He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Đùa Giỡn
ai người tuy rằng náo loạn,nhưng cũng không được tự nhiên,đang tìm đề tài nói chuyện nhưng lại càng phát ra thân mật,hơn nữa Ngô Ngôn rời đi nửa tháng,có thể nói tiểu biệt thắng tân hôn,nhất là đang rảnh rỗi,hai người nhịn không được ân ái một hồi.Nếu không phải Ngô Ngôn sợ thân thể cô chịu không nổỉ,chỉ sợ muốn đem mấy ngày qua đòi lại mới bằng lòng bỏ qua.
Chu Lăng toàn thân là mồ hôi,lười biếng nằm ở trên giường,trên người chỉ đắp qua cái chăn mỏng.Ngô Ngôn cũng quang lỏa,đứng lên giúp cô đắp lại chăn,nói:"Anh còn phải đi có việc,nên đi tắm rửa trước,em cứ nằm nghỉ đi,chờ mồ hôi bớt hết rồi đi tắm rửa."
"Anh như thế nào lại có việc a? Chu Lăng mân miệng,người phụ nữ nào cũng hy vọng khi kích tình qua đi,sẽ được ông xã ôm vào ngực rồi trò chuyện a,huống chi hai người đã lâu không gặp,"Các anh làm nhiệm vụ xong không phải là được nghỉ hai ngày sao?"
Ngô Ngôn mất tự nhiên xoay người đi vào trong tủ quần áo lấy quần áo,một bên nói:"Công việc của anh chưa tổng kết xong,ngày kia mới được nghỉ ngơi."
Chu Lăng hướng anh vẫy tay:"Anh lại đây."giơ đến một nửa nhớ tới anh quay lưng về phía mình nhìn không thấy,nên bỏ tay xuống.
Ngô Ngôn ho nhẹ một tiếng,nói:"Có chuyện gì thì nói sau,anh còn phải đi tắm rửa."
Chu Lăng vốn tưởng ở trên giường cùng nhau lăn thêm một vòng nữa,nhưng thật sự là toàn thân đều mệt không hiểu nổi,thôi quên đi,chỉ nửa thật nửa giả khóc nói:"Anh đây là ăn xong rồi không chịu trách nhiệm sao? Chẳng lẽ xong một đêm tình, là liền bước đi không quay đầu lại...Em nói cho anh biết nếu anh không lại đây,thì hãy ngủ ở sô pha một tuần đi."
Vừa nói,trong lòng tiểu nhân một bên ô mặt.Quá mất mặt a,lời này thật là cô nói sao a a a a,rất không thục nữ,rất mạnh mẽ.
Ngô Ngôn dở khóc dở cười,đành phải bỏ quần áo ra,đi qua đến hỏi:"Làm sao vây?"
Chu Lăng vươn tay bắt lấy cổ anh ôm túm xuống,nhìn con mắt anh hỏi:"Anh thật là đi làm việc?"
"Đương nhiên,bằng không giờ này anh xuống văn phòng làm cái gì."
Chu Lăng cẩn thận nhìn anh,đương nhiên cô cái gì cũng không thấy.Bộ đội đặc chủng đều được phải huấn luyện qua phương diện này,để đề ngừa khi bị địch bắt thẩm vấn sẽ bị nhìn thấu,Chu Lăng là người thường đương nhiên là không nhìn ra được.Tuy rằng cô vừa giải được khúc mắc chuyện kia,nhưng vẫn không tránh được ở trong lòng nói thầm anh rốt cuộc có chuyện gì,cần lừa cô như vậy.
Cô không phải là người giỏi che giấu,trong lòng hoài nghi cái gì,là trên mặt biểu hiện hết ra.Tuy rằng biểu tình chỉ chợt lóe qua,nhưng Ngô Ngôn vẫn sâu sắc chú ý đến điểm này.Vừa cùng Chu Lăng ầm ỹ mới hòa giải,anh không nghĩ lại tiếp tục cãi nhau,nhưng lý do cũng không muốn nói,liền chỉ nói:
"Đừng suy nghĩ miên man,ở trong doanh trai chỉ có em ra và hai chị dâu nữa,cũng không có phụ nữ nào khác,chỉ sợ ngay cả muỗi đều là công."(ý anh Ngôn là muỗi đều là con đực)
Chu Lăng không nhịn được phốc xích một tiếng bật cười,oán hận cánh tay anh nhéo một phen nói:"Đi thôi đi thôi."NND,cơ bắp như vậy mà cứng rắn,lần mò tiếp tới hai cái hạt nho,hừ hừ!"
Ngô Ngôn không biết "Tiểu huynh đệ " của mình đang nguy hiểm,vội cầm áo đi tắm rửa,Chu Lăng vểnh tai nghe động tĩnh,vài phút sau nghe thấy anh đóng cửa đi ra ngoài.Nghe nói bọn họ ăn cơm tắm rửa chỉ hạn chế có mười phút,cũng không biết có rửa hay không.
Lười biếng đứng lên,mở ngăn kéo lấy viên thuốc uống thế này mới khỏa thân đi vào phòng tắm.Tuy rằng lúc trước hiểu nhầm mang thai nhưng cũng làm cho cô ý thức được kỳ thật cũng là chờ đợi có đứa nhỏ,nhưng thật sự là vẫn lo lắng cho nên tạm thời bây giờ không thích hợp sinh đứa nhỏ.
Cô cùng Ngô Ngôn kết hôn còn không được bao lâu,nếu có cái vạn nhất,tương lai đứa nhỏ sẽ khổ,xem mặt làm quen,kết hôn,bọn họ trong lúc đó không giống như yêu đương rồi kết hôn thân mật khăng khít như vậy,thậm chí ngay cả tín nhiệm đều không làm được,như thế nào có thể cho đứa nhỏ một gia đình hạnh phúc?Đứa nhỏ cũng không phải con chó,con mèo,cho ăn no là được.
Thứ hai có đứa nhỏ cũng sẽ vất vả,và lại không có kinh nghiệm.Mẹ Ngô Ngôn lại không còn,lão mẹ cũng chưa về hưu,nếu thuê bảo mẫu khoản tiền lương thì không nói đến,nhưng trong nhà lại có người ngoài nên cũng không được thoải mái.Huống chi tình huống của Ngô Ngôn lại đặc biệt, ở đây lại là doanh trại của bộ đội đặc chủng,bão mẫu có thể hay không được đi vào.
Hoàn toàn không nghĩ đến viết tiểu thuyết, chỉ xem qua một chút Chu Lăng nghĩ nghĩ,đi vào tủ quần áo chọn quần áo,mặc vào rồi đi ra cửa.Lần trước Ngô Ngôn đem cái chìa khóa mang đi,cô muốn tìm người nhưng không biết văn phòng ở đâu,vì vậy Ngô Ngôn liền đem cô đi đến một lần để biết,để lần sau nếu cô không mang theo di động cũng không mang chìa khóa thì trực tiếp đến văn phòng tìm anh.
Ngô Ngôn có văn phòng riêng của mình,nhưng chỉ là cái phòng nhỏ,bên trong cũng có thêm một phòng để nghỉ ngơi và buồng vệ sinh. Trước kia khi trưa kết hôn,Ngô Ngôn chính là ở chỗ đó,bây giờ thì nơi đó thành phòng làm việc.
Ra cửa,cô đi xuống dưới tầng lấy điện thoại ra gọi:"Ngô Ngôn,lúc này em rất nhàm chán,bây giờ anh đang làm cái gì?"
"Ở văn phòng xử lý ít văn kiện,nhàm chán thì hãy đi ngủ sớm đi,em mỗi ngày đều ngủ trễ như thế,đối với thân thể không tốt.Hôm nay thân thể em lại không được thoải mái,càng nên đi ngủ sớm đi." Ở bên kia rất im lặng,xem chiến hữu không có tìm đến anh để chơi.Hừ hừ
"Sớm như vậy không ngủ được.Anh bề bộn nhiều việc sao? Em muốn nói với anh." Chu Lăng cố ý phóng nhuyễn làn điệu,người này vừa chấp hành nhiệm vụ vừa đi mất nửa tháng,hôm nay lại còn cố quấn lấy thân thể cô làm một hồi,cô cũng không tin anh không động tâm.
Ngô Ngôn âm điệu dịu xuống:"Không vội,em muốn nói cái gì?"
"Cái gì nha,cũng không có đề tài gì,chỉ là nói chuyện phiếm.Anh vừa đi ra khỏi cửa chính là đi mất nửa tháng,cũng không nhớ em sao?"
Giọng nói của Ngô Ngôn tựa hồ mang theo chút ngượng ngùng,âm thanh càng nhỏ,cơ hồ giống như thì thầm:"Nhớ."
Chu Lăng chạy tới sân tập thể dục,cô cũng kéo nhỏ âm thanh,chỗ này người đến người đi,vạn nhất bị người ta nghe thấy thì bị mất mặt mất:"Nhớ như thế nào?Là mỗi ngày đều nhớ,hay là ngẫu nhiến mới nhớ tới đến?"
Bên kia trầm mặc,tựa hồ đang giãy dụa.
"Em biết anh căn bản không nghĩ đến em,nói chỉ để dỗ em."Âm thanh như đang tức giận
"Không thể nào!" Ngô Ngôn tựa hồ nghe ra một chút âm thanh khóc,vội vàng giải thích,"Anh thật sự rất nhớ em,chỉ cần những lúc rảnh rỗi đều nhớ,thật sự!"
Chu Lăng buồn cười gợi lên khóe miệng:"Kia...Anh là nhớ đến lúc em làm cơm,hay là nhớ em giặt quần áo cho anh,hay là lúc em cùng anh nói chuyện,hay là nhớ đến...Thân thể của em?"Cô đem câu cuối cùng nói thật nhỏ,giống như là ghé vào lỗ tai anh nỉ non bình thường.
Di động bên kia truyền đến tiếng hút không khí rõ ràng,sau đó Ngô Ngôn buộc chặt thanh âm:"Đều...Đều muốn."
"Thật sự? Anh thật sự không phải thầm nghĩ em đối với anh như vậy như vậy?"
Ngô Ngôn khó hiểu:"Cái gì như vậy như vậy?"
Chu Lăng nhẹ nhàng mà chà chà chân:"Ai nha ~làm sao không hiểu em nói rõ ràng như vậy?Thật sự là chán ghét!"Nói mấy câu mang âm điệu vòng vo mấy vòng,cô vỗ về cánh tay,không ngừng cố gắng,"Là chúng ta vừa mới đùa cái kia đó là trò chơi tình yêu thôi...Ai nha ~~ chán ghét,người ta rất ngại ngùng."
Ngô Ngôn nghi hoặc:"Tiểu Lăng,em làm sao vậy?"
Chu Lăng sửng sốt,cắn răng đồ ngốc không hiểu gì về phong tình!
Cô hùng hổ đẩy cửa ra:"Em rất kỳ quái sao?"
Ngô Ngôn ngồi ở bàn làm việc,kinh ngạc ngẩng đầu lên:"Tiểu Lăng,em như thế nào lại đây?"
Chu Lăng lấy tay đóng cửa,khóa lại,cười nói:"Ở nhà nhàm chán,đi tới tìm anh nói chuyện a.Anh phải làm việc,em ở đây cùng anh không tiện sao?"
Ngô Ngôn há miệng thở dốc,anh có thể nói anh kỳ thật không phải làm ca đêm sao? Không thể! Anh chỉ cười khổ:"Đương nhiên được,chính là muộn thế này,em cũng nên đi ngủ."
Chu Lăng nhìn xem rèm cửa sổ đã được kéo suống,liền đi đi qua,không nhìn đến mấy cái ghế dựa ở bên,mà ngồi thẳng đến trên đùi Ngô Ngôn, nói:"Một lát nữa em sẽ ngủ ở chỗ này,làm bạn với anh."Không đợi Ngô Ngôn phản đối,ôm cổ anh nhẹ giọng hỏi,"Thật sự anh nhớ em?Là nhỡ chỗ nào a?"
Ngô Ngôn do dự một chút,ôm thắt lưng cô đề phòng cô ngã xuống,nhưng không trả lời vấn đề của cô.
Chu Lăng cũng không ngại,cô cười meo meo sờ sờ đầu anh:"Là chỗ này nhớ sao?"
Ngô Ngôn ngừng một chút,gật gật đầu.
Thật ngoan.Chu Lăng cười trộm,lại sờ sờ ngực anh:"Nơi này cũng xuy nghĩ sao?"
Ngô Ngôn tiếp tục gật đầu.
Cô thưởng cho anh một nụ hôn,tay lại tiếp tục đi xuống:"Còn nơi này...Nha,xem ra là muốn."Cô đắc ý giật giật PP,vừa lòng cảm giác được vật cứng nhảy nhảy dựng,lại vừa cứng thêm vài phần.
Ngô Ngôn hút khẩu khí lạnh,tay đột nhiên dùng lực,đem cô gắt gao đè lại không cho lộn xộn:"Đừng nhúc nhích."
Chu Lăng bị anh ôm vòng lại vào trong ngực,thân thể không có cách nào cử động được,nhưng tay vẫn được tự do.Cô chậm rãi bắt tay nhét vào giữa hai người trong lúc đó,nhẹ nhàng mà đè lại,nói:"Vì sao?Em là vợ anh,anh như thế nào lại muốn chịu đựng,chẳng phải kia là em thất trách sao?Hơn nữa khi chúng ta kết hôn,thứ này một nửa cũng là của em,đều là tài sản chung của vợ chồng sao."Cô tăng thêm lực đạo lại xoa bóp một chút,"Vạn nhất bắt nó nghẹn hỏng rồi thì làm sao?Thứ hai anh lại không thể bồi em được."
"Đừng,"Ngô Ngôn dùng một bàn tay đè lại thắt lưng của cô không cho lộn xộn, bàn tay còn lại đem hai cánh tay cô cầm lấy,"Đừng nhúc nhích,chỗ này là văn phòng."
"Ai nha,anh không phải đã đem rèm cửa kéo xuống rồi sao? Chẳng lẽ anh không muốn em tới đây tìm anh?" Cô trừng mắt Ngô Ngôn,trong ánh mắt lộ ra tia uy hiếp:Anh dám nói thử xem?
Ngô Ngôn không dám nói không,anh chỉ có thể cau mày,cảm giác da thịt cô mềm mại ấm áp đang di tới di lui trên tiểu đệ của mình mà ma sát,tay cũng không an phận sờ loạn ở trên ngực anh,rốt cục cuối cùng cũng không nhịn được,một phen nắm lấy cằm cô,đem môi cô hôn che lại.
Nhưng người này lại dãy dụa đứng lên, dám đẩy đầu anh ra,nói:"Đừng xằng bậy,nơi này là văn phòng,anh như thế nào có thể làm ra loại chuyện này?"Tuy rằng nghiêm trang nói,nhưng ánh mắt lại là quyến rũ người.
Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng - Hàn Dạ Sơ Tuyết