Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 3
"T
ôi chợt nghĩ rằng mình nên cân nhắc quá trình của hành động này từ trước. Sau cùng thì... nếu muốn hiểu các động thái ngầm của ngỗng cái, người ta phải quan sát ngỗng đực.
Loài ngỗng xám phổ biến (tên Anser anser) kiêu hãnh rằng mình là một trong những giống ngỗng dễ phân biệt ngỗng đực nhất trong toàn bộ chi ngỗng. Con đực to hơn con cái, đầu to hơn và cổ dài hơn; khi đến giai đoạn trưởng thành về giới tính, chúng có xu hướng tỏ ra hung hăng lúc ở cạnh ngỗng cái. Một điểm thú vị là con đực cũng có thể biểu hiện thái độ bảo vệ mãnh liệt đối với con cái, dù thường thì khó mà phân biệt nổi hai loại hành vi này.”
Nhật ký khoa học của tiểu thư Philippa Marbury
22 tháng Ba, 1931; mười bốn ngày trước lễ cưới của cô
Với mục đích tự bảo vệ mình, Pippa nói ngay điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí. “Ông ta đã gõ cửa.”
“Và cô không nghĩ rằng một người gõ cửa sòng bạc có thể không phải là dạng người mình muốn quen biết sao?”
Anh hoàn toàn chẳng hề giống một người nổi tiếng quyến rũ và hòa nhã. “Tôi có đần đâu, anh Cross.”
Anh khoanh chặt tay trước ngực. “Nói ra từ đó không có nghĩa nó là sự thật, tiểu thư Philippa ạ.”
Pippa tính nhấc váy lên và kể tên tất cả các loại xương ở chân mình, song thay vì thế, cô im thin thít.
“Giữ im lặng có thể là việc khôn ngoan đầu tiên mà cô làm trong ngày hôm nay đấy.”
“Không có ai khác ra mở cửa. Tôi đã đợi. Mà thật ra, tôi khá là ngạc nhiên khi quý ông đó được phép nện cửa bao lâu tùy ý đấy.”
Anh nheo mắt nhìn cô. “Tôi đảm bảo với cô là những bất cẩn như thế sẽ không tái diễn. Và cho cô hay, Digger Knight không phải một quý ông.”
“Phải. Giờ tôi đã biết điều đó.” Đôi mắt xanh dương của cô nheo lại sau cặp kính dày. “Tất nhiên, đến lúc tôi nhận ra điều đó... ông ta đã vào cửa mất rồi.”
“Cô có muốn giải thích lý do vì sao tay ông ta lại đặt trên người cô không?”
Cô nghĩ tốt nhất là không nên đáp lại. Cô không muốn tình huống đó bị hiểu nhầm.
Anh nhận thấy vẻ do dự của cô. “Cô đã đề nghị à? Có phải ông ta được cô lựa chọn để làm cộng sự nghiên cứu kế tiếp không?”
Cô lén lút nhìn ra cửa, cân nhắc việc bỏ trốn. “Không... hẳn.”
Tôi thật sự có vài câu hỏi. Anh sẽ không thích khi biết cô đã nói thế đâu.
Anh tiến một bước về phía Pippa, chặn đường lui của cô. “Chính xác thì là thế nào?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, cảm thấy tội lỗi hơn nên có. Xét cho cùng thì có phải cô tự lao vào vòng tay ông ta đâu. “Cô đã gạ gẫm ông ta à?”
“Không!” Cô không do dự. Cô đâu có làm thế. Không hẳn.
Anh nghe thấy suy nghĩ đó như thể cô đã gào nó lên. “Tôi không chắc là mình tin cô. Dù sao thì cách đây ba mươi phút, cô đã gạ gẫm tôi còn gì.”
“Hai chuyện không giống nhau và anh thừa biết điều đó.” Nếu anh mà đồng ý thì tôi đã chẳng rơi vào tình huống này.
“Không à?” Anh ngả người ra sau.
“Không!” Cô thở ra giận dữ. “Khi ấy anh là một phần trong kế hoạch.” Một kế hoạch mà sau đó anh đã phá hỏng hoàn toàn.
Mắt anh nheo lại nhìn cô, cứ như có thể nghe rõ suy nghĩ của cô. “À, hóa ra nó cũng hợp lý theo một cách kỳ lạ nào đó.” Anh quay người, lao đi trên sàn nhà tối om của câu lạc bộ, quẳng lại một câu nói, “Tôi khuyên cô nên về nhà và chờ anh rể của mình, tiểu thư Philippa, không nghi ngờ gì cậu ta sẽ đi tìm cô khi tôi cho cậu ta biết cô là một người điên”.
Anh không thể nói cho Bourne. Anh ta sẽ kể với cha, và cha sẽ nhốt cô lại Surrey cho tới sáng đám cưới. Mà không được hỏi han gì. Và Pippa sẽ chẳng có thông tin cô cần, sự đảm bảo mà kiến thức ấy mang tới lẫn sự an toàn. Cô không thể cho phép điều đó xảy ra.
“Không!”, cô kêu lên từ đầu phòng bên này.
Anh quay lại, giọng u ám, “Thưa tiểu thư, cô đang mang ấn tượng sai lầm là tôi có hứng thú làm theo những gì cô bảo đấy!”.
Cô do dự. “Tôi không hề tiếp cận ông ta. Đâu có tổn hại gì xảy ra. Tôi sẽ đi ngay. Xin anh... đừng kể cho anh Bourne.”
Anh lờ cô đi cứ như thể cô chẳng nói gì trong lúc nhìn xuống bàn xúc xắc, quan sát viên xúc xắc mà cô đã quên bẵng rồi bỏ lại trên mép bàn gỗ gụ.
Cô tiến một bước về phía Cross, anh ngẩng phắt lên nhìn cô, mạnh mẽ và trực diện. Cô nghẹn thở. Sững người. “Xúc xắc của cô à?”
Cô gật đầu. “Phải.”
“Cô đã cá cược?”
“Tôi đã định làm thế”, cô thốt ra gấp gáp. “Nhập gia tùy tục, kiểu thế.”
Anh lờ lời nói đùa của cô. “Với Knight à?”
“Với chính tôi.”
“Điều kiện?”
“Tôi chưa quyết định. Tôi đã nghĩ... có lẽ...” Cô tự ngăn mình lại, hơi nóng nhục nhã tràn qua người. “Có lẽ tôi có thể...”
Ánh mắt anh bừng cháy. “Cô có thể...?”
Cô nhìn sang viên xúc xắc. “Tôi có thể nỗ lực gấp đôi để giành lấy sự trợ giúp của anh.”
“Giúp cô hủy hoại mình?”
À ừm. Trong căn phòng rõ rộng này, điều anh vừa nói nghe có vẻ tai tiếng hơn hẳn so với lúc trước. “Phải.”
“Và nếu không thì sao? Sao hả? Cô sẽ về nhà và chờ đến lúc kết hôn như một cô gái ngoan ngoãn chứ?”
Anh nói hệt như cô là trẻ con không bằng. Cứ như thể toàn bộ kế hoạch của cô thật ngớ ngẩn. Anh không thấy nó cấp thiết đến thế nào sao? Rằng nó đầy tính khoa học? “Tôi vẫn chưa quyết định xong”, cô đáp, giọng châm chích. “Nhưng tôi nghĩ mình nên cân nhắc những cơ hội khác. Luân Đôn đang trong mùa vũ hội. Chẳng thiếu mấy gã trác táng có thể giúp tôi.”
“Cô cũng rắc rối hệt như chị mình vậy”, anh nói thẳng thừng.
Cô bối rối. “Chị Penelope ấy à?”
“Chính cô ấy.”
Không thể nào. Penelope đứng đắn trên mọi phương diện. Chị ấy hẳn sẽ chẳng bao giờ tới đây mà không có người tháp tùng. Cô lắc đầu. “Chị Penelope không rắc rối tí nào.”
Một hàng lông mày đỏ hoe nhướng lên lộ vẻ khó tin đầy chế giễu. “Tôi ngờ rằng Bourne sẽ không đồng ý đâu. Dẫu sao đi nữa, Digger Knight cũng không phải là một ứng cử viên thích hợp cho điều đó. Tốt nhất là cô hãy bỏ trốn thật nhanh và thật xa nếu có ngày gặp lại ông ta.”
“Ông ta là ai?”
“Không phải người cô nên gặp.” Anh cau mày. Tốt thôi! Vì sao cô lại phải là người duy nhất thấy cáu tiết cơ chứ? “Cô không đổ xúc xắc.”
“Đúng là không”, cô nói. “Tôi chắc chắn là anh thấy mình rất may mắn vì điều đó. Rốt cuộc, nếu tôi thắng thì sao?”
Mắt anh ta tối lại. “Tôi sẽ là một phần thưởng?”
Cô gật đầu. “Tất nhiên. Anh là cộng sự nghiên cứu được tôi lựa chọn. Nhưng vì tôi không bao giờ có cơ hội cá cược, anh nên thấy mình hết sức may mắn đi”, cô nói, nhấc váy lên để bỏ đi trong tư thế thanh nhã hết mức có thể.
“Tôi chẳng thấy mình may mắn gì hết. Tôi không tin vào may mắn.”
Cô thả váy xuống. “Anh điều hành một sòng bạc mà lại không tin vào may mắn sao?”
Anh nhếch miệng cười. “Chính vì điều hành một sòng bạc mà tôi không tin vào nó. Đặc biệt là với xúc xắc. Trò chơi này có nhiều tỷ lệ. Nhưng tiểu thư Philippa à, sự thật là đến cả tỷ lệ cũng không có quan hệ gì với vụ cá cược của cô hết. Cô không thể cược chống lại chính mình.”
“Vớ vẩn!”
Anh dựa vào bàn. “Không có rủi ro trong đó. Nếu kết quả đúng như cô muốn thì chẳng có tổn thất nào hết. Còn nếu nó không phải thứ cô thích... thì cô chỉ cần bội ước là xong. Khi không có ai bắt cô chịu trách nhiệm thì chẳng có lý do gì để thuận theo kết quả.”
Cô vươn thẳng vai. “Tôi sẽ bắt mình chịu trách nhiệm. Tôi đã bảo anh là tôi ghét sự dối trá rồi.”
“Vậy cô chưa từng lừa mình sao?”
“Cũng như chưa từng lừa người khác.”
“Chỉ điều đó thôi cũng chứng minh rằng cô chưa sẵn sàng cho những gì mình sẽ đánh cược.”
“Anh xem trung thực là một chướng ngại vật sao?”
“Một chướng ngại vật gớm ghiếc. Thế giới đầy rẫy những kẻ nói dối, tiểu thư Philippa ạ. Những kẻ nói dối, lừa lọc, và đủ các thể loại vô lại.”
“Như anh à?” Câu mỉa mai đó thốt ra trước khi cô kịp ngăn lại.
Dường như anh không thấy sỉ nhục. “Chính xác là như tôi.”
“Vậy thì tốt nhất là tôi nên giữ mình trung thực để cân bằng với sự dối trá của anh.”
Anh nhướng một bên lông mày. “Cô không nghĩ rằng bí mật tác động đến việc tự hủy hoại mình là dối trá sao?”
“Không hề.”
“Bá tước Castleton không mong đợi cô đến giường anh ta mà vẫn còn trinh trắng sao?”
Má cô nóng rẫy. Cô cho là mình cũng nên đoán trước anh sẽ nói chuyện bộc trực, nhưng trước đây cô chưa từng trò chuyện về chủ đề này. “Tôi vẫn có ý định giữ mình...” Cô quay mặt đi. “Trinh trắng. Tôi chỉ muốn am hiểu hơn về hành động đó mà thôi.”
Anh nhướng một bên lông mày. “Để tôi nói theo cách khác vậy. Bá tước Castleton không mong đợi cô tiến vào cuộc hôn nhân của hai người mà vẫn còn ngây thơ sao?”
“Chúng tôi chưa từng thảo luận chuyện đó.”
“Vậy là cô đã tìm được một lỗ hổng?”
Cô quay phắt sang nhìn anh. “Không hề!”
“Dối trá do sơ sót của người khác vẫn cứ là dối trá.”
Ngạc nhiên thay khi anh ta có tiếng quyến rũ. Anh ta chẳng có vẻ như vậy chút nào. “Nếu ngài ấy hỏi thì tôi sẽ không nói dối.”
“Sống trong thế giới đen trắng rõ ràng hẳn phải tuyệt lắm!”
Cô không nên hỏi. “Điều đó có nghĩa gì?”
“Chỉ là ở thế giới thực, nơi mà những cô gái không được bảo vệ khỏi sự thật, tất cả mọi người đều được bao bọc trong một màu xám, sự thật chỉ có tính tương đối.”
“Giờ thì tôi thấy mình đã sai khi tin anh là một nhà khoa học. Sự thật là sự thật.”
Một bên miệng anh nhếch lên cười giễu cợt. “Cô gái thân mến à, không phải đâu nhé!”
Cô ghét cái cách hoàn toàn chắc chắn trong lời vừa thốt ra từ lưỡi anh. Đây rõ ràng là một sai lầm. Cô đã tới đây với hy vọng thu được kinh nghiệm và kiến thức chứ không phải một bài học về thói vênh váo của đàn ông.
Đến lúc rời đi rồi.
Anh không nói gì khi cô băng qua phòng, hướng ra cửa. Không cho tới khi cô kéo rèm ra và mở cửa, đột nhiên thấy háo hức muốn bỏ đi.
“Nếu định cá cược, thì cô nên cá cược một cách trung thực.”
Cô cứng người trong lúc bàn tay cầm một mảnh vải nhung dài nặng nề. Chắc chắn là cô đã hiểu nhầm ý anh. Cô quay đầu, ngoái qua vai nhìn tới nơi anh đang đứng, cao ráo và mảnh dẻ. “Gì cơ?”
Anh từ tốn bỏ một tay ra khỏi túi áo khoác và đưa tay cho cô. Trong một giây, cô đã ngỡ anh đang gọi mình.
Trong một giây, cô suýt nữa đã bước tới.
“Cô đã đi cả chặng đường tới đây, Pippa.” Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên thân mật, và cô sững người trước âm thanh phát ra từ đầu lưỡi anh. Cái cách phụ âm lặp lại thật nhanh. Cái cách môi anh cong lên khi phát ra từ đó. Trêu chọc. Và một điều gì đấy hơn thế nữa. Một điều gì đó mà cô không thể giải nghĩa. “Cô nên có một cuộc cá cược thực sự, cô không nghĩ thế sao?”
Anh mở tay ra, để lộ hai khối lập phương nhỏ bằng ngà.
Cô nhìn vào ánh mắt xám tính toán của anh. “Tôi tưởng anh không tin vào may mắn?”
“Tôi không tin”, anh nói. “Nhưng tôi phát hiện ra mình còn đặt ít niềm tin hơn vào việc tự cá cược với chính mình để rồi ép kết quả phải thuận theo cuộc phiêu lưu của bản thân.”
“Không phải phiêu lưu”, cô phản đối. “Là thí nghiệm.”
“Chúng khác nhau ở chỗ nào?”
Anh không thấy sao? “Một cái thì ngớ ngẩn. Cái còn lại có tính khoa học.”
“Xin lỗi vì nhầm lẫn. Vậy hãy nói cho tôi nghe, khoa học nằm ở đâu trong vụ cá cược tiềm tàng của cô?”
Cô không trả lời.
“Tôi sẽ nói cho cô biết... không hề có. Các nhà khoa học không đánh cược. Họ biết là không nên. Họ biết rằng bất kể mình có chiến thắng bao nhiêu lần đi nữa thì tỷ lệ vẫn chẳng có lợi cho họ.”
Anh lại gần, ép cô đi về phía bóng tối. Anh không chạm vào cô, nhưng kỳ lạ thay, điều đó cũng chẳng quan trọng. Anh ở đủ gần để cô cảm nhận sự cao ráo, mảnh khảnh và quá đỗi ấm áp. “Nhưng bây giờ cô sẽ cá cược phải không, Pippa?”
Anh đang khiến cô rối trí và khó mà suy nghĩ sáng suốt được. Cô hít một hơi thật sâu, bị mùi gỗ đàn hương vây quanh làm phân tâm.
Cô không nên đồng ý.
Nhưng kỳ lạ thay, chẳng hiểu sao cô thấy rằng mình không thể từ chối.
Cô với tay lấy hai viên xúc xắc trắng tinh nhỏ bé đang nằm trên bàn tay to bè của anh. Chạm vào chúng rồi vào anh; hai làn da sượt qua khi đầu ngón tay chạm nhau làm cơ thể cô tràn ngập cảm xúc. Cô khựng lại trước phản ứng ấy, cố phân tích và nhận dạng nó. Cố nhấm nháp nó. Nhưng rồi anh rời đi, thả tay xuống, bỏ lại cô với hai khối lập phương bằng ngà vẫn còn ấm áp vì được anh chạm vào.
Hệt như cô.
Tất nhiên, suy nghĩ ấy thật lố bịch. Người ta không thể ấm lên nhờ một tiếp xúc thoáng qua. Đó là chuyện vô lý chỉ có trong tiểu thuyết. Điều này sẽ khiến các chị em của cô thở dài.
Anh lùi lại và giơ một tay về phía bàn xúc xắc. “Cô sẵn sàng chưa?” Giọng anh trầm trầm, mềm mại và có gì đó riêng tư bất chấp được nói ra trong căn phòng khổng lồ này.
“Rồi!”
“Vì cô đang chơi trong sòng bạc của tôi, tôi sẽ đặt ra luật lệ.”
“Điều đó có vẻ không công bằng.”
Ánh mắt anh chẳng hề nao núng. “Thưa tiểu thư, khi chúng ta cá cược ở bàn của cô thì tôi sẽ hơn cả thích thú để chơi theo luật của cô!”
“Xem ra điều đó cũng có lý.”
Anh nghiêng đầu. “Tôi thích một phụ nữ có thiên hướng biết lý lẽ.”
Cô mỉm cười. “Vậy ra đó là luật của những kẻ vô lại.”
Giờ họ đang ở cuối cái bàn dài. “Ở Thiên Thần, đổ được bảy hoặc mười một sẽ thắng ngay lập tức. Vì cô đang cá cược, tôi sẽ cho phép cô ra giá.”
Cô không phải nghĩ ngợi nhiều. “Nếu tôi thắng, anh sẽ cho tôi biết tất cả những gì tôi muốn biết.”
Anh dừng lại, và cô chợt nghĩ có thể anh đang đổi ý. Thay vào đó, anh gật đầu một cái. “Cũng công bằng. Và nếu thua... cô sẽ quay về nhà và quay về đúng cuộc sống của mình, kiên nhẫn chờ đến đám cưới. Cô cũng sẽ không tiếp cận một người đàn ông khác cũng như đưa ra lời đề nghị điên rồ này.”
Lông mày cô nhíu lại phản đối. “Một vụ cá cược quá lớn.”
Anh nghiêng đầu. “Đó là cách duy nhất cô có cơ hội để tôi tham dự vào kế hoạch.”
Pippa cân nhắc lời nói đó, tính xác suất đổ xúc xắc trong đầu. “Tôi không thích tỷ lệ của mình. Tôi chỉ có hai mươi lăm phẩy hai lăm cơ hội chiến thắng.”
Anh nhướng một bên lông mày, rõ ràng là thấy ấn tượng. Ha! Xét cho cùng thì anh cũng không phải đầu đất.
“May mắn vào cuộc chính tại đó đấy”, anh nói.
“Cái thế lực mà anh không hề tin tưởng sao?”
Anh nhún vai. “Tôi có thể sai.”
“Thế nếu tôi không cá cược thì sao?”
Anh khoanh tay lại. “Vậy là cô ép tôi phải kể hết mọi chuyện cho Bourne.”
“Anh không thể!”
“Thưa tiểu thư, tôi có thể chứ! Tôi đã định không kể, nhưng sự thật là: Người ta không thể tin tưởng cô sẽ giữ an toàn cho mình. Phải để cho những người xung quanh đảm nhận việc đó hộ cô.”
“Anh có thể giữ an toàn cho tôi bằng cách đồng ý với đề nghị của tôi”, cô chỉ ra.
Anh mỉm cười, và ánh sáng lóe lên từ hàm răng trắng của anh khiến một luồng cảm xúc hết sức kỳ lạ xoáy đảo trong người cô, như thể cô đang ngồi trong một cỗ xe vừa cua đột ngột. “Bourne sẽ hoàn thành nhiệm vụ đó dễ hơn hẳn tôi. Bên cạnh đó, tôi thích ý tưởng cậu ấy nhốt cô trong một tòa tháp cho tới hôm cưới. Nó sẽ ngăn cô khỏi nơi này.”
Khỏi anh. Cô thấy rằng mình chẳng mấy bận tâm đến ý nghĩ ấy.
Cô nheo mắt nhìn anh. “Anh đang khiến nó trở thành lựa chọn duy nhất của tôi.”
“Cô không phải là người chơi đầu tiên cảm thấy như thế, cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng.”
Cô cạ hai viên xúc xắc vào nhau. “Tốt thôi. Nếu khác bảy hoặc mười một, tôi sẽ về nhà.”
“Và cô sẽ không gạ gẫm những người đàn ông khác”, anh nhắc.
“Nó đâu có tục tĩu như cái cách anh nói cơ chứ”, cô nói.
“Tục tĩu lắm đấy.”
Anh đã gần như khỏa thân. Chuyện đó thì tục tĩu một cách tuyệt vời. Cô cảm thấy má mình nóng lên và gật đầu một cái. “Tốt thôi! Tôi sẽ không đề nghị một người đàn ông nào khác trợ giúp mình nghiên cứu.”
Có vẻ anh thấy hài lòng với lời thề đó. “Đổ đi.”
Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần, tim đập thình thịch khi tung con xúc xắc ngà, quan sát một viên va vào mép bàn cong ở đầu kia, đập nảy lại rồi hạ xuống cạnh bạn mình trên một chữ C to, trắng - khởi đầu của chữ Cơ hội, uốn lượn dọc chiếc bàn một cách hoa mỹ.
Chín.
Đúng là cơ hội.
Cô đã thua.
Cô chống hai tay lên mặt len mát lạnh của bàn rồi dựa vào đó, cứ như cô có thể bắt một viên xúc xắc tiếp tục lăn cho tới khi chiến thắng thuộc về mình.
Cô ngước mắt nhìn đối thủ của mình.
“Alea iacta est”, anh nói.
Xúc xắc đã đổ. Lời Caesar nói khi tiến quân đi đánh Rome. Tất nhiên, sự mạo hiểm của Caesar đã mang đến cho ông ta một đế chế, còn Pippa thì đã đánh mất cơ hội thoảng qua cuối cùng để có được tri thức.
“Tôi thua rồi”, cô cất lời, không biết phải nói gì nữa.
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn thắng”, cô nói thêm, khắp cơ thể tràn ngập thất vọng, gay gắt và lạ lẫm.
“Tôi biết.” Anh đưa một tay lên má cô, cử động ấy làm cô rời sự chú ý khỏi con xúc xắc, đột nhiên khiến cô tuyệt vọng muốn có một thứ hoàn toàn khác. Cô nghẹn thở trước luồng cảm xúc đột ngột trào dâng - cơn lũ mang đến những điều khó tả trong lồng ngực.
Những ngón tay dài của anh cám dỗ nhưng không chạm vào cô, để lại hơi nóng ở nơi chúng suýt chạm vào. “Tôi đang đòi nợ đây, tiểu thư Philippa”, anh nói, dịu dàng. Đòi nợ. Một từ rất ý nghĩa. Đột nhiên cô nhận thức sâu sắc rằng anh có thể ra giá. Cô sẽ trả.
Cô nhìn vào đôi mắt xám của anh dưới luồng ánh sáng mờ mờ. “Tôi chỉ ước được biết về hôn nhân.”
Anh nghiêng đầu, một lọn tóc đỏ xõa xuống trước lông mày. “Đó là chuyện bình thường nhất trên thế giới. Vì sao nó lại làm cô lo lắng thế?”
Bởi vì cô không hiểu nó.
Cô giữ im lặng.
Một lúc lâu sau, anh nói, “Đến lúc cô về nhà rồi”.
Cô mở miệng nói, cố thuyết phục anh rằng vụ cá cược ấy thật ngớ ngẩn và anh hãy để cô ở lại, nhưng vào chính thời điểm đó, tay anh cử động, lần dọc cổ cô, sự động chạm thoảng qua ấy mang đến một lời hứa chưa được thực hiện. Lời cầu khẩn của cô lạc mất trong nỗi khao khát kỳ lạ, choáng ngợp vì muốn được anh chạm vào. Cô nghẹn thở, kiềm chế thôi thúc muốn đi về phía anh.
“Pippa”, anh thì thầm, và trong cái tên đó ẩn chứa một dấu hiệu gì đó cô không thể chỉ rõ. Cô đang rất khó khăn mới suy nghĩ được. Anh ở quá gần. Vừa quá gần và chẳng hiểu sao cũng vừa không đủ gần.
“Về nhà đi, cô bé thân mến”, anh nói, cuối cùng, cuối cùng thì tay anh cũng hạ xuống, nhẹ như lông hồng tới nơi mạch máu cô đang đập dồn dập. Không hiểu bằng cách nào vừa trao cho cô tất cả vừa chẳng trao cho cô bất kỳ điều gì cô muốn. Cô ngả người vào tay anh mà không suy nghĩ, muốn có thêm. Muốn từ chối.
Anh bỏ tay ra ngay lập tức trước khi cô kịp tận hưởng những ngón tay khẽ mơn man của anh, và trong một giây điên rồ thoảng qua, cô tính đến việc chạm vào anh cũng như đáp trả lại cử chỉ ve vuốt ấy.
Thật tuyệt vời!
Thật kinh hoàng!
Cô hít một hơi thật sâu rồi lùi lại. Một bước, hai bước. Năm bước, khi anh khoanh tay trong một cử động hết sức bình tĩnh mà cô đang dần nhận ra là chỉ riêng anh mới có. “Đây không phải là chỗ dành cho cô.”
Và khi quan sát anh, cô cảm thấy một thôi thúc bất an, gần như không thể cưỡng lại, thúc bách mình ở lại trong câu lạc bộ, và nhận ra rằng nơi này vượt quá xa so với dự tính ban đầu.