Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 439 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 886 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:58:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Biển Xanh
ashigi tò mò nhìn bóng lưng cao lớn của Minato. Hiện nay hai người đang ở trên một đại đội chiến hạm hải quân, lần này tiến về biển đông có tới 4 vị phó đô đốc dẫn đầu. Mấy ngày qua ở bên cạnh Minato, Tashigi mới được biết thông tin về vị sư phụ này. Minato còn trẻ hơn Tashigi đến 3 tuổi, Tashigi thực sự không hiểu người nam nhân trước mặt làm sao có thể mạnh như thế.
Minato nhìn về biển đông, ánh mắt bao quát xung quanh, nhắc đến biển đông là nhắc đến quá nhiều kỉ niệm của hắn, cả kiếp này lẫn kiếp trước.
Biển đông ở kiếp trước là biển đẹp nhất trong lòng hắn, cũng là nơi yên bình nhất, hắn lúc này nhớ lại ngày bé, ngày được lần đầu ra biển cùng bố mẹ, năm đó hắn mới lên 7, gia đình hắn tiết kiệm rất lâu mới có thể có một chuyến đi biển.
Lần đầu nhìn thấy sự hùng vĩ của biển, những cơn sóng cao ngập đầu người, Minato còn nhớ như in lần đầu tiên hắn mặc chiếc áo phao, được bố cõng ra biển bơi lội, nhớ người mẹ hiền bóc cho hắn từng con ghẹ. Nhớ lúc chụp ảnh cả gia đình, nghe từng âm thanh của những chú sò. Những hình ảnh đẹp nhất trong đời Minato kiếp trước.
Hắn còn nợ biển một lời hứa, ngày đó mẹ nói với hắn “ Con ra chào tạm biệt biển đi “, thằng nhóc Phong 7 tuổi chạy ra nói với những cơn sóng hùng vì “ Tớ sẽ cố gắng học tập, để bố mẹ thưởng cho một lần nữa ra biển, chơi với cậu “. Nhưng hắn đâu ngờ đấy cũng là một trong những lần hiếm hoi gia đình hắn còn hạnh phúc.
Gia đình hắn càng giàu, càng có tiền thì bố mẹ lại càng cãi nhau nhiều hơn, đôi khi với Phong, cậu chỉ ước một bữa ăn bình thường của ba người cũng quá xa xôi.
Ánh mắt Minato nhìn hộp hành lý hắn mang lên tàu chiến, ánh mắt nhu hòa, Minato cúi xuống mở rương, một chiếc áo phao màu vàng cỡ lớn xuất hiện trong tay hắn, Minato khẽ mỉm cười, nụ cười bình thản. Thứ này vừa là vũ khí bí mật của nhà Vongola do chính Minato phát minh, vừa là một kỉ niệm không thể quên của hắn.
Quay lại nhìn Tashigi “ Ra lệnh thuyền dừng lại, tìm hòn đảo gần nhất nghỉ ngơi đi “. Tashigi ngạc nhiên “ Nhưng thưa ngài, bây giờ là giữa trưa mà,
chúng ta cũng phải hỏi ý kiến những vị phó đô đốc bên cạnh nữa chứ, nếu bây giờ đột nhiên dừng lại thì không tốt “. Minato ngạo nghễ “ Bằng bọn chúng cũng khiến ta phải xin phép?, cứ tìm hòn đảo đặt chân đi, kệ mấy tên đó “. Tashigi cắn răng nhưng vẫn làm theo lệnh Minato.
Con Tàu chiến tìm một hòn đảo gần nhất cập bến, phó đô đốc Onigumo ở gần thuyền hắn nhất nhíu mày “ Minato ngươi làm cái gì vậy, có biết đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng không, ai cho phép ngươi tách đội “.
Tashigi lúng túng nhìn Minato, Minato bình thản liếc mắt nhìn Onigumo “ Ta luôn làm việc ta thích
ít nhất bằng ngươi thì không cản được ta đâu, thích thì cứ gọi điện báo cáo cho tổng bộ “. Onigumo ánh mắt phát lạnh “ Ngươi coi chính nghĩa ở đâu, ngươi coi kỷ luật của hải quân ở đâu “. Minato lạnh lùng “ Kẻ mạnh là kẻ nắm chính nghĩa, kỉ luật của hải quân?, cái kỷ luật ý chỉ dành cho người bình thường thôi, tránh đường đi “. Phó đô đốc Momongan cùng phó đô đốc Ronse cũng lại gần, họ đều nhíu mày nhìn tên tân phó đô đốc này, lần đầu tiên có kẻ dám tự ý tách khỏi đội ngũ, nếu hắn là đô đốc thì cũng thôi, nhưng hắn chỉ bằng cấp họ, lấy tư cách gì dám không coi trọng luật, cho dù hắn là thiên tài.
Ronse tiến lên “ Chúng ta sẽ báo cáo với nguyên soái Sengoku, còn bây giờ yêu cầu ngươi trở lại đội hình “. Minato phi thường bực mình, hiếm hoi lắm hắn mới có thời gian tìm lại những kí ức đẹp nhất đời người, ánh mắt trở nên lạnh lùng
“ Cứ việc báo cáo, còn nếu muốn giữ ta lại thì cả 3 cùng lên đi “.
Onigumo lập tức liền mọc ra những cánh tay nhện, hắn không vừa ý thằng nhóc này từ lâu rồi.
Tám cánh tay điều khiển tám thanh kiếm, sử dụng soru lao đến chiến thuyền của Minato, Tashigi mở to mắt, cô thực sự không ngờ việc này xảy ra, cô đang phân vân không biết làm thế nào, theo Tashigi dù sao Minato cũng mới lên chức, làm sao có thể đánh bại những phó đô đốc thành danh của tổng bộ.
Thân hình Minato lóe lên rồi biến mất như quỷ mị, tám thanh kiếm của Onigumo nhìn có vẻ mạnh mẽ, có vẻ tấn công liên tục đấy nhưng trong mắt Minato thì trở thành tầm thường. Ít nhất thì phó đô đốc cũng phân chia cao thấp, nếu cao thì như Vergo, như vị Momongan đằng kia, nếu thấp thì Onigumo là điển hình, không phải ngẫu nhiên Doflamingo có thể quay mấy vị phó đô đốc như con rối. Hải quân có thể có hàng chục phó đô đốc nhưng chỉ có 3 đô đốc. Sau timeskip thậm chí không ai đủ sức lên đô đốc đủ thấy sức mạnh phó đô đốc có giới hạn.
Momongan nhìn thấy thân ảnh như quỷ mị của Minato lập tức biến sắc, hắn không ngờ kẻ được gọi là thiên tài này lại có tốc độ cao như thế. Minato đã xuất hiện chỉ cách người Onigumo một cánh tay, Onigumo mắt mở lớn, hai thanh kiếm chém về phía Minato, Minato không thèm sử dụng Haki, chỉ cần Tekkai, hai thanh âm 'keng keng ' vang lên, Minato dùng cánh tay đón được, một đầu gối nện vào bụng Onigumo.
Một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn, phó đô đốc Ronse với một thanh đại kiếm chém về phía Minato. Minato dùng bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy, năm ngón tay cong lại “ Lục thức – Long Trảo “.
Đây là một bản nâng cấp từ Shingan, nếu Shingan chỉ là ' súng ngón tay ' thì nay được Minato nâng cấp, năm ngón tay đều có thể sử dụng Shigan tạo thành Long Trảo, Minato muốn dùng nó quyết đấu với Long Trảo Thủ của Sabo. Lực cánh tay khổng lồ của Minato bóp nát thanh kiếm, phó đô đốc Ronse lảo đảo lùi về phía sau 3 bước.
Ánh mắt Minato nhìn Momongan, người duy nhất có thể làm Minato thấy có thể giúp hắn giết thời gian. Momongan nhìn thật kỹ Minato, sau đó thở dài “ Chúng ta sẽ báo cáo với ngài Sengoku, còn ngươi muốn đi đâu thì đi, chỉ cần nhớ ngươi còn nhiệm vụ “. Minato mỉm cười “ Đã biết, tạm biệt “.
Con tàu chiến của Minato cập bến hòn đảo gần nhất, biển xanh và cát vàng, Minato quay lại nói với binh sĩ “ hạ trại nghỉ ngơi một ngày, sáng mai lại tiếp tục “. Sau đó Minato kéo tay Tashigi, dẫn cô đi chỗ khác, rời khỏi nơi cắm trại của hải quân.
Tashigi ngạc nhiên “ Phó đô đốc, sao lại dẫn tôi tới đây “, Minato mỉm cười “ Biết xây lâu đài cát không “, Tashigi ngạc nhiên sau đó lắc đầu “Tôi từ bé đã hậu đậu, nên chưa bao giờ xây được lâu đài cát “. Minato bật cười “ Ta cũng có biết đâu
chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn thử xây nó thế nào, với cả ta phi thường muốn bơi “.
Minato nói xong, mặc kệ Tashigi ở đấy, hắn cởi áo ngoài hiện ra một cơ thể cơ bắp hoàn mỹ, sau đó mặt lên áo phao. “ Nào đi bơi thôi “, sau đó ôm eo Tashigi kéo ra biển, Tashigi đỏ mặt hét lớn “Tôi không có quần áo bơi “. Minato không quan tâm “ Mặc kệ “. Sau đó hắn ném cô xuống biển, rồi bản thân cũng từ từ bước tới.
Nước biển lúc này khá nông, chỉ đến bắp đùi Minato, hắn chưa bị ảnh hưởng nhiều lắm, lập tức té nước vào người Tashigi, làm cô ướt sũng. Nước làm bộ áo cô mặt trở nên trong suốt, đáng tiếc duy nhất là Tashigi dùng một tấm vải trắng để bó ngực, nếu không Minato có cảnh đẹp để xem. Tashigi liền hét lên “ Ngài xấu lắm “, sau đó cũng tát nước vào người Minato.
Hai người vừa chạy vừa trêu đùa dọc bãi biển, càng chạy càng xa, Minato cùng Tashigi vui quên đất trời, sau đó Minato vượt qua vùng nước nông, nước lúc này cao đến ngực hắn, Minato liền mất hết sức lực, tuy nhiên hắn không bị chìm, Minato cười “ Ha Ha “, sau đó phi thường lười, hắn giảm trọng lượng về 0, lập tức cơ thể hắn nổi như một con thuyền trên mặt nước, cánh tay hắn cử động như mái chèo, theo động tác bơi ngửa, ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Tashigi cũng vui vẻ bơi theo hắn, hai người ở ngoài biển vui chơi vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Tashigi phải kéo hắn vào bờ. Minato lại nổi hứng, hắn lại kéo cô đi chơi xây lâu đài, mỗi lần cô gái ngốc này sắp xây xong, hắn lại đến phá, sau đó Tashigi cũng tức giận phá lại lâu đài của hắn, khoảng cách giữa hai người liền được rút ngắn rất nhiều.
Cuối cùng buổi tối, Tashigi lo bắt cá còn Minato rán cả, hai người vừa ăn, vừa ngắm sao trời, cảm nhận tiếng sóng vỗ bờ, tiếng gió thổi vi vu, không gian vô cùng thơ mộng. Lúc này Minato cảm thấy bờ vai nặng hơn, hắn quay đầu lại, Tashigi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Minato phì cười, sau đó hắn nhẹ nhàng bế cô về doanh trại hải quân, một ngày yên bình cứ thế kết thúc, Tashigi ngủ phi thường ngon, khóe miệng còn vương nụ cười.
Theo một số ý kiến thì mình sẽ cố viết chương tầm 2000 chữ, giữ ổn định ở mức này nhé. Thanks các bạn đã góp ý
One Piece: Khởi đầu mới One Piece: Khởi đầu mới - Team Đang Bí Ý Tưởng