Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:49 +0700
Chương 2
L
úc Pippa chưa đầy sáu, bảy tuổi gì đấy, nhân thời gian giải lao giữa một buổi biểu diễn âm nhạc, năm cô con gái nhà Marbury đã diễu hành (như những đứa con chủ nhà vẫn hay làm) giống bầy vịt con lông vàng trước một nhóm quý tộc ở một bữa tiệc đồng quê tại gia, chi tiết của bữa tiệc thì cô không còn nhớ nữa.
Khi họ rời phòng, một quý ông già nua với đôi mắt cười đã cản cô lại và hỏi cô thích chơi loại nhạc cụ nào. Nếu khi ấy quý ông đó hỏi Penelope một câu như vậy thì chị ấy hẳn đã trả lời một cách quả quyết rằng đàn piano là nhạc cụ ưa thích nhất của mình. Nếu ông ta hỏi Victoria hoặc Valerie, hai chị em sinh đôi hẳn đã đồng thanh đáp rằng họ thích đàn violoncelle. Và Olivia hẳn sẽ giành được cảm tình của ông ta với nụ cười của đứa bé thậm chí đã biết làm duyên khi mới năm tuổi, rồi bảo ông ta rằng mình thích kèn.
Nhưng sai lầm thay, ông ta lại hỏi Pippa, khi ấy cô đã kiêu hãnh tuyên bố rằng mình chẳng có nhiều thì giờ dành cho âm nhạc vì còn bận học giải phẫu. Nhầm vẻ sững sờ, im lặng của ông ta thành sự hứng thú, cô đã nhấc váy lên và tự hào kể tên những loại xương chân của mình.
Cô kể được đến xương mác thì mẹ cô tới, rít tên cô với nhạc nền là tiếng cười của cả xã hội.
Đó cũng là lần đầu tiên Pippa nhận ra rằng mình kỳ cục.
Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy nhục nhã. Nó là một cảm xúc kỳ lạ, hoàn toàn không giống với những thứ cảm xúc sẽ phai dần theo thời gian. Ví dụ như, khi đã được ăn thì người ta khó mà nhớ lại chính xác cảm giác lúc bị đói. Chắc chắn người ta không quên ước nguyện được ăn, nhưng khao khát mãnh liệt dành cho thức ăn thì không dễ nhớ.
Tương tự như vậy, Pippa có tới bốn chị em gái và không lạ gì cảm giác cáu kỉnh nhưng cô chẳng thể nhớ nổi cảm giác cáu kỉnh tới phát điên với bất kỳ ai trong số họ. Chúa biết rõ là có những ngày cô có thể đẩy Olivia ra khỏi cỗ xe ngựa đang chạy một cách vui sướng, nhưng cô không thể gợi lên cảm xúc ấy vào lúc này.
Dẫu vậy cô có thể nhớ rõ cảm giác nhục nhã nóng ran đi kèm với tràng cười ở buổi họp mặt đồng quê ấy như thể nó mới xảy ra hôm qua. Như thể mới chỉ vài giây trước.
Nhưng chuyện vừa thực sự xảy ra mấy giây trước dường như bằng cách nào đó còn tệ hơn cả việc cho phân nửa giới thượng lựu xem cổ chân của đứa bé bảy tuổi. Bị gắn mác là người nhà Marbury kỳ cục nhất từ khi còn rất bé giúp Pippa có da mặt khá dày. Chỉ vài tiếng cười giễu sau quạt chẳng thể làm sống dậy cảm giác nhục nhã của cô.
Mà rõ ràng là phải để một người đàn ông từ chối lời đề nghị hủy hoại mình mới gây ra cảm giác đó.
Một người đàn ông rất cao, rõ ràng thông minh và hiển nhiên là hấp dẫn.
Cô đã làm hết sức - trình bày đề nghị của mình một cách chi tiết và cuốn hút người đàn ông khoa học như anh - tuy vậy, anh vẫn từ chối.
Cô chưa hề cân nhắc đến khả năng đó.
Tất nhiên, chính ra cô nên cân nhắc mới phải. Cô đáng lẽ phải nhận ra ngay từ khoảnh khắc bước chân vào cái văn phòng tráng lệ chất đầy những thứ thú vị đó, phải biết rằng đề nghị của mình sẽ không hấp dẫn nổi anh. Cross rõ ràng là một người đàn ông có hiểu biết và từng trải, còn cô là con gái thứ tư của một người giữ hai tước vị hầu tước, hơn nữa có thể kể tên tất cả các loại xương trong cơ thể, và vì vậy có phần dị thường.
Cho dù cô cần một cộng sự nghiên cứu và còn chưa đầy mười bốn ngày nữa - chỉ có ba trăm ba mươi sáu tiếng đồng hồ đang dần trôi - để giải đáp mọi câu hỏi liên quan đến cuộc hôn nhân sắp tới của mình thì chuyện đó cũng chẳng quan trọng.
Hiển nhiên là anh đã hoàn thành thí nghiệm của chính mình và chẳng cần đến một cộng sự nghiên cứu nữa.
Dù cho người đó sẵn lòng trả công cho anh.
Nhìn quanh phòng chính rộng lớn, trống không của sòng bạc, cô cho rằng đáng ra mình cũng không nên thấy ngạc nhiên trước điều đó. Rốt cuộc thì người sở hữu một sòng bạc phải xử lý những số liệu tài chính được ghi trong quyển sổ cái bọc da to đùng mà cô đã phát hiện ra khi đi vào văn phòng của anh không phải là mẫu đàn ông có thể bị lôi cuốn bởi hai mươi lăm bảng. Hay năm mươi bảng.
Đáng ra cô phải cân nhắc trước điều đó mới đúng.
Thật sự đáng tiếc. Anh có vẻ là lựa chọn hứa hẹn nhất khi cô vạch ra kế hoạch vào mấy đêm trước sau khi đọc đoạn văn được phát biểu trong buổi lễ mình sẽ phải dự sau hai tuần nữa.
Dục vọng xác thịt.
Sinh sản.
Thật là sai lầm, không phải sao, khi một người phụ nữ phải tham dự những chuyện như vậy mà chẳng có chút kinh nghiệm nào? Không có đến một lời giải thích hợp lý về những điều được nói đến? Và nó được nói đến trước cả khi mục sư nhắc tới đoạn vâng lời lẫn phục tùng.
Tất cả đều đáng lo.
Thậm chí còn đáng lo hơn nữa khi cô cân nhắc đến việc mình đã thất vọng đến mức nào vì bị Cross từ chối.
Cô hẳn sẽ thấy thích thú nếu được dành thêm thời gian với cái bàn tính của anh.
Không chỉ cái bàn tính.
Pippa không thích nói dối, dù với chính mình hay với người khác. Nếu những người xung quanh cô muốn che giấu sự thật thì cũng được thôi, nhưng từ cách đây rất lâu, cô đã biết rằng không trung thực thì về lâu về dài chỉ thêm việc cho mình.
Vậy nên bàn tính không phải là thứ duy nhất thu hút cô.
Mà chính là bản thân người đàn ông đó. Khi tới câu lạc bộ, cô đã mong sẽ thấy anh chàng Cross huyền thoại - đẹp trai, thông minh, quyến rũ, và có khả năng lột đồ bất kỳ quý cô nào ở cạnh mình trong đôi ba giây ngắn ngủi mà không cần dùng tay.
Nhưng cô lại chẳng thấy người đàn ông đó. Không nghi ngờ gì là anh rất thông minh, nhưng sự tương tác của họ lại chẳng mấy hấp dẫn, và về phần đẹp trai, à thì, anh rất cao, chân tay dài, đường nét góc cạnh, có một mái tóc đỏ hoe bù xù mà cô hẳn sẽ chẳng bao giờ hình dung là thuộc về anh. Không, anh không đẹp trai theo phong cách cổ điển.
Anh thú vị. Điều đó còn tuyệt hơn nhiều.
Hay tệ hơn, như trong trường hợp này.
Rõ ràng anh rất hiểu biết về lĩnh vực vật lý lẫn địa lý, và cô dám cá rằng anh có năng khiếu số học - cái bàn không có bóng dáng một tờ giấy nháp đã cho thấy khả năng tính nhẩm của anh. Rất ấn tượng, đặc biệt là khi xét đến số lượng khổng lồ của những con số trong đó.
Và anh ngủ trên sàn.
Bán khỏa thân.
Phần đó cũng tương đối đáng tò mò.
Pippa thích tò mò.
Nhưng rõ ràng anh thì không. Và đó mới là điểm chết người.
Dẫu vậy, cô đã trải qua vô vàn rắc rối để có thể lập nên kế hoạch này nên cô sẽ không để sự chống đối của một người đàn ông, dù có lôi cuốn đến đâu đi nữa, cản đường mình. Rốt cuộc thì cô đang ở trong một sòng bạc. Và nơi đó rõ ràng phải có đầy đàn ông. Chắc chắn sẽ có một người đàn ông khác ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của cô. Cô là một nhà khoa học, mà nhà khoa học thì giỏi nhất là thích ứng rồi.
Vậy nên Pippa sẽ thích ứng và làm mọi việc phải làm để có được sự hiểu biết mình cần, nhằm bảo đảm rằng bản thân sẽ được chuẩn bị đầy đủ trong đêm tân hôn.
Đêm tân hôn của cô.
Cô không thích nói ra từ đó, thậm chí còn chẳng thích nghĩ về nó, nhưng Bá tước Castleton không có tiềm năng làm một người chồng thú vị. À thì anh ta cũng ưa nhìn và có tước vị - những thứ mà mẹ cô đánh giá rất cao. Và anh ta cũng có một điền trang xinh xắn.
Nhưng anh ta không được thông minh cho lắm. Mà nói thế vẫn còn nhẹ nhàng chán. Đã có lần anh ta hỏi cô là xúc xích được làm từ bộ phận nào của con lợn. Cô thậm chí còn chẳng muốn cân nhắc xem anh ta tin câu trả lời là thế nào nữa.
Cũng không phải cô không muốn cưới anh ta. Chẳng nghi ngờ gì rằng anh ta là lựa chọn tốt nhất của cô, dù có đần độn, không sáng dạ lắm hay gì gì đi nữa. Anh ta biết mình trí tuệ kém và có vẻ còn hơn cả sẵn sàng, thực ra là háo hức, muốn để Pippa giúp mình vừa quản lý điền trang vừa trông coi nhà cửa. Cô đang mong chờ điều đó và đã đọc một số bài viết về thu hoạch mùa màng, kỹ thuật bón phân hiện đại cũng như chăn nuôi gia súc.
Cô sẽ là một cô vợ xuất sắc về khoản đó.
Chính những phần còn lại mới là điều cô thắc mắc. Và cô còn mười bốn ngày để khám phá ra câu trả lời.
Muốn điều đó là quá đáng lắm sao?
Rõ ràng là vậy. Cô nhìn cánh cửa phòng Cross đang đóng chặt, và cảm thấy ngực nhói lên một cảm xúc gì đó không mấy dễ chịu. Hối hận? Không hài lòng? Điều đó chẳng quan trọng. Điều quan trọng là cô phải xem xét lại kế hoạch của mình.
Cô thở dài, và âm thanh ồn ào xoáy vòng vòng xung quanh thu hút sự chú ý của cô về với căn phòng khổng lồ nhưng trống không.
Lúc nãy còn mải tìm đường tới văn phòng riêng của Cross nên Pippa không có cơ hội khám phá sòng bạc. Như phần lớn phụ nữ ở Luân Đôn, cô đã nghe nhiều chuyện về sòng bạc Thiên Thần Sa Ngã và biết đó là một địa điểm ấn tượng, tai tiếng mà phụ nữ không nên tới. Nó nằm ở tầng một của Thiên Thần, và nơi người ta định hình nên tương lai của Anh quốc không phải Thượng nghị viện mà chính là các chủ nhân của Thiên Thần - những người nắm giữ thứ quyền lực thầm lặng nhất Luân Đôn.
Đánh giá căn phòng im lặng, rộng rãi, Pippa thừa nhận nó đúng là một chỗ ấn tượng nhưng những phần còn lại của tin đồn có vẻ hơi bị phóng đại. Chỗ này chẳng có gì đáng nói trừ việc nó...
Hơi tối.
Một dãy cửa sổ gần trần nhà trên một bức tường của căn phòng là nguồn sáng duy nhất để vài tia sáng lang thang len vào. Pippa đi theo một tia sáng dài với những hạt bụi chầm chậm bay vòng vòng để tới chỗ một cái bàn gỗ sồi nặng nề nằm cách đó vài bước chân, soi rọi tấm vải nỉ màu xanh lục dày dặn được sơn những con số, chữ cái, và những đường kẻ màu vàng lẫn trắng.
Cô tiến lại gần, một hệ thống những con số cùng chữ cái kỳ lạ được in trên cái bàn hình bầu dục dài hiện lên trong tầm mắt, và cô không thể kiềm chế thôi thúc lướt dọc các ngón tay trên mặt vải, dọc những con số, chẳng khác gì mật mã, cho tới khi chạm vào một hàng xúc xắc hoàn hảo màu trắng được chất cạnh mép bàn.
Nhấc hai con xúc xắc lên, cô xem xét những vết lõm hoàn hảo trên bề mặt, thử độ nặng của hai khối vuông bằng ngà nhỏ bé trong lòng bàn tay và băn khoăn về sức mạnh mà chúng sở hữu. Chúng có vẻ vô hại, chẳng đáng để ý, vậy mà, nhiều người sống hoặc chết tùy vào cái quăng mình của chúng. Cách đây đã lâu, anh rể cô từng thua toàn bộ của cải trong một vụ cá cược. Đúng là anh đã giành lại tất cả, nhưng Pippa vẫn băn khoăn về sức cám dỗ khiến người ta làm một việc ngu ngốc đến vậy.
Không nghi ngờ gì, những hình lập phương trắng nhỏ xíu này ẩn chứa sức mạnh.
Pippa lắc chúng trong tay, tưởng tượng ra một vụ cá cược của chính mình và xem thứ gì sẽ cám dỗ cô làm vậy. Nghiên cứu của cô. Hiểu biết về những bí mật của hôn nhân cũng như đời sống hôn nhân và việc làm mẹ. Những kỳ vọng rõ ràng cho cái tương lai quá mức mơ hồ đó.
Các câu trả lời mà cô chưa hề có.
Những thông tin sẽ làm dịu bớt cảm giác tức thở trong lồng ngực mỗi lần cô cân nhắc tới cuộc hôn nhân của mình.
Nếu có thể đánh cược cho điều đó, cô sẽ làm.
Cô xoay viên xúc xắc trong tay, băn khoăn về cuộc cá cược sẽ khai sáng cho bản thân trước khi xác lập số mệnh của mình, tuy nhiên lại bị thu hút bởi tiếng nện cửa không dứt chợt rền vang ở cửa câu lạc bộ. Cô đặt viên xúc xắc lên mép bàn rồi đi về phía phát ra âm thanh ấy trước khi kịp nhận ra mình chẳng liên quan gì tới cánh cửa nói trên và do đó không nên mở nó ra.
Rầm.
Rầm, rầm.
Cô lén nhìn quanh phòng. Chắc chắn phải có người nghe thấy tiếng nện cửa đó chứ. Một cô hầu, một đầu bếp, người đàn ông đeo kính đã giúp cô đi vào đâu rồi?
Rầm, rầm, rầm.
Có vẻ như không có ai ở trong tầm nghe.
Có lẽ cô nên gọi Cross?
Ý nghĩ đó khiến cô sững lại. Hay phải nói, chính hình ảnh mái tóc đỏ hoe bù xù xòa ra lung tung của Cross trước khi anh cào tay để đưa nó về đúng vị trí lẫn nhịp tim tăng tốc bất thường khi nghĩ tới điều đó làm cô sững lại. Cô nhăn mũi. Cô không quan tâm tới cái nhịp tim tăng tốc đó. Nó chẳng dễ chịu chút nào.
Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm.
Có vẻ như người ở cửa đang mất dần kiên nhẫn. Và cố gắng gấp đôi.
Rõ ràng, vấn đề của anh ta hoặc cô ta rất cấp thiết.
Pippa hướng ra cánh cửa bằng gỗ gụ chắc chắn chỉ hơi hé mở, che kín một hành lang nhỏ, tối tăm, im ắng và đáng ngại, khuất sau một cặp rèm bằng nhung nặng nề treo cao hơn sáu mét - một con sông Styx[2] giữa câu lạc bộ và thế giới bên ngoài.
Cô đi qua hành lang tối om tới cánh cửa thép bên ngoài, thậm chí còn lớn hơn cả bạn cùng phe bên trong, đang đóng lại trước ánh sáng ban ngày. Trong luồng sáng lờ mờ, cô rê tay dọc gờ cửa, không thích khả năng bị một người mà mình thậm chí còn chẳng biết anh ta ở đó thò tay ra và chạm vào cô trong bóng tối. Cô mở hai chốt, xoay tay nắm khổng lồ rồi kéo cửa ra, tự động nhắm mắt lại trước ánh sáng chiều tháng Ba xám xịt mà dường như đã trở thành ngày mùa hè rực rỡ nhất sau khoảng thời gian cô ở trong Thiên Thần.
“Ái chà, phải nói với cô em là tôi không hề mong đợi sẽ được một người xinh xắn thế này ra đón đâu đấy.”
Pippa mở mắt ra trước những từ ngữ phóng đãng đó, giơ một tay lên để giúp mắt thích nghi với ánh sáng.
Có vài điều cô có thể nói một cách chắc chắn về người đàn ông đứng trước mặt mình; với chiếc mũ đen kiểu cổ điển thắt lụa màu đỏ thắm được đội lệch, một tay cầm gậy bọc đầu bạc, vai rộng, ăn mặc hợp thời, cô vẫn biết rõ ông ta không phải là quý tộc.
Thật ra thì chưa từng có người đàn ông nào, dù có phải quý tộc hay không, mỉm cười với cô giống ông ta, như thể người đàn ông này là cáo còn cô là gà mái. Như thể cô là một ngôi nhà đầy gà mái. Như thể, nếu cô không cẩn thận, ông ta sẽ ăn thịt cô và thong dong tản bộ xuống khu vực St.James với một cọng lông mắc trong hàm răng tươi cười toe toét.
Ông ta toát ra vẻ trụy lạc thấy rõ.
Bất kỳ người phụ nữ thông minh nào cũng sẽ chạy trốn ông ta, và Pippa mà không thông minh thì còn ai nữa. Cô lùi ra sau, trở lại bóng tối của Thiên Thần.
Ông ta đi theo.
“Cô em tốt hơn mấy gã gác cửa thường ngày đấy. Chúng chẳng bao giờ để tôi vào.”
Pippa nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu. “Tôi không phải một gã gác cửa.”
Đôi mắt xanh dương băng giá của ông ta sáng lên trước từ đó. “Em yêu à, em không phải là một gã. Digger già nua có thể thấy điều đó.”
Cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại, và giật mình trước tiếng động đó, Pippa lại một lần nữa lùi về hướng sòng bạc. Khi lưng chạm vào cánh cửa bên trong, cô liền lách qua rồi gạt hai tấm rèm sang bên.
Ông ta đi theo.
“Vậy có lẽ em chính là bản thể của Thiên Thần Sa Ngã phải không?”
Pippa lắc đầu.
Có vẻ như đó là câu trả lời mà ông ta đang tìm kiếm, răng ông ta lóe lên trong ánh sáng lờ mờ của sòng bạc. Ông ta hạ giọng xuống cho tới khi nó chỉ như một tiếng thầm thì, “Em có muốn trở thành như thế không?”.
Câu hỏi lơ lửng trong khoảng không gian đang nhanh chóng thu hẹp dần giữa họ làm cô phân tâm. Có thể Pippa không biết người đàn ông này, nhưng theo bản năng, cô hiểu rằng đằng sau nụ cười tàn tạ kia, ông ta là một gã vô lại, có thể cũng là một tên côn đồ và biết về đủ mọi hình dạng của trụy lạc - những kiến thức mà cô đang tìm kiếm khi bước chân vào đây chưa đầy một tiếng trước, chuẩn bị để đòi hỏi nó từ một người đàn ông khác - người đã thể hiện mình tuyệt đối không có hứng thú với việc truyền đạt.
Vậy nên khi được người đàn ông xấu xa và vô tư lự này hỏi, cô làm một việc mà mình vẫn làm - trả lời ông ta một cách thành thật. “Hiển nhiên là tôi cũng có vài câu hỏi.”
Cô làm ông ta ngạc nhiên. Đôi mắt xanh dương kỳ lạ thoáng mở to trước khi nheo lại cùng một nụ cười toe toét thích thú. Ông ta cười to, rạng rỡ và táo bạo. “Tuyệt vời!”, ông ta rống lên rồi túm lấy cô, vòng một cánh tay mạnh mẽ quanh eo cô và kéo về phía mình, như thể cô chỉ là một con búp bê rách còn ông ta là một đứa bé đang hết sức phấn khích. “Tôi sẽ trả lời hàng triệu câu, cún con ạ.”
Pippa không thích cái cảm giác bị người đàn ông quá táo bạo này sở hữu, vậy là cô vươn tay đẩy ngực ông ta, tim vẫn đập thình thịch kể cả khi nhận ra rằng có lẽ mình đã nói một điều vô cùng sai lầm với một người hoàn toàn không thích hợp. Ông ta nghĩ cô muốn...
“Thưa ngài”, cô vội vã cản ông ta lại. “Tôi không có ý...”
“Dù không phải một quý ngài nhưng tôi chắc chắn mình muốn trở thành ngài của em, bé con ạ”, ông ta cười, vùi mặt vào cổ cô. Pippa vùng vẫy chống lại cử chỉ vuốt ve đó, cố không hít vào. Ở ông ta có sự kết hợp chẳng mấy dễ chịu của mùi mồ hôi và mùi gì đó ngọt ngọt.
Cô vừa quay đầu vừa đẩy ngực ông ta ra một lần nữa, ước gì mình đã suy nghĩ rõ ràng hơn một chút trước khi vội vàng trò chuyện với ông ta. Ông ta cười và kéo cô lại gần, hứa hẹn đem đến cho cô nhiều hơn những gì cô thỏa thuận bằng vòng tay siết chặt cùng đôi môi mềm ấn vào đường cong ở vai cô. “Nào em yêu, chú Digger sẽ chăm sóc em.”
“Tôi không dám chắc những cử chỉ vuốt ve mà ông đang làm là giống bậc cha chú”, Pippa chỉ ra, cố nghiêm nghị hết mức có thể khi cố gắng thoát khỏi vòng ôm của ông ta. Cô nhìn xung quanh một cách điên cuồng, chắc chắn phải có người nào đó trong tòa nhà khổng lồ này sẵn lòng giúp cô chứ. Cái người nào đó đâu rồi?
Digger lại cười. “Em đúng là một cô nàng thú vị nhỉ!”
Pippa đưa đầu ra xa hết mức có thể, không muốn chạm vào ông ta thêm lần nữa. “Không hề. Trên thực tế, tôi đối nghịch hoàn toàn với cái gọi là thú vị.”
“Vớ vẩn. Em đang ở đây còn gì? Nếu đó không phải là thú vị thì tôi không biết điều gì mới thú vị nữa.”
Ông ta nói đúng. Nhưng đến Pippa cũng biết thuận theo điều đó sẽ đưa họ xuống một con đường không hề dễ chịu. Thay vào đó, cô cứng người và vận dụng đến từng milligram nền giáo dục dành cho các quý cô của mình.
“Thưa ông!”, cô nói kiên quyết, quằn quại trong vòng tay ông ta như một con lươn, cố đẩy tay ông ta ra. “Ông hãy thả tôi ra!”
“Thôi nào, cô bé dễ thương... chúng ta đi chơi nhé. Bất kể em kiếm được bao nhiêu ở đây... tôi cũng sẽ tăng gấp đôi số đó ở sòng bạc của mình.”
Gấp đôi cái gì cơ?
Giờ không phải là lúc cân nhắc câu trả lời. “Dù lời đề nghị đó vô cùng hấp dẫn...”
“Tôi sẽ cho em thấy thế nào là hấp dẫn.”
Ôi trời. Chuyện này hoàn toàn không đi theo kế hoạch. Cô sẽ phải hét lên cầu cứu thôi. Đó là một hành động theo cảm xúc. Chẳng khoa học tí nào.
Nhưng những thời điểm tuyệt vọng đòi hỏi... ôi chao! Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng hét to hết mức có thể thì một giọng nói bắn xuyên qua căn phòng im lặng như một viên đạn.
“Bỏ tay ra khỏi người cô ấy ngay!”
Cả Pippa lẫn Digger đều đông cứng lại trước âm thanh trầm trầm, nhẹ nhàng ấy. Nó vang lên rất rõ và đầy khắc nghiệt. Cô quay đầu, ngoái qua vai nhìn Cross cao ráo và mảnh khảnh với mái tóc đỏ hoe bù xù đã được sửa sang hoàn hảo, như thể nó chưa bao giờ ở trong tình trạng bù xù vậy. Anh cũng đã mặc sơ mi và áo khoác mà cô cho là để tỏ ra lịch thiệp, nhưng lúc này thì chuyện ấy chẳng liên quan, vì lịch thiệp là từ cuối cùng cô sẽ dùng để miêu tả anh.
Thực vậy, cô chưa từng thấy ai giận dữ hơn trong suốt cuộc đời mình.
Trông anh như thể sắp giết một thứ gì đó.
Hay ai đó.
Có khả năng là cô.
Ý nghĩ ấy làm cô lấy lại lý trí và bắt đầu vùng vẫy, di chuyển được vài ba phân trước khi sức mạnh áp đảo của Digger chiến thắng, cô bị kéo về phía người ông ta như một miếng thịt. “Không!”
Đôi mắt xám của Cross đặt xuống chỗ Digger đang để bàn tay xòe rộng và đầy sở hữu trên bụng cô. “Đó không phải là lời thỉnh cầu. Thả cô ấy ra!”
“Cô ta tự đến với tôi, Cross”, Digger nói, giọng đầy vẻ cười cợt. “Dẫn tôi vào cám dỗ. Tôi tin là mình sẽ giữ cô ấy lại.”
“Điều đó hoàn toàn sai sự thật.” Theo bản năng, Pippa biện hộ cho mình, vùng vẫy chống lại vòng ôm của con cáo, thầm ước Cross nhìn vào mắt mình. “Ông đã gõ cửa!”
“Và em đã ra mở cửa, cún con.”
Cô cau mày và nhìn Cross.
Anh không nhìn vào mắt cô. “Trông cô ấy đâu có vẻ muốn được giữ lại.”
“Chắc chắn là tôi không muốn”, Pippa đồng tình.
“Thả quý cô đó ra!”
“Lúc nào cũng tốt bụng, gọi mấy ả gái của Thiên Thần là quý cô cơ đấy.”
Pippa cứng người. “Xin lỗi ông. Tôi là một quý cô.”
Digger cười. “Với thái độ này thì một ngày nào đó em sẽ đánh lừa được người ta đấy!”
Cảm giác cáu tiết bùng lên. Cô đã phát ngấy gã đàn ông này rồi. Nghển cổ lên để nhìn vào đôi mắt xanh của ông ta, cô nói, “Tôi thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn khi trò chuyện với ông, ông...”. Cô dừng lại, chờ ông ta tỏ ra lịch thiệp mà giới thiệu họ của mình. Khi ông ta không làm thế, cô nói tiếp, “Ông Digger. Tôi đảm bảo với ông rằng mình hoàn toàn là một quý cô. Tôi sẽ sớm trở thành một nữ bá tước”.
Một bên lông mày đen của ông ta nhướng lên. “Có đúng vậy không?”
Cô gật đầu. “Đúng vậy. Và tôi không nghĩ ông muốn chịu sự kỳ thị của một bá tước đâu nhỉ?”
Digger mỉm cười, lại làm cô nhớ tới một con cáo. “Đó sẽ không phải là lần đầu tiên, bé con ạ. Bá tước nào vậy?”
“Đừng trả lời”, Cross quát. “Ngay lập tức, Digger.”
Gã đàn ông đang ôm Pippa chậm chạm thả bàn tay trên bụng cô ra. Ngay khoảnh khắc có thể tự do, cô lao vội tới đứng cạnh Cross, người lúc này thậm chí còn chẳng chú ý tới cô nhiều như lúc trước, nếu điều đó vẫn khả thi. Anh tiến tới chỗ Digger, giọng điệu dửng dưng, đối lập với cảm giác đe dọa phát ra từ mỗi chuyển động của mình. “Bây giờ, khi đã giải quyết xong chuyện vừa rồi, có lẽ ông có thể giải thích xem mình đang làm cái quái gì trong sòng bạc của tôi?”
Digger vẫn tập trung vào cô, trầm ngâm hơn, kể cả khi đáp lại. “Thôi nào Cross! Cậu đã quên mất bản thân mình rồi sao? Tôi chỉ đơn giản ghé qua để trao cho cậu một thông tin mà tôi nghĩ cậu có thể sẽ coi trọng, phải nói là tôi đang tỏ ra hết sức hòa thuận với hàng xóm của mình.”
“Chúng ta không phải hàng xóm.”
“Có sao đâu. Tôi có thông tin mà cậu sẽ muốn đấy.”
“Ông chẳng có thông tin nào mà tôi có thể sẽ muốn hết.”
“Không à? Kể cả thông tin về em gái cậu sao?”
Cross thẳng người, vẻ căng thẳng làm cổ anh hằn vết gân còn những cơ bắp săn chắc trên lưng nổi rõ. Anh đứng thẳng và cao hơn cả lúc trước.
Digger nói tiếp, “Tôi đoán là cậu không chỉ muốn nó... mà còn sẵn lòng trả tiền cho nó”.
Bầu không khí dày đặc hẳn lên. Cô luôn nghe người ta diễn đạt như vậy và vẫn nghĩ nó hết sức ngớ ngẩn. Chắc chắn là không khí dày lên với khói hoặc sương mù, cô thậm chí còn cho phép nó đậm đặc thêm với mùi nước hoa khó ngửi của Olivia, song luôn xem cái ý tưởng cảm xúc tác động tới độ đậm đặc của khí là tương đối lố bịch - một lối diễn đạt ngớ ngẩn, sáo rỗng nên bị khai trừ khỏi tiếng Anh.
Nhưng bầu không khí thật sự dày lên, thấy khó mà hít nổi một hơi thở sâu, cô liền rướn người tới trước đầy chờ đợi.
“Chúa biết là cô ta sẽ không tự tìm tới chỗ cậu, tên lừa đảo.”
Pippa há hốc miệng trước lời sỉ nhục ấy. Chắc chắn Cross sẽ không để yên. Nhưng có vẻ như anh chẳng nghe thấy câu khinh thường cá nhân đó. “Ông sẽ không chạm vào em gái tôi.”
“Việc các quý cô bị hút vào tôi chẳng phải vấn đề của tôi”, Digger nói. “Một quý ông không đẩy họ đi nếu họ muốn xin một hai phút.” Mắt ông ta lại liếc tới chỗ Pippa. “Không phải sao, quý cô Sớm-thành-nữ-bá-tước?”
“Tôi thấy khó mà tin nổi cả việc các quý cô bị hút về phía ông hay là nếu trường hợp đó có xảy ra, ông sẽ hành xử như một quý ông”, Pippa mỉa mai.
“Ái chà! Nghe cô ta nói kìa!” Digger cười, âm thanh vang vọng khắp phòng. “Cô ta là một con chồn con[3] đấy.”
Pippa nheo mắt. “Tôi tin là ông định dùng từ một cô gái tinh ranh[4].”
“Không, tôi đã tìm đúng từ. Cô là một con chồn. Răng nhọn hoắt và...” Ánh mắt dâm đãng của ông ta lướt khắp người cô. “Tôi cá là có bộ lông hết sức mềm mại. Nói cho tôi nghe xem, Cross, anh đã được sờ chưa?”
Pippa không hiểu ý nghĩa của lời nói đó, nhưng khi Cross lao bổ vào Digger và nhanh như chớp túm chặt ve áo của ông ta với sức mạnh kinh hoàng, cô không nghi ngờ gì là mình vừa bị sỉ nhục thậm tệ. “Ông hãy xin lỗi quý cô này ngay!”
Digger không mất nhiều sức lực để thoát ra, vuốt thẳng cái áo khoác màu hạt dẻ của mình. “À, vậy thì tôi đoán là chưa rồi”, ông ta nói một cách láu cá. “Nhưng cũng không phải đợi lâu nữa đâu. Tôi phải nói cô ta không phải tuýp thường thấy của cậu.” Ông ta cúi thấp người, mắt lóe lên tia sáng giễu cợt. “Xin lỗi nhé, quý cô Sớm.”
Răng cô nghiến chặt khi nghe thấy cái tên châm biếm đó.
Cross nói, giọng trầm tĩnh nhưng đầy hăm dọa, “Rời khỏi chỗ này ngay!”.
“Cậu không muốn nghe điều tôi tới đây để nói à?”
Anh thoáng do dự... chưa đầy nửa giây. Nhưng Pippa vẫn nhận thấy. “Không.”
Digger nhếch một bên miệng lên cười khẩy. “Cậu sẽ đổi ý. Tôi cho cậu hai ngày.” Ông ta dừng lại một nhịp, và Pippa có ấn tượng rõ rệt là có một con dao vô hình đang lơ lửng giữa hai người đàn ông này, mỗi người mạnh mẽ theo một cách riêng. Cô tự hỏi ai là người giữ vũ khí ấy trong tay.
Digger dứt điểm. “Cậu chẳng bao giờ có thể kháng cự lại những vấn đề liên quan tới gia đình.”
Cross hếch cằm một cách thách thức.
Digger ngả mũ chào Pippa, dùng hành động ấy để liếc nhìn cô đầy dâm đãng. “Còn với em, quý cô... đây sẽ không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Nếu ông biết điều gì là tốt cho mình thì đây sẽ lần cuối cùng đấy.” Giọng của Cross lạnh lùng và kiên định, không cho người ta kháng cự.
“Vớ vẩn! Quý cô này có nhiều điều muốn hỏi.” Đôi mắt xanh của Digger nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Tôi sẽ trả lời, thật đấy.”
Cross tiến một bước về phía họ, họng rung lên một âm thanh trầm trầm, u ám, khiến Digger chú ý. Ông ta hướng nụ cười quỷ quyệt của mình về phía anh. “Vậy thì cậu lại có thêm một lý do để tới gặp tôi rồi.”
Cơn thịnh nộ của Cross không thể nhầm lẫn đi đâu được làm người cô run lên một cảm giác hết sức khó chịu. “Cút ra!”
Digger không có vẻ bị ấn tượng, nhưng cũng chẳng nấn ná thêm. “Hai ngày, Cross.”
Ông ta nháy mắt với Pippa một cách xấc xược rồi bỏ đi.
Họ đứng im lặng một lúc lâu, nhìn tấm rèm nhung dày đung đưa khi ông ta đi ra rồi nghe tiếng đóng cửa nặng nề trước khi Pippa thở phào một hơi nhẹ nhõm mà cô không hề biết mình đang kìm lại.
Khi nghe thấy tiếng thở ấy, Cross quay sang nhìn cô, đôi mắt xám lóe sáng đầy giận dữ. “Có lẽ cô muốn giải thích làm sao mình vẫn còn ở đây?”
-----------------
[2] Trong thần thoại Hy Lạp, Styx là con sông tạo nên ranh giới giữa trần gian và âm phủ.
[3] Trong tiếng Anh là “Mink”.
[4] Trong tiếng Anh “Minx”.