If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Tiểu Biệt
gô Ngôn không được xuất viện,phải miễn cưỡng ở phòng bệnh một ngày một đêm.
Chu Lăng bất đắc dĩ,nhưng ngẫm lại nếu anh bị thương rất nặng hẳn là sẽ phải bị đưa đến bệnh viện đi, hơn nữa bác sĩ cũng không nói gì,liền đành phải đồng ý ở lại phòng bệnh không đi đến bệnh viện nữa.
Chỉ có điều là không được đi lại nhiều,lại càng không được làm việc gì.
Ở nhà đươc vài ngày,tuy rằng Chu Lăng không có hay đi ra ngoài,nhưng nhờ có mấy vị quân tẩu ở đây,nên cô đại khái biết được tất cả hoàn cảnh ơ chung quanh. Nơi này không hoang vắng như trong tưởng tượng của cô,mà ở đây cũng có thôn nhà ở.
Nghĩ Ngô Ngôn bị thương cần bồi bổ thân thể,cô liền cầm tiền đi thẳng đến thôn trang ngay cạnh.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên cô tự mình đi ra ngoài,lần trước là đi theo Ngô Ngôn,nhưng chẳng qua là đi ngang qua thôi,trên cơ bản là ngồi trong xe nhìn ra,mơí thấy hai ba gian nhà cũ.
Cô ở trong thôn đi dạo qua một vòng,trừ bỏ một tiệm tạp hóa ở bên ngoài ra, hầu như cái gì cũng đều không thấy. Không có biện pháp,cô đành hướng đến một người phụ nữ trung niên có vẻ hiền lành hỏi:
"Chị gái,cho em hỏi, em muốn mua một con gà ta,chị ở đây có biết nhà ai bán không?"
Chị gái kia tựa hồ không biết nói nhiều tiếng phổ thông,nên lập lại vài lần Chu Lăng mới hiểu được,là nhà chị gái này có gà bán,muốn mua thì phải bỏ ra ba năm đồng, một cân.
Chu Lăng còn nhớ rõ,lần trước lúc lão mẹ mua gà là hai năm đồng một cân,tuy rằng không phải cùng một chỗ,nhưng đều là ở nông thôn,hẳn là sẽ không đắt hơn nhiều đến thế,cô nhân tiện nói:
"Không phải hai năm đồng một cân sao?"
Chị gái ngẩn người,có chút kinh ngạc cười nói:"hai năm đồng một cân không được,đây chính là gà ta chính gốc tự nhà tôi nuôi," chị gái chỉ mấy con gà mái ở phía trước,"cô xem xem đều là ăn thóc,nhưng ăn nhiều nhất là chút cơm thừa,cô xem xem chân nó kìa,gà công nghiệp không thể so được."
"Gà công nghiệp chỉ có mấy đồng một cân,gà ta cũng không hơn là bao nhiêu,em không phải là cũng không mua qua,muốn nói là cái giá quá cao,em cũng là nông dân,không phải là chị cho em là người trong thành phố nên không biết sao? đấy là còn may em chưa trả hai mươi đồng một cân."
Chu Lăng có chút không kiên nhẫn,cô là người không hay mặc cả, và cũng ghét nhất bị nói thách,không thích trả giá, chứ không có nghĩa là cô nguyện ý để cho người ta biến thành đứa ngốc.
"Chị nếu đồng ý bán,em ăn xong rồi xem có thể còn mua nữa,và có thể dẫn theo người khác đên mua,nếu chị không bán,thì em phải đi tìm nhà khác."
"Được rồi được rồi,cô gái này thật là người thích mặc cả,hôm nay tôi thật là mệt," chị gái cười nói,"Về sau hãy mang nhiều người đến cùng a.Em muốn mua con to hay...?"
Chu Lăng nghĩ nghĩ nói:"Đương nhiên càng to càng tốt,chị có thể giết gà hộ cho được không?"
Chị gái động tác nhanh nhẹn bắt lấy một con gà mái,nói:"Hôm nay không có thời gian,phải đi đưa cơm,lần sau em đến chị sẽ giúp em giết gà."
Xem ra vẫn là phải tìm Ngô Ngôn,cô chỉ có thể làm gà,chứ không dám giết,nghĩ đến có Ngô Ngôn giết gà là không thành vấn đề:
"Được rồi,nhưng phải cân đúng,em trở về sẽ cân lại."
"Em cứ yên tâm đi,gà tư nhà mình nuôi,sẽ không làm đến cái loại này,cân thiếu...Em tới xem,ba cân hai lạng."
Chu Lăng đi qua nhìn nói,"Này gà động đậy suot,so với không nhúc nhích,thì nặng cân hơn,nên phải trừ cân,tính tròn ba cân."
"Hai lạng,như vậy trừ nhiều quá, khả năng không thừa nhiều như vậy,đã bán giẻ cho em nhiều rồi,vậy thì lỗ vốn quá."Chị gái dùng dây đem cánh gà cùng chân đều buộc chặt lại,"Vừa vặn tám mươi năm đồng,cũng không được bớt."
Chu Lăng không nói gì nhanh thanh toán tiền mang theo gà bước đi.
Ngô Ngôn thấy cô mang gà đi vào,có chút kinh ngạc:"Em đi ra ngoài?Như thế nào lại không gọi anh cùng đi!"
"Đi không xa,mua ở bên ngoài thôn." Cô quơ quơ con gà trong tay "Mua con gà ta để nấu canh uống.Anh tới giết gà đi,em đi đun nước nóng."
Không đợi cô tránh ra,Ngô Ngôn tiếp nhận con gà mộy tay cầm lấy cổ,cũng không nhìn thấy anh dùng lực như thế nào,chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng ----có lẽ do cô ảo giác ----gà liền nhanh chóng lưu loát tới tây thiên.
Cô phủ phủ cánh tay nổi da gà,sẵng giọng:"Anh không thể đợi đến lúc em đi,sau đó hãy mới giết không được sao? Thật là."Cô sợ nhất là cái này,ngay cả con cá cũng không dám xem.
Chắc tại do lão mẹ luôn đem cô thành đứa bé trai để dùng,có con chuột chết a hoặc cái gì cũng tìm đến cô.
Có một lần lão ba giết gà đột nhiên phát ra ý tưởng,đem con gà treo cổ lên trên cây trước cửa nhà,chờ gà tắt thở,hai chân duỗi ra, chỉ kém là không thè đầu lưỡi. Lão mẽ không dám đi tới sờ,liền gọi cô lại,lúc ấy bàn tay còn ấm áp,mà đã có chút cứng ngắc khi sờ lên thi thể gà,cái loại này cô vẫn còn khắc sâu đến bây giờ.
"Hừ hừ,anh dọa em,liền phạt anh làm sạch con gà."
Ngô Ngôn mang theo gà, chân tay tự nhiên có chút luống cuống,nghe thấy Chu Lăng nói như vậy,vội vàng gật đầu. Động tác của anh rất nhanh,Chu Lăng tuy rằng đã làm gà,nhưng động tác cũng không đươc nhanh như vậy,ít nhất là phải mất hai tiếng mơí xong,nhưng Ngô Ngôn làm chưa đến một tiếng đã đem con gà làm sạch sẽ,chỉ còn chờ mỗi bước vào nồi.
Chu Lăng cho nấm hương vào,dùng nồi điện hầm mấy tiếng,đến giờ cơm chiều bưng ra,mùi thơm bốc bốn phía. Đem bát lớn đặt ở trước mặt Ngô Ngôn:
"Uống nhiều một chút,bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi cho tốt,bồi bổ cho tốt."
Ngô Ngô cũng đem bát lớn đặt ở trước mặt cô:"Em cũng uống đi,nhìn em rất gầy."
Chu Lăng nhìn váng mỡ trên mặt bát canh, bĩu môi nói:"Em làm sao lại gầy,em đây là thon thả! Đừng nói là anh thích người béo."
"Nói bậy,gầy dơ xương ra,thon thả đâu mà thon thả,béo nó cũng có cái điểm tốt của nó,khỏe mạnh,ôm cũng thoải mái."Ngô Ngôn không khỏi phân trần,"Mau ăn".
Chu Lăng hầm hừ liếc trắng mắt,dùng đũa chọn nấm hương ăn,cô sợ nhất là đầy mỡ.
Thật ra thân thể của cô như thế nào cô đều biết,gầy thì gầy,nhưng kỳ thật rất tốt. Tại nhìn Ngô Ngôn rất cường tráng,nên trông cô như vậy mơí bảo gầy,,lại không biết nói dối rồi bao nhiêu tật xấu nữa...thật sự phải bồi bổ cho tốt.
Cơm nước xong xuôi,Chu Lăng rốt cuộc vẫn là đem bát canh của mình đưa cho Ngô Ngôn.
Nguyên muốn cho Ngô Ngôn nghỉ ngơi vài ngày,để bồi bổ thân thể cho tốt,nhưng không ngờ sáng sớm ngày thứ ba,Ngô Ngôn lại nhận được cuộc điện thoại liền nói cho cô phải ra ngoài vài ngày.
Chu Lăng vốn định ngăn cản,nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của anh,nên chấp nhận đồng ý,một bên đem thuốc cho vào ba lô nói:
"Nhất định phái nhớ rõ uống thuốc đúng hạn,mà có thể gọi điện cho anh được không?"
Ngô Ngôn nghĩ nghĩ nói:"Nếu lúc nào có rảnh,anh sẽ gọi điện cho em."
Chu Lăng gật gật đầu đưa Ngô Ngôn ra cửa,nghĩ nghĩ đột nhiên giữ chặt tay áo anh. Ngô Ngôn kinh ngạc xoay người,cô kiễng chân dùng sức đem đầu anh cúi suống dưới,rồi hôn lên môi anh một cái,nói:
"Hết thảy phải cẩn thận,nhớ rõ uống thuốc ".Tuy rằng hai người chuyện gì cũng đã làm,nhưng vì một cái hôn nho nhỏ lại làm cho hai người đỏ mặt.
Ngô Ngôn dùng sức bế cô một chút,rồi chỉnh lại quân phục,xoay người bước đi.Từ lúc tùy quân,hôm nay là lần đầu tiên Chu Lăng tiễn anh đi làm nhiệm vụ,trong lòng lại có một ngũ vị tạp trần nói không nên lời.
Trước kia cô tổng cảm thấy,chính mình thích tự do,vừa vặn gả cho quân nhân,khi kết hôn còn có thể tự do giống như trước,hiện tại Ngô Ngôn đi làm nhiệm vụ,cô lại nhớ tới ngày trước khi kết hôn,trong lòng lại hơi hoang mang? Chính là vừa kết hôn,Ngô Ngôn lại đi làm nhiệm vụ mất một tháng,cô có chút vướng bận,nhưng lại không khẩn trương như bây giờ nha.
Cô từ trước tới giờ sẽ không phải là loại này,không có đàn ông sẽ không thể sống được,trở lại máy tính bắt đầu viết tiểu thuyết,dùng bận rộn đem khẩn trương ở trong lòng áp chế đi.
Chu Lăng không phải là người viết được nhiều chữ,một giờ bốn năm nghìn năm sáu nghìn,cô khó có thể tập trung tinh thần,thường thường phân tâm xem truyện,nói chuyện phiếm,ăn đồ ăn vặt,hoặc làm gì đó,thường thường ban ngày ngồi trước máy tính mới có thể viết ra một chương.
Hôm nay cô lại như được vị thần hỗ trợ,ngồi mất mấy tiếng,thế nhưng lại viết được một vạn chữ đăng lên,vì cô viết không bao giờ để tồn lại, nên cho tới bây giờ cảm thấy viết càng nhiều càng thiếu,vì thế ngắn ngủi nửa ngày viết xong chương mới đăng lên,độc giả trong nhóm thảo luận,hưng phấn sôi trào...
Đối mặt với mọi người đều là nghi vấn cùng hưng phấn,Chu Lăng cười khổ.Tuy rằng bùng nổ lớn là chuyện tốt,và cũng vì cô cao hứng mới viết đươc như vậy,chẳng lẽ cô lại biến thành cái loại phụ nữ ghen tuông sao?
-----------------------------------------------------
.Chương 21:Một ngày không có Ngô Ngôn
Chu Lăng sớm liền tỉnh,nhìn xem thời gian, chẳng qua mới có sáu giờ.Cô thở dài vốn nghĩ ít nhất phải mười giờ mới dậy,không nghĩ tới vài ngày này lại khó khăn như vậy.Nghĩ lại lúc trước thời điểm rời giường đều là Ngô Ngôn gọi, lúc cùng Ngô Ngôn cãi cọ tức giận,bây giờ không có người ta,nên cô phải tự động rời giường,thật sự là...TNND buồn bực.
Thuận tay mở máy tính,lảo đảo vào phòng vệ sinh,bưng một cốc nước đặt trước máy tính ngồi xuống,mở mạng ra nhìn xem hôm nay có cái gì để mua không.Tùy tiện nhìn lướt qua,đều không có gì để mua.
Cô phiền chán đứng lên,ở trong phòng vòng vo hai vòng.mở ngăn kéo,lại mở tủ lạnh,chuẩn bị tìm chút đồ ăn vặt ăn.Nhưng trừ bỏ canh gà thừa ngày hôm qua ra,cái gì cũng đều không có,ngay cả đồ ăn cũng phải đi mua.
Thật sự là phiền toái,cũng không biết nơi này có hay không xe đi,hơn nữa không có chuyến đặc biệt,đi mua đồ thật là phiền toái a,cũng không biết có thể hay không đi nhờ xe tiện lợi của bộ đội đi ra ngoài.
Nghĩ Nghĩ,cô chạy đến ban công thăm dò,hướng phía tầng trên trước mặt kêu lên:
"Đại tỷ...Đại tỷ..."
Rất nhanh đại tỷ ra ban công cúi đầu suống xem xét:"Tiểu Chu,làm sao vậy?"
"Đại tỷ nơi này có xe vào nội thành không?"
"Có,chẳng qua là cách một ngày cách một ngày mới có một chuyến,thời điểm là những ngày chẵn,buổi sáng tám giờ đi,buổi chiều năm giờ trở về,em muốn vào nội thành sao?"
Chu Lăng gật gật đầu:"Muốn đi mua đồ ăn,trong nhà một chút đồ ăn cũng không còn,đồ ăn vặt cũng hết.Hôm này vừa vặn là thứ tư,đại tỷ chị có muốn đi cùng không?"
"Chị không đi,hôm nay khó có đươc trời nắng to,đang chuẩn bị đem quần áo bẩn của ông xã ra giặt. Mà em cũng không cần nhất định phải chờ xe đúng giờ,thử nhìn xem có ai đi ra ngoài không,rồi đi nhờ xe thì sẽ tiện hơn.
"Được",Chu Lăng vẫy vẫy tay,đại tỷ vật chị có cái gì cần mua,em mua hộ cho a?"
"Không cần,chị có thói quen,mỗi lần mà vào trong nội thành là đều mua rất nhiều đồ."
Chu Lăng gật gật đầu,cô là trạch nữ nên cũng có thói quen như vậy,chính là mình không có xe,nên không mua được nhiều đồ lắm.Vả lại cô cũng không thích đi ra ngoài lắm,tối thiểu một tuần một lần đi môt chuyến.
Cô ngồi trên tuyến xe đi vào nội trong nội thành,nhìn thấy nhiều người ở trên đường đi tới đi lui bằng xe đạp điện,cô cơ hồ không nhịn được xuy nghĩ một chút.
Cô rõ ràng là không biết lái xe, nên không thể tưởng tượng được cô đi xe đạp điện sẽ như thế nào.
Kỳ thật cô cũng không quan trọng lắm vấn đề về xe,nhưng ở đây muốn đi đâu lại hơi xa,đạp xe đạp thì rất mệt mỏi,nên chạy xe đạp điện thì sẽ nhanh hơn,lại tiện nữa.
Vì thế cô quyết định chờ Ngô Ngôn trở về phải đi mua một chiếc,tốt xấu gì chắc cũng phải mất hai nghàn gì đó,nên vẫn phải nói với anh một tiếng thì vẫn tốt hơn.
Bởi vì vào nội thành hơi khó khăn,cho nên Chu Lăng quyết định đi dạo trên đường xem cửa hàng bán quần áo một chút.Khi mua cô ghét nhất là thử quần áo,vì vậy cô đi quanh một vòng rồi chọn những cửa hàng nào thuận mắt,thì mơí đi vào xem.
Thành phố N,ở đây là thuôc cấp huyện,nên không có làn đường dành cho người đi bộ,các loại quán đều cùng một chỗ,ở giưã còn có chợ,một bên đường đi là bán đồ ăn vặt,cô liền mua vừa đi vừa ăn nào là đồ nướng,kẹo hồ lô,bạch tuộc thịt viên...ăn xong cô ý thức được bây giờ thời gian đã giữ trưa,thì cô đã ăn no hoàn toàn.
Đi hết nửa ngày,cảm thấy cũng đã hơi mệt mỏi.Cô ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt,liền đi vào ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ,ngẩn người gọi đồ uống.
Trong đầu cô cơ hồ từ đầu đến cuối không dừng được suy nghĩ miên man,ngay cả ngủ cũng nằm mơ,chẳng qua là có chút nhớ không rõ.Lúc này trong đầu cô là ý tưởng viết tiểu thuyết, nội dung truyện,nhưng nghĩ nhiều nhất,vẫn là Ngô Ngôn.
Cô không nhịn được luôn nghĩ đến Ngô Ngôn lúc này đang làm gì,hay là đang ẩn nấp trong rừng?Hay là ở cùng chi bộ đội diễn tập? Hay là ở trên bãi đất nào đó huấn luyện? Nhưng lại là... đang đi dạo phố cùng với một người phụ nữ!
Chu Lăng trợn tròn con mắt,không dám tin nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đi bộ trên đường kia.
Đây là anh đang làm nhiệm vụ?Nghiến răng nghiến lợi!
Cô rất muốn lao ra cầm lấy cốc đựng đồ uống đập lên trên đầu Ngô Ngôn,càng muốn lao ra trực tiếp cho Ngô Ngôn một cái tát,trong đầu suy nghĩ vô số phương pháp trả thù anh,thậm trí lấy dao thiến anh,nhưng cô vẫn không nhúc nhích được,mà ngồi yên ở vị trí kinh ngạc nhìn anh.
Nhìn Ngô Ngôn săn sóc người bên cạnh,nhìn Ngô Ngôn dùng tay che chở cho cô gái tránh dòng người,nhìn Ngô Ngôn nhìn thấy cô trong măt hiện lên giật mình cùng bất ngờ,nhìn Ngô Ngôn mặt không thay đổi,rồi vuốt tóc,tựa hồ như không có chuyện gì...
Ngồi ước chừng nửa tiếng,đem đồ uống chậm rãi uống hết,Chu Lăng thanh toán tiền,đi ra ngoài.Cô đi chợ mua vài cân thịt,mâý cân sườn,mấy cái rau xanh,lại đi siêu thị mua đồ ăn vặt mà cô thích,rồi đồ ăn chín. Cuối cùng cô xắp xếp đồ, túi lớn túi nhỏ,giơ tay bắt taxi đi thẳng đến chỗ ở.
Chu Lăng vóc dáng nho nhỏ,trong tay lại sách nhiều túi này nọ,nên khiến nhiều người chú ý,lập tức liền có một binh lính đi tơí gọi chị dâu rồi giúp cô xách đồ đưa lên tầng ba,sau đó cũng không chịu uống nước,lại cũng không nhận đồ ăn vặt mà Chu Lăng mời,kính lễ rồi xoay người đi.
Cô thường xuyên là hay được mọi người chủ động giúp đỡ này nọ,nguyên nhân là do vóc dáng nhỏ,mặt khác cô cũng coi như là lớn cũng không sai biệt lắm.Lần này phá lệ đắc ý: lão nương thật ra vẫn được hoan nghênh,hừ hừ
Từ ngày Ngô Ngôn rời đi cho tới giờ vẫn không có goị điện về,Chu Lăng cũng làm như không có chuyện gì,trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi,còn lại hết thảy tựa hồ đều trở về như lúc trước kết hôn,mỗi ngày chính là ngồi máy tính,thường thường chọn đồ ăn vặt ăn,đồ ăn lại ăn không thể no,nên chờ đến lúc nào thật sự đói bụng, mới có thể nhớ nấu mỳ sợi,hoặc làm đồ ăn,nấu nồi cơm. Ngày qua ngày trôi đi,tựa hồ sống một ngày như bằng một năm.
Từ lúc Ngô Ngôn rời đi đã được chín ngày.
Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng - Hàn Dạ Sơ Tuyết