Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 8
"T
hiên văn học không phải thế mạnh của tôi, nhưng hôm nay tôi lại suy ngẫm về phạm vi của vũ trụ.
Nếu mặt trời của chúng ta chỉ là một trong hàng tỷ vì sao thì ai dám nói Galileo đã sai? Ai dám nói không có một trái đất khác ở rìa một dải thiên hà khác cách đây rất xa? Và ai dám nói không có một cô Philippa Marbury khác, còn mười ngày nữa là cưới, đang chờ mở rộng tri thức?
Tất nhiên, điều đó chẳng mấy liên quan. Dù cho có một trái đất thứ hai ở góc xa xôi nào đó của vũ trụ thì tôi vẫn sẽ cưới sau mười ngày nữa.
Và cô Pippa kia cũng vậy.”
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
26 tháng Ba, 1831; mười ngày trước đám cưới
Tối hôm sau, Pippa ngồi trên một cái ghế nhỏ chìa ra ngoài rìa một khóm cây anh đào trong khu vườn của Dinh thự Dolby với áo choàng khoác chặt quanh người, Trotula ngồi dưới chân cô và ngắm sao.
Hay ít nhất là cố ngắm sao.
Cô đã ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng từ bỏ việc giả ốm và trốn khỏi nhà ngay khi bữa tối được chính thức phục vụ; cô thích ở ngoài hơn, kể cả vào buổi tối tháng Ba lạnh giá này.
Cô quá phấn khích.
Tối nay, cô sẽ học về sự cám dỗ.
Từ Cross.
Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, rồi lặp lại như vậy thêm một lần nữa, hy vọng nó sẽ làm dịu những suy nghĩ rối rắm của mình. Không hề. Chúng vẫn mờ mịt vì những hình ảnh về Cross, về vẻ ngoài của anh khi anh trừng mắt nhìn cô từ đầu sòng bạc bên kia, về cái cách anh cười với cô trong bóng tối, cái cách anh dồn cô trong văn phòng của mình.
Tất nhiên, không phải vì đó là anh. Cô sẽ cảm thấy như vậy nếu có bất kỳ người nào hứa dạy cho cô bài học mà anh ta đã hứa.
Nói dối.
Cô thở ra thật lâu và mạnh.
Hít thở chẳng có ích gì.
Cô ngoái qua vai nhìn luồng ánh sáng lờ mờ phát ra từ phòng ăn của Dinh thự Dolby. Phải, tốt nhất là trước khi gặp anh, cô nên ở một mình ngoài trời giá lạnh chứ không phát điên trong bữa ăn với cha mẹ cô và Olivia, người không nghi ngờ gì sẽ thảo luận chi tiết về “Đám Cưới” vào thời điểm đó.
Cảnh tượng về chiều hôm trước lóe lên, Olivia rực rỡ trong bộ váy cưới, chói lòa với niềm phấn khích trước kết hôn, còn hình ảnh của Pippa trong chiếc gương sau lưng thì nhỏ và mờ nhạt trước cô em gái trẻ trung sáng chói.
Đám Cưới sẽ hết sức tuyệt vời. Một đám cưới của thế kỷ. Hay ít nhất cũng sẽ có rất nhiều tin đồn.
Nó sẽ giống hệt như những gì Nữ hầu tước Needham và Dolby luôn mơ đến - một lễ cưới nghiêm trang, hoành tráng, được thiết kế để phô trương vẻ tráng lệ và gia cảnh tốt đẹp của các cô con gái nhà Marbury. Nó sẽ xóa sạch ký ức về hai đám cưới trước của thế hệ này: Đám cưới đôi của Victoria và Valerie với những quý tộc chẳng mấy hứa hẹn được tổ chức gấp rút sau vụ hủy hôn tai tiếng và mới gần đây là đám cưới của Penelope, diễn ra với một giấy phép đặc biệt trong nhà nguyện làng gần điền trang thôn quê của Needham ngay sau khi Bourne trở về từ chỗ nào đó anh từng ở trong suốt một thập kỷ.
Tất nhiên, họ đều biết Bourne đã ở đâu.
Anh đã ở Thiên Thần Sa Ngã.
Với Cross.
Cross thú vị và dễ khiến người ta mất bình tĩnh ấy đang bắt đầu làm Pippa bất ổn kể cả khi anh không ở gần. Cô hít một hơi thật sâu và nhắm mắt, đánh giá lại những thay đổi choán lấy mình khi ở gần, dù về thể xác hay tinh thần, với người đàn ông tóc đỏ hoe cao ráo đã miễn cưỡng đồng ý trợ giúp cô truy lùng kiến thức ấy.
Tim cô dường như tăng tốc, hơi thở trở nên nông và gấp gáp hơn.
Các cơ bắp của cô cứng lại và các dây thần kinh dường như luôn căng lên chú ý.
Cô ấm lên... hay là lạnh đi nhỉ?
Dẫu sao đi nữa, chúng đều là dấu hiệu của trạng thái nhận thức cao độ. Đồng nghĩa với phấn khích. Hoặc lo lắng. Hoặc sợ hãi.
Cô bắt đầu tỏ ra quá kịch rồi đấy. Người đàn ông đó chẳng có gì đáng sợ hết - anh là một người đàn ông khoa học. Lúc nào cũng giữ vững kiểm soát.
Đối tác nghiên cứu hoàn hảo.
Không gì hơn.
Bất kể nghiên cứu nói trên có phần không chính thống. Dẫu sao đi nữa nó vẫn chỉ là nghiên cứu mà thôi.
Cô hít vào một hơi thật sâu và rút đồng hồ khỏi ví, giơ nó lên để đọc giờ dưới ánh sáng lờ mờ lọt qua những ô cửa sổ của phòng khách tầng một.
“Bây giờ là chín giờ.” Lời nói êm ái phát ra từ bóng tối, và Trotula nhảy bật dậy để đón người mới tới, cho Pippa một cơ hội suy xét nhịp tim đập như trống dồn của mình. Sau này, cô sẽ băn khoăn về việc bị hụt hơi, nhưng không phải do giật mình mà do một điều hoàn toàn khác. Điều gì đó quan trọng hơn.
Dẫu vậy, vào thời điểm này, cô chỉ nghĩ được một điều duy nhất.
Anh đã tới.
Cô mỉm cười, nhìn Cross khom người xuống chào con chó của cô. “Anh rất đúng giờ.”
Hoàn thành nhiệm vụ, anh nhỏm dậy và ngồi xuống cạnh cô, đủ gần để làm bất ổn, đủ xa để tránh tiếp xúc. Qua khóe mắt, cô nhận ra đùi anh mới dài làm sao - dài gần gấp rưỡi đùi cô, vải quần kéo căng trên những cơ bắp săn chắc. Cô không nên đánh giá đùi anh.
Xương đùi.
“Vậy nhưng cô vẫn phải chờ tôi.”
Cô quay sang nhìn anh đang ngắm bầu trời, khuôn mặt khuất trong bóng tối, tựa lưng vào ghế như thể họ đã và vẫn có thể ngồi đó cả tối. Cô nhìn theo ánh mắt anh. “Tôi đã ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
“Trong thời tiết lạnh giá này à?”
“Đó là thời tiết thích hợp nhất để ngắm sao, anh không nghĩ vậy à? Những đêm lạnh bao giờ trời cũng quang đãng hơn nhiều.”
“Có lý do cả đấy.”
Cô quay sang nhìn anh. “Thế à?”
Anh không nhìn cô. “Trời mùa đông có ít sao hơn. Ngón chân cô thế nào rồi?”
“Bình thường rồi. Ngoài là nhà toán học anh còn là nhà thiên văn học à?”
Cuối cùng thì anh cũng quay sang nhìn cô, nửa bên mặt rơi vào khoảng ánh sáng lờ mờ phát ra từ trang viên đằng xa. “Ngoài một nhà giải phẫu học cô còn là một nhà làm vườn à?”
Cô mỉm cười. “Chúng ta thật đáng ngạc nhiên, phải không?”
Môi anh cong lên. “Đúng vậy.”
Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ trước khi anh quay đi, lại ngắm bầu trời. “Cô đang nhìn gì vậy?”
Cô chỉ vào một ngôi sao sáng. “Sao Bắc Cực.”
Anh lắc đầu, và chỉ sang một khoảng trời khác. “Đó mới là sao Bắc Cực. Cô đang nhìn sao Vega.”
Cô khẽ cười. “À. Không ngạc nhiên khi tôi thấy nó chả có gì ấn tượng.”
Cross ngả lưng ra sau và duỗi đôi chân dài. “Nó là ngôi sao sáng thứ năm trên bầu trời.”
Pippa cười. “Anh quên mất tôi là một trong năm chị em rồi sao. Trong thế giới của tôi, sáng thứ năm là chót bảng rồi.” Cô ngẩng lên. “Tất nhiên, xin gửi lời xin lỗi tới ngôi sao nói trên.”
“Thế cô có thường xuyên chót bảng không?”
Cô nhún vai. “Thỉnh thoảng. Đó không phải một thứ hạng dễ chịu.”
“Tôi bảo đảm với cô, Pippa. Cô hiếm khi đứng chót bảng lắm.”
Cross không hề cử động, chỉ quay đầu nhìn cô, đường nét trên mặt anh cứng rắn và hằn thù trong bóng tối, làm người cô run lên dữ dội vì một cảm xúc lạ lẫm nào đó. “Hãy cẩn thận với những gì anh nói. Tôi sẽ phải bảo chị Penny là anh thấy chị ấy có nhiều khiếm khuyết đấy.”
Anh nhìn cô ngạc nhiên. “Tôi đâu có nói thế.”
“Chị ấy là người duy nhất anh từng gặp trong số các chị em của tôi. Nếu tôi không đứng chót bảng thì nhất định anh đang cho là chị ấy lê lết ở sau rồi.”
Một khóe miệng anh nhếch lên. “Trong trường hợp đó thì đừng nhắc lại cuộc trò chuyện này với bất kỳ ai nhé!”
“Tôi có thể đồng ý với điều đó.” Cô quay lại nhìn bầu trời. “Hãy nói cho tôi biết về ngôi sao lộng lẫy sáng thứ năm này đi!”
Khi anh cất lời, Pippa có thể nhận ra tiếng cười trong giọng nói rất trầm của anh, và cô kiềm chế thôi thúc muốn nhìn anh. “Sao Vega thuộc chòm Thiên Cầm, nó được đặt tên như vậy vì Ptolemy tin rằng trông nó giống cây đàn lia của Orpheus.”
Cô không thể kìm mình trêu anh, “Anh cũng là chuyên gia về lịch sử văn chương Hy Lạp và La Mã đấy à?”.
“Ý cô là cô không thế sao?”, anh trả đũa, chọc cô cười trước khi nói thêm, “Orpheus là một trong những người tôi thích nhất”.
Cô nhìn anh. “Vì sao?”
Mắt anh khóa chặt vào bầu trời đêm. “Anh ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng và phải trả cái giá rất đắt vì nó.”
Câu nói đó khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. “Eurydice”, Pippa thì thầm. Cô biết câu chuyện về Orpheus và vợ anh ta, anh ta yêu vợ hơn tất thảy song đã để mất nàng vào tay địa ngục.
Cross im lặng hồi lâu, và cô cứ nghĩ anh sẽ không nói nữa. Khi tiếp tục, giọng anh đều đều vô cảm. “Anh ta đã thuyết phục Hades thả cô ta về với cuộc sống. Tất cả những gì anh ta phải làm là dẫn cô ấy đi ra mà không ngoái lại nhìn địa ngục.”
“Nhưng anh ta không thể”, Pippa nói, tâm trí quay cuồng.
“Anh ta trở nên tham lam và ngoái lại. Anh ta đã mất vợ mình mãi mãi.” Anh ngừng lời, rồi lặp lại, “Một sai lầm kinh khủng”.
Và giọng anh mang vẻ gì đó mà Pippa có thể sẽ không nhận thấy tại một thời điểm khác, ở một người đàn ông khác. Mất mát. Đau khổ. Ký ức về cuộc trò chuyện thì thầm trong chính khu vườn này lóe lên trong đầu cô.
Em không nên cưới anh ta.
Em không có lựa chọn. Anh đâu có cho em lựa chọn.
Anh đáng ra phải ngăn nó lại.
Người phụ nữ trong vườn... cô ta là Eurydice của anh.
Một cảm xúc khó chịu bùng lên trong ngực Pippa trước suy nghĩ ấy, và cô không thể kiềm chế vươn tay ra chạm vào anh, đặt tay lên cánh tay anh. Anh giật nảy người trước động chạm ấy, giật ra như thể cô làm anh bỏng.
Họ ngồi im hồi lâu. Cho tới khi cô không thể ngăn mình nói, “Anh đã phạm một sai lầm”.
Anh thoáng liếc mắt nhìn cô, rồi đứng dậy. “Đến lúc đi rồi. Bài học của cô đang đợi đấy.”
Nhưng cô chẳng muốn đi nữa mà muốn ở lại. “Anh đã mất người yêu.” Anh không nhìn cô, nhưng cho dù có cả đàn bò chạy qua vườn vào lúc này thì cô cũng không thể nhìn đi chỗ khác. “Người phụ nữ trong vườn. Lavinia”, cô nói, ghét việc mình không thể im miệng lại. Đừng hỏi, Pippa. Đừng. “Anh... yêu cô ấy à?”
Từ ngữ ấy thật lạ lẫm trên lưỡi cô.
Pippa không nên ngạc nhiên khi anh từng có người tình, rốt cuộc thì chẳng có mấy người đàn ông ở Luân Đôn này có được tiếng tăm như Cross dưới tư cách một người đàn ông và một người tình. Nhưng cô phải thú nhận là anh không có vẻ giống mẫu đàn ông bị hút vào những tình cảm nghiêm túc, vào một thứ như tình yêu. Suy cho cùng thì anh là một người đàn ông khoa học. Còn cô cũng là một người phụ nữ khoa học. Và cô chắc chắn rằng mình không bao giờ mong đợi tình yêu sẽ xuất hiện trong tâm trí.
Vậy nhưng, trong thời khắc kỳ lạ này, cô thấy mình tuyệt vọng muốn nghe câu trả lời của anh. Và trong thời điểm tuyệt vọng này, cô khám phá ra rằng mình hy vọng câu trả lời của anh là không. Không có tình yêu đơn phương ẩn giấu trong ngực anh.
Hay tình yêu không đơn phương, cũng vậy thôi.
Pippa giật mình trước suy nghĩ ấy.
Chà.
Điều đó khá bất ngờ.
Cross cong môi trước câu hỏi đó khi quay mặt tránh ánh sáng và vùi mình vào bóng tối. Nhưng anh không đáp. “Tò mò là một tính cách nguy hiểm, tiểu thư Philippa.”
Cô nhỏm dậy để đối mặt với anh, nhận thức sâu sắc rằng anh cao hơn cô rất nhiều, nhận thức sâu sắc về anh. “Tôi thấy mình không thể ngăn bản thân lại.”
“Tôi cũng nhận thấy điều đó.”
“Tôi chỉ hỏi vì hiếu kỳ trước ý tưởng anh yêu một người nào đó.” Dừng lại đi, Pippa. Đây không phải là con đường mà những quý cô thông minh nên đi. Cô đổi lời. “Không phải chỉ anh đâu. Bất kỳ ai. Yêu một ai đó.”
“Cô phản đối tình yêu sao?”
“Hoài nghi hơn là phản đối. Tôi có thói quen không tin vào những điều mình không thể nhìn thấy.”
Cô làm anh ngạc nhiên. “Cô không phải một phụ nữ bình thường.”
“Chúng ta đã thống nhất điều đó rồi còn gì. Nếu anh còn nhớ thì đó chính là lý do anh ở đây đấy.”
“Đúng vậy.” Anh khoanh đôi cánh tay dài của mình trước ngực, và nói thêm, “Vậy ra cô muốn cám dỗ người chồng mà mình không mong sẽ yêu”.
“Chính xác!” Khi anh không đáp lại ngay lập tức, cô nói thêm, “Chẳng biết điều này có ích gì không nhưng tôi không nghĩ anh ấy cũng mong mình sẽ yêu tôi”.
“Một đám cưới lý tưởng ở Anh.”
Cô cân nhắc lời nói đó. “Tôi cho là thế nhỉ? Nó chắc chắn giống như mọi đám cưới khác mà tôi biết.”
Lông mày anh nhướng lên. “Cô nghi ngờ việc Bourne quan tâm sâu sắc đến Penelope sao?”
“Không. Nhưng đó là trường hợp duy nhất.” Cô dừng lại, cân nhắc. “Có thể cả Olivia và Tottenham nữa. Nhưng các chị tôi kết hôn gần như vì cùng một lý do giống tôi.”
“Đó là?”
Pippa khẽ nhún một bên vai. “Đó là việc người ta trông đợi ở chúng tôi.” Cô nhìn vào mắt anh, không thể đọc được nó trong bóng tối. “Tôi thấy anh chẳng tài nào hiểu nổi điều đó vì anh không phải là quý tộc.”
Một bên miệng anh nhếch lên. “Quý tộc thì có liên quan gì tới chuyện đó?”
Cô đẩy kính lên sống mũi. “Có thể anh không biết điều này, nhưng quý tộc có vô số luật lệ phải chiến thắng. Hôn nhân liên quan đến gia sản, đồn trại, khuôn phép, và địa vị. Chúng ta không thể cưới bất kỳ người nào mình muốn. À thì, ít nhất không phải các quý cô.” Cô nghĩ ngợi một lúc. “Các quý ông có thể vượt qua nhiều tai tiếng hơn, nhưng rất nhiều người trong họ cứ nằm đờ ra đó và để mình bị kéo vào bất kỳ cuộc hôn nhân tẻ ngắt nào cũng được. Anh nghĩ là vì sao?”
“Tôi không muốn đoán.”
“Đàn ông có thật nhiều quyền lực nhưng lại sử dụng nó một cách kém cỏi. Anh không nghĩ vậy à?”
“Vậy nếu cô có những quyền lực như vậy thì sao?”
“Tôi không có.”
“Nhưng nếu có?”
Và vì anh có vẻ thật lòng thấy hứng thú, cô đáp, “Tôi hẳn sẽ đi học đại học. Tôi sẽ nhập Hiệp hội làm vườn hoàng gia. Hoặc Hiệp hội thiên văn hoàng gia, sau đó tôi sẽ biết được sự khác biệt giữa sao Bắc Cực và sao Vega”.
Anh cười.
Pippa nói tiếp, tận hưởng cảm giác tự do khi ở cùng anh. “Tôi sẽ cưới người mình thích.” Cô dừng lại, ngay lập tức hối hận. “Ý tôi là... tôi không ghét Castleton, ngài ấy là một người đàn ông tốt. Rất tử tế. Chỉ có điều...” Cô lạc giọng, cảm thấy không chung thủy.
“Tôi hiểu.”
Và trong khoảnh khắc, cô nghĩ có thể anh hiểu.
“Nhưng điều đó thật ngớ ngẩn, anh thấy không? Câu chuyện huyên thuyên của một quý cô kỳ quặc. Và tôi phải tuân theo một số luật lệ nhất định ở thế giới mà mình sinh ra. Đó là lý do tôi nghĩ những người không thuộc giới quý tộc sẽ thấy dễ chịu hơn.”
“Cô lại thế rồi, lại nhìn sự việc bằng hai màu đen trắng.”
“Ý anh là anh không thấy dễ chịu hơn?”
“Ý tôi là chúng ta đều phải chịu đựng những gánh nặng riêng.”
Lời nói ấy chứa đựng một nỗi cay đắng không mong đợi khiến Pippa phải do dự trước khi hỏi, “Tôi đoán anh nói dựa vào kinh nghiệm của bản thân?”.
“Đúng vậy!”
Tâm trí cô quay cuồng với các khả năng. Anh từng nói mình không nghĩ đến việc kết hôn. Nó không dành cho anh. Có lẽ từng có thời mọi chuyện không như vậy. Anh đã từng muốn kết hôn ư? Anh đã bị từ chối ư? Bởi tên anh, danh tiếng của anh, hay nghề nghiệp của anh? Dù có tước vị hay không thì anh cũng là một mẫu đàn ông ấn tượng - thông minh, giàu có, quyền lực, và khá đẹp trai khi người ta xem xét tất cả những khả năng trên.
Quý cô nào mà lại từ chối anh?
Quý cô bí ẩn trong vườn.
“À, dẫu sao đi nữa, tôi mừng vì anh không phải quý tộc.”
“Nếu phải thì sao?”
Thì anh chẳng giống với bất kỳ quý tộc nào tôi từng gặp. Cô mỉm cười. “Tôi sẽ không bao giờ đề nghị anh trở thành đối tác nghiên cứu của mình. Dẫu sao đi nữa, tôi đã soạn một danh sách các câu hỏi rồi.”
“Tôi cũng đã dự kiến điều đó. Nhưng cô không nghĩ nếu tôi là một quý tộc thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn sao? Không phải lén lút đi lại trong sòng bạc.”
Cô mỉm cười. “Tôi khá là thích lén lút đi lại trong sòng bạc đấy.”
“Có lẽ vậy.” Anh bước lại gần, che hết ánh sáng tỏa ra từ ngôi nhà. “Nhưng có lẽ là vì khi đã hoàn tất nghiên cứu, cô có thể bỏ đi và hoàn toàn quên rằng nó từng xảy ra.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này”, Pippa nói, sự thật được thốt ra tự do và gấp gáp. Cô biết ơn bóng tối đã giúp mình che giấu sắc đỏ trên mặt vì lời nói đó.
Nhưng cô sẽ không quên chuyện này. Thật ra thì cô không nghi ngờ việc mình sẽ hồi tưởng lại buổi tối hôm nay khi đã trở thành Phu nhân Castleton, sống trong điền trang ở thôn quê mà chẳng có gì trừ nhà kính và lũ chó bầu bạn.
Và chắc chắn cô sẽ không quên anh.
Họ im lặng hồi lâu, và cô tự hỏi có phải mình đã nói quá nhiều. Cuối cùng anh chìa một gói bọc giấy nâu cho cô rồi nói, “Tôi mang đến cho cô thứ này”.
Hơi thở của Pippa nhanh dần lên, không nghi ngờ gì là một phản ứng kỳ lạ đối với cái hộp nhỏ; cô cầm gói quà, gạt cái mũi ướt tò mò của Trotula đi, nhanh chóng mở nó và thấy một cái mặt nạ che nửa mặt đặt trên một chồng giấy hảo hạng. Cô nhấc cái mặt nạ rộng bằng lụa đen lên, tim đập thình thịch.
Cô ngẩng lên nhìn anh, không thể đọc nổi mắt anh trong bóng tối. “Cảm ơn anh!”
Cross gật một cái. “Cô sẽ cần nó.” Anh quay người đi, nhanh chóng băng qua vườn.
Trotula theo sau.
Pippa không muốn bị bỏ lại. Cô đi vội vã để theo kịp anh và con chó.
“Chúng ta... chúng ta sẽ tới một chỗ công cộng à?”
“Gần như vậy.”
“Tôi nghĩ...” Cô do dự. “Ý tôi là, tôi cứ tưởng rằng anh sẽ hướng dẫn tôi ở chỗ riêng tư.” Cô nhấc ví lên. “Tôi không thể hỏi chi tiết cụ thể ở chỗ công cộng.”
Anh quay lại, và cô gần như đâm vào anh. “Tối nay không có hỏi han chi tiết cụ thể. Mà chỉ có tìm hiểu về sự cám dỗ.”
Từ ấy xuyên qua người Pippa và cô thoáng tự hỏi liệu có phải bằng cách nào đó trong bóng tối, ngôn ngữ có quyền lực hơn hay không. Tất nhiên, đó là một câu hỏi ngu ngốc. Rõ ràng là các giác quan mẫn cảm hơn khi thiếu đi một giác quan khác. Vì không nhìn thấy anh nên cô càng nghe rõ anh hơn.
Chứ nó chẳng liên quan gì tới từ kia.
Cám dỗ.
Anh lại cất bước, nói thêm, “Để hiểu cách cám dỗ một người đàn ông thì cô phải hiểu về cám dỗ trước đã”.
Cô vội vã đuổi theo anh. “Tôi hiểu cám dỗ mà.”
Anh liếc cô.
“Thật mà!”
“Điều gì cám dỗ cô?” Khi đến một cỗ xe màu đen, Cross vươn tay mở cửa và hạ bậc thang xuống. Con chó nhảy vào xe một cách vui sướng, làm cả hai người họ phá lên cười vì ngạc nhiên.
Cô búng ngón tay. “Trotula, đi ra.”
Với một tiếng thở dài buồn bã, con chó làm theo lệnh.
Pippa chỉ vào nhà. “Về nhà đi.”
Con chó ngồi xuống.
Cô lại chỉ. “Nhà.”
Con chó nhất định không cử động.
Cross cười tự mãn. “Nó có phần khó bảo.”
“Không thường xuyên như thế đâu.”
“Có lẽ do tôi.”
Cô liếc anh. “Hẳn là vậy.”
“Tôi không nên ngạc nhiên mới phải. Cô cũng khá khó bảo khi ở cạnh tôi.”
Cô giả vờ sốc. “Trời ơi, anh đang so sánh tôi với một con chó sao?”
Anh cười, đôi mắt lấp lánh và hàm răng trắng làm bụng cô có cảm giác run rẩy đến kỳ lạ. “Có lẽ vậy.” Rồi anh tiếp tục, “Nào, quay về nhiệm vụ trước mắt thôi! Điều gì cám dỗ cô, Pippa?”.
“Tôi...” Cô do dự. “Tôi rất thích bánh trứng đường.”
Anh cất tiếng cười to và sung sướng hơn cô nghĩ.
“Thật mà.”
“Không nghi ngờ gì là thế. Nhưng cô có thể ăn bánh trứng đường bất kỳ lúc nào mình thích.” Cross lùi lại và ra hiệu cho cô vào xe.
Cô lờ câu lệnh thầm lặng đó đi, háo hức muốn bày tỏ ý kiến của mình. “Không hẳn. Nếu đầu bếp không làm thì tôi không thể ăn được.”
Một nụ cười nở trên môi anh. “Đúng là lúc nào cũng thực tế. Theo luận điểm của tôi thì nếu muốn, cô có thể tìm được nó. Chắc chắn là ở đâu đó trong Luân Đôn này sẽ có người thấy thương mà giúp cô thỏa mãn cơn thèm bánh trứng đường chứ.”
Lông mày Pippa chau lại. “Vì thế tôi không bị nó cám dỗ ư?”
“Không. Cô khao khát nó. Nhưng hai điều đó không giống nhau. Khao khát thì dễ thỏa mãn thôi. Nó đơn giản lắm, cô muốn có bánh trứng và bánh trứng thì mua được.” Anh vẫy tay về phía cỗ xe nhưng không đưa tay ra giúp cô bước lên. “Vào đi!”
Cô bước lên một bậc thang trước khi quay lại. Độ cao đó giúp họ ngang tầm mắt với nhau. “Tôi không hiểu. Vậy cám dỗ là gì?”
“Cám dỗ...” Anh do dự, và cô thấy mình rướn người tới trước, đầy háo hức đối với bài học đáng tò mò, đáng lo ngại này. “Cám dỗ biến đổi cô thành một người mình chưa hề mơ đến, thúc bách cô từ bỏ mọi thứ mình từng yêu cũng như kêu gọi cô bán linh hồn vì một khoảnh khắc thoáng qua.”
Câu nói trầm trầm, u ám và chứa đầy sự thật đó lơ lửng trong không gian im lặng hồi lâu như một lời mời mọc không thể cưỡng lại. Anh ở rất gần, bảo vệ cô khỏi bị ngã xuống, hơi nóng của anh bao quanh cô bất chấp giá lạnh. “Nó khiến cô nhức nhối”, anh thì thầm, và cô quan sát đường cong trên môi anh trong bóng tối. “Cô sẽ hứa bất kỳ điều gì, tuyên thệ bất kỳ điều gì. Để được nếm thử một lần... hoàn hảo... không vướng bụi.”
Ôi trời!
Pippa thở ra một hơi dài và bất an, các dây thần kinh gào thét, dòng suy nghĩ náo loạn. Cô nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, ép mình lùi lại, tránh xa anh và cái cách anh... cám dỗ cô.
Vì sao anh lại bình tĩnh, lạnh lùng, và giữ vững kiểm soát như vậy?
Vì sao anh không bị thách đố bởi những cảm xúc tương tự?
Anh là một người đàn ông thật đáng giận.
Cô thở dài. “Nó hẳn phải là một cái bánh trứng đường khổng lồ.”
Một tiếng tim đập vang lên sau câu nói ngu ngốc, ngớ ngẩn mà Pippa ước gì mình có thể rút lại ấy. Thật lố bịch. Và rồi anh cười khẽ, hàm răng lóe sáng trong bóng tối. “Thực vậy”, anh nói, giọng dày và khàn hơn trước.
Trước khi Pippa kịp băn khoăn về âm thanh đó, anh nói thêm, “Trotula, về nhà đi!”.
Con chó quay người đi về khi anh quay lại nhìn cô, và nói, “Vào trong đi!”.
Cô làm theo. Không chút hoài nghi.
Vào buổi tối, con hẻm sau Thiên Thần trông khác hẳn. Đáng ngại hơn.
Chưa kể anh còn nhấn mạnh tốc độ chậm dần của cỗ xe bằng câu, “Đến lúc đeo mặt nạ rồi”, trước khi mở cửa và nhảy khỏi xe mà không cần thang hay người hầu.
Cô làm theo lời anh không chút do dự, bỏ mặt nạ ra và đeo nó lên mặt, đầy phấn khích, trước đây, cô chưa bao giờ có lý do phải che giấu danh tính của mình.
Mặt nạ hứa hẹn mang đến cả niềm phấn khích lẫn tri thức.
Hoạt động ẩn danh đầu tiên của cô. Khoảnh khắc đầu tiên cô không còn là đứa con gái kỳ cục nhất nhà Marbury nữa.
Sau lớp mặt nạ, cô tưởng tượng rằng mình không kỳ cục, mà bí ẩn. Không chỉ khoa học, mà còn tai tiếng. Cô sẽ là nữ thần Circe[6] trên trần gian.
Nhưng bây giờ, khi cố đeo mặt nạ vào, Pippa nhận ra rằng tưởng tượng không phải thực tế. Và mặt nạ không dành cho những người đeo kính.
Lần thử đầu tiên, cô buộc ruy băng quá lỏng khiến mặt nạ trượt xuống hai mắt kính, che khuất tầm mắt và chỉ chực rơi xuống mũi cô rồi xuống sàn nếu cử động quá nhanh.
Lần thứ hai, cô thắt ruy băng mạnh tay hơn, nhíu mày khi vài sợi tóc bị vướng vào cái nút thắt lộn xộn. Kết quả không khả quan hơn, giờ thì mặt nạ ép sát cặp kính vào mắt cô, bao chặt lấy cái gọng mỏng màu vàng cho tới khi nó đâm vào da cô khiến cô cảm thấy mình dứt khoát không giống Circe chút nào.
Nhất định làm tới cùng, Pippa trượt ra cửa xe, nơi Cross đang chờ cô. Cô sẽ không để một chuyện cỏn con như thị lực kém làm hỏng buổi tối hôm nay. Chiếc mặt nạ nằm chao đảo trên kính khi cô mù mờ bước ra khỏi xe, chân tìm được bậc thang trên cùng nhờ phép màu chứ không nhờ thị lực.
Bậc thứ hai thì không như thế.
Pippa thốt ra một tiếng kêu ầm ĩ khi bị vấp và cố vung rộng tay ra để lấy thăng bằng. Cô thất bại, rơi sang trái trúng vào người Cross, anh ôm lấy cô vào ngực mình với một tiếng càu nhàu.
Vào lồng ngực ấm áp, rắn chắc.
Bằng đôi cánh tay dài, đáng tin cậy.
Anh hít mạnh một hơi, ôm chặt lấy cô và trong thoáng chốc, chưa đầy một giây, chẳng hơn một tích tắc, cả cơ thể cô ép trọn vào người anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh. À thì, không hẳn là nhìn thẳng, vì cái mặt nạ phải gió đó đã chuyển chỗ, cô chỉ còn lại một phần thị lực thường ngày của mình.
Nhưng nếu đôi mắt hoạt động đủ chức năng thì cô chắc chắn sẽ thấy anh đang cười. Nỗi nhục nhã không tránh khỏi khiến người anh nóng rực lại xuất hiện trong khoảnh khắc anh đặt cô xuống.
Khi đã đứng vững, Pippa nhấc bàn tay đang tuyệt vọng bám chặt áo anh ra và cố chỉnh lại mặt nạ. Cô thành công trong việc làm rối tung cả nó lẫn kính, chiếc kính còn rơi khỏi mũi nữa.
Anh tóm được gọng kính giữa không trung.
Cô hết nhìn cặp kính lại nhìn sang anh, đường nét trên gương mặt anh hiển hiện dưới ánh sáng từ bên trong cỗ xe. “Tôi không mong chờ buổi tối nay diễn ra như thế này đâu.”
Anh không cười, cô sẽ ghi nhận điều này. Thay vào đó, có vẻ như anh đang đánh giá cô một cách cẩn thận hồi lâu trước khi lùi lại và bỏ khăn tay ra khỏi túi. “Tôi đảm bảo với cô là tôi cũng không”, anh nói, lau kính cẩn thận trước khi trả lại nó cho cô.
Pippa nhanh chóng đeo nó vào và khẽ thở dài. “Tôi không thể đeo mặt nạ. Nó không vừa.” Cô ghét vẻ hờn dỗi trong giọng mình. Nghe cứ như Olivia ấy.
Cô vừa chun mũi vừa nhìn vào mắt anh.
Cross không nói gì, chỉ chỉnh lại kính trên mũi cô mà không chạm vào cô. Họ đứng đờ ở đó trong im lặng hồi lâu trước khi anh nói thật dịu dàng, “Tôi nên nghĩ đến điều đó mới phải”.
Cô lắc đầu. “Tôi chắc chắn là trước kia anh chưa từng gặp phải vấn đề này...” Hình ảnh về Sally Tasser lóe lên, người phụ nữ xinh xắn với thị lực hoàn hảo ấy tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề gì khi đeo mặt nạ và đạt được vẻ bí ẩn không tì vết.
Điều duy nhất Pippa đạt được không tì vết là sự lập dị.
Và đột nhiên, cô nhận thức sâu sắc rằng thế giới này, buổi tối hôm nay, kinh nghiệm này không dành cho mình. Nó là một sai lầm. Orpheus ngoái đầu nhìn lại địa ngục.
“Tôi không nên ở đây”, cô nói, nhìn vào mắt anh, chờ đợi sẽ thấy vẻ hài lòng ở đó - vẻ nhẹ nhõm vì cuối cùng cô cũng đầu hàng.
Nhưng cô không thấy vậy. Thay vào là một điều gì đó cương quyết và cứng rắn. “Chúng ta chỉ cần cẩn thận theo một cách khác.” Anh bước vào câu lạc bộ, thể hiện rõ là muốn cô đi theo.
Khi họ tiến đến gần cánh cửa thép vĩ đại cạnh lối sau của sòng bạc, một cỗ xe ngựa thứ hai lăn bánh vào hẻm, dừng lại cách cỗ xe của họ vài mét. Một người hầu bước xuống khi cửa xe vừa bật mở vọng ra tiếng cười của phụ nữ.
Pippa ngừng lại rồi quay về phía âm thanh ấy.
Cross chửi thề bằng tông giọng trầm trầm và gay gắt rồi túm lấy tay Pippa trước khi cô kịp phản đối, ép cô vào tường bao của câu lạc bộ và che chắn cho cô bằng vóc người sừng sững của mình.
Pippa cố di chuyển khi bị anh ép vào tường, ngăn tầm nhìn của cô với những người phụ nữ đã xuống xe và lúc này đang vừa cười khúc khích vừa trò chuyện trong lúc tiến về phía bức tường. Cô nghển cổ lên nhìn họ, nỗi tò mò khiến cô thiếu cẩn trọng, nhưng anh đã đoán trước động thái này nên nhích lại gần, ép cô vào trong, khiến cô không thể nhìn thấy gì hết.
Trừ anh.
Anh quá cao. Cô chẳng biết một ai cao như anh. Và khi anh ở gần thế này, cô cũng khó mà nghĩ tới bất kỳ ai ngoài anh. Anh, hơi ấm của anh cùng chiếc áo khoác không cài nút vây lấy họ, đưa cô tới với một người đàn ông chỉ mặc độc áo sơ mi ở khoảng cách gần nhất từ trước tới nay.
Suy nghĩ của Pippa bị gián đoạn bởi một giọng cười, theo sau là tiếng suỵt. “Nhìn kìa!”, một người phụ nữ nói to. “Chúng ta đang phá đám một cặp tình nhân!”
“Có người không thể đợi cho tới khi vào trong!”, một giọng nữ khác nói.
“Ai vậy?”, giọng thứ ba thì thầm.
Mắt Pippa mở to khi nói trong ngực anh. “Họ là ai?”
“Không phải người cô nên quan tâm.” Anh ép sát hơn, nhăn nhó khi nhấc một tay và ép nó lên bức tường trên đầu cô, che chắn gương mặt cô bằng cánh tay dài và ve áo của mình.
Pippa chỉ cách ngực anh một sợi tóc, và cô không thể ngăn bản thân hít vào mùi gỗ đàn hương sạch sẽ, tươi mát đang vây quanh mình. Đôi tay đang buông thõng hai bên của cô ngứa ngáy muốn chạm vào anh. Cô nắm chặt tay vào và ngẩng lên nhìn anh, nhìn cả vào đôi mắt đen của anh.
“Tôi không thể trông thấy cô ấy”, một trong các quý cô nói, “nhưng tôi biết rõ người đàn ông đó dù ở bất cứ đâu. Đó là Cross”. Cô ta nâng cao giọng. “Đúng không, Cross?”
Một hơi nóng lao khắp người Pippa trước sự thân mật lẫn tiếng cười trong giọng người phụ nữ đó, như thể cô ta biết chính xác cảm giác khi được ở nơi đây, ép người giữa bức tường đá của sòng bạc huyền thoại nhất Luân Đôn và người chủ kiêu hãnh, sáng giá của nó.
“Vào trong đi, các quý cô!”, anh nói to mà không rời mắt khỏi Pippa. “Các cô đang bỏ lỡ trận đánh đấy.”
“Có vẻ như tối nay ở ngoài cũng có cảnh hay để ngắm!”, một người đáp lại, khiến một tràng cười đồng tình vang lên từ những người khác.
Cross nhích người, gục đầu xuống, và Pippa nhận ra người ngoài sẽ nhìn thấy như thể anh sắp hôn cô. “Nào, các quý cô”, anh nói, giọng trầm và đầy hứa hẹn, “Tôi đâu có trố mắt nhìn trò giải trí hàng tối của các cô”.
“Anh thích gì cũng được hết mà.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó”, anh nói, giọng biếng nhác và đầy khoái lạc. “Nhưng tối nay tôi bận rồi.”
“Cô gái may mắn!”
Pippa nghiến răng khi tiếng gõ cửa thép vang lên và các quý cô được phép vào câu lạc bộ.
Bỏ lại họ một mình trong con hẻm, ở một tư thế giống ôm ấp nhất mà cô từng có.
Cô chờ anh di chuyển, rời xa mình.
Nhưng anh không làm vậy.
Không, anh ở nguyên tại chỗ, ép chặt, kề môi bên tai cô. “Họ nghĩ cô may mắn.”
Tim cô đập thình thịch như điên loạn. Cô chắc chắn anh có thể nghe thấy nó. “Tôi tưởng anh không tin vào may mắn.”
“Tôi không tin.”
Giọng cô run run, “Nếu có thì anh có gọi đây là may mắn không?”.
“Tôi sẽ gọi đây là tra tấn.”
Chính vào khoảnh khắc đó, lời nói thốt ra chẳng hơn gì một
tiếng thở trên làn da nhạy cảm dưới tai Pippa, và cô nhận ra rằng anh sẽ không chạm vào mình. Anh thật gần, nhưng kể cả vào khoảnh khắc ép cô vào bức tường đá của tòa nhà khổng lồ này,
anh vẫn cẩn thận không chạm vào cô.
Pippa thở dài.
Rõ ràng cô là người phụ nữ duy nhất theo đạo Thiên Chúa mà anh từ chối chạm vào.
Pippa thoáng băn khoăn không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô tự mình giải quyết vấn đề đó. Cô quay đầu về phía anh, và anh lùi lại, không xa, nhưng đủ để duy trì khoảng cách giữa họ. Giờ họ mặt đối mặt, môi chẳng cách nhau là mấy, vừa là một milimet vừa là hàng dặm.
Một milimet đối với anh, vì tất cả những gì anh phải làm là
chặt đứt khoảng không gian chẳng rộng lớn là bao đó và cô sẽ là của anh. Một dặm đối với cô vì cô biết anh sẽ không làm thế, còn cô không thể chủ động hôn anh. Dù trong thời khắc ấy, cô chẳng muốn gì hơn thế.
Nhưng anh không muốn như vậy.
Đây là một buổi tối theo đuổi tri thức. Chứ không phải dục vọng thể xác.
Bất kể cô có muốn thay đổi đến đâu chăng nữa.
Vậy nên Pippa làm việc duy nhất có thể. Cô hít một hơi thật sâu và nói, “Cross?”.
Có một khoảng lặng mênh mông xuất hiện khi cả hai người họ nhận ra rằng cô đã bỏ chữ “anh” đi, nhưng không hiểu sao, ở nơi đây, trong một con hẻm đen kịt của Luân Đôn, kính ngữ đó có vẻ quá lịch sự đối với người đàn ông cao lớn, xấu xa này.
“Gì cơ, Pippa?”
“Chúng ta có thể vào trong chưa?”
----------------
[6] Một nhân vật nổi tiếng trong bản sử thi anh hùng Odyssey của Homer. Trong truyện, Circe là một nữ phù thủy sống trên hòn đảo Aeaea. Sở thích của cô là sử dụng phép thuật biến tất cả các thủy thủ thành sói, sư tử và những loài động vật khác sau khi chuốc thuốc mê cho họ. Khi Odyssey đi đến Aeaea, phù thủy Circe biến toàn bộ quân lính của chàng thành lợn, riêng Odyssey không bị phép thuật ám do được các vị thần trao cho một cây ma thuật giúp hóa giải mọi bùa chú. Cuối cùng, Odyssey có được lời thề trung tín của Circe và được tháp tùng an toàn đến xứ Ithaca.