A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 499 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Chương 12
a, ý của người là.....” Lục Phi mờ hồ đoán được sau đó ba Ôn muốn nói gì rồi.
“Tiểu Phi à, thật ra thì cũng không sợ con chê cười, mấy năm nay Ôn Thị nằm trong tay ba có chút suy thoái, nếu như không có một người lãnh đạo giỏi hơn đến phát triển, sợ rằng cũng chỉ có thể duy trì tình trạng hiện nay.”
Ba Ôn nói đến đây có chút kích động, “Nhưng ba không cam lòng, từ khi ba bắt đầu thừa kế Ôn Thị thì một lòng muốn nó lớn mạnh, thế nhưng mấy năm qua bởi vì liên tục đầu tư lỗ lã, khiến Ôn Thị rơi vào tình cảnh như vậy, ba vẫn hi vọng Ôn Thiếu Nhiên có thể thừa kế Ôn Thị, nhưng nó chỉ có hứng thú với phẩu thuật, ba không thể không buông tha cái ý tưởng cho nó thừa kế, nhưng hiện tại đã khác rồi, có con ở đây, tin tưởng lấy năng lực của con, nhất định có thể nâng Ôn Thị lên một bước mới.”
“Ba, ý của người là để cho con quản lý Ôn Thị?” Mặc dù Lục Phi đoán được ý tưởng của ba Ôn, nhưng lúc ba Ôn nói ra, cô vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.
“Tiểu Phi, đây là đề nghị của ba, công ty Ôn Thị không thể cứ thua trong tay ba, con nhất định phải cứu Ôn Thị!” Ba Ôn rất rõ, chỉ cần bắt Lục Phi kéo khối gỗ này, về sau Ôn Thị lập tức có tương lai rồi.
“Ba, dù sao con cũng là con dâu vừa về nhà chưa được bao lâu, nếu cứ tùy tiện tiếp quản Ôn Thị như vậy, chắc hẳn sẽ chọc tới những chỉ trích không đáng.” Lục Phi nhớ tới đêm tân hôn, cô từng đồng ý với Ôn Thiếu Nhiên không nhúng tay vào chuyện Ôn Thị, hôm nay lại đối mặt với lựa chọn gian nan như vậy, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm như thế nào cho đúng, chỉ có thể khéo léo cự tuyệt.
“Sẽ không, năng lực làm việc của con rõ như ban ngày, nếu Ôn Thị do con đến quản lý thì không thể tốt hơn.” Ba Ôn ra sức thuyết phục Lục Phi, thấy cô lộ ra vẻ mặt khó xử, không khỏi tạo dáng vẻ luồn cúi tranh thủ lấy sự đồng tình của cô, “Tiểu Phi, ba lớn tuổi như vậy, con trai lại không thể thừa kế công ty, nếu như ngay cả con dâu cũng không thể giúp ba, Ôn Thị thật sự xong rồi, coi như ba van xin con, giúp nhà họ Ôn một chút thôi.”
“Ba, người đừng nói như vậy.” Lục Phi cảm thấy thật khó khăn, cuối cùng vẫn không đánh lại đề nghị của ba Ôn, lựa chọn lùi một bước, “Ba, người cũng biết ở Lục Thị con rất bận rộn, không thể đặt tất cả tinh lực lên Ôn Thị, chẳng qua nếu như Ôn Thị cần, con có thể giúp một tay, xử lý một vài công việc, chia sẻ một chút công việc của ba, chỉ có thể giúp Ôn Thị một tay chứ không có nhiều thời gian như vậy, điều này kính mong ba tha thứ. ”
“Dĩ nhiên, con có thể giúp ba một tay, chia sẻ công việc với ba, ba đã rất vui rồi.”
Ba Ôn vốn tưởng rằng còn phải phí một chút tâm tư nữa, Lục Phi mới chịu đồng ý, dù sao cô là một trong những người tương lai sẽ thừa kế Lục Thị, là một quản lý mỗi ngày kiếm bạc tỷ, tại sao có thể nhín chút thời gian xen vào giữa để quan tâm công ty nhà người khác, không nghĩ tới cô đồng ý dễ dàng như thế, như vậy cũng tốt, chỉ cần cô chịu giúp một tay, về sau có rất nhiều cơ hội cho cô tham dự vào việc kinh doanh Ôn Thị, như vậy thì Ôn Thị sẽ càng ngày càng phát triển.
“Con biết, bởi vì Ôn Thiếu Nhiên không có hứng thú với công ty, cho nên không có mấy người có thể giúp ba, để ba yên tâm.” Ba Ôn thở dài nói.
“Ba, nhà họ Ôn có rất nhiều người bằng tuổi với Thiếu Nhiên, chẳng lẽ không người nào có thể giúp đỡ ba sao?” Đầu óc Lục Phi nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng lọc những đoạn tin tức có liên quan, nếu như cô nhớ không nhầm, người anh họ của Ôn Thiếu Nhiên - Ôn Thiếu Lăng là một lựa chọn tốt, cô từng gặp anh ta trong một bữa tiệc, ấn tượng về người này cũng không tệ lắm, hơn nữa năng lực anh ta cũng không kém, sao lại không có ai vậy?
“Nói thế nào cũng là người ngoài.”
Lục Phi thấy ba Ôn nói rõ như thế, lập tức hiểu ý trong lời nói của ông, vì vậy không tiếp tục nhiều lời, “Con biết rồi.”
“Tiểu Phi, về sau Ôn Thị nhờ đến con.” Vẻ mặt ba Ôn nhìn Lục Phi đầy mong đợi, để cho cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, “Còn có một việc muốn con đồng ý, con biết Thiếu Nhiên nó không thích hỏi tới chuyện của công ty, cho nên chuyện con giúp Ôn Thị xử lý công việc không cần nói nhiều với nó, tránh để nó suy nghĩ nhiều.”
“Ba, người yên tâm, con biết chừng mực.” Lục Phi gật đầu một cái, coi như là đồng ý, “Nếu như ba không còn chuyện gì khác, vậy con đi về trước.”
“Ừ, trở về đi” Ba Ôn khẽ mỉm cười với cô.
Ngay sau đó Lục Phi đứng dậy hướng về phía ba Ôn gật đầu một cái, rời khỏi thư phòng.
Ba Ôn nhìn cửa thư phòng được đóng lại, khóe miệng chậm rãi nâng lên một đường cong, tương lai Ôn Thị bừng sáng rồi.
....
Lục Phi càng ngày càng trở nên bận rộn, nhưng cô vẫn không quên bản thân còn bổn phận là vợ, mỗi ngày đều kiên trì trở về nhà nấu bữa cơm tối cho Ôn Thiếu Nhiên, trừ phi ngày đó Ôn Thiếu Nhiên ở lại bệnh viên trực, cô mới có thể ứng phó bữa tối của mình qua loa một chút.
Chạy ngược xuôi ở hai đầu Ôn Thị và Lục Thị, cân nặng Lục Phi cũng bắt đầu giảm xuống, cuối cùng cô đã tới cực hạn, không chịu nổi ngất xỉu.
Khi cô mở mắt tỉnh lại ở bệnh viện, lập tức nhìn thấy Ôn Thiếu Nhiên canh giữ bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, giống như xảy ra chuyện gì quan trọng lắm.
“Đã tỉnh rồi hả?” Thật ra thì Ôn Thiếu Nhiên rất muốn mắng Lục Phi một trận, nhưng khi thấy cô cũng là một bệnh nhân, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, thử hỏi có cô gái nào giống như cô không vậy, vì công việc nên ngay cả sức khỏe cũng không để ý?
“Em thế nào?!” Trí nhớ Lục Phi dừng lại tại thời điểm làm việc ở công ty.
“Do em mệt nhọc quá độ, hơn nữa ba bữa cơm không ổn định, ngất xỉu.” Dường như Ôn Thiếu Nhiên là cắn răng nghiến lợi mới nói xong câu này, ba bữa cơm cô đều không ăn đúng giờ, rốt cuộc là bận bao nhiêu vậy?
“Chẳng lẽ người ở Lục Thị đều chết sạch rồi ư, cần một người quản lý như em phải liều chết à?” Cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên vẫn nhịn không được, bật thốt ra câu hỏi: “Em có biết là do em mệt nhọc quá độ nên ngất xỉu không?”
“Em.... thật xin lỗi.” Đối mặt với cơn tức giận của Ôn Thiếu Nhiên, Lục Phi cúi đầu, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn đều yếu thế.
“Em.... thân thể là của em, không cần thiết nói xin lỗi với anh.” Ôn Thiếu Nhiên thở phì phò nói, bộ dạng giống như là đang giận dỗi với cô.
“Thiếu Nhiên, bụng của em rất đói.” Lục Phi chưa bao giờ tỏ vẻ yếu đuối với người ngoài, thế nhưng hôm nay lần đầu tiên làm ra hành động nũng nịu ngây thơ như vậy, chính là để cho Ôn Thiếu Nhiên hết giận, thật sự là đủ hy sinh rồi.
Cơ thể Ôn Thiếu Nhiên cứng đờ, anh chưa từng thấy qua cái dáng vẻ hờn dỗi này của cô, trái tim khẽ động, lỗ tai không để lại dấu vết đỏ lên, anh lúng túng tằng hắng một cái, “Đây là cháo trắng anh nhờ dì Tống đưa tới, ăn cái này lót dạ trước đi.”
Anh nói rồi ngồi ở bên giường, cầm cà mèn giữ ấm ở trên tủ đầu giường lên, mở nắp ra, đổ cháo vào trong chén, chậm rãi đưa tới bên môi cô đút cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi đỏ ửng, ăn từng muỗng từng muỗng cháo mà anh đưa tới, thời gian giống như là dừng lại, bên trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh.
Ông Xã Chớ Làm Loạn Ông Xã Chớ Làm Loạn - Lương Hải Yến