Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ã đến lúc thí nghiệm mang những kết quả bất ngờ và vượt trội cần được thực hiện dưới bàn tay của nhà khoa học rồi.
Cross Jasper Một người đàn ông xuất sắc từng bảo tôi rằng không có cái gọi là may mắn.
Sau khi đồng tình với lối suy nghĩ của anh ấy, tôi phát hiện ra là mình không còn sẵn sàng để công việc của bản thân phụ thuộc vào may mắn nữa.
Cuộc đời của tôi cũng không.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
2 tháng Tư, 1831; ba ngày trước đám cưới
Hai ngày sau, Pippa và Trotula đi bộ xuống ngôi nhà xinh đẹp của Castleton ở quảng trường Berkeley cách đó một dặm, như thể việc một người phụ nữ xuất hiện tại ngưỡng cửa nhà hôn phu của mình mà không có ai trừ một con chó tháp tùng là việc hết sức bình thường vậy.
Cô lờ đi những ánh mắt tò mò bên ngoài ngôi nhà đang liếc về phía mình cũng như vẻ ngạc nhiên trên mặt người quản gia khi ông ta mở cửa và Trotula lao vào sảnh mà không được mời trong lúc cô tự giới thiệu bản thân. Chẳng bao lâu, cô cùng con chó đã ngồi gọn trong một phòng khách màu vàng đáng yêu.
Pippa bước đến chỗ cửa sổ, nhìn ra quảng trường và đánh giá những tòa kiến trúc trang nghiêm bao quanh trảng cỏ được tỉa tót tươi đẹp, rồi tưởng tượng mình đứng đó với tư cách Nữ bá tước Castleton. Mỗi ngôi nhà lại có một trong những thành viên quan trọng nhất của giới quý tộc cư ngụ - Phu nhân Jersey sống bên cạnh, Chúa ơi!
Pippa không thể hình dung nổi cảnh nhà bảo trợ của Almack’s tìm cơ hội hoặc nảy ra hứng thú đến thăm hàng xóm mới của mình hay cổ vũ những sở thích kỳ cục của cô. Không có chỗ cho giải phẫu hoặc làm vườn trong căn nhà khổng lồ được xếp đặt chỉn chu này.
Nữ hầu tước Tottenham đi ngang qua, vẫn kiêu hãnh như thường lệ, ngẩng cao đầu sung sướng bởi bà là mẹ của một trong những người đàn ông quyền lực nhất Anh quốc - thủ tướng tương lai, người mà ba ngày nữa sẽ cưới Olivia - cô con gái được yêu quý nhất của nhà Marbury.
Pippa chợt nhận ra rằng căn phòng tươi sáng và chất đầy những món đồ xa hoa trên quảng trường đắt đỏ nhất Luân
Đôn này là ngôi nhà lý tưởng đối với Olivia, và thật may mắn vì em gái cô sẽ sớm được hạnh phúc khi bước chân vào cuộc sống mới.
Nhưng chỗ này hoàn toàn không thể trở thành ngôi nhà lý tưởng đối với Pippa.
Chủ nhân của nó hoàn toàn không thể trở thành người chồng lý tưởng của Pippa.
Nơi này hoàn toàn chẳng có gì để cô lưu luyến.
Không có Cross ở đây.
Không, Cross dường như sống trong một văn phòng lộn xộn ở sảnh chính của một sòng bạc, bị vây giữa đống giấy tờ lẫn những thứ bừa bãi kỳ lạ - quả địa cầu, bàn tính, những bức tranh sơn dầu gớm ghiếc và có nhiều sách trong một căn phòng hơn bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng biết. Nơi anh ở còn chẳng có chỗ đi lại nữa, vậy nhưng không hiểu sao khi ở đó, cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn ở đây...
Cô sẽ sống hạnh phúc ở đó với anh.
Trotula ngồi xuống và thở dài thu hút sự chú ý của Pippa. Cô vuốt ve sau tai con chó thì được nó vẫy đuôi đáp lại.
Cô tưởng tượng Trotula cũng sẽ đến đó sống cùng anh.
Chỉ có điều họ không được mời.
Anh đã biến mất khỏi giường cô trong đêm Địa Ngục, sau khi chiếm hữu cả cơ thể lẫn linh hồn của cô và đảm bảo rằng cô yêu anh đến tuyệt vọng. Suốt hai ngày, cô đã chờ anh quay lại; suốt hai đêm, cô đã nằm trên giường, giật mình trước mọi tiếng động, chắc chắn rằng anh sẽ lại trèo tường để đến với mình và sẽ không rời bỏ mình.
Chắc chắn là anh sẽ đổi ý.
Nhưng không phải.
Thay vào đó, anh đã để mặc cô tự nghĩ về tương lai, những quyết định cũng như trái tim mình.
Anh đã bỏ rơi cô để cô nhận ra một sự thật rõ ràng và chẳng thể chối bỏ rằng cô không phải là người cần được giải cứu.
“Hai quý cô đáng yêu!” Câu nói vui vẻ của Castleton cắt ngang dòng suy nghĩ của Pippa, và cô quay về phía vị hôn phu đẹp trai, đang mỉm cười của mình khi Trotula lao vội về phía anh ta, ngồi thụp xuống, háo hức muốn được vuốt ve.
Khó mà không cười khi ở với Castleton. Anh ta là một người đàn ông tử tế và tốt bụng. Khá đẹp trai, rất giàu và có tước vị - giấc mơ của mọi bà mẹ quý tộc. Thật vậy, một người phụ nữ chẳng còn đòi hỏi gì hơn thế nữa.
Chỉ trừ tình yêu.
Và đột nhiên, cái từ lạ lẫm, khó hiểu cũng như không thể định nghĩa nổi đó là toàn bộ những gì có ý nghĩa.
Làm thế nào cô lại biến thành một kẻ ngốc như vậy nhỉ? Làm thế nào mà một người chưa từng tin vào cảm xúc, chỉ luôn tin rằng những điều siêu nhiên sẽ ít giá trị, ít thật hơn sự thật và luôn lờ tịt mọi sự ủy mị như cô lại đứng đây, vào lúc này, trong phòng khách ở căn nhà tương lai với người đàn ông là chồng sắp cưới của mình mà nghĩ về tình yêu được nhỉ?
Cross đã thay đổi cô.
Mà thậm chí còn chẳng mất chút công sức nào.
“Thưa ngài”, cô vừa nói vừa băng qua phòng để đón anh ta. “Em xin lỗi vì đến mà không báo trước!”
Castleton ngẩng lên nhìn cô từ chỗ anh ta đang khom lưng chơi với Trotula. “Không cần phải báo trước”, anh ta nói. “Rốt cuộc thì chưa đầy một tuần nữa, đây sẽ là nhà của em mà, và ta sẽ không cần nhận một thông báo nào hết!” Anh ta dừng lại, “Dù ta cho rằng đây là thông báo... đính hôn!”.
Đến lúc rồi!
Cô đã cân nhắc nhiều cách để bắt đầu cuộc đối thoại đặc biệt này. Dịu dàng, xã giao và thoái thác. Nhưng vì chính là Philippa Marbury, cô chọn trung thực.
“Thưa ngài, em không thể cưới ngài!”
Tay anh ta không dừng việc xoa lông Trotula, và cô chợt nghĩ là anh ta không nghe thấy mình nói. Sau vài giây dài đằng đẵng, anh ta đứng dậy, ngả gót chân ra sau rồi đút tay vào túi áo gi lê.
Họ đứng như thế dường như phải đến cả một kỷ nguyên, Pippa quyết không trốn tránh người đàn ông tử tế đã cầu hôn mình khi anh ta có thể chọn nhiều người tốt và bình thường hơn. Người đàn ông tốt bụng đã tán tỉnh cô kể cả khi cô là người phụ nữ kỳ quặc nhất Luân Đôn. “Em xin lỗi”, cô nói thêm.
“Em không nghĩ chúng ta sẽ thành một cặp xứng đôi?”, anh ta nói.
“Em nghĩ chúng ta sẽ thành một cặp rất xứng đôi”, cô đáp. “Nhưng mọi chuyện đã đi chệch hướng.”
Lông mày anh ta nhướng lên. “Chệch hướng ư?”
Pippa hít một hơi thật sâu. “Em cứ nghĩ mình có thể...”, cô dừng lại. “Em đã nghĩ mình sẽ...”
Em cứ nghĩ mình có thể nghiên cứu về hôn nhân và điều tra về khoái lạc mà không bị ảnh hưởng gì.
“Em có cần thêm thời gian để cân nhắc nó không? Chúng ta chẳng cần tổ chức đám cưới sớm như vậy.”
Cô đã có hơn một năm để cân nhắc Castleton dưới mọi góc độ, vạch ra và sẵn sàng cho kế hoạch của đời mình với anh ta.
Nhưng trong một tuần... một ngày... một phút, dường như... tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Cô lắc đầu. “Em không cần thêm thời gian.”
Anh ta gật. “Ta hiểu rồi.”
Cô sẵn sàng đánh cược là anh ta không hiểu gì.
Anh ta nói tiếp, “Ta cứ nghĩ chúng ta có thể học cách yêu nhau cũng như ta có thể học cách yêu em”.
Đó là một câu nói thật tử tế. Anh ta là người đàn ông tốt.
Lúc trước, chỉ thế là đủ. Castleton là đủ. Hơn cả đủ. Anh ta đã sẵn lòng trở thành cộng sự của cô, để cô sống cuộc sống mà cô khao khát. Cho cô một cuộc hôn nhân, con cái, sự an toàn cùng tất cả những gì mà một cô gái sống ở năm 1831 đòi hỏi.
Trước đây.
Trước khi cô quyết định rằng mình cần nhiều hơn.
Pippa nhìn vào đôi mắt nâu ấm áp của anh ta. “Thật không may là em chẳng thể học được cách yêu ngài.” Mắt anh ta mở to, và cô nhận ra ngôn từ thiếu cẩn trọng của mình đã làm tổn thương anh ta. Cô vội vã sửa lại, “Không... em không có ý như vậy. Chỉ là...”.
Cô chẳng biết phải nói gì hay sửa lại thế nào.
Cô dừng lại, ghét cái cảm xúc mà dường như là do toàn thể giống đực gây ra cho mình dạo gần đây.
Rồi cô nói sự thật một lần nữa, “Em xin lỗi, thưa ngài”, và thực sự rất hối hận. “Nhưng lời thề... em không thể nói chúng được. Không phải với ngài!”
Lông mày anh ta nhướng lên. “Lời thề nào?”
Cái buổi lễ ngớ ngẩn đã khởi đầu tất cả đó. “Ngoan ngoãn, phục tùng, danh dự, ốm đau, và sức khỏe... em cảm thấy mình có thể nói tất cả những điều đó.”
Vẻ thấu hiểu lóe lên trong đôi mắt nâu của anh ta. “Ta cũng có thể tuân theo tất cả những điều ấy.” Sau đó là một nụ cười rầu rĩ xuất hiện trên môi. “Ta đoán vấn đề chính là phần về tình yêu?”
“Từ bỏ tất cả những người khác”, Pippa nói. Cô chẳng thể từ bỏ tất cả những người khác. Cô không chắc mình có bao giờ có thể từ bỏ một người vô cùng quan trọng hay không. Cô hít một hơi thật sâu khi cảm giác khó thở dâng trong lồng ngực. “Thưa ngài, em sợ rằng mình đã yêu... một cách khá tình cờ và không hề vui vẻ chút nào... một người khác.”
Mặt anh ta dịu xuống. “Ta hiểu rồi”, anh ta nói. “Chậc, điều đó đúng là thay đổi mọi chuyện.”
“Đúng vậy”, cô đồng tình trước khi thay đổi ý định. “Chỉ có điều nó cũng không thật sự thay đổi toàn bộ. Anh ấy...” Cô dừng lại. Anh ấy sắp cưới một người khác. “... Cảm xúc ấy không được đáp lại.”
Lông mày Castleton nhíu chặt. “Làm sao có thể?”
“Ngài không nên vội vã bảo vệ em như thế, ngài biết đấy. Xét cho cùng thì em vừa mới chấm dứt cuộc đính hôn của chúng ta. Bây giờ hẳn ngài phải căm ghét em lắm.”
“Nhưng ta không ghét em. Và sẽ không làm thế. Điều đó chỉ là một rủi ro mà chúng ta phải nhận trong thế giới hiện đại này mà thôi.” Anh ta dừng lại rồi vuốt ve Trotula, nó liền dựa vào chân anh ta. “Giá như hôn nhân vẫn được sắp xếp từ khi mới sinh nhỉ!”
Cô cười. “Chúng ta tiếc thương quá khứ.”
“Ta muốn có một tòa lâu đài thời trung cổ”, anh ta nói một cách vui vẻ, “và cho rằng em sẽ là một bà chủ lâu đài xuất sắc đấy. Vây giữa bầy chó. Cưỡi ngựa xông pha với một thanh gươm dắt trên lưng”.
Cô mỉm cười trước hình ảnh lố bịch đó. “Cảm ơn ngài, dù em tự hỏi liệu một bà chủ lâu đài có cận như mình không?”
Anh ta vẫy tay về hướng một cái ghế dài cạnh đó. “Em có muốn ngồi xuống không? Ta cho người gọi đồ ăn lên nhé?” Anh ta dừng lại, rõ ràng đang cân nhắc xem người ta mời cựu hôn thê của mình thứ gì trong hoàn cảnh ấy. “Trà? Nước chanh?”
Cô ngồi xuống. “Không, cảm ơn ngài!”
Anh ta nhìn một cái bình pha lê ở bên kia phòng. “Scotch?”
Cô nhìn theo mắt anh ta. “Em không nghĩ là các quý cô sẽ uống scotch trước mười một giờ.”
“Ta sẽ không nói với ai đâu.” Anh ta do dự. “Thật ra thì, ta sẽ uống cùng em.”
“Xin ngài cứ thoải mái... em không muốn ngăn ngài uống rượu đâu.”
Castleton rót chất lỏng màu hổ phách vào một cái cốc và tiến đến ngồi cạnh cô. “Mẹ chúng ta sẽ hốt hoảng lắm khi nghe tin.”
Cô gật đầu, nhận ra rằng đây là lần đầu tiên họ trò chuyện về một vấn đề nghiêm túc, không phải về lũ chó, thời tiết và các điền trang thôn quê. “Em nghĩ là mẹ em sẽ hốt hoảng hơn mẹ ngài đấy.”
“Em sẽ bị hủy hoại”, anh ta nói.
Cô gật đầu. “Em đã tính đến chuyện đó rồi.”
Danh dự với cô chẳng bao giờ quá quan trọng. Đối với một người thường bị mô tả là kỳ cục và quái gở, không có mấy điểm tương đồng với những người cùng tuổi hoặc cùng giới, danh dự dường như chẳng có giá trị gì mấy. Nó không mang về bạn bè, thiệp mời hay sự kính trọng dành cho cô.
Vậy nên bây giờ nó chẳng phải thứ gì ghê gớm.
“Tiểu thư Philippa”, Castleton cất tiếng sau một thời gian im lặng rất lâu. “Nếu em... ờ... tức là... nếu em cần... e hèm.”
Cô quan sát anh ta một cách cẩn thận, chú ý đến khuôn mặt đỏ bừng khi anh ta lắp bắp. “Thưa ngài?”, cô hỏi khi có vẻ anh ta không định nói thêm gì nữa.
Anh ta hắng giọng. Thử lại. “Nếu em ở vào một tình thế khó khăn”, anh ta vừa nói vừa vẫy một tay về phía bụng cô.
Ôi trời. “Không phải!”
Cô cho là cũng có khả năng này, nhưng đó là cây cầu mà cô sẽ vượt qua sau này nếu cần thiết mà không có Castleton.
Trông anh ta hết sức nhẹ nhõm. “Ta rất mừng khi nghe điều đó.” Rồi, sau một khoảnh khắc mà cả hai cùng bình tĩnh trở lại, anh ta nói thêm, “Em biết đấy, ta sẽ vẫn cưới em”.
Cô ngạc nhiên nhìn vào mắt anh ta. “Thật ư?”
Anh ta gật đầu. “Đúng vậy.”
Cô không thể ngăn mình lại. “Vì sao?”
“Đa số mọi người đều nghĩ ta là đồ ngốc.”
Pippa không giả vờ hiểu nhầm. “Đa số mọi người đều là đồ ngốc”, cô nói, đột nhiên cảm thấy rất muốn che chở cho người đàn ông đáng lẽ phải quẳng mình ra khỏi nhà một cách vui sướng nhưng thay vào đó lại mời mình uống nước và trò chuyện này.
Anh ta nghiêng đầu. “Đa số mọi người đều nghĩ em kỳ cục.”
Cô mỉm cười. “Về điều đó thì họ đúng.”
“Em biết không, ta đã từng nghĩ vậy. Em uyên bác, yêu động vật và những loài hoa kỳ lạ, luôn có hứng thú với mùa màng được thu hoạch ở điền trang hơn là những bộ lễ phục trong nhà của ta. Ta chưa từng gặp một người phụ nữ nào như em. Nhưng, dù ta hiểu em thông minh hơn ta, hiểu em biết mình thông minh hơn ta... em cũng chưa bao giờ thể hiện điều đó. Em chưa từng cho ta bất kỳ lý do nào để tin rằng em nghĩ ta là kẻ đầu óc đơn giản. Em luôn cố gắng nhắc ta nhớ đến những điểm chung giữa chúng ta. Cả hai ta đều thích thôn quê và yêu động vật.” Anh ta nhún một bên vai. “Ta rất vui khi nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ trở thành vợ của mình.”
“Em không nghĩ ngài đầu óc đơn giản”, cô nói, muốn anh ta biết điều đó và hiểu rằng mớ bòng bong mà mình đang tạo nên không phải do anh ta. Anh ta chẳng có gì thiếu hụt. “Em nghĩ sẽ có một người rất sung sướng khi được lấy ngài làm chồng.”
“Nhưng không phải em”, anh ta nói mộc mạc.
Cô lắc đầu. “Không phải em.”
Từng có thời ngài sẽ người chồng tuyệt vời của em. Đúng vậy, cô sẽ rất sung sướng khi được sống ở thôn quê, trò chuyện về mùa màng, chăn nuôi và cố vấn cho những người sống trên đất nhà Castleton.
Từng có thời em nghĩ mình sẽ mãn nguyện với cuộc sống bên ngài.
“Nếu em đổi ý...”, anh ta nói. “Nếu sáng Chủ nhật em thức dậy và muốn kết hôn... ta sẽ sẵn sàng”, anh ta nói nốt với vẻ hết sức rộng lượng. Xứng đáng có được một tình yêu.
Cô gật một cách nghiêm trang. “Cảm ơn ngài!”
Anh ta hắng giọng. “Sau đó thì sao?”
Câu hỏi đó đã quay cuồng trong đầu Pippa từng giây từng phút kể từ buổi sáng Cross rời khỏi lúc cô đang say ngủ sau khi đã khiến cô không thể cưới Castleton được nữa, chẳng thể làm gì ngoài quan tâm đến anh... nhiều hơn từng quan tâm đến bất kỳ ai.
Sau đó thì sao?
Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra?
Pippa đã tiếp cận vấn đề đó giống cách cô vẫn luôn tiếp cận với mọi mặt của cuộc sống. Cô đánh giá nó từ mọi góc độ, đặt ra câu trả lời và giả thiết các kết quả. Rồi cuối cùng đưa ra một kết luận duy nhất có khả năng mang đến kết quả mà cô khao khát cũng như đau đớn muốn có.
Vậy nên sáng nay, cô đã dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề và đến quảng trường Berkeley. Cô đã gõ cửa, gặp vị hôn phu của mình - người dường như thông minh hơn bất kỳ người nào ở Anh quốc từng nghĩ - và hủy hôn.
Và tiếp theo sẽ là thí nghiệm quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
“Em thừa nhận là mình thấy mừng vì ngài hỏi như vậy.” Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Castleton và trả lời câu hỏi của anh ta. “Ngài thấy đấy, em cần sự trợ giúp của ngài cho những gì sắp đến.”
Hai tiếng sau, Pippa và Trotula đứng đợi ở cửa sau của Thiên
Thần Sa Ngã và chờ người mở cửa.
Khi không có ai đáp lại tiếng gõ lên cánh cửa thép vĩ đại của mình, Pippa mất kiên nhẫn nên đi thẳng đến gõ cửa phòng bếp của câu lạc bộ. Việc đó nhanh chóng có kết quả: Một cậu bé mặt đỏ bừng vì vừa phấn khích khi thấy một con chó ở cửa vừa bối rối bởi sự xuất hiện của cô chủ của con chó ra mở cửa.
“Bà Didier!”, cậu ta hét, “Có một quý cô ở cửa! Một quý cô thật sự! Và một con chó!”.
“Tôi phát chán những chuyện đùa mà cậu kể rồi, Henri”, một giọng nói sang sảng quen thuộc phát ra từ nơi Pippa không nhìn thấy. “Quay lại đây trước khi món sốt Béchamel bị hỏng bởi sự lười biếng của cậu.”
“Nhưng bà Didier à!”, cậu ta nói, không rời mắt khỏi Pippa. “Đây là một quý cô! Người đã tới tìm Cross ấy!”.
Pippa há hốc miệng khi thấy mình bị nhận ra. Làm sao cậu bé này biết cuộc hẹn của cô với Jasper? Trước khi cô kịp hỏi, bà đầu bếp người Pháp đã đẩy cậu bé ra và nhìn cô với một nụ cười rạng rỡ. “Quay lại để ăn sandwich của tôi à?”
Pippa cười. “Không có người ra mở cửa sau.”
Didier lùi lại để Pippa bước vào căn bếp nóng nực. “Đó là vì người gác cửa còn đang quấy rầy tôi.” Bà ta liếc mắt nhìn Trotula một cách hoài nghi. “Con chó có thể vào nhưng tôi sẽ không cho phép nó lại gần thức ăn của tôi đâu đấy.”
Pippa bước vào trong, chỉ con chó đi vào góc và nhận thấy ánh mắt chăm chú của một đám người hầu lẫn công nhân đang túm tụm quanh cái bàn lớn ở chính giữa bếp của Thiên Thần. Nao núng và không chỉ hơi thiếu thoải mái, cô khẽ nhún người khiến lông mày của tất cả bọn họ đều nhướng hết lên trời. “Tôi là tiểu thư Philippa Marbury.”
Người gác cửa mà cô đã gặp buổi tối đến cùng Cross đứng dậy, đồ sộ và áp đảo. “Chúng tôi biết cô là ai.”
Cô gật đầu. “Tuyệt vời! Vậy thì hẳn anh không phiền nếu báo cho ngài công tước biết là tôi đang ở đây.” Một khoảng im lặng xuất hiện cùng vẻ bối rối trên vài khuôn mặt trước khi cô nói rõ, “Tôi tin rằng mọi người gọi anh ấy là Temple”.
Cậu bé ra mở cửa là người đầu tiên lên tiếng, “Nhưng cô là tiểu thư của Cross mà”, cậu ta nói như thể đó là tất cả những gì cần nói.
Tiểu thư của Cross. Từ đó làm Pippa thấy ấm lòng.
Dù cho chúng không phải sự thật.
“Hôm nay, tôi cần Temple.”
Và anh ta sẽ giúp cô có được những điều còn lại.
Tối hôm đó, Pippa và Trotula về nhà trong tình trạng mệt lử sau khi đã dạo một vòng lớn khắp Luân Đôn.
Lờ đi tiếng mẹ khiển trách rằng các nữ bá tước không rời khỏi nhà mà chỉ có chó đi cùng, Pippa sẽ thống khổ nếu bị cảm khi tỉnh dậy vào hôm cưới và nhất định phải ăn cái gì đó, cô bỏ bữa tối với gia đình để lên giường, bò vào dưới tấm chăn lanh khô mát mà cô tưởng tượng là có mùi hương của người đàn ông mình đã nghĩ tới cả ngày nay, cả tuần nay và dường như là cả đời. Lẽ ra cô nên ngủ, nhưng thay vào đó lại diễn đi diễn lại kế hoạch của mình trong đầu: những đoạn kế hoạch, những biến số độc lập lẫn phụ thuộc, quy trình cùng những người tham gia.
Pippa nằm trên giường, vừa vuốt ve đầu Trotula vừa nghĩ đến Jasper Arlesey, Bá tước Harlow cũng như tất cả những điều mình từng nghe được liên quan tới anh chàng quý tộc kỳ lạ, ẩn dật này. Cô biết anh không tiếp quản vị trí trong nghị viện cũng chẳng tới vũ hội, các bữa tiệc tối, hay thậm chí là nhà hát. Trên thực tế, dường như anh không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào nhằm tiếp xúc với xã hội cả trừ việc điều hành một sòng bạc xa hoa nhất.
Và cô biết anh đúng là một gã đầu đất sắp sửa vứt bỏ cuộc đời vì tin tưởng một cách điên khùng rằng mình có thể cứu cô.
Nhưng quan trọng nhất, cô biết anh đã sai. Cô không phải người cần được cứu.
Mà là anh.
Và cô chính là người phụ nữ sẽ giải cứu anh.
One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) - Sarah Maclean One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt)