Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 439 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 886 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Minato Vs Thỏ (3)
inato gian nan đứng dậy lại nhận thêm một cước của Thỏ, thân hình tiếp tục bị đá bay đi. Thỏ gần như không thể gọi là dy chuyển nữa rồi, hắn ta lúc này phải được gọi là thuấn di.
Từng kí tự màu đen mang theo ma lực nhảy múa trên đôi chân của Thỏ, những kí tự cũng vẫn đang liên tục xâm thực cơ thể Thỏ, nếu lúc trước chỉ là một phần chân thì nay đã là cả chân. Thỏ bước thêm một bước, xuất hiện trước mặt Minato, một chận đá ra, toàn bộ ngực của Minato lõm lại, hắn phun ra máu. “ Nhanh quá, tốc độ chết tiệt gì thế này “.
Thỏ tiếp tục lao đến, Minato lúc này cảm giác như muốn buông tay vậy, nhìn còn không thấy thì đánh cái khỉ gì, lại một lần nữa bị đá bay ra, sau đó tiếp tục bị đá, Minato cũng không đếm được hắn ăn bao nhiêu đòn, cả cơ thể cứ như quả bóng mặc cho Thỏ tung hứng, nhưng thứ Minato cảm thấy may mắn nhất là ở tốc độ này hình như sức sát thương của Thỏ cũng không cao được như ban đầu. Có lẽ chính hắn cũng không thể có đủ thời gian để phát lực. Minato một lần nữa bị đá bay ra, toàn bộ cơ thể dập nát, đến cả sức đứng lên cũng không có.
Trên đài cao Tả Hộ Pháp hai tay run lên, gần như ông chuẩn bị lao đến bất cứ lúc nào, bỗng nhiên một tách trà được đưa đến trước mặt, Hữu Hộ Pháp cười vui vẻ “ Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân, uống miếng nước cho hạ họa đi ông bạn già “. Lúc này Tả Hộ Pháp biết nếu mình ra tay chắc chắn Hữu Hộ Pháp sẽ ngăn lại. Tả Hộ Pháp thuộc loại hình chiến đấu bằng cách lập kế hoạch, là bộ não khi chiến đấu theo nhóm, tuy nhiên nếu 1 vs 1 ông ta còn yếu hơn Hữu Hộ Pháp nhiều.
Quỷ đó vui vẻ nhìn trận chiến “ 5 phút thằng nhóc kia đã tàn tạ thế thì chắc thêm 2 phút nữa là chết thôi, hên cho ngươi quá Băng nhỉ, suýt nữa thì mất cái danh hiệu thiên tài “. Băng mỉm cười “Thiên tài cũng phải biết mình là ai, hắn không biết hắn là ai chết là phải, chọc người không nên chọc “. Rose khuôn mặt tái nhợt nhưng cô biết sẽ không ai ở đây cho phép cô vào đó cứu Minato, mà cho dù vào thì Rose cũng chỉ là bịch cát cho Thỏ tập luyện, đôi tay xinh đẹp run lên sau đó lại thở dài thả lỏng trong vô lực.
Minato cảm thấy 4 bề xung quanh im lặng một cách bất thường, hắn thì thào “ Ta chết rồi sao, không có cảm giác đau đớn nữa “. Minato run rẩy đứng dậy, toàn bộ vết thương trên người hắn đã biến mất, không có cảm giác gì, xung quanh chỉ một màu đen như mực.
Minato vô thức đi trong bóng tối, hắn chẳng biết mình phải đi đâu, phải làm gì nữa. Bỗng nhiên khung cảnh thay đổi, Minato nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, hắn thấy sư phụ mình – Kyo. Tuy nhiên lại có nét không giống, sư phụ bớt vài phần lãnh huyết, vài phần lạnh lùng, khuôn mặt của người thêm vài phần non nớt.
Minato lại gần hơn, khung cảnh ngày một rõ ràng. Kyo như không phát hiện thấy hắn, trước mặt ông ta là một rừng người bao vây Kyo vào giữa. Một kẻ trong đó lên tiếng “ Kyo giao ra Muramasha chúng ta cho ngươi chết toàn thây, ngươi chưa đủ tư cách để sử dụng nó “.
Kyo lạnh lùng, không hề đáp, ông nhẹ nhàng rút thanh Muramasha, chỉ kiếm về kẻ vừa nói, ánh mắt dần dần chuyển sang màu đỏ, tràn ngập sát khí
Người đàn ông vừa nói lập tức ra lệnh “ Giết “. Đám đông lao đến như những con thiêu thân lao đầu vào lửa. Kyo đứng im một chỗ không hề dy chuyển, chỉ có cánh tay cầm Muramasha không ngừng chuyển động. Mỗi lần vung tay là một mạng nằm xuống, vẻ mặt lạnh lùng, máu của kẻ thù khiến bộ quần áo ông mặc trở thành màu đỏ tươi.
Xác chết ngày một nhiều, còn bộ quần áo của Kyo thì ngày càng đỏ. Sau đó Kyo đứng trên xác một rừng người, ông liếc mắt nhìn xuống dưới như bậc vua chúa nhìn thần dân của mình. Phía dưới chỉ còn tổng cộng 4 người còn sống. Khí thế của 4 người hợp lại đối chọi gay gắt với Kyo tuy nhiên khí thế của họ không ngừng bị sát khí của Kyo ăn mòn, ngày một yếu dần, cả 4 người đều biết chỉ cần thêm một phút nữa thôi, thậm chí đến cả tư cách rút kiếm trước mặt Kyo còn không có.
Danh dự võ sĩ đạo không cho phép họ bỏ trốn, cả 4 người lao đến, rút kiếm, chém cực kỳ đơn giản, tốc độ của 4 người đã đến cực hạn, đường kiếm quá hoàn mỹ nhưng tất cả chỉ có thể, Kyo cũng chỉ ra một chiêu kiếm. 5 bóng người lướt qua nhau, 4 cái đầu bay lên trời. Kyo vẫn đứng đó bình tĩnh và ngạo nghễ.
Sau đó Minato ngạc nhiên nhìn thấy sư phụ chỉ kiếm về một hướng khác, một hướng không có người. Từ phía chỉ kiếm của Kyo, một lão già xuất hiện, ông lão hiền từ “ Con đã mạnh lên rất nhiều rồi, học trò của ta, ở Wano này có lẽ chỉ còn có ta mới có thể kết thúc được tội lỗi của con thôi”.
Kyo lần đầu tiên mở miệng “ Tôi đã vượt qua ông lâu rồi, sư phụ ạ “, sau đó Kyo rút Muramasha đâm thẳng vào bụng mình, ông nhoẻn miệng cười “ Nhát chém này là cảm ơn công ngài dạy dỗ, nhưng ngài không nên giết cô ấy “. Ông lão bật cười “ Ta giết nó mới có thể đưa con đi xa thế này, không phải sao, nếu con muốn giết ta thì lại đây, dù gì ta cũng đào tạo nên kiếm khách mạnh nhất lịch sử Wano, có chết cũng không tiếc”.
Ông lão vừa nói xong liền rút kiếm ra, lúc này Minato cảm thấy rợn cả tóc gáy, hắn không thể phân biệt được ông lão hiền từ cách đây mấy giây trước nữa. Thân hình ông lão mờ ảo dần, chỉ để lại một vệt sáng, Minato đứng chết lặng “ Nhanh quá”. Bỗng nhiên thân hình Minato biến mất, khi hắn mở mắt lần thứ hai, hắn đang trong thân xác sư phụ Kyo, không nói đúng hơn hắn đang được cảm nhận từng biến đổi nhỏ nhất trong người Kyo.
Trước tốc độ cực hạn của ông lão, Minato cảm thấy trái tim, hơi thở, mạch máu của Kyo đều cực kỳ bình thường, chỉ như một con người đang thoải mái ngủ vậy. Kyo ánh mắt trở lại trong trẻo, thân hình của lão già đó dần dần hiện rõ ràng, thật chậm lại trong mắt Kyo hay chính trong mắt Minato.
Kyo rút kiếm, Kyo đóng kiếm, Kyo bước đi, tất cả đều tự nhiên như chính nó phải thế. Minato cũng không cần quay đầu lại, hắn biết Wano lại mất đi một Đại Kiếm Hào cực mạnh. Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, Minato trở lại thực tại, trước mặt hắn là Thỏ, là những ký hiệu màu đen chết tiệt.
Thỏ lao đến, tốc độ cực hạn, hắn xuất hiện bên người Minato, chân dơ lên chuẩn bị đạp xuống. Minato chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến thế, hắn xoay tay thành kiếm, hắn vung tay, hắn bước đi. Thỏ khụy xuống, ngực Thỏ nhận một vết chém, máu bắn tung tóe.
Minato nghi hoặc nhìn hai tay mình, hắn không để ý đến thỏ nữa, lúc này trong đầu Minato xuất hiện một âm thanh “ Đã hiểu phá kiếm chưa, đây là phá kiếm của Tốc Kiếm Phái, không gì không phá, không gì không nhìn thấy, không gì không cảm nhận được “. Minato gật đầu, hắn lại nợ sư phụ một cái ơn lớn rồi. Ở bên ngoài kia tất cả khán đài đứng lên, không ai tin vào mắt mình, chỉ một giây trước tất cả còn bình thường nhưng một giây sau tất cả đổi thay như trời với đất.
Quỷ Đỏ nuốt nước bọt “ Cái gì đáng sợ thế “. Chú Hề quay lại nhìn Bán Nguyệt “ Là ngươi thì ngươi có đỡ được không? “. Bán Nguyệt lắc đầu “Chưa bao giờ nhìn thấy kiếm nào hoàn mỹ như thế ta có cảm giác hoang đường, vốn dĩ Thỏ phải đứng im cho Minato chém mới đúng đạo lý vậy “. Sư Tử kẻ cuồng chiến đấu nhất Cp-0 cũng chọn im lặng, còn về Băng hắn vẫn đang thẫn thờ không nhận thức được. Rose cũng không hiểu cái gì xảy ra nhưng cô nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp như một đóa hoa hồng nở rộ.
One Piece: Khởi đầu mới One Piece: Khởi đầu mới - Team Đang Bí Ý Tưởng