Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 11
P
ippa có thể muốn bắt đầu với hôn, nhưng anh muốn kết thúc bằng việc cô khỏa thân, nằm dài trên bàn của anh, chào đón tay anh, miệng anh và cơ thể anh, như mùa hè vùng quê.
Và đó chính là vấn đề.
Anh không thể trao cho Pippa thứ cô muốn mà không lấy đi tất cả những gì mình khao khát.
Khỉ thật. Cô quá gần. Anh lùi lại một bước, biết ơn vì đôi chân dài của mình cùng chỗ an ủi ổn định và bất động mà mép bàn vững chắc sau lưng tạo nên. “Tôi không nghĩ Bourne sẽ đánh giá cao việc tôi hướng dẫn cô...” Giọng anh nhỏ dần, thấy khó mà nói nổi từ đó.
Quý cô này không gặp phải rắc rối tương tự. “Hôn?”
Anh thấy có khi mình nên mừng vì cô chưa hỏi về những việc khác - điều dường như cô cũng có thể nhắc đến mà chẳng gặp mấy khó khăn. “Phải.”
Pippa nghiêng đầu, và anh không thể ngăn mình mê mẩn cái cổ dài trắng ngần của cô. “Anh biết đấy, tôi không nghĩ anh ấy sẽ bận tâm đâu”, cô nói sau một hồi im lặng. “Trên thực tế, tôi nghĩ anh ấy còn khá mừng vì tôi đã hỏi anh cũng nên.”
Anh cười, nếu người ta có thể gọi một tiếng ha nhanh, to, đầy hoài nghi là nó. “Tôi nghĩ cô sai chắc rồi.”
Bourne sẽ dùng tay không giết anh vì dám động vào cô. Dù rằng có bị thế cũng đáng giá.
Nó sẽ đáng giá.
Anh biết điều đó mà không mảy may nghi ngờ.
Pippa vừa lắc đầu vừa nói, “Không, tôi nghĩ mình đúng”, và anh cảm thấy nó giống một câu tự nhủ hơn là nói với anh, còn cô trầm tư cân nhắc câu hỏi đó hồi lâu.
Anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào suy nghĩ cẩn trọng đến thế. Anh có thể ngắm cô suy tư hàng giờ liền cũng được. Nhiều ngày liên tục cũng được. Suy nghĩ lố bịch đó làm anh giật mình. Ngắm cô suy tư sao? Anh bị cái quái gì thế không biết?
Cross không có thời gian để cân nhắc câu trả lời trước khi nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt bị che giấu phía sau cặp kính của Pippa khi cô tập trung nhìn anh. “Tôi không nghĩ chuyện này có gì liên quan tới Bourne.”
Không hề. Nhưng cô chẳng cần biết điều đó. “Bourne là một trong vô vàn lý do vì sao tôi sẽ không nói cho cô về nó.”
Pippa nhìn xuống đôi tay đang đan chặt vào nhau trước mặt của mình, và khi mở miệng, trong giọng cô có điều gì đó anh không thích chút nào. “Tôi hiểu.”
Cô lắc đầu, và anh chẳng thể làm gì ngoài nhìn xuống mái tóc vàng nhạt màu râu ngô của cô sáng lên dưới ánh nến.
Anh không nên hỏi. Điều đó không quan trọng. “Cô hiểu gì cơ?”
Cô tự nói với mình, nhẹ nhàng mà không hề ngẩng lên. “Tôi chưa từng nghĩ tới điều đó. Tất nhiên là tôi nên nghĩ mới đúng. Dục vọng là một phần của nó.”
Dục vọng. À phải. Nó chiếm một phần khổng lồ đấy.
Cô ngẩng lên nhìn anh và anh nhận ra trong đôi mắt cô có phần bất an, có phần cam chịu, có phần - quỷ tha ma bắt anh đi - buồn bã. Và mọi thứ anh có, mọi thứ của bản thân anh, kêu gào đòi ôm chầm lấy cô.
Chúa nhân từ. Cross cố gia tăng khoảng cách giữa họ, nhưng chiếc bàn đồ sộ của anh - thứ mà chỉ mới vài giây trước anh còn tìm được nguồn an ủi từ nó - giờ nhốt anh lại đó, quá gần với Pippa khi đôi mắt xanh to tròn của cô trở nên ướt át; và cô hỏi, “Hãy nói cho tôi biết đi, anh Cross, anh có nghĩ là tôi có thể thuyết phục anh ấy chạm vào mình không?”.
Anh có thể cố gắng thốt ra được câu trả lời nếu không phải từ anh ấy được nhấn mạnh một cách hoảng loạn, ám chỉ người đàn ông khác ngoài anh. Ám chỉ Castleton.
Ám chỉ rằng cô đã hy vọng Cross chạm vào mình.
Cô là cám dỗ. Cô là sự tra tấn.
Tất cả những gì anh phải làm là vươn tay ra túm lấy cô. Sẽ chẳng có ai biết. Chỉ một lần. Chỉ một cái nhấm nháp, rồi anh sẽ đưa cô về với chồng cô. Về với cuộc hôn nhân của cô.
Về với cuộc đời của cô.
Không.
Không thể chạm vào cô giống như chạm vào mọi phụ nữ khác mà anh đã biết trong sáu năm qua. Còn hơn cả thế.
Cô tốt hơn họ rất nhiều.
Họng anh nhấp nhô khi tìm kiếm từ ngữ, ghét việc cô làm anh nghẹn lời. Trời ơi, các cộng sự mà nhìn thấy anh vào lúc này nhỉ - Cross khôn ngoan bị rơi xuống đáy vực vì người phụ nữ đeo kính xinh đẹp kỳ lạ này.
Chẳng biết nói gì hơn nên anh đành gọi, “Pippa...”.
Má cô bừng lên nét rực đỏ quái quỷ, tuyệt vời - vẻ mặt mà Cross bất cần ngày xưa xem như một lời mời mà mình sẽ chấp nhận.
Thay vào đó, Pippa nhìn xuống bàn tay xòe rộng của mình, không hề biết những đầu ngón tay cong cong đó cám dỗ anh đến mức nào. “Tôi xin lỗi. Việc đó hoàn toàn... nó rất... chính là...” Cô thở dài, vai trĩu xuống với sức nặng gần như không thể chịu đựng được. Cuối cùng cô ngẩng lên và nói một cách đơn giản, “Tôi không nên nói điều đó”.
Đừng hỏi cô ấy. Ngươi không muốn biết đâu.
Chỉ có điều anh muốn biết. Đến tuyệt vọng.
“Ý cô là gì khi nói thế?”
“Tôi không nói với anh thì hơn.”
Một bên miệng anh nhếch lên. Kể cả vào lúc này, khi chẳng nghi ngờ gì là Pippa rất muốn nói dối, cô vẫn không làm thế. “Vậy nhưng tôi vẫn sẽ biết.”
Cô nói với bàn tay. “Chỉ là... từ khi chúng ta gặp nhau, tôi đã bị... à thì, cuốn hút bởi...”
Anh.
Nói ra điều đó đi, anh thúc giục trong đầu, không dám chắc nếu cô nói vậy thì anh sẽ làm gì, nhưng sẵn lòng tham dự bài kiểm tra đó.
Cô hít thêm một hơi. “Bởi xương của anh.”
Cô có bao giờ nói ra điều gì đúng như dự đoán không? “Xương của tôi sao?”
Pippa gật đầu. “Phải. À, cả cơ bắp và dây chằng nữa. Bắp tay của anh. Đùi anh. Và trước đó, tôi quan sát cả bàn tay anh khi anh uống whiskey nữa.”
Cross đã được gạ gẫm rất nhiều lần trong đời. Anh có cả sự nghiệp từ chối yêu cầu của phụ nữ. Nhưng anh chưa từng được khen về xương.
Đó là lời thú nhận kỳ quặc cũng như gợi cảm nhất mà anh từng nghe.
Và anh không biết phải đáp lại thế nào.
Dẫu vậy, anh cũng chẳng cần phải đáp lại khi cô tiếp tục, “Tôi dường như không thể ngừng nghĩ về chúng”, cô nói, giọng thấp và đầy đau khổ. “Tôi dường như không thể ngừng nghĩ đến chuyện chạm vào chúng. Chúng... chạm vào tôi.”
Chúa cứu rỗi cả hai người họ, anh cũng không thể.
Anh không nên hỏi. Anh không nên.
Nhưng cho dù chính đức vua xông vào phòng đi nữa cũng chẳng thể ngăn anh lại. “Chạm vào em ở đâu?”
Đầu cô ngẩng phắt dậy, nhanh đến mức có thể làm anh bị thương nếu cô đứng gần như anh muốn. Anh đã làm cô sốc. “Xin lỗi?”
“Đó là một câu hỏi đơn giản mà, Pippa”, anh nói, ngả người tựa vào bàn, ấn tượng với khả năng ra vẻ bình tĩnh của mình khi nhịp tim đang đập điên cuồng, còn các ngón tay ngứa ngáy muốn chạm vào cô. “Em hình dung nơi đâu sẽ tiếp xúc với xương của tôi?”
Miệng cô há hốc, đôi môi mật ong mềm mại mở ra ngạc nhiên, và anh khoanh tay lại. Mắt cô dõi theo động tác đó, bàn tay anh nắm lấy hai bắp tay - điều duy nhất ngăn anh túm lấy Pippa và hôn cô cho tới khi cả hai thở hổn hển.
“Tay anh”, cô thì thào.
“Chúng thì sao nào?”
“Tôi tự hỏi chúng sẽ mang lại cảm giác như thế nào nếu đặt trên...”, Pippa nuốt nước bọt, và động tác ấy thu hút sự chú ý của anh về với cổ họng cô, nơi không nghi ngờ gì là mạch máu của cô đang đập dồn dập. Anh bỏ lỡ từ tiếp theo thốt ra khỏi môi cô và có lẽ thế là tốt nhất cho cả hai người họ. “Trên da tôi.”
Da. Từ ấy gợi lên hình ảnh da thịt trắng ngần, tuyệt đẹp, những đường cong nóng rực và những nơi nhấp nhô mềm mại, các vùng đất rộng mở để khám phá. Cô sẽ là lụa là mềm mại đầy tội lỗi và mọi nơi anh chạm vào cô đều sẽ dấy lên phản ứng. Anh tưởng tượng đến âm thanh cô sẽ thốt ra, cái cách cô thở dốc khi anh vuốt ve một cẳng chân, thở dài khi anh rê lòng bàn tay xuống bụng cô và bật cười khi anh tìm ra nơi cô thấy nhột.
Cô bị cố định bằng bàn tay trái của anh, dựa vào cánh tay anh, và anh biết mà không mảy may nghi ngờ là nếu mình dịch chuyển nó, nếu mình túm lấy cô, cô sẽ để anh có mọi thứ anh muốn. Tất cả mọi thứ anh muốn.
Tay anh không cử động.
“Chính xác là ở đâu, Pippa?”
Tất nhiên là cô không nên kể cho anh. Cô nên chạy khỏi căn phòng này nhanh hết mức có thể... chẳng nghi ngờ gì là cô còn an toàn trong sòng bạc hơn là ở đây, với anh. Nhưng anh sẽ không nói với cô điều đó.
“Tay tôi”, cô vừa nói vừa xòe rộng đôi bàn tay. “M... má tôi... cổ tôi...”
Pippa vừa nói vừa lần theo những phần cơ thể mình kể tên mà anh dám cá là cô làm trong vô thức, và dục vọng của anh trở nên mạnh mẽ hơn trước mỗi từ cô nói cùng những động chạm nhẹ nhàng ấy. Các ngón tay cô lần xuống dọc cổ, lướt qua làn da mềm mại, trắng ngần trên ngực, đi xuống cổ váy rồi khựng lại ở đó, lửng lơ trên lớp vải màu xanh lục.
Anh muốn vươn tay xé đôi nó ra, để mở lối cho những ngón tay khiếm khuyết tuyệt vời ấy. Anh muốn cô chạm vào từng phân trên cơ thể mình, vờ như tay cô là tay anh.
Quỷ tha ma bắt nó đi. Anh muốn cô dùng tay của anh.
Anh muốn là người được chạm vào cô.
Không.
“Gì nữa?”, anh hỏi, cử động tay, giải thoát cô khỏi trạng thái xuất thần.
Cô nhìn vào mắt anh, mắt mở to, má ửng hồng. “Tôi...” Cô dừng lại. Hít một hơi. “Tôi cũng muốn chạm vào anh.”
Và trong lời thú nhận đơn giản, buông thả đó, Cross khám phá ra sợi chỉ kiềm chế mỏng manh cuối cùng của mình. Anh ở quá gần cô. Anh nên di chuyển để tạo ra khoảng cách giữa họ, song thay vào đó anh hỏi, “Ở đâu?”.
Cross biết mình đang đòi hỏi quá nhiều từ cô nàng Pippa ngây thơ biết về cơ thể người nhưng lại chẳng am hiểu gì về nó. Nhưng anh không thể ngăn mình lại. Anh không thể có cô. Nhưng anh có thể có điều này.
Dù cho anh có bị thiêu đốt trong địa ngục vì dám giành lấy nó.
Địa ngục sẽ là chốn nghỉ ngơi tuyệt vời so với sự tra tấn anh đang phải chịu đựng hiện giờ. Tại đây.
“Em muốn chạm vào tôi ở đâu, Pippa?”, anh gặng hỏi sau một khoảng im lặng thật dài.
Cô lắc đầu, tay xòe rộng, và trong thoáng chốc, anh cứ nghĩ cô sẽ bỏ cuộc để về nhà. Nỗi thất vọng bùng lên, nóng rực và bức bối.
Rồi cô nói một cách đơn giản, “Khắp mọi nơi”.
Một từ đơn giản ấy cướp đi toàn bộ sức mạnh, hơi thở lẫn sự kiểm soát của anh, bỏ lại anh kiệt sức và yếu ớt. Tuyệt vọng muốn cô.
Tuyệt vọng muốn cho cô thấy khoái lạc. Bằng một cách nào đó. Bằng bất kỳ cách nào.
“Lại đây!”
Cross nghe thấy vẻ dữ dội trong giọng mình, sự cấp bách và sửng sốt khi thấy cô nhanh chóng làm theo lệnh, bước tới đứng cách anh chỉ vài phân ngắn ngủi. Chiếc váy cô đang mặc gồm nhiều lớp vải, lớp trên cùng được buộc lại bằng một cái thắt lưng dày màu xanh lục. Anh chỉ. “Tháo nó ra!”
Chúa giúp anh, cô làm theo, như thể nó là việc bình thường nhất trên thế giới, mép váy mở ra để lộ một lớp vải xanh đẹp đẽ hơn bên dưới. “Cởi nó đi!”
Cô nhún vai cởi lớp ngoài cùng và để nó nằm thành đống dưới chân, hơi thở gấp gáp hơn. Hơi thở của anh cũng vậy. “Tất cả.”
Cô quay lưng lại. Cô sắp từ chối. Mạnh mẽ lúc anh yếu đuối. Cơn giận dữ bùng lên và anh vươn tay ra, khựng lại ngay trước khi kịp chạm vào cô, kịp xé lớp vải ra khỏi cơ thể cô và thay thế nó bằng chính anh.
Tất nhiên Pippa sẽ từ chối. Cô là một quý cô. Và anh không nên ở gần cô. Anh là hạng người xấu xa, đồi bại nhất và nên bị quất roi vì những gì mình đã làm. Vì những gì mình đòi hỏi.
Lớp váy len xanh lục nặng nề của cô nằm dưới chân anh trên sàn và anh khom người xuống để nhặt nó lên, các ngón tay chạm vào lớp vải hảo hạng trong tuyệt vọng, như thể nó là da cô. Như thể chỉ cần vậy là đủ.
Nhất định phải thế.
Cross tự rủa mình, hứa với trời và với bản thân rằng anh sẽ mặc lại váy cho cô rồi đưa cô về nhà, nhưng đã quá muộn.
Một lớp vải lanh vẫn còn hơi ấm từ cơ thể cô rơi xuống cùng tấm vải len nặng nề, mềm mại sượt qua đốt ngón tay anh. Nóng cháy da. Hơi thở của anh nghẹn lại trước cảm giác đó và anh đông cứng người; với sự hiểu biết sâu sắc của một người từng sa ngã, anh biết rằng khoảnh khắc này chính là lúc anh bị hủy diệt.
Biết rằng anh không nên ngẩng lên.
Biết rõ anh sẽ không thể ngăn mình lại.
Cô chẳng mặc gì trừ áo nịt, quần lót dài, và tất, tay che trên ngực, má đỏ bừng - màu đỏ đó như một lời hứa hẹn không thể cưỡng lại.
Anh khuỵu gối.
Pippa không thể tin là mình vừa làm việc đó.
Kể cả vào lúc này, khi đứng trong căn phòng đen tối, tuyệt diệu, không khí lạnh phả khắp làn da nóng rực, cô vẫn không thể tin mình đã cởi đồ, đơn giản chỉ vì anh đã ra lệnh bằng giọng nói u ám, lặng lẽ, khiến những cơn run rẩy nho nhỏ kỳ lạ chạy khắp dạ dày cô.
Cô nên nghiên cứu về những cơn run rẩy đó.
Sau này.
Còn bây giờ, cô có hứng thú với người đàn ông đang quỳ gối, đặt hai tay nắm chặt trên cặp đùi dài, đáng yêu trước mặt mình hơn, mắt anh lang thang khắp cơ thể cô.
“Em đã cởi đồ”, anh nói.
“Anh bảo tôi làm thế còn gì”, cô đáp lại, đẩy kính lên trên sống mũi.
Một bên miệng anh nhếch lên thành điệu cười nửa miệng và anh rê mu bàn tay trên môi, chậm rãi và nhẹ nhàng, như thể sẽ ngấu nghiến cô. “Đúng là vậy.”
Cảm giác run rẩy trở nên rõ ràng hơn.
Anh đang nhìn chằm chằm vào đầu gối cô, và cô đột nhiên nhận thức rất rõ tình trạng tất của mình, nó là len trơn màu kem, được chọn để giữ ấm chứ không phải... chậc... cho điều này. Không nghi ngờ gì là chúng thật gớm ghiếc so với những đôi tất lụa anh quen thấy ở phụ nữ bên cạnh mình. Cô Tasser hẳn là còn có tất đủ các màu, toàn bằng ren và đáng yêu.
Pippa lúc nào cũng thực tế khi chọn đồ lót.
Cô ép đầu gối lại và siết chặt tay trên ngực, do dự, ước gì Cross sẽ đưa tay ra cho cô. Khi anh không làm vậy, cô tự hỏi có phải bằng cách nào đó mình đã làm anh thất vọng - cô không được xinh đẹp như những phụ nữ mà chẳng nghi ngờ gì là anh vẫn quen thuộc, nhưng cô chưa từng nghĩ mình trông khó coi.
Vì sao anh không chạm vào cô?
Pippa nuốt câu hỏi đó xuống, ghét cái cách nó lan tỏa khắp người, khiến cô vừa lạnh vừa nóng rồi hỏi, “Tiếp theo là gì?”.
Câu nói đó thốt ra sắc bén hơn cô dự tính, nhưng chúng đạt được mục đích của mình, ngay lập tức hướng sự chú ý của anh về với khuôn mặt cô. Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, và cô phân tâm trước đôi mắt giống màu thiếc hơn màu xám của anh, với những đốm đen nhỏ xíu, đóng khung trong hàng lông mi dài màu nâu vàng.
Pippa thấy mắt anh chớp chớp rồi nhìn sang chiếc ghế lớn cách cô vài mét về bên phải, sau đó quay lại nhìn cô, từ tốn và nhẹ nhàng. “Ngồi đi.”
Đó không phải những gì cô dự kiến. “Cảm ơn anh, tôi thích đứng hơn!”
“Em có muốn nhận bài học của mình hay là không nào, Pippa?”
Tim cô nhảy lên trước câu đó. “Có.”
Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện và anh hất đầu về phía cái ghế. “Vậy ngồi đi.”
Pippa di chuyển. Ngồi nghiêm nghị hết mức có thể, lưng thẳng đờ, lồng chặt tay vào nhau trong lòng, chân ép sát lại, như thể không phải cô đang ở trong sòng bạc với một trong những gã trác táng khét tiếng nhất Luân Đôn, chẳng mặc gì trừ áo nịt và quần lót dài. Và đeo kính.
Cô nhắm mắt lại trước suy nghĩ ấy. Kính. Kính chẳng có gì cám dỗ hết. Cô đưa tay lên để bỏ nó ra.
“Không.”
Cô sững lại khi đang đưa tay lên mặt. “Nhưng...”
“Cứ để nó ở đấy!”
“Nó không...”, cô dợm nói. Nó không âm ỉ cháy. Nó không quyến rũ.
“Nó hoàn hảo.” Anh không bước tới chỗ cô mà dựa người vào cái bàn gỗ mun nặng trịch, duỗi một cẳng chân dài trước mặt và nâng đầu gối còn lại lên, chống tay lên nó khi quan sát cô qua đôi mắt khép hờ nặng trĩu. “Ngả lưng ra sau.”
“Tôi khá thoải mái rồi”, cô nói nhanh.
Một bên lông mày đỏ hoe nhướng lên. “Vẫn cứ ngả lưng ra sau đi.”
Cô ngồi lùi lại trong ghế cho tới khi cảm nhận lưng ghế bằng da mềm mại trên da thịt mình. Anh không hề ngừng quan sát cô, mắt nheo lại, thu vào mắt từng bộ phận của cô, từng cử động một.
“Thư giãn đi!”, anh nói.
Pippa hít một hơi thật sâu và thở ra, cố gắng làm theo hướng dẫn. “Nó không dễ dàng.”
Nụ cười ấy lại xuất hiện. “Tôi biết.” Một khoảng im lặng dài xuất hiện, rồi anh nói, “Em rất đẹp”.
Cô đỏ mặt. “Không hề!” Anh không đáp lại. Cô lấp đầy sự im lặng bằng câu, “Mấy món đồ lót này khá cũ rồi. Chúng không phải để...”. Cô nhỏ giọng dần khi liếc mắt xuống mép áo nịt của mình, đột nhiên nó chặt hẳn vào. “... nhìn.”
“Tôi không nói về quần áo”, anh đáp, giọng trầm trầm và đen tối. “Tôi đang nói về em. Tất cả những phần da thịt mà em muốn tôi chạm vào.”
Pippa nhắm mắt lại trước câu nói đó, nỗi xấu hổ và một cảm xúc nào đó nguy hiểm hơn chạy khắp người cô.
Anh không ngừng nói, “Tôi đang nói đến đôi cánh tay dài đáng yêu và đôi chân hoàn hảo của em... tôi thấy mình khá là ghen tị với đôi tất đó vì chúng được biết cảm giác của da em, hơi ấm của em.” Cô nhúc nhích người, không thể ngồi im dưới sự công kích bằng lời lẽ của anh. “Tôi đang nói đến cái áo nịt ôm lấy em ở những nơi thật đáng yêu và mềm mại... nó có khó chịu không?”
Pippa do dự. “Không thường xuyên.”
“Còn bây giờ?” Cô nhận thấy vẻ thấu hiểu trong câu hỏi đó.
Cô gật một cái. “Nó khá... thít.”
Cross tặc lưỡi, và cô mở mắt ra, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt nóng rực đang chuyên chú nhìn mình của anh. “Pippa tội nghiệp. Nói cho tôi nghe xem, với kiến thức về cơ thể người của em, em nghĩ là vì sao?”
Cô nuốt nước bọt, cố hít một hơi thật sâu. Thất bại. “Đó là vì tim tôi chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực.”
Nụ cười ấy lại xuất hiện. “Em đã lao động quá sức sao?”
Cô lắc đầu. “Không.”
“Vậy thì vì sao?”
Pippa không phải đứa ngốc. Anh đang thúc ép cô. Cố xem xem cô sẽ đi xa tới đâu. Cô nói sự thật. “Tôi nghĩ là do anh.”
Vào lúc ấy, anh nhắm mắt, nắm chặt tay rồi ngả đầu vào mép bàn, để lộ cái cổ dài cùng quai hàm nghiến chặt. Miệng cô khô rang trước chuyển động ấy, trước cái cách những sợi gân ở đó bó lại và gồng lên, và cô tương đối tuyệt vọng muốn chạm vào anh.
Khi anh đưa mắt nhìn cô, có gì đó hoang dại trong đôi mắt sâu thẳm màu thiếc ấy... một điều làm cô vừa choáng ngợp vừa kinh hãi. “Em không nên nói sự thật nhanh như vậy”, anh nói.
“Vì sao?”
“Nó khiến tôi mất hết kiểm soát.”
“Tôi tin anh.”
“Em không nên.” Anh ngả người tới trước, chống tay lên hai đầu gối. “Em không an toàn khi ở với tôi đâu.”
Cô chưa từng một lần cảm thấy không an toàn khi ở cùng anh. “Tôi không nghĩ điều đó đúng đâu.”
Cross bật ra tiếng cười trầm và u ám, âm thanh ấy gợn một con sóng khoái lạc và cám dỗ trong người cô. “Em không hề biết tôi có thể làm gì với em đâu, Philippa Marbury. Những cách tôi có thể chạm vào em. Những điều tuyệt diệu mà tôi có thể chỉ cho em. Tôi có thể hủy hoại em mà không suy nghĩ, cùng em chìm vào vực sâu tội lỗi mà không một lần hối hận. Tôi có thể dẫn em vào cám dỗ mà chẳng hề ngoái lại.”
Câu nói đó cướp đi hơi thở của cô. Cô muốn nó. Tất cả. Cô mở miệng định bảo anh như vậy nhưng không cất nổi thành lời.
“Em thấy chưa? Tôi đã làm em sốc rồi.”
Pippa lắc đầu. “Tôi tự làm mình sốc.” Ánh mắt anh trở nên hiếu kỳ và cô nói thêm, “Bởi vì tôi thấy mình muốn trải nghiệm những điều đó”.
Một khoảng im lặng dài xuất hiện, trong thời gian ấy, Pippa thầm thúc anh di chuyển, đến với cô. Chạm vào cô. Chỉ cho cô thấy.
“Chỉ cho tôi thấy đi”, anh đáp, lời nói dường như đến từ chính suy nghĩ của cô.
Giật mình, cô hỏi, “Tôi... gì cơ?”.
“Lúc trước em bảo tôi rằng em ước tôi sẽ chạm vào em. Chỉ cho tôi thấy ở đâu đi.”
Cô không thể. Nhưng tay cô chưa gì đã di chuyển, lần lên khung áo nịt tới chỗ lớp vải lụa giao với da thịt. Mép áo nịt thấp hơn cổ váy, chỉ cách vài centimet với...
“Ngực em?”
Cô đỏ mặt trước từ đó. “Phải.”
“Nói cho tôi nghe xem nó có cảm giác gì.”
Cô nhắm mắt lại, chuyên chú vào câu hỏi. Vào câu trả lời. “Đầy đặn. Thít chặt.”
“Chúng có nhức nhối không?”
Rất nhức nhối. “Có.”
“Chạm vào chúng đi.” Cô mở choàng mắt, ngay lập tức bị ánh mắt anh giữ lại. “Cho tôi xem em muốn tôi chạm vào em như thế nào.”
Cô lắc đầu. “Tôi không thể.”
“Em có thể.”
“Nhưng sao không phải là anh? Tay của anh ở đây... anh ở đây.”
Mắt anh tối lại, một múi cơ ở cằm giật giật. “Mọi chuyện chỉ đến thế thôi, Pippa. Tôi sẽ không chạm vào em. Tôi sẽ không hủy hoại em.”
Anh chàng bướng bỉnh. Cô nhức nhối và bức bối, anh không thể thấy điều đó hay sao? “Tôi đã bị hủy hoại rồi, dù anh có chạm vào tôi hay không.”
“Không. Nếu tôi không chạm vào em thì em vẫn an toàn.”
“Thế nếu tôi không muốn an toàn thì sao?”
“Tôi e rằng em không có lựa chọn đâu.” Anh duỗi một bàn tay to ra, như thể nó làm anh nhức nhối. “Tôi nói cho em nghe tôi sẽ làm gì nếu có thể chạm vào em nhé?”
Câu nói dịu dàng, u ám và là một cám dỗ không thể cưỡng lại. “Vâng.”
“Tôi sẽ nâng chúng ra khỏi nhà tù mà em giam giữ, và sẽ thờ phụng chúng đúng như chúng xứng đáng được nhận.”
Ôi trời. Tay cô đông cứng lại, trở nên bất lực dưới giọng nói êm ái, tuyệt vời của anh.
“Và rồi, khi chúng đã quên đi cảm giác bị giam cầm bởi lụa và xương, tôi sẽ dạy em về hôn, đúng như em yêu cầu.” Cô hé môi và nhìn vào đôi mắt đong đầy những hứa hẹn đen tối của anh. “Nhưng không phải ở miệng em, mà trên bầu ngực xinh đẹp của em. Trên làn da trắng ngần mềm mại của chúng, trên những vùng đất chưa từng nhìn thấy ánh sáng hay cảm nhận sự động chạm của một người đàn ông. Em sẽ học về lưỡi, nhà khoa học bé nhỏ của tôi... ở trên hai đỉnh núi đẹp đẽ, đang nhức nhối kia.”
Hình ảnh anh vẽ ra thật sinh động và mới mẻ, và Pippa ngay lập tức bị mê hoặc bởi ý tưởng lưỡi anh đặt trên người cô; quá mê mẩn để thấy xấu hổ, tay cô đi theo lời anh, trêu chọc, ve vuốt, và trong thoáng chốc, cô gần như có thể tin rằng chính anh đang chạm vào mình. Khiến mình nhức nhối. Cô thở dài, còn anh hơi nhúc nhích, thẳng người dậy nhưng không hề tiến gần hơn, quỷ tha ma bắt anh đi.
“Em có muốn tôi nói cho em biết tôi còn chạm vào em ở đâu nữa không?”
“Vâng, vui lòng.” Lời thốt ra như một tiếng thì thầm.
“Thật lịch sự.” Anh cúi người về phía trước. “Không có chỗ cho lịch sự ở nơi đây, mỹ nhân đeo kính của tôi. Ở đây, em hỏi và tôi trao. Em đề nghị và tôi nhận. Không vui lòng! Không cảm ơn!”
Cô chờ anh tiếp tục, từng phân trên cơ thể ngân nga phấn khích, đầy chờ đợi.
“Vắt một chân lên thành ghế đi.” Mắt cô mở to trước câu lệnh đó. Cô chưa từng ngồi như thế trong đời. Cô do dự. Anh ép, “Em đã đề nghị còn gì”.
Đúng là vậy. Pippa cử động, mở đùi rộng ra, hơi lạnh trong phòng chạy qua khe hở ở quần lót dài. Má cô đỏ bừng và cô đưa tay che khuất tầm nhìn của anh.
Anh quan sát chúng và phát ra một tiếng tán thưởng khe khẽ. “Đó cũng là nơi tôi sẽ đặt tay vào. Em có biết vì sao không? Em có thể cảm nhận hơi nóng không? Sự cám dỗ?”
Cô đang nhắm mắt nên không thể nhìn anh. Nhưng vẫn gật đầu.
“Tất nhiên là em có thể... tôi gần như cũng có thể tự cảm thấy.” Lời anh nói như thôi miên, đầy cám dỗ, êm ái, trữ tình và tuyệt vời. “Hãy nói cho tôi nghe xem, chuyên gia giải phẫu bé bỏng của tôi, em đã từng khám phá vị trí đó chưa?”
Má cô đỏ bừng.
“Đừng bắt đầu nói dối vào lúc này, Pippa. Chúng ta đã đi xa tới mức này rồi.”
“Rồi.”
“Rồi, gì?”
“Rồi, tôi đã từng khám phá nó.” Lời thú nhận thốt ra thật khẽ, nhưng anh vẫn nghe thấy. Khi anh rên rỉ, cô mở mắt ra thì thấy anh lại đang dựa sát vào bàn. “Tôi đã nói sai à?”
Anh lắc đầu, tay lại đưa lên miệng, vuốt ve đôi môi rắn chắc. “Chỉ là em vừa làm tôi cháy bỏng vì ghen tị.”
Lông mày cô nhíu lại. “Với ai?’
“Với em, em yêu ạ.” Đôi mắt xám của anh liếc nhìn vị trí mà cô đang che đi. “Với đôi tay hoàn hảo của em. Hãy nói cho tôi nghe xem em tìm thấy gì đi.”
Cô không thể. Cô có thể biết rõ từ chuyên môn cho tất cả những gì mình đã chạm vào và khám phá ra nhưng không thể nói tên chúng với anh. Cô lắc đầu. “Tôi không thể!”
“Em có tìm thấy khoái lạc không?”
Cô nhắm mắt, mím môi lại.
“Có không?”, anh thì thào, âm thanh vang như tiếng súng trong căn phòng tối om, xấu xa này.
Cô lắc đầu chỉ một cái, khẽ đến mức gần như không cử động.
Anh thở ra, âm thanh vang dài và gợi cảm trong phòng, như thể anh vẫn nín thở... và di chuyển. “Đúng là bi kịch!”
Mắt cô mở choàng ra trước tiếng tiếng quần sột soạt trên thảm khi anh bò về phía cô, mắt nheo lại và đong đầy hứa hẹn tội lỗi, tuyệt diệu.
Anh đang đến với cô như dã thú rình mồi.
Và cô rất mong ngóng đến lúc bị bắt.
Pippa phát ra tiếng thở dài trầm trầm, run rẩy, nó hẳn có thể biến thành tiếng rên rỉ nếu cô không cẩn thận và, Chúa cứu giúp, cô nhích tay, mở ra cho sự động chạm và ánh mắt của anh, sẵn sàng cảm tạ Chúa, Lucifer, và bất kỳ ai góp phần tạo ra khoảnh khắc này vì cuối cùng, cuối cùng cũng đưa anh tới với cô.
Chỉ có điều, anh không hề chạm vào cô.
“Tôi sẽ chỉ cho em cách tìm ra nó nhé, em yêu?”, anh hỏi, và Pippa có thể thề là mình cảm thấy hơi thở nóng rực lẫn cám dỗ của anh phả vào tay mình. “Nơi tìm thấy nó?”
Cô sẽ chẳng bao giờ biết được sự dũng cảm của mình từ đâu tới, và lý do vì sao mình lại có thể vượt qua nỗi xấu hổ cùng ngượng nghịu mà mình hẳn nên có. “Làm ơn”, cô gần như van vỉ, và anh hướng dẫn cô bằng những câu chữ dịu dàng nhưng đầy quyền lực.
Cô tách các nếp vải ra, rồi làm theo những lời thì thầm hướng dẫn cũng như trả lời các câu hỏi xấu xa của anh.
“Thật xinh đẹp... cảm giác có tuyệt không, em yêu?”
Cô rên rỉ đáp lại.
“Tất nhiên là có rồi. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm khoái lạc trên người em... ngọt ngào và mềm mại.” Câu nói đó mang đến xúc cảm mạnh mẽ, một khoái lạc rền vang như sấm sét mà trước đây Pippa chưa từng cảm nhận được, kể cả trong những đêm tối om khi cô lặng lẽ khám phá.
“Ôi, Pippa...”, anh thì thào, quay đầu, phả hơi vào đường cong ở đầu gối cô, nhưng không chạm vào... không bao giờ chạm vào. Anh đang phá hủy cô. “Nếu tôi ở đó... nếu ngón tay em là ngón tay tôi, tôi sẽ mở rộng em và chỉ cho em thấy khoái lạc có thể dữ dội đến mức nào khi chúng ta cùng chia sẻ trải nghiệm ấy. Tôi sẽ dùng miệng để trao cho em bài học hôn thứ hai... tôi sẽ dạy em tất cả những gì mình biết về nó.”
Mắt Pippa mở to trước lời thú nhận thành thực đó, vì cô có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô có thể nhìn thấy anh đang quỳ gối trước mặt mình, gạt tay cô và thay thế chúng bằng khuôn miệng rắn rỏi, đẹp đẽ của anh, vuốt ve... âu yếm. Cô không thể tham khảo từ ai, thậm chí trước đây còn chưa bao giờ tưởng tượng được nó, nhưng cô biết, không chút hoài nghi, rằng nó sẽ rất chấn động.
“Tôi sẽ nhấm nháp em... phải... ngay đây, em yêu”, Cross thúc giục cô, thưởng cho cử động khẽ khàng, mạnh dạn của tay cô một tiếng gầm gừ khoái lạc, biết rõ, thậm chí trước cả cô, là cô đang trên ngưỡng của một thứ gì đó tuyệt vời đến choáng váng. “Em có thích miệng tôi ở đó không, cô bé ngọt ngào của tôi?”
Điều đó có thể xảy ra sao? Trời ơi. Có. Cô muốn nó.
“Tôi sẽ ở lại hàng giờ liền...”, anh hứa. “Lưỡi của tôi sẽ cho em thấy một khoái lạc em chưa từng biết tới. Lặp đi lặp lại. Hết lần này tới lần khác cho tới khi em trở nên yếu ớt vì nó. Cho tới khi em không thể chịu đựng được nữa và van xin tôi dừng lại. Em có thích điều đó không, em yêu?”
Cơ thể cô trả lời anh, rung chuyển trên ghế và tay cô, trao cho cô mọi thứ mà anh hứa hẹn... và không hiểu sao cũng chẳng mang đến gì hết. Cô thét lên gọi anh, vươn tay về phía anh, tuyệt vọng muốn được chạm vào anh, muốn có sức mạnh và nghị lực của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô là của anh, rộng mở và nguyên sơ, rung chuyển với khoái lạc nhưng không hiểu sao vẫn nhức nhối vì dục vọng.
Một thứ dục vọng mà chỉ anh mới có thể giúp cô thỏa mãn.
Cô thì thầm tên anh, không thể che giấu vẻ kinh ngạc trong giọng nói, và các ngón tay cô sượt qua mái tóc như mảnh lụa đỏ sáng rực rỡ của anh.
Anh di chuyển nhanh như chớp trước cử động ấy, bật dậy với động tác duyên dáng khó tin ở một người đàn ông mét chín. Anh băng qua phòng, quay bờ lưng rắn chắc đáng yêu về phía cô, một cánh tay dài vươn ra chống vào chồng sổ chất cao ở góc phòng.
Mất đi anh như một cú đấm lột sạch mọi khoái lạc thoáng qua của cô. Khiến cô thèm muốn, trống rỗng và thiếu vắng.
Đầu anh cúi xuống, ngọn nến làm rực lên những sợi tóc đỏ hoe mà cô ngứa ngáy muốn chạm vào. Cô không cử động khi vai anh nhô lên hạ xuống, một, hai, ba lần, hơi thở của anh thô ráp hệt như cô.
“Từng ấy nghiên cứu là đủ cho tối nay rồi”, anh nói với đống sách trước mắt, câu nói kiên quyết, vang dội hơn bất kỳ câu nói nào anh đã thốt ra tối hôm ấy. “Tôi đã hứa sẽ dạy em về cám dỗ, và tin rằng mình đã hoàn tất nhiệm vụ đó. Mặc đồ vào. Tôi sẽ cho người đưa em về nhà.”