Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 13
C
oss đứng quan sát trong phòng dành cho chủ nhân của Thiên Thần Sa Ngã khi một nửa số dân vô cùng giàu có của Luân Đôn đang cờ bạc ở đại sảnh bên dưới.
Tầng dưới chật kín người: Những phụ nữ mặc vải lụa và satin rực rỡ, danh tính của họ ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ tinh xảo được thiết kế dành riêng cho dịp này; những người đàn ông có hàng ngàn bảng trong túi đang đốt tiền, háo hức chơi và chiến thắng, tận hưởng khoảnh khắc mình tinh ranh hơn Thiên Thần.
Trong suốt năm năm, kể từ sự kiện Địa Ngục đầu tiên, nhiều người đàn ông đã trở thành nạn nhân của sự cám dỗ từ Thiên Thần và dùng vận may đánh cược mọi thứ mình có trên bàn bài của sòng bạc. Và mỗi năm lại có một phần trong số đó thua cuộc. Còn những chủ nhân của Thiên Thần thì chiến thắng.
Chase hay nói rằng họ thắng vì chẳng có nhiều thứ để mất trên các bàn bài. Cross biết là không chỉ có thế. Họ thắng vì họ chẳng thể thua. Họ đã bán linh hồn mình và nhận về món quà là khả năng lừa gạt các quý ông Luân Đôn.
Dẫu vậy, tối nay, Cross nghi ngờ họ cũng như khả năng chiến thắng ổn định, không thay đổi của họ.
Nghi ngờ chính mình.
Tối nay có quá nhiều thứ phụ thuộc vào Địa Ngục. Quá nhiều đến mức anh chẳng thể kiểm soát nổi. Quá nhiều thứ khiến anh tuyệt vọng muốn chiến thắng.
Và tuyệt vọng không giúp chiến thắng, kể cả khi kế hoạch diễn biến tốt đẹp.
Anh chống một bàn tay lên cửa kính màu, lòng bàn tay bẹt, rộng ép vào hình đùi Satan trên đó khi quan sát những chiếc bàn bên dưới. Bài xì dách và roulette, xúc xắc và bài piquet, những quân bài được quăng ra, xúc xắc đổ xuống, bánh xe quay đều, vải nỉ màu xanh lục rực rỡ - mọi thứ như nhạt nhòa trước mắt anh.
Trong một đêm bình thường, Cross hẳn sẽ tính số người chiến thắng - một nghìn người chơi xúc xắc, hai trăm hai mươi người chơi roulette, hơn trăm người chơi xì dách. Nhưng tối nay, anh chỉ tập trung vào năm mươi người định đoạt số phận của mình.
Năm mươi người chơi lớn nhất của Knight’s đang rải rác trong sòng bạc bên dưới - những kẻ hẳn sẽ chẳng bao giờ được phép cá cược trong câu lạc bộ này nếu không nhờ thiệp mời đặc biệt. Năm mươi người đàn ông không xứng đáng được chơi ở đây nhưng vẫn được phép.
Theo nguyện vọng của Cross.
Sally đã giữ lời hứa, đưa những quý ông đó tới sảnh của Thiên Thần, và giờ nhiệm vụ của Thiên Thần là giữ họ lại. Những người làm công tại sòng bạc đều đã nhận chỉ thị. Nếu một người đang cá cược bằng tay này thì tay kia sẽ cầm cốc rượu đầy. Nếu một người chơi có vẻ cô đơn hay chán chường, thì không lâu sau sẽ có một cô gái đeo mặt nạ khác đến gạ gẫm anh ta - một người được trả công hậu hĩnh để bảo đảm mọi người chơi rời sòng bạc với tâm hồn bay bổng và túi tiền nhẹ bẫng.
Thiên Thần nổi tiếng là nơi thỏa mãn giấc mộng của mọi người chơi, và tối nay... nó sẽ thỏa mãn tất cả.
Và Knight sẽ biết rằng ông ta không thể đánh bại Thiên Thần.
Không thể đánh bại Cross.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại sau lưng, nhưng Cross không quay lại nhìn người bầu bạn mới của mình. Chỉ có một số ít người được phép vào phòng dành cho chủ sòng bạc và bất kỳ ai trong số đó cũng là người Cross có thể tin tưởng bằng cả tính mạng.
Thay vào đó, anh quan sát bàn roulette bên dưới, bánh xe quay vòng vòng, quả bóng ngà lăn tròn dọc mép bàn gỗ gụ khi những kẻ cá cược cúi thấp người xuống. Ở một đầu bàn, một gã trai trẻ không quá hai mươi lăm nhấc mặt nạ lên và quan sát quả bóng lăn bằng ánh mắt hoang dại - ánh mắt mà Cross đã nhìn thấy vô số lần trong những năm qua. Thường thì anh chẳng thấy gì ngoài lợi nhuận trong thái độ của cậu ta, nhưng tối nay, trong khoảnh khắc, anh nhận ra không chỉ có thế.
“Lowe”, Temple nói lặng lẽ cạnh vai anh, nhìn theo ánh mắt anh.
Cross nhìn bạn mình. “Cậu có biết cậu ta là một trong những người đó không?”
Temple lắc đầu, chắc chắn. “Tôi không biết. Không thì tôi đã chẳng cho phép cậu ta vào câu lạc bộ.”
“Cậu ta không đến tìm cậu đâu”, Cross nói. “Ai cũng có thể thấy điều đó.”
Quả bóng rơi vào bánh xe, và cậu trai trẻ nhăn mặt, quay người rời khỏi bàn như thể đang đau đớn. Chưa đầy vài giây, cậu ta đã trấn tĩnh lại và tập trung sự chú ý về với chiếc bàn, chưa gì đã lấy thêm tiền để cá cược tiếp.
Temple lắc đầu. “Cậu ta không thể tự dừng lại.”
“Chúng ta có thể ngăn cậu ta lại.”
“Cậu ta lại quay về Knight’s thôi. Tốt nhất cứ để cậu ta thua chúng ta trong tối nay. Miễn là cậu ta không gây rắc rối gì.”
Cross liếc nhìn Temple. “Rắc rối gì chứ? Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu tới chết.”
Temple nhún một bả vai đồ sộ. “Có bảo vệ tôi hay không thì một cậu bé đã bị đối xử tàn tệ như cậu ta cũng là một hiểm họa.”
Cross quay lại nhìn Christopher Lowe, lúc này đang quan sát quả bóng lăn trong đường roulette. “Đó là lý do cậu lên đây à? Trốn hả?”
Temple vặn vai ngược ra sau trong chiếc áo khoác đen của mình. “Không. Tôi lên đây vì cậu.”
“Tôi làm sao?”
“Có vẻ như kế hoạch của cậu đang có hiệu quả.”
Cross ép tay vào mặt kính lạnh lẽo, tận hưởng cảm giác tấm kính rộng, trơn tuột áp vào lòng bàn tay mình. “Chúng ta chưa biết được cho tới khi có bằng chứng cho thấy tối nay Knight’s vắng bóng những tay chơi lớn.”
“Bằng chứng sẽ tới thôi”, Temple nói rồi im lặng hồi lâu, sau đó nói thêm, “Tôi nghe nói sáng nay con gái ông ta đã tới đúng giờ”.
Cross cũng nghe nói thế, Meghan Margaret Knight đã được sắp xếp nơi ở trong một ngôi nhà xa hoa ở rìa Mayfair. “Cô ta sẽ không ở lại lâu đâu. Không khi chúng ta đang chèn ép Knight thế này.”
Temple không đáp mà chỉ quan sát sòng bạc bên dưới. Cậu ta chẳng cần đáp gì hết. “Bourne và Penelope đang ở đây.”
Mắt Cross liếc nhìn xuống cuối phòng, nơi cộng sự của anh không đeo mặt nạ và đang ngồi cạnh vợ mình với vẻ hạnh phúc, nhìn cô gõ xuống mặt vải nỉ để yêu cầu lấy thêm một quân bài nữa cho ván xì dách. Penelope mỉm cười trước quân bài đưa tới và quay sang nhìn chồng, ngẩng mặt lên để chờ được hôn. “Xem ra cô ấy đang thắng, như thường lệ.”
Giọng Temple cũng phảng phất tiếng cười. “Tôi chắc chắn là cậu ta đã tác động đến trận đấu.”
Cross nhướng một bên lông mày. “Nếu tôi mà có bằng chứng của hành động đó thì cậu ta và tôi sẽ phải nói chuyện.”
Temple cười. “Hãy cẩn thận với phán quyết ấy, bạn thân mến ạ. Một ngày nào đó, chính cậu mới là người muốn gây ấn tượng với một quý cô nào đó đấy.”
Cross không thấy câu nói đó có gì vui. “Không nghi ngờ là trên đời này có rất nhiều chuyện có thể xảy ra”, anh nói, quét mắt khắp sàn. “Nhưng việc tôi trở nên thấp kém bởi một quý cô không nằm trong số đó.”
Anh không thể.
Dù cho anh có thể chạm vào họ thì tương lai ở cùng một người phụ nữ cũng không thể xảy ra. Anh nợ Lavinia và... Baine quá nhiều.
Anh chẳng thể mang họ trở lại cũng như trả họ về cuộc sống mà họ xứng đáng được nhận. Nhưng anh có thể bảo đảm con cái của Lavinia nhận được tất cả những gì mà các con của Baine đáng ra sẽ nhận được. Anh có thể chắc chắn chúng sẽ không bao giờ bị cảm giác thất vọng vì thèm muốn giày vò.
Anh sẽ để lại cho chúng cả một vương quốc. Được dựng nên từ tội lỗi, nhưng vẫn là một vương quốc.
Một chiếc bàn xúc xắc đông đúc nổ tung những lời chúc mừng, thu hút sự chú ý của nửa tá bàn xung quanh. Ở đầu bàn là Duncan West - chủ ba tờ báo lớn và nửa tá tờ truyền tin đồn - đang tự mãn như thường ngày. West giàu có như Croesus và hết sức may mắn. Quan trọng hơn, anh ta đang trên đà chiến thắng và sẽ đem đến chiến thắng cho bất kỳ ai ở gần.
Cross vẫn nhớ như in cái khoái lạc khi biết rằng mình sẽ chiến thắng ấy.
Lâu lắm rồi anh không có được nó.
“Tôi đáng ra sẽ quấy rầy Bourne vì vấn đề này”, Temple nói một cách thản nhiên, như thể không phải họ đang ở trong phòng dành cho chủ nhân của sòng bạc huyền thoại nhất Luân Đôn, “nhưng vì cậu ta quá mải mê với phu nhân, tôi nghĩ có lẽ cậu nên thế chỗ”.
Cross nghe thấy vẻ thích thú trong giọng Temple. “Tôi hơi bận rộn để chơi các trò của cậu đấy, Temple.”
“Không phải trò của tôi. Của Chase đấy. Tôi chỉ truyền thư mà thôi.”
Câu nói đó làm một cơn rùng mình bất an chạy dọc người anh. Với một tiếng chửi thề nhỏ, Cross quét mắt nhìn khắp sòng bạc, tìm kiếm người sáng lập Thiên Thần, người mà, tất nhiên, chẳng thấy mặt ở đâu hết. “Tôi cũng không cần mấy trò của Chase đâu.”
Temple cười khẽ. “Có lẽ đã quá muộn rồi.”
Câu nói đó vừa được thốt ra đúng lúc ánh mắt Cross đặt lên một hình hài đơn độc ở chính giữa sòng bạc bên dưới, người duy nhất trong phòng không hề cử động. Tất nhiên rồi.
Cô luôn đi theo một quỹ đạo tách biệt hoàn toàn với cả vũ trụ còn lại - hành tinh quay ngược, mặt trời mọc đằng tây. Và giờ cô đang đứng chính giữa sòng bạc của anh, bị vây giữa cảnh trụy lạc cũng như bị nó chi phối. Anh chẳng cần nhìn mặt cô cũng biết điều đó.
Cũng như không cần phải thấy cô bỏ mặt nạ ra, anh cũng biết cô thật lộng lẫy. Dù không lộng lẫy như khi ngồi trên ghế trong văn phòng của anh một tuần trước, trần trụi trước mặt anh, tìm kiếm khoái lạc của chính mình, cám dỗ anh với đường cong, tiếng nói và hương thơm của cô.
Tối hôm đó, sau khi cô rời đi, anh đã ngồi trên sàn văn phòng, nhìn chằm chằm cái ghế hàng giờ liền, hồi tưởng lại cảnh cô oằn người, căng tai ra nghe dư âm tiếng kêu tuyệt vời của cô, và cuối cùng, cuối cùng thì gục trán vào cái ghế da mát lạnh đã mang một lời nguyền độc địa và thề sẽ tránh xa cô.
Anh không thể cưỡng lại cô.
Cô đã quay lại, cả người mang một màu xanh sapphire, tóc mềm như lụa, da trắng như sứ, đứng ở chính giữa câu lạc bộ của anh, với xấu xa, tội lỗi và quỷ quyệt rình rập. Và cả anh nữa. Từ chỗ thuận lợi này, anh có tầm nhìn tuyệt hảo xuống bầu ngực xinh đẹp căng phồng của cô, đầy những đường cong đáng yêu và bóng tối hứa hẹn. Đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành quỳ gối.
Bàn tay đặt trên kính nắm chặt lại. “Cô ấy đang làm cái quái gì ở đây?”
“À”, Temple nói, “cậu đã chú ý đến vị khách của chúng ta rồi đấy”.
Tất nhiên là anh đã chú ý đến cô. Bất kỳ gã đàn ông có mắt nào cũng sẽ chú ý đến cô. Cô là tạo vật quyến rũ nhất trong phòng. “Đừng bắt tôi phải hỏi lại.”
“Asriel bảo tôi là cô ấy có thiệp mời.”
Không nghi ngờ gì là cô có và Chase sẽ thấy cái kịch bản này hết sức thú vị. Chase đáng phải ăn đòn. “Cô ấy không hề phù hợp với căn phòng này.”
“Tôi không biết nữa.” Temple dừng lại, đánh giá cô. “Tôi khá là thích vẻ ngoài của cô ấy khi đứng trong phòng.”
Cross quay phắt sự chú ý về với người cộng sự to con của mình. “Đừng có thích nó!”
Temple cười tự mãn và ngả gót chân ra sau. “Tôi có thể rất thích đấy.”
Cross kìm lại thôi thúc đấm vào mặt anh chàng to con đó. Đánh nhau với Temple chỉ vô ích, vì cậu ta to khỏe và đánh đấm vô địch, nhưng anh sẽ cảm thấy khá tuyệt nếu được thử xem thế nào. Anh sẽ thấy hứng khởi nếu được quên mình trong cảm giác thể xác khi mà anh đã mất gần như cả tuần vừa rồi để kháng cự lại chính điều đó. Cross tự tin là mình có thể làm cậu ta đổ máu. Hoặc gây ra một con mắt thâm đen. “Tránh xa Philippa Marbury ra, Temple. Cô ấy không dành cho cậu.”
“Nhưng cô ấy dành cho cậu chắc?”
Phải, khỉ gió nhà nó. Anh kìm câu nói đó lại. “Cô ấy không dành cho bất kỳ ai trong chúng ta.”
“Chase không đồng tình đâu.”
“Chắc chắn là cô ấy không dành cho Chase.”
“Vậy thì tôi bảo với Bourne rằng cô ấy ở đây nhé?” Cross nghe thấy vẻ trêu đùa trong giọng Temple. Cậu ta biết rõ là anh sẽ không thể đứng im. “Penelope có thể đưa cô ấy về nhà.”
Anh nên để điều đó diễn ra. Nên để Bourne và Penelope xử lý cô em gái lạc lối của mình. Nên để người khác trông nom Pippa Marbury trước khi cô hủy hoại bản thân và hơn nửa Luân Đôn.
Một tháng trước, anh có thể. Một tuần trước, có thể.
Nhưng bây giờ ư. “Không.”
“Tôi không nghĩ thế.” Vẻ thích thú trong giọng Temple thật bực mình.
Cross liếc xéo cậu ta. “Cậu đáng bị nện nhừ tử.”
Một bên miệng Temple nhếch lên thành điệu cười tự mãn một cách tinh quái. “Cậu nghĩ mình làm được điều đó à?”
“Không, nhưng chẳng mấy nữa cậu sẽ bị thế thôi. Và tất cả bọn tôi sẽ cười đã đời.”
Có thứ gì đó lóe lên trong ánh mắt đen tuyền của Temple trước câu nói đó. “Những hứa hẹn như thế thật buồn cười.” Anh ta đặt một tay lên ngực rất kịch. “Thật buồn cười.”
Cross không lãng phí thêm nước bọt với anh chàng cộng sự ngu ngốc của mình nữa. Thay vào đó, anh rời phòng bằng những sải bước dài ngốn hết hành lang tối om dẫn ra khu cầu thang hậu của Thiên Thần, rồi lao xuống cầu thang để tới chỗ con mồi của mình, tim đập thình thịch, háo hức đi tìm cô. Bắt giữ cô trước khi có người kịp làm điều đó.
Anh sẽ giết kẻ nào chạm vào cô.
Anh đẩy một cánh cửa bí mật, bước vào phòng chờ nhỏ, riêng tư nằm ở rìa sảnh lớn và đi ra sòng bạc chứa đầy những người dự tiệc đeo mặt nạ đang cười đùa. Dù rằng anh cũng chẳng gặp khó khăn gì để có thể tìm ra cô... giữa hàng ngàn người.
Nhưng anh không cần phải nhìn đi đâu xa.
Pippa khẽ ré lên khi họ va vào nhau, và anh vươn tay ra túm lấy cô, tay đặt lên vai cô để giữ cô thăng bằng. Một sai lầm. Anh không đeo găng tay, và bộ váy này dường như thiếu vải đến đáng sửng sốt. Da cô mềm mại và ấm áp tới mức gần như ngân nga dưới tay anh.
Và khiến anh muốn nấn ná ở lại.
Anh không thả cô ra, kể cả khi tay cô chống lên ngực anh để lấy thăng bằng, chân váy màu sapphire của cô quấn quanh hai người, lẩn khuất giữa chân anh, hương thơm của cô luẩn quẩn trong tâm trí anh - tươi mới, rực rỡ, và hoàn toàn lạc lõng giữa thế giới u ám, xấu xa đó.
Thay vào đấy, Cross kéo cô vào trong góc phòng mà anh vừa bước ra và nói gay gắt, “Vì sao em không đeo găng tay?”.
Câu hỏi đó làm cả hai ngạc nhiên, nhưng cô tỉnh táo lại trước. “Tôi không thích việc một giác quan của mình bị chúng che lấp.”
Khó mà tưởng tượng ra cảnh đánh mất bất kỳ cảm giác nào đó khi cô sắp sửa... nhấn chìm anh. Anh lờ câu trả lời ấy đi và hỏi lại, “Em đang làm gì ở đây?”. Giọng anh quá đỗi dịu dàng trong bóng tối. Anh vốn định mắng cô. Dọa cô.
“Tôi được mời.”
Không gì có thể dọa dẫm Pippa Marbury hết. “Em không nên đến.”
“Không ai thấy tôi đâu. Tôi đã đeo mặt nạ rồi.”
Anh đưa tay lên sờ chiếc mặt nạ nói trên, rê ngón tay dọc món đồ thủ công thanh nhã được thiết kế tinh xảo đó. Tất nhiên, Chase sẽ tính đến cặp kính của cô. Chase luôn tính toán mọi thứ. Cảm giác giận dữ bắt đầu dâng lên trong lồng ngực Cross khiến lời anh nói thêm phần cay nghiệt. “Em bị cái quái gì ám mà lại chấp nhận lời mời này hả? Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra với em ở nơi đây. Tối nay.”
“Tôi đến để gặp anh.”
Lời nói thốt ra nhẹ nhàng, đơn giản, không đoán trước, và Cross phải khựng lại mất một lúc để lĩnh hội nó. “Để gặp tôi?”, anh lặp lại, giống thằng khờ mà anh luôn biến thành mỗi khi cô ở gần.
Cô gật. “Tôi đang giận anh.”
Nghe cô không có vẻ giận dữ. Thế nên anh biết đó là sự thật. Pippa Marbury không giận dữ giống những phụ nữ khác. Cảm xúc đó lớn dần lên trong cô và cô sẽ cân nhắc nó từ mọi góc độ trước khi hành động theo cảm xúc. Và với sự chính xác bất thường đó, cô sẽ làm đối thủ mất phòng bị như thể bị đột kích giữa đêm.
“Tôi xin lỗi”, anh nói nhằm mục đích tự bảo vệ.
“Vì cái gì?”, cô hỏi. Anh dừng lại. Chưa từng có người phụ nữ nào hỏi anh điều đó. Khi anh không đáp lại, cô nói thêm, “Anh không biết”.
Không phải lời buộc tội. Nó chỉ nêu ra sự thật.
“Không.”
“Anh đã nói dối tôi.”
Đúng vậy. “Về cái gì?”
“Câu trả lời của anh cho tôi hiểu là anh đã nói dối tôi không chỉ một lần”, cô nói.
Anh không thể nhìn vào mắt cô qua mặt nạ, và muốn giằng nó khỏi mặt cô vì cuộc nói chuyện này.
Không phải. Anh chẳng muốn có cuộc nói chuyện này chút nào.
Anh muốn cô về nhà, lên giường và hành xử như một quý cô bình thường. Anh muốn cô bị nhốt trong phòng cho tới khi trở thành Phu nhân Castleton, rời khỏi Luân Đôn và lìa bỏ tâm trí anh mãi mãi.
Có vẻ như anh cũng nói dối chính bản thân mình.
Anh thả vai cô ra, ghét cảm giác mất mát khi thiếu vắng da thịt mềm mại của cô.
“Anh là một bá tước.”
Lời nói phát ra lặng lẽ, nhưng sự cáo buộc trong đó không thể chối đi đâu được.
“Tôi không thích nghĩ nhiều về nó.”
“Bá tước Harlow.”
Anh kiềm chế thôi thúc muốn nhăn mặt. “Tôi thậm chí còn ít muốn nghe về nó hơn.”
“Có phải anh đã rất vui khi biến tôi thành đứa ngốc không? Làm tôi xấu hổ? Tôi cứ gọi anh, anh, anh mãi? Còn cả lúc tôi bảo rằng nếu anh là một quý tộc thì tôi đã chẳng đề nghị anh giúp đỡ nữa? Có phải anh đã cười rống lên sau khi tôi rời đi tối hôm ấy không?”
Sau khi cô đi khỏi tối hôm ấy, anh đã bị hủy hoại hoàn toàn và tuyệt vọng muốn được gần cô thêm nữa. Cười là hành động xa xôi nhất trong tâm trí anh. “Không”, anh đáp, biết mình nên nói thêm một điều gì đó và còn nhiều điều cần nói. Nhưng anh không thể tìm được lời nào khác, nên lặp lại, “Không”.
“Tôi phải tin điều đó sao?”
“Nó là sự thật.”
“Cũng như sự thật anh là một bá tước.”
Anh không dám chắc vì sao cô lại thấy bực bội vì điều đó nữa. “Phải. Tôi là một bá tước.”
Cô cười, âm thanh khô khan không chút vui vẻ. “Bá tước Harlow.”
Cross vờ như cái tên trên môi cô không làm anh khó chịu. “Nó cũng chẳng phải là một bí mật gì...”
“Nó là một bí mật đối với tôi”, cô phản bác.
“Nửa Luân Đôn này biết điều đó.”
“Không phải nửa của tôi!” Giờ cô đang tức giận.
Anh cũng vậy. “Nửa của em vốn không bao giờ được biết cũng chẳng bao giờ cần biết.”
“Tôi nên biết. Anh nên nói cho tôi biết.”
Anh không nên cảm thấy có lỗi, thấy nợ nần cô hay mất kiểm soát đến thế này. “Vì sao? Em đã có một bá tước rồi. Hai thì có gì tốt?”
Câu nói đó thốt ra từ cái chỗ quái quỷ nào vậy?
Khi cô cứng người trong bóng tối, anh cảm thấy mình thật thấp kém, hèn hạ và sai lầm. Và anh ghét việc cô có thể khiến mình cảm thấy như vậy. Anh muốn nhìn vào mắt cô. “Bỏ mặt nạ của em ra đi.”
“Không.” Và đó là lúc anh nghe thấy vẻ chua chát trong giọng cô. Nỗi đau khổ. “Em gái anh nói đúng.”
Câu nói đó làm anh sốc. “Em gái tôi?”
“Cô ấy đã cảnh báo tôi tránh xa anh. Bảo tôi rằng anh chẳng bao giờ giữ lời... bảo tôi đừng bao giờ tin anh.” Giọng cô thấp và êm ái, như thể không phải đang nói chuyện với anh mà với chính mình. “Đáng ra tôi không nên tin vào anh.”
Anh nghe thấy chữ vào nói thêm đó và ghét nó. Anh trút giận lên cô. “Vậy thì vì sao em lại tin? Vì sao em lại tin vào tôi?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, dường như thấy bất ngờ trước câu hỏi của anh. “Tôi cứ tưởng...”, cô dợm nói, rồi dừng lại. Nói lại. “Anh đã thấy tôi.”
Điều đó có nghĩa quái gì cơ chứ?
Anh không hỏi. Cô đang giải thích rồi. “Anh đã nghe tôi nói. Anh lắng nghe tôi. Anh không bận tâm việc tôi kỳ cục. Trên thực tế, có vẻ như anh thích nó.”
Đúng là anh thích nó thật. Chúa ơi, anh muốn đắm mình trong nó ấy chứ.
Cô lắc đầu. “Tôi muốn tin rằng có người có thể làm tất cả những việc đó. Hẳn là, nếu anh làm được... thì...”
Cô nhỏ giọng dần, nhưng anh nghe rõ câu nói còn lại như thể cô hét vào mặt anh. Thì Castleton cũng có thể.
Nếu chưa thấy mình giống một tá loại đàn ông khốn kiếp thì bây giờ anh cũng đã thấy rồi. “Pippa.” Anh lại vươn tay về phía cô, biết rằng mình không nên. Biết rằng lần này anh không thể ngăn bản thân chạm vào cô nữa. Và rất có thể anh sẽ không đủ sức kìm mình chiếm lấy cô.
Cô tránh xa tầm tay anh, quay về với thực tại. Với anh. “Không.” Trước khi anh có thể hành động, di chuyển, chiếm lấy cô và sửa chữa sai lầm, cô đã hít một hơi thật sâu và nói, “Không. Tất nhiên là anh nói đúng. Tôi có một bá tước rất tử tế, tốt bụng, và sẽ sớm trở thành chồng của mình rồi, vì thế ở anh, ở quá khứ hay hiện tại của anh tuyệt đối chẳng có gì nên dính dáng gì tới tôi”.
Cô lùi lại, và anh theo bước cô như một chú chó đeo xích. Ghét tính logic và hợp lý trong những lời cô nói. Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng biết, và cả cuộc đời anh chưa từng muốn hiểu một người phụ nữ nào nhiều đến nhường này.
Cô vẫn đang vừa nói vừa nhìn xuống những ngón tay không hoàn hảo đang xoắn vào nhau. “Tôi hiểu rằng mình không có gì thu hút anh... rằng tôi rắc rối hơn giá trị mình mang lại... rằng tôi tuyệt đối không nên lôi anh vào những thử nghiệm của mình.”
Anh ngăn cô lại. “Chúng không phải thử nghiệm.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt tối đen trong cái mặt nạ lố bịch kia. Anh muốn xé nó khỏi mặt cô, nghiền nát nó dưới bốt và quất roi ngựa vào người Chase vì đã làm ra nó. “Tất nhiên là vậy!”
“Không, Pippa. Chúng không phải. Chúng là khao khát tri thức, chắc chắn thế, thậm chí còn là nhu cầu đối với tri thức nữa. Nhưng hơn cả thế, chúng là nhu cầu muốn hiểu biết một việc mà em sắp phải làm, không chịu dừng lại và bị nó làm sợ hãi. Chúng là một mánh khóe tuyệt vọng để ngăn em cảm thấy những nghi ngờ, bức bối, và sợ hãi mà nhất định em đang mang. Em nói rằng mình muốn hiểu những gì xảy ra giữa đàn ông và phụ nữ. Giữa chồng và vợ. Nhưng thay vì đi tới chỗ hằng hà sa số những người cũng biết trực tiếp và rõ ràng khác... em đã tới chỗ tôi. Trong bóng tối.”
Pippa lùi lại kể cả khi anh đang bám sát cô. “Tôi đã tới chỗ anh giữa ban ngày ban mặt.”
“Trong Thiên Thần lúc nào cũng là ban đêm hết. Lúc nào cũng tối.” Anh dừng lại, yêu cái cách môi cô tách ra, chỉ khẽ hé mở, như thể cô không tài nào hít đủ không khí. Anh cũng không. “Em đã tới chỗ tôi bởi vì em không muốn sự bình thường hay trần tục. Em không muốn anh ta.”
Cô lắc đầu. “Điều đó không phải sự thật. Tôi tới chỗ anh vì không hiểu mấy cái chuyện nhặng xị đó nói về cái gì.”
“Em đã tới chỗ tôi vì em sợ rằng anh ta không đáng để em nhặng xị.”
“Tôi đã tới chỗ anh vì cứ nghĩ mình sẽ không gặp lại anh nữa.”
“Nói dối.” Từ đó thật gay gắt trong không gian nhỏ hẹp này, vừa buộc tội vừa tán thưởng.
Pippa ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt đen xì trống rỗng. “Anh hẳn biết rõ điều đó lắm. Anh đã nói dối tôi ngay từ đầu với viên xúc xắc được chỉnh trọng lượng, những lời hứa hẹn dối trá, và cái danh xưng Anh Cross.”
“Tôi chưa bao giờ nói dối, em yêu ạ.”
“Chính điều đó là một lời nói dối!”
“Tôi đã bảo em ngay từ đầu rằng tôi là một kẻ vô lại. Đó là sự thật.”
Cô há hốc miệng nhìn anh. “Thế là điều đó miễn cho anh mọi tội lỗi sao?”
“Tôi chưa từng đòi xá tội.” Cross nắm lấy cái mặt nạ xấu xí, kéo nó khỏi mặt cô, hối hận vì đã làm thế ngay khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt xanh to tròn ngập tràn cảm xúc đó.
Và cũng không hề hối hận chút nào.
Tôn thờ nó.
Tôn thờ cô.
“Tôi đã bảo em rời khỏi tôi. Tôi đã bảo em đừng bao giờ tới gần tôi còn gì.” Anh cúi xuống, tra tấn cả hai người họ - rất gần gũi nhưng vẫn là một khoảng cách chẳng thể chịu đựng nổi. “Nhưng em không thể kiềm chế mình. Em muốn tôi dạy em những điều mà em nên học từ anh ta. Em muốn có kinh nghiệm của tôi. Tội lỗi của tôi. Nụ hôn của tôi. Chứ không phải của anh ta.”
Cô hạ ánh nhìn xuống miệng anh và anh kìm lại một tiếng rên rỉ trước vẻ đói khát trong đôi mắt xanh dương ấy. Chúa ơi, anh chưa từng muốn bất kỳ thứ gì theo cái cách anh muốn cô.
“Anh chưa từng hôn tôi”, cô thì thào.
“Tôi muốn lắm!” Một câu nói thật đơn giản, cứ như lời nói dối vậy. Muốn chẳng thể miêu tả nổi cảm giác của anh. Cảm giác anh dành cho sự động chạm của cô. Cho hương vị của cô. Cho cô.
Muốn chỉ là một đốm nhỏ trong vũ trụ dục vọng của anh.
Cô lắc đầu. “Lại một lời nói dối khác. Anh thậm chí còn chẳng thể chạm vào tôi mà không giật ra như thể bị bỏng. Rõ ràng là anh không có hứng thú chạm vào tôi.”
Đối với một người tự hào về khả năng quan sát khoa học, Phillipa Marbury đúng là hết sức mù mờ.
Và đến lúc anh giúp cô chỉnh lại rồi.
Nhưng trước khi anh kịp làm vậy, cô nói thêm, “Ít nhất Castleton còn hôn tôi khi tôi đề nghị”.
Anh đông cứng. Castleton đã hôn cô ấy.
Castleton đã chiếm được những gì anh phải kháng cự. Những gì anh đã bỏ lại.
Những gì đáng ra phải là của anh.
Cảm giác ghen tuông hằn học bùng lên và sáu năm kiểm soát vỡ tan. Anh kéo cô về phía mình không chút do dự, bế cô trong tay và ép cô vào bức tường bịt nhung xa hoa... rồi làm một việc mà anh nên làm ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp cô.
Anh hôn cô, say sưa trong cảm giác đôi môi cô đặt trên môi mình, trong cái cách người cô ngay lập tức mềm mại áp vào anh, như thể cô phải nằm trong vòng tay anh - anh chứ không ai khác.
Và đúng là như vậy.
Cô thốt ra một tiếng kêu ngạc nhiên khe khẽ, quyến rũ không thể cưỡng lại khi anh nghiêng miệng áp vào miệng cô và chiếm lấy nó, nuốt xuống tiếng thở dốc và rê lưỡi dọc đường cong bờ môi dưới đầy đặn của cô cho tới khi ngạc nhiên biến thành khoái lạc, và cô thở dài... trao mình cho anh.
Và tại đó, trong khoảnh khắc ấy, anh biết mình sẽ không dừng lại cho tới khi hoàn toàn có được cô. Cho tới khi nghe hết từng tiếng thét và thở dài khẽ khàng của cô, nếm từng phân da thịt cô và dành cả một đời để tìm hiểu mọi đường cong lẫn thung lũng trên cơ thể và trong trí óc cô.
Đó là do nhiều năm trời chay tịnh. Sau sáu năm, bất kỳ nụ hôn nào cũng có thể quyền lực như thế này. Chấn động như thế này.
Nói dối.
Đó là do cô.
Luôn luôn là cô.
Rời môi mình khỏi môi cô, anh thì thầm, “Em thật sự đã làm tôi bỏng, Pippa. Em thiêu đốt tôi”. Anh ép cô vào tường, dùng cơ thể ghim cô lại để tay anh có thể tự do khám phá, ôm lấy hàm cô và nghiêng môi cô để có thể thâm nhập nhiều hơn. Anh lại chiếm lấy miệng cô, quăng mình vào lửa, vuốt ve thật sâu, muốn chiếm hữu cô, muốn xóa sạch mọi ký ức về người đàn ông khác khỏi tâm trí cô.
Anh rê mép răng dọc môi dưới của cô, tôn thờ cách cô thở dài và đưa tay lên vòng quanh cổ anh. Và rồi, tạ ơn Chúa, cô hôn trả lại anh - nữ học giả tài giỏi của anh - đầu tiên là lặp lại động tác của anh, rồi cải thiện chúng cho tới khi vượt qua cả người dạy để đạt tới một hiệu quả đau đớn tựa tra tấn, gần như không thể chịu đựng nổi.
Pippa quằn quại, háo hức có anh như anh đối với cô, đẩy hông ép vào anh, nhịp điệu của nó hứa hẹn nhiều điều hơn cô có khả năng biết. Anh dứt ra, rên lên một âm thanh trầm trầm, quỷ quái trong không gian nhỏ hẹp, riêng tư giữa họ.
Anh kéo lê nụ hôn dọc từ quai hàm xuống tai cô rồi thì thầm ngay nơi đó, “Anh ta có thể hôn em, tình yêu của tôi, nhưng nụ hôn của anh ta không hề giống của tôi, đúng không?”.
Pippa lắc đầu, đáp lại bằng những tiếng thở dốc nặng nề. “Không.” Anh thưởng cho sự thật thà của cô bằng cách liếm một đường dài dọc chỗ uốn lượn nơi tai cô, kéo dái tai mềm mại vào trong răng mình, nhấm nháp nó cho tới khi cô thở dài, “Cross”.
Anh đưa một tay lên nắm váy cô và giật mảnh vải xuống, lột trần một bầu ngực trắng mịn hoàn hảo, xoay tròn ngón tay quanh nụ hoa của cô cho tới khi nó cứng lên và nhức nhối. Khi dứt mắt ra, anh thấy cô cũng mê mẩn như thế trước sự động chạm của anh.
Anh vừa quan sát đôi mắt xanh xinh đẹp của cô, vừa di chuyển và véo vào nụ hoa căng cứng đó, yêu cái cách đầu cô ngửa ra sau dựa vào tường khi cô lại thở dài kêu tên anh. Anh khẽ hôn lên vùng da mềm mại dưới cằm cô, đưa lưỡi trêu chọc da thịt nơi đó. “Nụ hôn của anh ta không khiến em phải rên rỉ gọi tên anh ta.”
“Không”, cô nói, đẩy ngực vào trong tay anh, đòi thêm nữa. Cứ làm như cô phải đòi vậy. Anh cúi đầu xuống, đưa nụ hoa của cô vào miệng, hôn cho tới khi cô thét lên, âm thanh rực rỡ ấy bị át đi bởi rèm che và tiếng ầm ĩ của những người chơi gần đó - những người không hề biết chuyện đang diễn ra chỉ cách họ vài bước chân.
Anh thưởng cho phản ứng buông thả của cô bằng một nụ hôn sâu, trọn vẹn, đưa tay xuống để nâng váy cô lên, ngón tay lần dọc đôi tất lụa rồi ngày càng trèo cao trên làn da mịn màng. Cô lồng ngón tay vào tóc anh, túm chặt lấy anh khi hổn hển dưới môi anh. Anh quay lại tai cô, thì thầm, “Nói cho tôi nghe đi, cô gái lộng lẫy, thành thật của tôi, nụ hôn của anh ta có khiến em muốn nhấc váy lên và đạt được khoái lạc ngay tại nơi đây không? Ngay bây giờ?”.
“Không”, cô thú nhận, nhẹ nhàng và căng thẳng.
Tay anh dịch lên cao hơn, tìm ra nơi đang tìm kiếm, vuốt mu bàn tay dọc nơi ẩm ướt đáng yêu ấy. Anh muốn cô nhiều hơn mình từng muốn bất kỳ thứ gì trong đời. “Nhưng nụ hôn của tôi làm được điều đó phải không?”
Anh trượt một ngón tay vào sâu trong nơi mềm mại của cô, và cả hai cùng rên lên trước khoái lạc. Cô ẩm ướt, khao khát, và anh không thể đợi lâu hơn nữa để trao cho cô mọi thứ cô muốn. Anh vuốt ve thật lâu khắp nơi ẩm ướt, tuyệt vời của cô khi thì thầm trong bóng tối, “Nó khiến em muốn nâng cao váy khi tôi trao cho em mọi thứ em xứng đáng được nhận, khi tôi dạy cho em về tội lỗi và tình dục, nửa Luân Đôn chỉ cách nơi chúng ta đứng một gang”.
“Phải.” Cô thở dốc và anh dùng một tay kéo váy cô lên cao hơn, đưa ngón tay sâu trong cô, thực hiện đúng hứa hẹn của mình.
“Đây không phải một lời nói dối, Pippa. Đây là sự thật xấu xa mà em chẳng thể chối bỏ.”
Cô bám chặt tay anh, ép người sát vào anh, không biết phải làm gì.
Nhưng anh biết. Đã sáu năm rồi, nhưng anh vẫn luôn chờ đợi thời khắc này.
Chờ đợi cô.
“Cầm váy của em đi, em yêu.”
Cô làm như anh bảo, giữ cao chúng khi một lần nữa anh quỳ gối xuống trước cô, như anh đã làm mấy tối trước, chỉ có điều lần này, anh cho phép mình tiếp cận hơi nóng, hương thơm và cơ thể lộng lẫy của cô.
Anh nhấc một chân cô lên, đặt nụ hôn vào đầu gối cô, uốn lưỡi trên lớp lụa hảo hạng tại nơi đó trước khi gác một chân cô qua vai mình và cúi sát người để hôn vào chốn xinh đẹp của cô, vuốt ve thật sâu. Cô hít mạnh vào. “Cross...”, cô thì thào. “Làm ơn!”
Và anh lạc lối trong lời van nài đó. “Đúng vậy, em yêu”, anh nói, hít vào hương thơm nóng rực, ngọt ngào của cô. “Tôi sẽ trao cho em tất cả những gì em muốn. Mọi thứ em cần.”
Anh lại vuốt ve chốn mềm mại của cô, và băn khoăn trước cái cách cô nức nở vì anh, không biết anh sẽ trao cho cô điều gì... anh có thể làm gì với cô... vậy mà vẫn khát khao nó. “Em có cảm nhận được nó không? Sự thật trong đó? Em muốn tôi nhiều đến chừng nào?”
“Em muốn...”, cô dợm nói, rồi ngừng lại.
Anh quay đầu, gặm làn da mềm mại ở đùi trong của cô, đắm chìm trong sự mềm mại ở đó - làn da lụa là chưa từng được chạm tới, chưa từng được thám hiểm. “Nói ra đi!” Anh sẽ trao nó cho cô. Bất kỳ thứ gì trong quyền lực của anh. Kể cả có vượt quá quyền lực của anh cũng được.
Cô nhìn xuống anh, đôi mắt xanh gần như sáng rực vì dục vọng. “Em muốn anh muốn em.”
Cross nhắm mắt lại trước câu nói đó, cô vẫn đúng là Pippa lúc thẳng thừng dù cho cô đang ở tại đây, vào lúc này, lột trần mình trước mắt anh, miệng và tay anh. Đúng là cô khi lột bỏ mọi tấm màn che còn sót lại, chỉ còn lại những gì nguyên thủy, trần trụi và thành thật nhất.
Chúa giúp anh, anh phải nói sự thật với cô. Anh không dám chắc mình có thể làm gì khác nữa. “Tôi muốn em mà, tình yêu của tôi. Tôi muốn em nhiều hơn em có thể biết. Nhiều hơn tôi có thể mơ đến: Tôi muốn em đủ cho hai người đàn ông. Cho mười người.”
Cô bật cười trước câu nói đó, tạo nên một chuyển động xấu xa ở cặp hông mạnh mẽ và phần bụng mềm mại. “Em không cần mười. Chỉ cần anh thôi.”
Dù biết mình sẽ chẳng bao giờ xứng đáng với Pippa, câu nói của cô vẫn lao thẳng tới chiều dài đang cứng ngắc của anh và anh biết mình sẽ không bao giờ có thể kháng cự lại cô. Không khi cô đề nghị anh với niềm tin trong đôi mắt xanh dương mở to và đam mê vang vọng trong giọng nói thánh thót, êm ái.
Anh cúi sát lại gần, nói với trái tim cô. “Và em sẽ có tôi.”
Rồi sau đó, anh đến nơi mình đã muốn suốt một tuần. Thậm chí còn lâu hơn cả thế. Anh bỏ tay khỏi nơi nó vừa chuyển động theo một nhịp điệu quyến rũ không thể cưỡng lại, chậm rãi rút lui, giết chết cả hai người cho tới khi cô nhích người để tìm kiếm sự động chạm của anh. Anh không thể kìm lại nụ cười toe toét tinh quái trên mặt trước bằng chứng cho thấy cô muốn anh. “Từ tốn thôi.”
“Không.” Lời nói thốt ra giống một tiếng than vãn gần như tuyệt vọng. “Ngay bây giờ, Cross.”
“Thật đòi hỏi”, anh trêu chọc, máu trong người nóng bừng lên trước vẻ kiên quyết của cô. “Vậy thì ngay bây giờ.” Và anh dịu dàng tách cô ra, để lộ nơi sẵn sàng, ẩm ướt và hoàn hảo của cô.
Sau đó anh hôn cô, theo cái cách anh đã hứa là sẽ làm buổi tối hôm đó ở văn phòng và vẫn mơ tới hàng đêm khi nằm trong bóng tối, tưởng tượng hình ảnh một người phụ nữ ở phía trên mình, mở rộng và có thể tôn thờ.
Hệt như cô vào lúc này, đứng phía trên anh, một tay giữ bộ váy màu sapphire, tay kia lồng vào tóc anh, giữ anh ép vào cô khi anh ấn lưỡi vào trong chốn mềm mại của cô, thưởng thức hương vị của cô, làm tình với cô bằng những vuốt ve chậm rãi, từ tốn khiến cô thở dài và quằn quại. Cô tràn đầy khoái lạc, nóng rực, đầy đam mê - ngụm nước tinh khiết mát lành đầu tiên sau hàng năm trời ở trong sa mạc.
Anh tìm thấy cội nguồn dục vọng của cô, đầu tiên đưa lưỡi thật từ tốn, rồi lâu hơn, nhanh hơn, cho tới khi thời gian nhạt nhòa dần và anh đắm chìm trong âm thanh, cảm giác lẫn hương vị của cô, không muốn phải di chuyển hay tách khỏi cô. Anh có thể thực hiện lời hứa sẽ cho cô hàng giờ liền cũng như có thể quỳ gối thờ phụng cô từ nơi đây, cho tới vĩnh hằng.
Pippa tuột tay đang cầm váy, run rẩy áp chặt đùi vào anh khi ưỡn người khỏi tường - đó là một lời mời mọc tinh quái và thật tuyệt vời. Anh nhận lấy nó mà không do dự, vươn tay lên giữ lấy cô, đâm sâu ngón tay vào nơi cô nóng rực.
Khi ấy, cô tìm thấy khoái lạc ở tay và miệng anh, thét lên dưới lưỡi và răng anh, và anh đưa cô qua đỉnh, qua đam mê, đưa cô tới bằng những ve vuốt, những nụ hôn, cùng với từng li từng tí dục vọng và sự trụy lạc mà anh đã kìm lại suốt sáu năm qua... còn lâu hơn cả thế. Anh say sưa trong sự mềm mại và âm thanh của cô, không muốn rời khỏi cô. Muốn được trải nghiệm cùng cô.
Cô thét tên anh, tay siết chặt tóc anh để anh lên đỉnh cùng mình, mạnh mẽ, nóng bỏng và không thể tránh nổi. Và trong khoảnh khắc đó, khoái lạc của anh đột ngột xuất hiện nhờ khoái lạc của cô, anh nên cảm thấy xấu hổ, nhục nhã, hay có cảm giác gì đấy thấp kém hơn rất nhiều. Nhưng thay vào đó, anh thấy như thể mình vẫn mãi chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Chờ đợi cô.
Và tại nơi này, trong bóng tối, tiếng kêu mềm mại của cô dội lại giữa tiếng rống của những tay chơi giàu có nhất Luân Đôn rải rác cách đó vài bước chân, anh nghẹn thở và rê tay dọc đùi cô, trả váy cô về đúng chỗ rồi cân nhắc một khả năng đáng giật mình: Pippa Marbury thực sự là cứu tinh của anh.
Ý nghĩ ấy lao vút qua đầu anh cũng nhanh chóng và bất ngờ như cơn cực khoái, và anh cúi đầu, quá mức sững sờ khi nhìn xuống đôi giày màu sapphire xinh xắn của cô, dù cho anh đang quỳ dưới chân cô và đắm chìm trong cảm giác tay cô vùi trong tóc mình.
Đó là cảnh tượng khi Temple tìm thấy họ.
Cậu ta dừng phắt lại ngay khi vừa bước qua cửa phòng dành cho những người chủ, cơ thể lực lưỡng cao mét tám đứng sững lại, khuôn mặt đầy sẹo là một bức chân dung đầy sửng sốt. “Khỉ thật”, cậu ta vừa nói vừa lùi lại, bị đẩy ra khỏi không gian này bởi sự thân mật bên trong. “Tôi không...”
Tay Pippa di chuyển nhanh như chớp, và Cross trần trụi khi mất đi sự động chạm của cô. “Thưa đức ngài”, cô nói, và tước vị của Temple làm Cross giật mình, nhắc nhở về vị trí của bọn họ. Nhắc nhở anh về sai trái trong sự xuất hiện của cô tại đây. “Tôi... chúng tôi...”
Anh cần thời gian để suy nghĩ.
Anh cần thời gian để hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Mọi thứ đã thay đổi ra sao.
Anh nhỏm dậy, “Ra ngoài!”.
Pippa chĩa ánh mắt mở to về phía anh. “Em ư?”
Không. Không bao giờ là cô. Nhưng anh chưa thể khiến mình nói chuyện với cô được. Anh không biết mình sẽ nói gì hay nói như thế nào. Cô đã phá hủy anh triệt để và anh chưa sẵn sàng đối diện với nó. Với cô.
Với cảm xúc cô khiến anh cảm thấy.
Với những gì cô khiến anh làm.
Với tương lai mà sự cám dỗ của cô gợi ra trước mắt anh.
“Tôi nghĩ cậu ấy ám chỉ tôi, tiểu thư ạ”, Temple xen vào.
Vậy sao cậu ta còn ở đây?
Temple đáp lại như thể Cross đã hỏi thành tiếng.
“Knight tới rồi!”