Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Đổi Khóa
úc này sắc trời vẫn còn sớm,Ngô Ngôn liền dẫn theo Chu Lăng đi đến đoạn đường khác,qua một cái cổng nhỏ,đi vào chỗ huấn luyện quân khuyển (chó nghiệp vụ ).Có mấy chiến sĩ đang cho quân khuyển ăn,thấy Ngô Ngôn đến liền vội vàng đứng dậy cúi chào.
Ngô Ngôn khoát tay nói:"Các cậu cứ làm việc của mình đi,tôi chỉ dẫn theo chị dâu đến xem quân khuyển."
Quân khuyển trong doanh trại con nào con đấy đều hung mãnh uy phong,trong đó đều là chó chăn cừu Đức,cũng có côn minh khuyển (chó béc giê côn minh),đều cực kỳ rất đẹp.
Chu Lăng vừa nhìn thấy liền xông đến,nếu không phải có song sắt can ngăn,cô đại khái muốn trực tiếp bổ nhào vào chó ôm lấy nó.
Ngô Ngôn cùng mấy chiến sĩ giật nảy mình,này đó là chó săn nghiệp vụ,chứ không phải là chó mà được người nuôi dưỡng,sủng ở trong nhà. Cẩn thận lại bị nó đả thương cho bây giờ,đây là quân khuyển a!
Có con chó màu đen ở bên trong kia vừa mới ăn xong,liền đứng ở trước cửa nó dùng chân sau đứng thẳng lên,tuy chỉ cách vơí Chu Lăng một cánh cửa,nhưng so với Chu Lăng chắc cũng không có nhỏ hơn là bao nhiêu.
Làm cho Ngô Ngôn cùng ban chiến sĩ tất cả đều kỳ quái là,nó đối với Chu Lăng lại không có hung tính quá,cơ hồ ngay cả sủa cũng không sủa vài tiếng,trừ bỏ lúc mới bắt đầu gặp chỉ hừ hừ hai tiếng,sau đó liền đứng ngoan ngoãn.
Tùy ý để Chu Lăng thò tay vào khe song sắt sờ đầu của nó.
Rất mềm, rất ấm,sờ rất thích a, nếu có thể ôm một cái thì tốt biết mấy.Chu Lăng một bên chảy nước miếng,một bên liều mạng ức chế ở trong lòng,xúc động muốn dùng sức xoa nắn,vuốt ve đại cẩu.
Đáng tiếc cô mới sờ soạng hai cái,tay đã bị Ngô Ngôn kéo trở về,cô tức giận,quay đầu muốn kháng nghị,lại thấy sắc mặt Ngô Ngôn tái nhợt:
"Anh làm sao vậy?Chỗ nào không thoái mái sao?"
Ngô Ngôn gắt gao mím môi tỏ vẻ rất tức giận:"Tay của em còn muốn nó nữa không?"
Chu Lăng khóe miệng cười:"Làm sao có thể,chó chó thực nghe lời mà, được rồi được rồi,đừng lo lắng,em bây giờ không phải không có việc gì rồi sao."
Cô nói xong vỗ vỗ cánh tay Ngô Ngôn,lại xoay người cùng con chó béc giê màu đen tiếp tục tương thân tương ái.
Ngô Ngôn dở khóc dở cười,chíhh muốn nói cái gì,di động lại đột nhiên vang lên,Chu Lăng cùng chó chính là chơi đùa cao hứng,cũng không chú ý,chỉ nghe thấy anh nói vài câu "là",sau đó nói có việc phải đi,cô cũng không để ý gật gật đầu,vẫy tay nói:
"Đi thôi đợi lát nữa tự em trở về,anh cũng đi đi rồi trở về sớm."
Chu Lăng lưu luyến tạm biệt con chó,sắc trời cũng đã tối đen,cô cười với chiến sĩ rồi cáo biệt,tự mình đi dọc theo con đường vừa đến đây,trở về khu nhà ở.
Đi đến dưới khu nhà,Chu Lăng đột nhiên nhớ tới mình vội vàng đi lên đã quên không lấy chìa khóa.
"Thật là chán ghét."Cô than thở xoay người chuẩn bị tìm Ngô Ngôn lấy cái chìa khóa,đi hai được bước thì dừng lại,cô lại không biết văn phòng Ngô Ngôn làm việc ở đâu.
Nhắc tới đại đội đặc chủng,nơi này cũng không nhỏ,lúc này trời lại tối,cô như thế nào đi tìm người đây?
Hơn nữa ở đây là đại đội đặc chủng,không biết có thể được đi lại tự do không nữa.
Mà cũng không thể ở tại đây chở anh xem? Cũng không biết anh bao giờ mới trở về.Nghĩ tới nghĩ lui,chỉ có thể nhìn xem có thể hay không gặp tới chiến sĩ nào đó,nhờ xem tìm hộ Ngô Ngôn.
Thật là lúc cần đến thì không thấy môt ai,lúc không cần thì xuất hiện một đống người.Chờ nửa ngày cũng không thấy một bóng người,liền ngay cả ngày thường thường có thể thấy tuần tra,nhưng bây giờ lại cũng không có thấy.
Cũng không biết bao lâu,tuy rằng Chu Lăng cảm thấy ít nhất phải nửa tiếng,nhưng nơi này phòng thủ nghiêm ngặt,đại khái là năm hay sáu phút, rốt cục Chu Lăng cũng thấy một nhóm an ninh đi đến. Cô vội nhanh chóng bước tới nói:"Chào mọi ngươì."
Một người trong nhóm chào hỏi:"Xin chào chị dâu, chị dâu có chuyện gì sao?"
Chu Lăng cảm thấy chỉ một việc nhỏ mà làm phiền người ta,không được tốt cho lắm,nhưng lại không có biện pháp,đành phải nói:
"Mọi người có biết văn phòng nhị trung đội trưởng Ngô Ngôn ở đâu không?Tôi đi ra ngoài không có mang theo chìa khóa..."
Mấy ngươì trong nhóm trật tự an ninh liền đều nở nụ cười,một người cầm đầu trong nhóm nói:"Tiểu Trương cậu đến chỗ nhị trung đội trưởng một chuyến."
Là một người khoảng hai mươi tuổi gật đầu lên tiếng rồi bỏ chạy bộ.Chu Lăng không phải là người hay bắt chuyện với người xa lạ,nhưng theo chân bọn họ đứng ở cùng chỗ này mà không nói lại cũng có chút xấu hổ,chỉ phải cố gắng hỏi thăm này nọ vài câu.
Đợi đến khoảng mười phút,thì tiểu Trương trở lại,nói:"Chị dâu,em không có tìm được phó trung đội trưởng,người trong đội của nhị trung đội trưởng nói anh ấy cùng đại đội trưởng cùng nhau lái xe ra ngoài."
Chu Lăng há to miệng,bây giờ trời càng lúc càng tối điện thoại lại không gọi được,cửa nhà thì không vào được,làm sao bây giờ?
Tựa hồ ông trời dường như còn ngại cô còn chưa đủ thê thảm hay sao,mà còn bắt đầu đổ mưa suống đây,cũng may mưa cũng không lớn,nhưng phải đi tìm chỗ trốn mưa.
Người cầm đầu đội trật tự an ninh tự mình quyết định thật nhanh:"Chị dâu,không bằng dẫn bọn em đến chỗ ở xem,nếu ổ khóa không phức tạp thì có thể mở được,trong đây có tiểu Lưu là có tài mở khóa rất tốt."
Chu Lăng mừng rỡ hỏi:"Như thế thì thật tốt quá,vậy làm phiền mọi người."
Tiểu Lưu quả nhiên rất nhanh,cậu ta dùng một cây sắt nhỏ chỏ vào ổ khóa,không biết làm sao chỉ xoay vặn hai cái,khóa cửa đã bị mở ra.
Không đợi Chu Lăng mời mọi người vào uống trà,cả nhóm liền lấy cớ còn đang trong giờ làm việc,cúi chào rồi đi.Chu Lăng vào nhà đóng cửa lại,đổi dép đi vào tắm rửa,rồi đi ra ngồi viết truyện.
Sắp sửa đến giờ đi ngủ rồi,mà Ngô Ngôn vẫn chưa trở về,Chu Lăng do dự một lúc lâu,đem bàn uống nước trong phòng khách chuyển đến trước cửa dựa vào,sau đó thử đẩy cửa xem qua,thế này mới nhẹ nhàng thở ra,trở về phòng ngủ.
Chu Lăng bị tiếng nổ làm cho bừng tỉnh,cô trong phút chốc ngồi xuống,lại phát hiện trước mắt một mảnh tối đen,trời vẫn còn chưa sáng.
Qua vài giây,mới thích ứng,thì liền thấy bóng đen trước cửa chợt lóe,tiếp sau đó đèn được bật sáng.
"Em làm cái gì?"Ngô Ngôn đứng ở trước cửa,thấy vợ bình yên ngồi ở trên giường,thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại không nhị được tức giận:
"Lấy bàn uống nước ngăn ở trước cửa làm gì?"
Chu Lăng đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào không mở ra được mắt,đành lấy tay che mắt,nói:"Ổ khóa kia chỉ cần tùy tiện lấy cái gì cho vào cũng mở được,em lo lắng.Mà mấy giờ rồi bây giờ anh mới trở về,thời điểm lúc anh đi lại không đưa chìa khóa cho em,hại em thiếu chút nữa không vào được nhà,may là có một người trong nhóm trật tự an ninh giúp mở khóa... cô ách xì một cái,"Anh hãy đem đổi khóa đi,ổ khóa này quá kém, không an toàn."
Ngô Ngôn trầm mặc một chút,còn không có trả lời,chợt nghe thấy tiếng người ở bên ngoài cửa hỏi "Tiểu Ngô làm sao vậy?"
Anh vội vàng đi ra ngoài xin lỗi,nói linh tinh qua loa này nọ, không cẩn thận đụng vào ghế dựa trong phòng khách,lúc tiến vào phòng phủ sắc mặt không được tốt lắm.
Chu Lăng ngủ mơ mơ màng màng lại không để ý,chỉ nói:"Nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ,nửa đêm rồi,sáng ngày mai anh còn đi đâu nữa không?" Nói xong một cái cô nằm xuống tiếp tục đi ngủ.
"Đây không phải là tất yếu."
Chu Lăng không có nghe rõ anh nói cái gì,hỏi:"Cái gì?"
"Anh nói,không tất yếu phải đổi khóa."
Chu Lăng tỉnh táo lại,kinh ngạc hỏi:"Không phải đổi khóa sao? Anh lại không có ở nhà nhiều,vẫn là nên đổi khóa an toan một chút,cùng không cần phải dùng loại đắt tiền,khoảng một trăm đồng là đủ rồi."
Ngô Ngôn nhìn cô,hỏi:"Em đổi khóa là phòng ai?"
Chu Lăng ngẩn người:"Cũng không phòng ai,chính là khó kia rất dễ dàng mở ra,không an toàn."
"Chúng ta đây là ở bộ đội,có cái gì không an toàn?Mà không cần khóa cửa cũng không có việc gì."
Lúc này đây Chu Lăng cũng rốt cục nghe ra trong giọng nói kia nồng đậm hờn giận,kinh ngạc nói:"Anh tâm tình không tốt sao? Có phải hay không công việc không thuận lợi?"
Chuyện công việc em không cần hỏi đến,đây là kỷ luật."
Chu Lăng nhìn cái xem thường,nếu không phải là anh đang tức giận,cô mới lười hỏi đến đâu,giống như cô không biết kia nguyên tắc đều phải giữ bí mật vậy.
"Vậy anh tức giận cái gì,nửa đêm còn không nhanh đi ngủ,sáng ngày mai anh không cần đi làm à?"
"Chu Lăng e có phải hay không,không tín nhiệm quân nhân bọn anh?"Ngô Ngôn không để ý đến tới lời của cô,nghiêm túc hỏi.
Chu Lăng sửng sốt một chút,hỏi:"Anh làm sao có thể cho rằng như vậy?"
"Chúng ta là ở đây bộ đội,vì sao em lại muốn đổi khóa tốt?Trong này bộ đội sẽ có ai đến trước cửa rình mò trong nhà sao? Em để cho người khác biết,thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là chiến sĩ kia đã giúp em mở khóa,cũng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Đều nói chính là cảm thấy không an toàn,lại cũng chưa có nói một người nào đến trước cửa rình mò,em ở nhà một mình cảm thấy sợ hãi không thể sao?"
Chu Lăng cũng không kiên nhẫn,xoay người đưa lưng về phía anh,"Nửa đêm,anh không ngủ,nhưng em phải ngủ."
Ngô Ngôn trừng mắt nhìn lưng cô,nửa ngày mới xoay người đi ra ngoài.
Chu Lăng nghe thấy động tĩnh,chắc là anh đi tắm rửa,không nghĩ lại nghe thấy tiếng động ở cửa phòng khách,vội vàng chạy ra gọi nói:"Ngô Ngôn anh đang làm gì vậy?"Không có nghe thấy tiếng trả lời,cô mở cửa ra lại không thấy người đâu,vội vàng chạy đến ban công nhìn xuống xung quanh chỉ thấy Ngô Ngôn đi nhanh đến trụ sở bên kia,trong chốc lát truyền xa đến một trận cười nói,dưới ánh trăng mông lung,cô mờ hồ có thể thấy được một đám chiến sĩ xuất hiện ở sân tập thể dục.
Khẩn cấp tập hợp?Ngô Ngôn đây là đang làm cái gì?
Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng - Hàn Dạ Sơ Tuyết