Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Chương 18
ột bàn tiệc lớn nhanh chóng bị hai người quét sạch, bất quá nghiêm khắc mà nói chính là bị Lục Phi quét sạch.
“Em muốn làm gì?” Ôn Thiếu Nhiên thấy Lục Phi đứng dậy dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
“Đương nhiên là rửa chén rồi.” Lục Phi quay đầu nhìn về phía Ôn Thiếu Nhiên khẽ mỉm cười, “Bữa ăn này là anh làm, chén dĩa kia nên để em rửa, em rất công bằng nhé.” Cô nói xong nghịch ngợm mở trừng hai mắt với Ôn Thiếu Nhiên.
“Em xác định sao?” Ôn Thiếu Nhiên cười cười, bộ dáng hoài nghi, “Nếu như mà anh nhớ không lầm, lần trước em nấu cơm, tất cả chén dĩa đều là anh rửa.”
“Vậy... là bởi vì khi đó em nấu cơm, cho nên chén nên do anh rửa mới đúng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi khẽ đỏ ửng, nhỏ giọng giải thích.
“Thật sao?” Nụ cười trên mặt Ôn Thiếu Nhiên càng thêm rõ ràng, lành lạnh trêu chọc: “Không phải là bởi vì những chén dĩa đến tay em, chỉ dẫn đến kết cuộc là thành một đống mảnh vụn à?”
“Nào có khoa trương như vậy!” Cô lên tiếng kháng nghị: “Đó là bởi vì khi đó em vừa mới bắt đầu học, chắc chắn sẽ gặp... lúc không như ý thôi, nhưng bây giờ không giống thế, em đã rèn luyện một đoạn thời gian, nhất định có thể làm tốt.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Ôn Thiếu Nhiên dùng ánh mắt mỏi mòn chờ đợi nhìn cô, cuối cùng vẫn không yên tâm hỏi thêm một câu: “Thật không cần anh giúp đỡ sao?”
“Không, cần.” Lục Phi nghiêng đầu sang chỗ khác, nói từng chữ một với anh.
Nhìn vẻ mặt quật cường đáng yêu của cô, trong mắt Ôn Thiếu Nhiên vẫn luôn là nụ cười không tan biến, “Vậy được rồi.” Hai tay anh vuốt vuốt, nhún nhún vai, đi ra khỏi phòng bếp.
Nhưng Ôn Thiếu Nhiên yên tâm quá sớm rồi, anh mới vừa đi khỏi phòng bếp chưa được bao xa, từ bên trong lập tức truyền ra tiếng vỡ gốm sứ.
“A!” Tiếng thét chói tai của Lục Phi được truyền ra ngay sau đó.
Ôn Thiếu Nhiên không cần suy nghĩ lập tức xoay người chạy về phía phòng bếp, “Sao thế?”
Lục Phi đang khom lưng nhặt các mảnh sứ vỡ tan tành lên, không cẩn thận bị cắt vào ngón tay, những giọt máu từ từ chảy ra, Ôn Thiếu Nhiên thấy tình hình này, lập tức chạy tới nắm cổ tay của cô lên, kéo cô rời khỏi phần bếp hiện tại đang đầy mảnh vụn.
“Em là đứa ngốc sao? Mảnh vỡ là phải quét, không phải lấy tay lượm lên.” Ôn Thiếu Nhiên vừa la mắng cô, vừa cầm ngón tay bị thương của cô lên đưa vào trong miệng mút máu.
Nhìn thấy hành động của anh, tròng mắt Lục Phi trừng lớn, không thể tin được anh lại làm như vậy.
“Em không sao.” Lục Phi ngượng ngùng định rút tay mình về, nhưng Ôn Thiếu Nhiên lại không cho cô có cơ hội, còn khom lưng ôm lấy cô, “Anh đang làm gì đó...”
Trời ơi, anh đang làm cái gì thế? Anh thế mà lại mút ngón tay của cô vào, dịu dàng hút sạch những giọt máu ứa ra, cô cảm giác như lòng của mình sẽ nhảy ra ngoài, dùng một bàn tay khác không bị thương níu chặt lấy quần áo của anh, mặc cho anh ôm cô đi tới phòng khách.
Lục Phi đã ngu ngơ căn bản lại không có biện pháp hoàn hồn, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Thiếu Nhiên như vậy, anh cầm rương thuốc đi tới trước mặt mình, cẩn thận từng li từng tí rửa sạch miệng vết thương của cô, trong nháy mắt trong lòng xông ra sự cảm động, hốc mắt có chút ướt át, đã rất lâu rồi không có người nào đối xử với mình như vậy, coi cô giống như một công chúa để yêu thương.
“Rất đau à?” Ôn Thiếu Nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của cô, vội vàng hỏi, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng hơn.
“Không phải.” Lục Phi cố gắng mở trừng hai mắt, nâng lên một nụ cười, nhìn anh lắc đầu một cái, “Không đau, không đau chút nào cả.”
“Không đau sau lại có bộ dáng muốn khóc?” Ôn Thiếu Nhiên dùng Ok nhẹ nhàng thay cô băng bó ngón tay bị thương, lại trêu ghẹo: “Em nhé, vẫn là thích hợp ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, bằng không những cái chén kia sẽ khóc, em thế mà đã đập vỡ rất nhiều anh chị em chúng nó.”
“Em... thật xin lỗi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nhìn anh.
Ôi, thật là mất thể diện, mới vừa rồi còn nhìn về phía anh cam kết thề son sắt như vậy, không ngờ người vừa quay đi lại phá hỏng rồi, thật là mất mặt.
“Ha ha....” Ôn Thiếu Nhiên không quan tâm, cười cười, “Yên tâm, em phải xin lỗi người món đồ kia, không phải là anh, chẳng qua là anh phải rút bóp một lượng máu lớn rồi, những thứ kia đều là gốm sứ Anh Quốc, cũng bất tiện.”
“Em sẽ đền.” Lục Phi ngẩng đầu lên cướp lời.
“Vợ à, tiền lương của anh mua được những món đồ này.” Ôn Thiếu Nhiên khom người xuống nói, khẽ hôn lên môi cô, “Được rồi, ngoan ngoãn ngồi đây đừng động, anh đi thu dọn một chút.”
Vừa nói xong, Ôn Thiếu Nhiên giống như không nhìn thấy vẻ sững sốt của Lục Phi, tự mình đứng dậy đi tới phòng bếp, giúp cô dọn dẹp tàn cuối trên đất.
Mặt của Lục Phi thật sự có thể nhỏ máu, cảm giác nóng rát làm cho cô không đất dung thân, từ trước đến giờ cô làm bất cứ đều gì cũng rất xuất sắc, lại đang làm cho phòng bếp ở chỗ này ngã nhào, đôi tay cô che khuôn mặt nhỏ nhắn lại, không biết nên đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên như thế nào.
Anh sẽ không cảm thấy mình là một người vợ hỏng bét? Nấu ăn không ngon thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả chén bát cũng không thể rửa.
Sau khi Ôn Thiếu Nhiên thu dọn xong tất cả, từ phòng bếp trở ra phòng khách, lập tức nhìn thấy Lục Phi núp trên ghế salon, còn vùi mặt vào gối ôm lớn mềm mại.
“Tay còn đau không?” Ôn Thiếu Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhỏ giọng dò hỏi.
Lục Phi chợt nhảy dựng lên, đỏ mặt ấp úng nói: “Hết rồi, hết rồi, đã không còn đau.”
“Vậy em sao thế hả?” Ôn Thiếu Nhiên thẳng thắn quan tâm như vậy, trong chốc lát khiến Lục Phi nhốn nháo không chịu nổi, không biết nên cho anh phải ứng gì, cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra màu máu tươi, cặp mắt mê mẩn, khiến tim Ôn Thiếu Nhiên đập thình thịch?
Hai tay của anh không tự chủ mà vươn ra, ôm cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình, giống như là đầu độc, cúi đầu xuống ngậm cánh môi mềm anh thèm thuồng đã lâu.
"Ừ......"
Hôn một hồi lâu, Ôn Thiếu Nhiên mới chậm rãi buông cô ra, mà sự ẩm ướt do đôi môi đỏ mọng của cô mang làm cho con mắt anh càng thêm thâm trầm, nhất là vẻ mặt xinh đẹp của cô, để cho anh gần như không nhịn được, “Vợ à, đừng có nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ không nhịn được.” Anh cười đến hết sức dịu dàng.
Nhìn anh như vậy, Lục Phi thấy anh giống như anh trai nhỏ năm đó, cũng dịu dàng đi tới trước mặt cô như vậy, còn có cái ôm và trong ngực ấm áp ấy, nghĩ tới đây, cô lập tức không kìm lòng được nhào tới trong ngực anh, muốn ôn lại cái ôm ấm áp trong ngực năm đó.
Vậy mà bởi vì cô chủ động, khiến Ôn Thiếu Nhiên vất vả lắm mới thở lại bình thường lại dấy lên dục vọng.
“Lục Phi, em thật sự là tìm đến cái chết.” Giọng nói cưng chìu bật thốt ra khỏi miệng anh, anh không khách khí cúi người xuống, há miệng ngậm lấy cánh môi mềm của cô, tùy ý mút sự ngọt ngào của cô vào trong miệng.
“Á...” Lục Phị bị đặt lên trên ghế sa lon, cả người tản ra hơi thở mê người, lòng của cô trực nhảy lên thình thịch, giống như đang mong đợi anh làm như vậy.
Trời ơi, có phải là cô đang trở nên ham muốn dục vọng hay không? Vừa nghĩ đến đó, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, Ôn Thiếu Nhiên không khỏi rên rỉ lên một tiếng, trần truồng quyến rũ như vậy, anh làm thế nào ngăn cản được.
Đầu lưỡi nóng như lửa lập tức lật khuấy điên cuồng trong miệng cô, chuẩn bị quyến rũ cái lưỡi nhỏ thơm tho của cô, mà Lục Phi kìm lòng không được vươn tay ôm cổ của anh, nhiệt tình đạp lại nụ hôn của anh, bởi vì cô chủ động, động tác của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đôi tay ôm lấy gương mặt của cô, hút lấy cánh môi mềm mại của cô.
"Ừ...... á......"
Bàn tay của anh bắt đầu chậm chậm di chuyển xuống, xoa lên nơi đẫy đà mềm mại được quần áo che đậy, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng xoa nắn, lòng bàn tay anh dần dần không thể thỏa mãn với việc xoa nơi non mềm cách một lớp vải, cởi mấy nút cổ áo ra, chui từ cổ áo vào bên trong, vạch áo lót ra, trực tiếp bao nơi mềm mại lại mà không có chút trở ngại nào, cảm xúc non mềm làm cho anh lưu luyến quên đường về, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh trái dâu.
Lục Phi nhanh chóng có phản ứng, đỉnh qua mâm xôi đỏ hồng dần dần trở thành như một hòn đá cứng gắng.
“Á....” Cảm giác kích thích như vậy khiến Lục Phi phát ra tiếng rên: “Á...”
Ông Xã Chớ Làm Loạn Ông Xã Chớ Làm Loạn - Lương Hải Yến