A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ã có tiển triển. Có vẻ là cơ thể nữ giới có rất nhiều cách để... tiếp cận. Tối qua cộng sự đã tiết lộ không chỉ một cách trong số đó và đem tới một kết quả thể xác phi thường.
Không may thay Thú vị thay, những kết quả đó cũng mang một tác động cảm xúc đáng kể. Tác động cá nhân.
Nhưng anh vẫn chưa chạm vào tôi. Điều đó cũng gây ra tác động cá nhân.
Không có chỗ cho tác động cá nhân trong nghiên cứu.
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
29 tháng Ba, 1831; bảy ngày trước đám cưới
Ba ngày sau, Pippa cuộn tròn trong một cái ghế thấp ở thư viện của Dinh thự Dolby, không thể đọc nổi quyển sách mới về cách trồng hoa thược dược được giao trực tiếp từ nhà xuất bản mà một tháng trước, cô còn tuyệt vọng mong mỏi.
Không may thay, Cross đã hủy hoại luôn cả nỗi phấn khích mà quyển sách mới mang đến.
Anh chàng khó chịu!
Làm sao một người đàn ông, trong một khoảnh khắc, có thể vừa mang tới cho cô cả khoái lạc lẫn nỗi bực tức như vậy? Làm sao một người đàn ông có thể đồng thời vừa chiếm lĩnh cô vừa giữ khoảng cách với cô xa đến thế?
Nó dường như không khả thi vậy mà anh đã chứng minh là có.
Với những câu nói nhẹ nhàng và không hề có sự động chạm.
Chính việc động chạm là thứ khiến cô đau đớn nhất. Việc không có động chạm mới đúng. Cô đã nghe nhiều tin đồn về anh và sớm biết mình sẽ chịu rủi ro gì khi đề nghị anh trợ giúp nghiên cứu. Cô đã chuẩn bị để tránh né anh, đẩy anh đi, và kháng cự sức quyến rũ của anh.
Cô chưa từng một lần xem xét đến khả năng anh không có hứng thú quyến rũ mình.
Dù cô đoán mình phải chuẩn bị cho điều đó mới đúng. Sau rốt thì, nếu Castleton còn không chạm vào cô thì ai dám mơ rằng một người đàn ông như Cross sẽ làm vậy? Chuyện anh khó... dụ dỗ hơn cũng hợp logic thôi.
Dù cô cũng không nên cố gắng dụ dỗ anh làm gì.
Tuyệt đối không. Người đàn ông duy nhất cô được phép tính đến việc dụ dỗ là Bá tước Castleton. Chồng tương lai của cô.
Chứ không phải gã đàn ông cực kỳ bất thường, khó chịu kia. À phải, trông anh cũng rất bình thường. Chắc chắn là cao và thông minh hơn phần lớn người khác, nhưng nhìn thoáng qua thì anh cũng có những đặc tính của đồng loại: hai tay, hai chân, hai tai, đôi môi.
Môi.
Chính là nơi làm mọi thứ trệch đường.
Pippa rên lên, thả bịch một tay xuống đùi đủ mạnh để thu hút sự chú ý của con chó đang cuộn mình bên cạnh. Trotula ngẩng lên, đôi mắt nâu có hồn dường như hiểu thấu rằng cô đã dành quá nhiều thời gian để nghĩ về đôi môi ấy khi không ngủ.
Nó thật bất thường. Hết sức bất thường.
Trotula thở dài và lại ngủ tiếp.
“Tiểu thư Philippa?”
Pippa giật mình trước câu nói thốt ra khẽ khàng từ cửa thư viện, nơi Carter, quản gia của Dinh thự Dolby, đang đứng chờ lệnh, tay cầm một gói đồ khổng lồ. Cô mỉm cười. “Ông làm tôi giật mình.”
Ông bước tới. “Xin lỗi, thưa tiểu thư!”
“Các vị khách đã bắt đầu tới chưa?” Chiều hôm đó, Nữ hầu tước Needham và Dolby đang chủ trì một bữa tiệc trà cho các quý bà quý cô, được bố trí để tất cả những phụ nữ liên quan tới Đám Cưới tụ họp. Mất hơn một tiếng bị cô hầu chải chuốt và đâm chọc, Pippa mới thấy cô ta tuyên bố trông cô khá khả dĩ, song cô đã tới thư viện để trốn sự kiện đó. Cô đứng dậy. “Xem chừng đến lúc tôi phải tham dự vào vụ huyên náo kia rồi.”
Carter lắc đầu. “Chưa cần đâu, tiểu thư. Dẫu vậy gói đồ này được gửi tới cho cô. Vì nó đánh dấu khẩn nên tôi nghĩ có thể cô sẽ muốn nhận ngay lập tức.”
Ông ta giơ cái hộp lớn về phía Pippa, cô cầm lấy nó và nỗi tò mò trỗi dậy. “Cảm ơn ông!”
Carter rời phòng khi hoàn thành nhiệm vụ, bỏ lại Pippa với gói đồ, cô đặt nó xuống ghế và mở ra, tháo dây rồi mở giấy bọc màu nâu tầm thường để lộ một cái hộp màu trắng nặng trịch, được trang trí một chữ H bằng vàng tinh xảo.
Nỗi thất vọng bùng lên. Gói đồ này có gì khẩn cấp chứ. Nó là váy cưới của cô. Đa số phụ nữ ở Luân Đôn này đều có thể nhận ra cái hộp này đến từ cửa hàng quần áo của bà Hebert.
Cô vừa thở dài vừa mở chiếc hộp và thấy một lớp sa hảo hạng màu xanh dương nhạt, được thắt một cái ruy băng màu sapphire xinh đẹp. Dưới lớp ruy băng có duy nhất một gói vuông màu nâu tái, được đóng dấu một nữ thiên thần thanh thoát. Cô bỏ tấm thẻ ra khỏi phòng bì vuông và đọc tin nhắn được viết bằng nét đen mạnh mẽ.
Địa Ngục
Thiên Thần Sa Ngã
Nửa đêm
Và ở mặt sau,
Một cỗ xe sẽ đến đón tiểu thư.
Chase
Chase - người cộng sự thứ tư bí ẩn nhất trong Thiên Thần Sa Ngã. Theo những gì cô biết, có rất ít người từng được gặp người đàn ông đã thành lập và phát triển câu lạc bộ đó, và chắc chắn Pippa chưa từng có cơ hội ấy. Cô cũng tuyệt đối không nên chấp nhận lời mời từ một người đàn ông xa lạ. Tới một nơi gọi là Địa Ngục.
Nhưng cô biết trước cả khi kiểm tra đồ bên trong hộp là mình sẽ không thể từ chối anh ta. Hay cơ hội được gặp lại Cross.
Địa Ngục có vẻ chính xác là thứ sẽ mang tới cho cô đủ loại tri thức.
Tim đập thình thịch, Pippa cầm lấy ruy băng, cẩn trọng tháo ra như thể nó sẽ giải phóng một vật sống. Cô thở dốc khi lớp vải sa mở ra để lộ một chiếc mặt nạ bằng bạc được chế tạo một cách lộng lẫy nằm trên lớp lụa màu sapphire - không, không phải vải.
Váy.
Cô nhấc mặt nạ lên, ngạc nhiên với trọng lượng của nó, rê tay dọc đường cong hoàn hảo của món đồ, kinh ngạc trước sự tinh xảo trong từng đường nét uốn lượn được khắc trên mặt nạ và viền ruy băng bằng satin ở mép của nó, đồng màu sapphire với bộ váy phía dưới.
Khi lật mặt nạ lại để xem xét bên trong, cô ngay lập tức hiểu ra vì sao món đồ này lại nặng hơn bình thường. Khảm trong mặt nạ là một đoạn gồ có viền nhung màu sapphire hệt như bộ váy đi cùng, được thiết kế để đặt một cặp kính.
Chiếc mặt nạ này được làm riêng cho cô.
Cô mỉm cười, rê ngón tay trên tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại đó, ngưỡng mộ sự phù phiếm của món đồ thủ công lộng lẫy.
Và Pippa Marbury thực tế, người chưa từng một lần bị cám dỗ bởi quần áo hay những thứ tầm thường, hết sức mong ngóng buổi tối mau tới.
Để cô có thể bọc mình trong lụa là.
Cô chợt nhận ra rằng quan điểm của mình về loại vải này đã thay đổi triệt để trong vài giây ngắn ngủi. Hàng ngàn còn sâu tằm đã hy sinh cho chiếc váy này.
Chúng đã làm kén để giải phóng Pippa.
“Pippa!” Mẹ Pippa gọi to từ ngoài cửa thử viện, đánh thức cô khỏi giấc mộng của mình. Cứu giấy bọc khỏi cái lưỡi hồng dài ngoằng của Trotula, cô nhét vội mặt nạ vào hộp và gấp gáp bọc lại gói quà, nhanh như chớp chuyển nó cho một người hầu nam đứng ngoài cửa và ra lệnh cho anh ta ngay lập tức chuyển nó cho người hầu của cô.
“Pippa!” Mẹ cô lại gọi, không nghi ngờ gì là đang tuyên bố tiệc trà chiều bắt đầu. Nữ bá tước Castleton sẽ có mặt ở đó, cùng Phu nhân Tottenham, Penny, và một tá người khác nữa. Đúng là Nữ hầu tước Needham và Dolby đã kể ra danh sách khách mời không chỉ một lần, nhưng mấy ngày qua Pippa chẳng mấy chú ý lắng nghe.
Cô còn mải đắm chìm trong những sự kiện xảy ra trong buổi tối ở cùng Cross, hồi tưởng lại từng lời nói, từng tương tác. Và nhận ra mình còn thiếu sót trong vài địa hạt quan trọng. Đáng ra thuyết phục một người đàn ông chạm vào mình chẳng có gì khó mới đúng. Chắc chắn không phải với một người đàn ông nổi tiếng là có sở thích phụ nữ đa dạng như anh. Vậy mà nó vẫn thật khó khăn.
Rõ ràng Pippa không đời nào có thể dụ dỗ được thứ gì. Hay ai. Nếu cô có thể thì không phải nó đã xảy ra rồi sao? Chẳng phải việc cô gần như khỏa thân trong văn phòng Cross sẽ thu hút anh một chút nào đó sao? Cám dỗ anh?
Tất nhiên là có.
Đó là lý do cô hết sức chắc chắn rằng mình chẳng có nổi một mánh khóe khả dĩ nào của phụ nữ.
Có lẽ Địa Ngục sẽ thay đổi điều đó.
Tim cô lại đập rộn lên.
“Pippa!”, mẹ cô lại gọi, lần này gần hơn.
Và không có những mánh khóe đó, hay ít nhất là hiểu biết về chúng, cô sẽ chẳng bao giờ có thể đạt được những kỳ vọng mà người ta đặt ra cho cô. Với tư cách là một người vợ. Một người mẹ.
Một người phụ nữ.
Cô cần nghiên cứu thêm.
Nhưng hôm nay, cô buộc phải dự buổi tiệc trà chiều đã. Cô đặt quyển sách xuống và gọi bạn đồng hành đang ngủ gật của mình. “Chúng ta đi nhé, Trotula?”
Con chó spaniel nhấc cái đầu đen mềm mại lên, đuôi đập vào cái ghế bằng vải lông nhung với những tiếng thụp thụp sung sướng. Pippa mỉm cười và đứng dậy. “Ít nhất thì chị vẫn có thể cám dỗ em.”
Trotula duỗi người, lè lưỡi rời khỏi chỗ.
Pippa rời khỏi thư viện với con chó theo sau, và mở cánh cửa to dẫn vào phòng trà, nơi các vị khách của mẹ cô tụ tập, chưa gì đã ca tụng Olivia.
Cô hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần cho không khí om sòm bên trong.
“Tiểu thư Philippa!”
Castleton cũng ở đây.
Pippa quay lại thì thấy Trotula đang lao về phía bá tước, anh ta khom người xuống để gãi lông cho nó. Trotula dựa vào tay anh ta, chân sau dậm dậm bày tỏ vẻ sung sướng, và Pippa không thể không cười trước cảnh tượng đó. “Bá tước Castleton”, cô nói, tiến về phía hôn phu của mình. “Ngài đến đây uống trà ư?” Trước đó, Pippa chẳng hề nhận thấy dấu hiệu kinh hoàng thường lồng trong giọng mẹ cô khi có những quý ông độc thân ở gần.
“Không!”, anh ta vui vẻ nói, nghiêng đầu sang một bên khi ngẩng lên nhìn cô với nụ cười tươi tắn và thân thiện. “Ta đến gặp cha em. Bàn nốt những thỏa thuận hôn nhân cuối cùng.”
Đa số những cô gái sắp thành cô dâu sẽ không đánh giá cao việc thẳng thừng nhắc tới các khoản tiền trao đổi khi kết hôn, nhưng Pippa lại thấy rằng những việc cụ thể liên quan tới sự kiện đó giúp cô trấn tĩnh. Cô gật đầu. “Em có một ít đất ở Derbyshire.”
Anh ta gật đầu và đứng dậy. “Bá tước Needham cũng đã nói điều đó. Rất nhiều cừu.”
Và bốn nghìn mẫu hoa màu, nhưng Pippa ngờ là Castleton cũng chẳng mấy chú ý tới cha cô đâu.
Sự im lặng phủ xuống, và anh ta ngả gót chân ra sau, nghển cổ nhìn vào phòng trà. Sau một thời gian dài, anh ta hỏi, “Tiệc trà của phụ nữ có những gì?”.
Pippa dõi theo mắt anh ta. “Phụ nữ uống trà.”
Anh ta gật đầu. “Tuyệt vời.”
Lại im lặng. “Thường có bánh quy”, Pippa nói thêm.
“Tốt. Tốt. Bánh bích quy rất ngon...” Anh ta dừng lại. “Có bánh ngọt không?”
Cô gật. “Thỉnh thoảng.”
Anh ta gật. “Hay lắm.”
Thật thống khổ!
Nhưng anh ta là hôn phu của cô. Sau một tuần nữa, anh ta sẽ là chồng cô. Và chẳng mấy chốc, anh ta sẽ là cha của các con cô. Nên thống khổ không phải là một kết quả chấp nhận được.
Anh ta có thể không phải là một người đồng hành hấp dẫn cũng như mẫu đàn ông có hứng thú đối với những sở thích của cô. Nhưng cũng chẳng có mấy người đàn ông có hứng thú với giải phẫu học. Hay nghề làm vườn. Hay sinh vật học. Hay vật lý.
Có một người.
Cô kháng cự lại suy nghĩ đó. Cross có thể là người đàn ông khoa học thật đấy nhưng không phải mẫu đàn ông mà người ta...
Cô chặn ý nghĩ đó lại trước khi nó kịp định hình, ép dòng suy nghĩ của mình quay lại vấn đề trước mắt - Castleton. Cô phải tiếp tục với Castleton. Đính hôn với anh ta. Thu hút anh ta. Dù cho trước đây cô từng thất bại.
Với một người khác.
Không. Cô sẽ không nghĩ đến Cross. Sẽ không nghĩ đến những tương tác thất bại của mình cùng anh. Sau tất cả, cô là một nhà khoa học... và nhà khoa học học hỏi từ mọi thử nghiệm. Dù có là thử nghiệm thất bại.
Cô cười rạng rỡ. Có khi là quá rạng rỡ. “Thưa ngài, ngài có muốn thử xem liệu còn cái bánh ngọt nào trong bếp không?”
Khi nhắc tới bếp, đuôi Trotula quẫy với một tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng Castleton phải mất một lúc mới hiểu câu hỏi của Pippa. “Bếp! Bánh ngọt! Với em!”
Cô cười. “Đúng vậy.”
“Pippa!” Tiếng kêu của mẹ cô vang lên từ cửa phòng trà, ngay lập tức được thay thế bằng một câu nói hụt hơi, ngạc nhiên, “Ôi! Bá tước Castleton! Ta không biết cháu đã tới đây! Ta sẽ...”. Bà do dự, tay đặt trên cửa, cân nhắc động thái kế tiếp của mình.
Phần lớn các bà mẹ sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ tới việc cho phép con gái mình quanh quất trong một hành lang vắng vẻ với hôn phu mà không có người tháp tùng, nhưng phần lớn các cô gái ấy lại không phải con cái của Nữ hầu tước Needham và Dolby.
Ngoài trừ việc Pippa kỳ cục, mà cả gia đình hiển nhiên biết rõ, thiếu những kinh nghiệm xã hội căn bản của một quý cô sắp kết hôn, các cô con gái nhà Needham và Dolby không được chấm điểm cao lắm trong việc thực sự kết hôn với hôn phu của mình. Chắc chắn nữ hầu tước sẽ không ngại có chút tai tiếng để bảo đảm cô con gái áp út của mình đi được đến tận trước bục thờ.
“Ta chỉ kéo cánh cửa này vào thôi”, Phu nhân Needham vừa nói vừa trao cho họ một nụ cười quá cường điệu. “Pippa, vào cùng mọi người khi con đã được tự do nhé, con yêu.”
Pippa không bỏ qua vẻ mỉa mai trong câu chuyện tự do đi kèm với một căn phòng đầy những phụ nữ thích giả bộ, hay buôn chuyện.
Khi chỉ còn lại hai người họ, Pippa quay sang nhìn hôn phu của mình. “Thưa ngài, vào bếp nhé?”
Anh ta gật đầu đồng ý và họ cùng đi, Trotula dẫn đường.
Họ dễ dàng xin bếp trưởng số bánh thừa được bọc giấy sáp để nhấm nháp khi đi dạo trên đất của Dinh thự Dolby. Pippa cố không nghĩ nhiều về hướng đi dạo của họ, nhưng không thể phủ nhận rằng mình đang cố tình tránh khu rừng anh đào mà cô đã chờ Cross buổi tối mấy hôm trước, thay vào đó quyết định đi thêm một phần tư dặm xuống bãi cỏ thoai thoải hướng ra bờ sông.
Trotula chạy trước với một loạt tiếng sủa ầm ĩ, hạnh phúc, tận hưởng sự tự do trong một ngày tháng Ba ấm bất thường, thỉnh thoảng vòng lại để đảm bảo Pippa và Castleton đi theo. Họ im lặng đi bộ vài phút - đủ lâu để Pippa cân nhắc động thái kế tiếp. Khi họ xa nhà đủ để không bị ai nhìn thấy, cô dừng bước, quay lại đối mặt với người đàn ông sẽ trở thành chồng mình.
“Thưa ngài...”, cô cất tiếng.
“Có phải em...”, anh ta nói cùng lúc.
Cả hai cùng mỉm cười. Anh ta bảo, “Em nói trước đi!”.
Cô gật đầu. Thử lại. “Thưa ngài, từ lúc ngài bắt đầu theo đuổi em đến giờ đã hơn một năm rồi!”
Anh ta nghiêng đầu, ngẫm nghĩ. “Ta cho là vậy.”
“Và chúng ta sắp cưới. Sau bảy ngày nữa.”
Anh ta mỉm cười. “Điều đó thì ta biết. Mẹ ta dường như không thể ngừng nói về nó.”
“Phụ nữ thích có một đám cưới.”
Anh ta gật đầu. “Ta đã nhận thấy điều đó. Nhưng dường như em không có tâm tình gì với đám cưới của mình.”
Cô có dành tâm tình cho nó đấy chứ. Chỉ không phải dạng anh ta nghĩ thôi. Cũng không phải dạng mà mọi người nhận thấy.
Tất cả trừ Cross. Người chẳng được tích sự gì hết.
“Bá tước Castleton, em nghĩ đến lúc ngài hôn em rồi!”
Pippa cho rằng dù có bi một con nhím nhảy lên cắn vào chân thì trông anh ta cũng không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Một khoảng im lặng dài xuất hiện, Pippa tự hỏi có phải cô đã phạm một sai lầm khủng khiếp rồi hay không. Sau cùng thì, nếu cho là cô quá phóng túng, Castleton có thể dễ dàng quay về nhà, trả lại mảnh đất ở Derbyshire và chào tạm biệt cả gia đình Needham và Dolby.
Điều đó có tệ đến thế không nhỉ?
Có chứ. Tất nhiên là có.
Dẫu vậy, câu trả lời không quan trọng bởi vì anh ta không hề làm vậy. Thay vào đó, anh ta gật đầu một cách vui vẻ và nói, “Được thôi”, rồi cúi xuống để hôn cô.
Bờ môi mềm, ấm và khô của anh ta ép vào môi cô mà chẳng có lấy một chút nhiệt tình, đặt nhẹ như thể anh ta đang cẩn thận không làm cô giật mình hoặc cố không xâm phạm cô. Pippa đặt tay lên ve áo khoác dày cộp bằng len của anh ta, nắm lấy cánh tay anh ta, tự hỏi liệu mình có nên làm gì khác.
Họ đứng như thế hồi lâu, tay bất động, môi ép môi, mũi đặt ở một góc tương đối kỳ cục, dù đó là lỗi cô đổ cho cặp kính của mình
Không thở. Không cảm thấy gì trừ sự bất tiện ngượng nghịu.
Khi họ rời ra, thở hổn hển và nhìn vào mắt nhau, Pippa gạt suy nghĩ đó đi và chỉnh lại kính thẳng trên sống mũi. Cô đưa mắt sang chỗ khác thì thấy Trotula đang thè lưỡi, đuôi vẫy vẫy.
Con chó có vẻ không hiểu gì.
“Chà”, Pippa nói.
“Chà”, anh thuận theo. Rồi, “Chúng ta có nên thử lại không?”.
Cô cân nhắc đề nghị đó. Rốt cuộc thì cách duy nhất để đảm bảo thí nghiệm đưa ra một kết quả đúng là lặp lại nó. Có lẽ lần đầu họ đã làm sai. Cô gật. “Nghe có vẻ ổn đấy.”
Anh lại hôn cô. Đem tới tác động giống lần trước đến giật mình.
Lần này, khi họ tách nhau ra, Pippa đã chắc chắn. Tuyệt đối không có hiểm họa họ bước chân vào cuộc hôn nhân thiêng liêng vì bất kỳ lý do gì liên quan đến dục vọng thể xác.
Cô cho là điều đó nên làm mình cảm thấy khá hơn mới phải.
Họ về nhà trong im lặng, quay lại con đường cũ, đi qua bếp và ra ban công ngoài phòng trà, nơi tiếng cười khẽ của các quý cô phát ra qua cánh cửa gỗ gụ đang mở. Castleton đề nghị Pippa ở lại bữa tiệc, nhưng cô thấy mình thậm chí còn ít hứng thú với tiệc trà hơn lúc trước, và thay vào đó, cô tháp tùng hôn phu của mình ra ngưỡng cửa chính nơi anh ta dừng lại và nhìn xuống cô một cách nghiêm trang.
“Ta rất mong đợi cuộc hôn nhân của chúng ta, em biết đấy.”
Đó là sự thật. “Em biết.”
Một bên miệng anh ta nhếch lên khẽ cười. “Ta không lo lắng về những chuyện khác. Nó sẽ đến.”
Họ có thật sự phải đợi nó tự đến không?
Cô gật đầu. “Cảm ơn ngài!”
Anh cúi người, thẳng chân và nghiêm trang. “Chào tiểu thư.”
Pippa đứng trên bậc thang trên cùng quan sát cỗ xe của anh ta lăn bánh trên đường, để lại cô với những hình ảnh về nụ hôn của họ. Castleton chẳng cảm thấy gì. Cô thấy điều đó trong cái cách mắt anh ta giữ nguyên vẻ kiên nhẫn và tử tế, không hề giống đôi mắt của Cross mấy hôm trước. Không, ánh mắt Cross như một cơn bão màu kim loại, chứa đầy những cảm xúc cô không thể đọc được nhưng có thể dành cả đời để tìm hiểu.
Những cảm xúc mà cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để nghiên cứu.
Cảm giác nhức nhối quay lại lồng ngực, cô đưa một tay lên vô thức xoa dịu nó, tâm trí đặt cả vào người đàn ông cao ráo, mắt xám đã chỉ cho cô khoái lạc mà chẳng trao cho bản thân anh một tẹo nào.
Cô không thích cảm giác nhức nhối đó. Cô không thích thứ mà mình nghĩ nó đang dần trở thành.
Thở dài, Pippa bỏ kính ra để lau sạch nó và đóng cửa chính lại sau lưng, bỏ Castleton lẫn cả thế giới còn lại bên ngoài.
“Tiểu thư Philippa?”
Pippa ngẩng phắt lên nhìn hình bóng mờ mờ của một người phụ nữ đang đi xuống chiếc cầu thang tráng lệ của Dinh thự Dolby - một vị khách đến dự tiệc trà bị lạc đường.
Cô giơ một tay lên ra hiệu cho quý cô đó ngừng bước, đi về phía cầu thang để đón khách khi đeo kính lại. Nở một nụ cười gượng gạo, cô ngẩng lên và nhìn vào mắt Lavinia, Nữ nam tước Dunblade.
Cô suýt thì vấp chân trên cầu thang. “Phu nhân Dunblade.”
“Tôi đã tự bảo mình đừng đến”, nữ nam tước đáp lại. “Tôi đã tự bảo mình sẽ tránh xa bất kể chuyện gì mà cô đang có với Jasper.”
Jasper?
Nữ nam tước nói tiếp, “Nhưng rồi tôi nhận được thiệp mời của mẹ cô... chị cô đã hết sức tử tế với tôi kể từ khi cô ấy trở thành Nữ hầu tước Bourne. Tôi thấy mình cũng không nên ngạc nhiên mới phải”.
Câu nói ấy hàm ẩn một ý nghĩa gì đó mà Pippa nên hiểu song cô không hiểu gì hết. “Phu nhân Dunblade...”
Thấy người phụ nữ xinh đẹp nhích người, chống vào cây gậy, Pippa đưa tay về phía cô ta. “Cô có muốn ngồi không?”
“Không.” Lời từ chối đến ngay lập tức và rất kiên định. “Tôi ổn.”
Pippa gật. “Rất tốt. Tôi sợ rằng cô hiểu nhầm tôi gần gũi với anh Cross hơn thực tế.”
“Anh Cross.” Nữ nam tước cười, âm thanh khô khốc. “Tôi vẫn còn khó mà tin nổi cái tên đó.”
Pippa nghiêng đầu. “Tin nó ư?”
Ánh mắt Lavinia trở nên ngạc nhiên. “Anh ấy chưa kể cho cô.”
Câu nói đó khiến cô bất an. Có lẽ mục đích của chúng là vậy. Dẫu là thế nào đi nữa thì Pippa cũng không thể kháng cự lại. “Tên anh ấy không phải là anh Cross sao?” Giờ Pippa đang đứng đối mặt với nữ nam tước, giữa cầu thang rộng lớn, uốn lượn, đánh dấu vị trí chính giữa của Dinh thự Dolby.
“Tôi nghĩ cô là người duy nhất dùng kính ngữ ‘anh’.”
Cross thôi. Không cần phải anh. “Vậy tức là chỉ Cross thôi. Đó không phải là tên anh ấy sao?”
Một bên miệng nữ nam tước nhếch lên. “Không. Cô thật dễ thương khi tin điều đó.”
Tất nhiên cô tin điều đó. Cô chẳng có lý do gì để không tin. Anh chẳng bao giờ cho cô lý do để không tin. Nhưng ý nghĩ anh có thể đã nói dối lại không xa lạ lắm. Suy cho cùng thì anh đã nói dối cô ngay từ đầu. Con xúc xắc, vụ cá cược, cái cách anh cám dỗ cô nhưng không chạm vào cô... tất cả đều là nói dối. Tên anh chỉ là một lời nói dối nữa mà thôi. Không ngạc nhiên lắm.
Vậy mà chẳng hiểu sao, nó đau đớn hơn tất cả những lời nói dối khác.
Dạ dày quặn lên nhưng cô lờ nó đi. “Cô muốn nói gì với tôi?”
Lavinia dừng lại, ngạc nhiên thấy rõ trước giọng nói cứng rắn của Pippa. “Cô nên coi chừng anh ấy.”
Một bài học mà Pippa đã học xong.
Nữ nam tước tiếp tục. “Jasper... anh ấy yêu phụ nữ. Nhiều hơn nên có. Nhưng đến lúc phải giữ lời... anh ấy lại không làm được.” Cô ta do dự, rồi nói, “Tôi không muốn thấy cô bị hủy hoại vì tin anh ấy”.
Lời nói ấy tràn ngập đau đớn, và Pippa ghét cảm giác khó thở lẫn khó chịu chúng gây ra... với ý nghĩa chúng mang trên mình. Hiểu rằng người phụ nữ này biết anh. Đã được anh hứa hẹn. Đã bị anh phản bội.
Những điều mà cô không hề biết rõ.
Pippa cứng người trước suy nghĩ ấy. Cô không nên muốn bị anh phản bội, muốn được anh hứa hẹn và... không nên muốn anh. Đây là khoa học, không phải sao? Chỉ là nghiên cứu. Không hơn. Chắc chắn là chẳng có cảm xúc gì hết.
Một ký ức lóe lên - đôi môi của Bá tước Castleton khô và ấm ép vào môi cô.
Chẳng có cảm xúc gì hết.
Cô lắc đầu. “Giữa chúng tôi không có gì hết.”
Một hàng lông mày màu nâu đỏ của nữ nam tước nhướng lên với điệu bộ quen thuộc. “Cô đã vào văn phòng anh ấy qua một lối đi mật.”
Pippa lắc đầu. “Anh ấy không biết tôi sẽ tìm ra nó, cũng không ngờ hay mong muốn tôi sẽ ở đó.” Cô do dự. “Có thể thấy rõ là anh ấy quan tâm sâu sắc đến cô, Phu nhân Dunblade. Tôi tin rằng anh ấy rất yêu cô.”
Dù rằng chẳng biết gì về tình yêu, Pippa vẫn nhớ giọng anh trong bóng tối bị cản bớt bởi lối đi bí mật kỳ diệu, cả ánh mắt cùng tư thế đứng thẳng người, mạnh mẽ và kiên quyết của anh trong văn phòng khi bị Lavinia chống lại.
Tình cảm của họ là thứ tương đồng với tình yêu nhất mà Pippa có thể hình dung nổi.
Và anh sẽ không chạm vào cô.
Pippa nuốt nước bọt quanh cục nghẹn ở họng, thầm thúc bách nó trôi đi.
Nữ nam tước bật cười, và Pippa ghét tiếng cười trống rỗng đó. “Anh ấy đâu có biết tình yêu là gì. Nếu biết điều gì là tốt nhất cho bọn tôi thì anh ấy đã tránh xa bọn tôi rồi.”
Có thứ gì đó trong lồng ngực Pippa thít chặt lại trước câu nói đó. “Có thể là vậy”, cô nói, “nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, rõ ràng cô vẫn là một phần rất quan trọng trong đó... một người rất quan trọng...”. Cô do dự. Trong một cuộc trò chuyện lịch sự, người ta gọi tình nhân là gì nhỉ? Cô chắc chắn rằng mẹ cô sẽ quả quyết người ta không được nhắc đến tình nhân trong một cuộc nói chuyện lịch sự. Nhưng cô và Phu nhân Dunblade đang ở đây, và chẳng có ai khác trong tầm nghe, nên Pippa nói toạc ra, “... người tình”.
Đôi mắt xanh dương của Phu nhân Dunblade mở to. “Anh ấy không phải người tình của tôi.”
Pippa tiếp tục. “Dẫu thế nào đi nữa thì chuyện đó cũng không quan trọng. Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ấy cả. Anh ấy chỉ trợ giúp tôi trong một nghiên cứu thôi. Nó đã hoàn tất rồi.”
Nữ nam tước cắt lời. “Jasper không phải người tình của tôi.”
Pippa vẫy tay. “Có thể không phải vào thời điểm hiện tại, nhưng từng có thời như vậy. Nhắc lại là, nó không liên...”
“Tiểu thư Philippa.” Giọng Lavinia kiên quyết và cấp bách. “Trời ơi! Anh ấy không phải người tình của tôi.” Cô ta dừng lại, vẻ mặt pha trộn giữa kinh hãi, thất vọng, và không chỉ có chút ghê sợ. “Anh ấy là anh trai tôi.”
One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt) - Sarah Maclean One Good Earl Deserves A Lover (Tiếng Việt)