế sự nóng giận của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thịnh Nhạc Dục.
Bị ánh mắt Hà Quyên nhìn chằm chằm như vậy, Thịnh Nhạc Dục có chút chột dạ, theo bản năng buông lỏng tay ra, nhìn Hà Quyên xoay người rời đi.
“Hà Quyên, chờ một chút!” Thịnh Nhạc Dục bước nhanh hai bước đuổi theo Hà Quyên, phát hiện Hà Quyên cũng không dừng bước, dường như cũng không nghe thấy.
“Em không nghe thấy tôi đang gọi em sao?” Thịnh Nhạc Dục không ngờ Hà Quyên lại bỏ qua hắn như vậy, tưởng rằng đẹp duyên dáng trong bữa tiệc là có thể làm ra vẻ sao?
Nghe được câu này, thì Hà Quyên dừng lại, quay đầu lại nhìn Thịnh Nhạc Dục, bình tĩnh nói: “Có nghe thấy.”
“Nghe sao em còn đi?” Thịnh Nhạc Dục liền tức giận, hoàn toàn không để ý hắn là ai?
“Hả?” Hà Quyên buồn cười, cười thành tiếng, “Anh nói tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó sao? Thịnh Nhạc Dục, anh cho rằng anh là ai?”
Lời nói lạnh lùng của Hà Quyên làm cho Thịnh Nhạc Dục sững sờ, không thể tin nổi nhìn Hà Quyên trước mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Trước kia, hắn không cần nói gì, Hà Quyên đều làm tất cả, bây giờ ngay cả lời nói của hắn đều không để ý sao?
“Hà Quyên, em…” Sự phản kháng từ đầu tới cuối làm cho Thịnh Nhạc Dục không thích ứng được, kinh sợ chất vấn, chỉ là lời mới nói ra được một nửa, thì Hà Quyên lạnh lùng cắt ngang.
“Tôi làm sao? Thịnh Nhạc Dục, anh là gì của tôi? Anh cho rằng anh là mặt trời, cả thế giới đều muốn vây quanh anh sao?” Hà Quyên châm chọc liếc xéo Thịnh Nhạc Dục, ánh mắt coi thường, khiến chân mày Thịnh Nhạc Dục càng nhíu chặt.
“Bây giờ sao em lại trở nên như vậy?” Thịnh Nhạc Dục nhìn Hà Quyên từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Thịnh Nhạc Dục, anh thật buồn cười. Chẳng lẽ bây giờ còn muốn tôi bám lấy anh cả ngày sao? Anh bắt cá hai tay, tôi còn tất bật chăm lo cho anh từng li từng tí? Hà Quyên tôi không hèn hạ như vậy!” Hà Quyên lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng đến nỗi có thể so sánh với nhiệt độ của mùa đông giá rét chung quanh.
“Trước kia đối tốt với anh, bởi vì tôi thích anh. Đừng nghĩ tôi tha thứ cho anh thì anh không biết xấu hổ,” Nói xong, Hà Quyên sải bước rời đi, không thèm để ý Thịnh Nhạc Dục, bỏ mặc hắn trong gió đông lạnh lẽo.
Nhìn dòng người đi qua, Thịnh Nhạc Dục từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Quyên, hừ lạnh một tiếng, từ từ lấy điện thoại di động ra, bấm số.
Rất nhanh, bên kia bắt máy, sau khi kết nối, bên môi Thịnh Nhạc Dục chậm rãi giương lên nụ cười: “Dì nhỏ, dạo này có khoẻ không?”
“Bây giờ Hà Quyên đã kết hôn, tôi cũng không tiện gặp mặt cậu… Cậu không biết Hà Quyên kết hôn không phải do tôi gả đi sao?... Không có chuyện gì, chỉ là tình cảm chúng tôi xảy ra chút vấn đề… Không trách Hà Quyên… Tôi chỉ lo lắng cho con bé, gả cho người đàn ông mới chỉ quen biết có mấy ngày, ôi…”
“Được, dì nhỏ, dì đừng vội, dù sao cũng không nên vội vàng.” Vẻ mặt Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn trái ngược với lời nói ân cần của hắn, nụ cười trên môi lạnh như băng, khép lại điện thoại đi động.
Không biết Thịnh Nhạc Dục làm gì với Hà Quyên, suốt cả ca đêm, bảy giờ sáng mới ra ca.
Vừa ra tới công ty, liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, khoé môi không kìm được giơ lên, bước nhanh tới.
“Cầm lấy.” Hà Quyên ngồi lên xe, vừa mới cài dây an toàn, Chu Duệ Trạch liền nhét một túi nhiệt vào trong tay Hà Quyên, tay cô lúc nào cũng lạnh, làm cho anh đau lòng.
Ôm túi nhiệt độ ấm vừa đủ, Hà Quyên thoải mái tựa vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Bận rộn cả đêm, thật là mệt mỏi.
Chu Duệ Trạch nhìn mắt Hà Quyên quầng thâm nhàn nhạt, trong lòng chợt nhói, thầm thở dài một cái, cũng không nói gì, lái xe về nhà.
Đến cửa nhà, Chu Duệ Trạch liếc mắt nhìn Hà Quyên, hơi thở của cô nhẹ nhàng, đã chìm vào giấc ngủ sâu, suy nghĩ một chút, rốt cuộc là để cho cô ngủ ở đây hay là đánh thức cô?
Làm việc cả đêm, không ăn gì cứ ngủ như vậy, không tốt cho bao tử.
Đụng nhẹ Hà Quyên một cái, dịu dàng nói nhỏ: “Bà xã, đến nhà rồi.”
“Hả?” Hà Quyên mơ màng mở mắt, lúc này mới hiểu lời nói của Chu Duệ Trạch, “Được, vào nhà thôi.”
Vào đến nhà, Chu Duệ Trạch đẩy Hà Quyên thẳng tới phòng vệ sinh: “Rửa mặt trước đi, điểm tâm có liền.”
“Ừ.” Hà Quyên thực sự mệt mỏi, dùng nước nóng rửa mặt, đánh răng xong, đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch bưng một cái nồi nhỏ đi vào phòng ăn.
“Anh nấu cháo cho em, ăn đi lúc còn nóng, ăn xong rồi đi ngủ.” Chu Duệ Trạch cười nói.
“Được.” Hà Quyên húp một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Ông xã của em, anh thật đức hạnh.”
Chu Duệ Trạch chợt ho khan một tiếng, bị một ngụm cháo trong miệng làm cho sặc, không nhịn được, ho kịch liệt, Hà Quyên bị làm cho sợ, vội vàng đi vỗ vào phía sau lưng của anh, giúp anh nuốt xuôi.
Khó khăn lắm mới dừng ho, Hà Quyên không khỏi oán giận: “Ăn cháo cũng bị sặc, cẩn thận một chút.”
“Không sao, anh nghe được có người khen ngợi mình… anh nhất thời vui mừng quá.”
“Khụ, khụ, khụ…” Lần này đến lượt Hà Quyên bị sặc.
Một người đàn ông bị hình dung là có đức hạnh có cần phải vui mừng như vậy không?
Hờn dỗi nhìn lướt qua Chu Duệ Trạch, đúng lúc bắt gặp nụ cười trong mắt anh giống như đang trêu ghẹo, trong đầu Hà Quyên loé lên ý nghĩ, được lắm, anh đùa giỡn cô!
“Đáng ghét!” Hà Quyên đưa tay vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, bắt đầu muốn “đánh người”.
“Bà xã…” Chu Duệ Trạch làm bộ đáng thương gọi.
“Bây giờ cầu xin tha thứ đã muộn! Hà Quyên đắc ý giương cằm lên. “Kiêu ngạo” nói.
Chu Duệ Trạch bưng cái chén kia tới cho Hà Quyên, để trước mặt cô: “Đánh anh cũng phải ăn no trước rồi hãy đánh.”
Ầm, dưới đáy lòng giống như có thứ gì đó nổ tung.
Đau nhức, cùng với ngọt ngào.
Không hiểu, trong mũi đột nhiên tràn đầy chua xót, trước mắt có chút mơ hồ.
Vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, động tác nén lại hơi nước nhàn nhạt trong mắt, ngẩng đầu, làm bộ vô sự nói: “Hừ, tạm thời tha mạng cho anh, nhớ kỹ cho em, sau này lại tính.”
“Được, được… Bà xã tốt nhất.” Chu Duệ Trạch liền cười lấy lòng, chủ động làm thêm chút đồ ăn trên bàn, lại ân cần bóc một quả trứng luộc.
Hà Quyên nhìn vào trong chén của mình, là trứng gà luộc, cầm lấy trứng gà trong đĩa, nhanh chóng bóc vỏ, thả vào trong chén của Chu Duệ Trạch: “Đừng lo cho em, anh cũng ăn đi, một lát còn phải đi làm đó.”
“Được.” Chu Duệ Trạch cười đến mức mắt híp thành một đường nhỏ, ăn vui vẻ.
Hai người ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch vừa muốn đi rửa chén, Hà Quyên cản lại: “Anh đừng động vào, đi làm đi, để em rửa.”
“Không sao, đừng để ý thời gian như vậy, em làm việc cả đêm rồi, nhanh ngủ đi.” Chu Duệ Trạch không để cho cự tuyệt, dọn tất cả chén lại.
“Em…” Hà Quyên vừa muốn nói gì, điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lấy, vừa nhìn thấy hiển thị phía trên, vội vàng nhận, “Dì nhỏ, làm sao vậy?”
Nghe ra được dì nhỏ Quyên, Chu Duệ Trạch cũng không để ý, cầm mâm đũa trên bàn gom lại một chỗ, vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên đột nhiên biến sắc, sắc mặt hồng hào chợt trắng bạch như tờ giấy.
Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết