Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68-69
hương 68
Tôi cũng không biết mình khóc như vậy bao lâu, khóc đến tức ngực, cảm giác càng lúc càng say, cuối cùng mệt mõi thiếp đi.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở ký túc xá của trường, Đường Tống ngồi trên ghế bên cạnh, cũng không biết nhìn tôi bao lâu. Tuy nói đã từng là vợ chồng, nhưng hơn nửa năm không gặp, nam nữ thụ thụ bất thân. Tôi vội vàng đứng dậy, lại phát hiện quần áo ngày hôm qua đã cởi ra, trên người chỉ có áo ngủ.
Hơn nữa, bên trong áo ngủ trống rỗng.
Không cần phải nói, Đường Tống đã giúp tôi thay.
Càng không cần phải nói, cái gì nên nhìn, không nên nhìn, hắn đều nhìn thấy cả rồi.
Tôi đang suy nghĩ, đây có tính là hành vi lưu manh hay không thì hắn lên tiếng, hỏi tôi có đói bụng không.
Trong bụng trống rỗng, quả thật có chút đói, tôi gật đầu một cái, nhìn hắn bưng một chén cháo nóng đưa tới giường cho tôi.
Uống cháo xong, thân thể bắt đầu ấm lên, tôi bình tĩnh lại, ngày hôm qua say rượu nổi điên thổ lộ tình cảm, thổ lộ xong rồi, tôi lại là Đại Khinh thường ngày.
“Anh đang theo dõi em?” Tôi biết rõ còn hỏi.
“Nếu như anh nói là đúng, em sẽ làm thế nào?” Đường Tống hỏi ngược lại.
“Em sẽ, yêu cầu anh trở về”. Tôi nói thật.
“Ừ”, Đường Tống gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì, cầm chén cháo tôi uống xong để trên bàn, đi ra khỏi phòng. Vài phút sau, trở lại ngồi xuống bên cạnh tôi, nói, “Anh không có theo dõi em, cho nên em không thể yêu cầu anh trở về”.
Đầu óc tôi có chút mơ hồ, người này hơn nửa năm không gặp, nay đã học được cách nói láo rồi.
Tôi còn đang mơ hồ, Đường Tống lại lên tiếng. “Buổi trưa em muốn ăn gì, anh đi nấu?”
“Không cần, nhân lúc trời còn chưa tối, anh trở về thành phố nhanh đi, đường núi không dễ đi, muốn em giúp anh thu dọn đồ đạc không? Không cần khách sáo với em, dù sao đi nữa, cũng từng là đồng chí cách mạng cùng chung hộ khẩu”. Tôi hạ lệnh đuổi khách.
“Đúng nha, đường núi quả thật không dễ đi, cho nên anh định ở lại nơi này một thời gian, chờ người ta sửa xong đường. Mặt khác, chúng ta vẫn còn là đồng chí cách mạng cùng chung hộ khẩu”. Đường Tống bắt đầu nổi lên vẻ đùa giỡn với tôi.
Tôi trầm mặc, bắt đầu hoài nghi có nên mời thầy cúng trong thôn tới xem Đường Tống một chút, đứa nhỏ này nhất định trúng tà.
“Em đứng lên đi rửa mặt trước đi, anh đi tìm đồ ăn”. Đường Tống bị trúng tà đứng lên đi ra bên ngoài.
Chờ hắn đi khỏi, tôi vội dậy rửa mặt, mặc quần áo, đi ra ngoài xem xét, phát hiện quần áo mặc ngày hôm qua đều được giặt sạch, phơi ở trong sân, bao gồm áo lót cùng quần lót.
Không cần phải nói, là Đường Tống làm.
Đón lấy ánh mặt trời, tôi nghĩ, Đường Tống thay đổi.
Khẩu vị trở nên nặng.
Không lâu sau, Đường Tống xách theo mấy túi thức ăn trở lại, ở đây không có chợ bán thức ăn, có lẽ mua ở nhà dân. Sau khi mua về, cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp vào phòng bếp bắt đầu xào thức ăn nấu cơm. Tôi đứng ở ngoài cửa, ngược lại cảm thấy có chút khó xử, giống như chính mình là khách. Không có việc gì làm, dứt khoát liền lấy bài tập của học sinh ra sửa.
Sửa được một hồi, thức ăn nấu xong. Tôi đi ra ngoài vừa nhìn thấy, nước miếng có chút không tự chủ.
Cá nấu thịt băm, da cá gián ròn, rau xào, canh thịt ớt. Đều là món tôi thích ăn.
Với lại tức giận với ai nhưng cũng không thể tức giận với dạ dày của mình. Tôi ngồi xuống, cũng không khách khí, cầm đũa lên ăn. Vì không nhìn thẳng Đường Tống, tôi là cúi đầu ăn, chỉ có thể ăn ăn, cảm giác da đầu ngứa một chút, ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Đường Tống đang dịu dàng nhìn tôi.
“Em cũng không phải là mẹ nuôi của anh, anh nhìn em ăn cơm như thế làm gì?” Tôi hỏi.
Đường Tống cười cười, không nói lời nào.
Sự công kích nhỏ bé của tôi giống như đánh vào bông, không chiếm được ưu thế gì, đặc biệt không có gì vui, chỉ có thể tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong rồi, vẫn như cũ Đường Tống đi rửa chén, tôi bắt đầu hết sức tập trung vào việc viết giáo án, quyết định không để ý tới hắn nữa. Nhưng Đường Tống cũng là một người an phận, hắn lấy ra một cuốn sách, ngồi xuống bên cạnh tôi, không nói một lời.
Nói thật, trong lòng tôi rất là phiền não, muốn nói hắn đừng quấy rầy, nhưng người ta yên tĩnh đến nỗi thiếu chút nữa hô hấp cũng ngừng, nói người ta quấy rầy cũng không đúng, nhưng người này luôn nhìn tôi chằm chằm, làm tôi rợn cả tóc gáy, thật sự không phải là một việc tốt.
Cuối cùng, tôi không thể ngồi yên, đứng lên lấy áo khoát chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo một chút.
Đi loanh quanh trên đường nhỏ, chung quanh tất cả đều là ruộng lúa, cảnh sắc thật không tồi, nếu Đường Tống không lẽo đẽo đi theo phía sau, tôi sẽ càng vui vẻ hơn.
Tuy nói hoàn cảnh gian khổ làm cho con người trở nên mộc mạc hơn, nhưng miệng tôi lại tham ăn, mỗi ngày vẫn hay tới quầy bán đồ ăn vặt duy nhất trong thôn mua chút đồ ăn. Bên cạnh quầy bán đồ lặt vặt không có chỗ trống, bên trong bày hai bàn mạt chược, xế chiều mỗi ngày đều có người đến phát triển “Tinh hoa dân tộc”, mặc kệ mưa gió.
Vậy mà hôm nay, mọi người nhìn Đường Tống phía sau lưng tôi, ai cũng há to mồm. Thật lâu, Ông chủ nhỏ A Thặng bán đồ ăn vặt chỉ tay vào Đường Tống nói. “Anh Đường, bị bại lộ mục tiêu rồi hả?”
Người dân trong thôn cũng rốt rít phụ họa.
Tôi nghe ý này liền suy nghĩ, mọi người ai cũng biết sự hiện hữu của hắn, cũng giúp hắn lừa gạt tôi đây. Nhìn nhìn tôi như là nguyên nhân của sự việc, người này thật là xui xẻo đi.
Mua đồ ăn vặt xong, đang muốn về nhà, mấy bà cô bà thím trong thôn nhiệt tình kéo tôi lại, tận tình khuyên bảo van nài hơn nửa ngày, ý tứ trọng tâm chính là – “cháu gái a, cháu cũng đừng tức giận với Đường Tống nữa, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Đường Tống người ta cũng đuổi theo cháu tới nơi này rồi, sợ cháu không tha thứ, còn tránh một thời gian dài như vậy, đâu có dễ dàng? Nghe các cô khuyên, cháu hãy cùng cậu ấy làm hòa đi. Bằng không chính là không cho các cô mặt mũi.”
Ơ, đứa nhỏ Đường Tống này, hơn nửa năm không thấy, chiêu giả bộ đáng thương cũng đã dùng rồi, có thể mua chuộc lòng người, còn đem chuyện tha thứ hay không tha thứ cho hắn liên quan đến mặt mũi của mấy bà cô bà thím trong thôn.
Chiêu này cũng thật là thâm hiểm.
Tôi cười ha hả, thật vất vả mới trốn được các bà cô bà thím trong thôn, thật vất vả mới trở về phòng. Đường Tống sau đó cũng về tới, tôi quay đầu, ánh mắt oán độc, bắt đầu trừng hắn.
Hình như hắn không chút cử động, không nhìn thẳng ánh mắt của tôi, đi vào phòng tôi, lách ca lách cách một hồi, không bao lâu, tôi thấy hắn thay mới ga giường, áo gối, chăn, mang đi giặt.
Tôi ở đây không có máy giặt, chỉ có cách nguyên thủy nhất giặt tay, mà Đường Tống đang vì tôi bắt đầu dùng tay giặt ga giường.
Tôi cau mày, trực tiếp gọi hắn,” Đường Tống, anh đường đường là một cậu ấm đến đây giúp em giặt ga giường làm gì, ăn no rỗi việc hay sao?”
Lời nói của tôi không chút khách khí, chỉ muốn kích hắn rời đi.
Không ngờ Đường Tống lại nhu nhược tiếp nhận, nói, “Ừ, buổi trưa ăn rất no”.
Nghe hắn nói như vậy, tôi cũng không thể ầm ĩ, chỉ có thểm kìm nén tức giận trong lòng, không có nơi bộc phát.
Giặt xong quần áo, Đường Tống lại bắt đầu quét dọn phòng, căn phòng ở tạm của tôi được hắn quét dọn trong sạch sẽ hẳn lên, quả thật xứng đáng là một chiến sỹ thi đua.
Cơm tối như cũ là vẫn là hắn nấu, sau khi ăn xong, hắn dọn dẹp bát đũa gọn gàng như trước, chậm chạp, từ từ mất hơn một giờ.
“Không phải định ở lại nơi này chứ?” Chờ tôi kịp phản ứng thì trời đã tối rồi, tôi vội vàng đuổi người.
Nhưng Đường Tống làm thế nào cũng không đi, nói trời tối, đi một mình sợ.
Tôi nói “Em có thể tiễn anh đi”, hắn lắc đầu nói “Hai người đi cũng không an toàn”.
“Phòng này nhìn tổng thể cũng chỉ có một cái giường lớn, chẳng lẽ anh muốn ngủ chung với em à?” Tôi hỏi.
“Em cũng đã mời, vậy được thôi”, Đường Tống Chính Nhân Quân Tử gật đầu, Chính Nhân Quân Tử chạy đến trên giường tôi, Chính Nhân Quân Tử giở mùng, Chính Nhân Quân Tử nằm xuống, còn Chính Nhân Quân Tử mời mọc nói “Em cũng đến đây đi.”
Tay tôi lúc ấy liền ngứa ngáy, thật muốn chạy vào phòng bếp lấy con dao băm vằm hắn thành trăm mảnh.
Chương 69
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn hắn, hiếp mắt hỏi. “Anh bây giờ đang làm gì?”
Đường Tống trả lời rất nhẹ. “Giúp em làm ấm giường”.
Tôi tự nói với chính mình phải tỉnh táo, tránh kích động có thể làm mất một mạng người.
Đường Tống vén chăn lên, đặc biệt thuần khiết nói. “Đừng khách sáo, lên đây đi”.
Tôi cũng không muốn khách sáo với hắn, trực tiếp đi đến, níu lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn ném ra ngoài cửa. Nhưng hắn một giả ngốc, hai né được tập kích của tôi, ba lui về vách tường phía sau, khẽ cười nói, “Bà xã, em cũng không nên làm loạn”.
Tôi nổi giận, cũng không để ý hình tượng, trực tiếp nhảy lên giường, kéo lấy quần áo của hắn, cau mày nói, “Một em không phải vợ anh, hai không làm loạn, ba chính là hôm nay anh tuyệt đối không thể ngủ trên giường của em”.
“Vậy anh xuống đất ngủ, được chưa”. Hắn nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng đã xuống giường, lấy từ trong tủ ra cái chăn đơn mỏng trải trên mặt đất, cứ như vậy nằm ngủ.
Nhìn bộ dáng hắn tôi có thể đoán, trừ khi phòng này bị lửa đốt cháy, bằng không hắn sẽ không đi.
Tôi chịu thua, lúc này cũng tắt đèn đi ngủ.
Thời tiết lúc này không phải trời đông giá rét, nhưng mỗi khi đêm đến nhiệt độ trên núi sẽ giảm xuống rất thấp, phải đắp chăn bông, Đường Tống nằm trên sàn nhà lạnh như băng, nhất định là lạnh lẽo thấu xương. Nhưng, đây là hắn tự chuốc lấy, tôi nhắm mắt ngủ, không muốn lo cho hắn nữa.
Ngủ được đến nữa đêm, Đường Tống nằm trên đất bắt đầu không ngừng nhảy mũi.
Hắn nhảy mũi ra lục phủ ngũ tạng cũng không liên quan đến tôi, tôi tự nói với chính mình, tiếp tục giả vờ ngủ.
Nhảy mũi chừng mấy phút đồng hồ, chợt dừng lại, tôi thở ra một hơi, lặng lẽ mở mắt ra, lại thiếu chút nữa bị hù chết – Đường Tống cư nhiên ôm chăn đơn mỏng đứng ở trước giường tôi, nhìn tôi chằm chằm. Thử nghĩ xem nữa đêm tắt đèn, chợt mở mắt ra phát hiện một người đứng ở trước giường nhìn mình chằm chằm, người sống còn sợ huống chi là người chết!
“Anh làm cái gì vậy?”. Tôi ngồi dậy, căm tức nhìn hắn.
“Anh lạnh”. Giọng Đường Tống nghe có chút vô tội.
“Lạnh thì về nhà anh đi!” Tôi tiếp tục căm tức nhìn hắn.
“Không, anh muốn coi chừng em”. Đường Tống kiên trì.
“Anh coi chừng em làm gì?” Tôi bắt đầu tức giận.
Đường Tống thanh âm chợt dịu dàng, trong giọng nói mang theo một chút chua xót. “Anh chỉ sợ, thừa dịp anh ngủ, em lại đi mất, anh sợ anh không thể tìm được em”.
Nếu như tôi nói trên thế giới này ai có thể khiến tôi khóc, người đó nhất định là Đường Tống.
Trong ngực dâng lên một tâm tình khó tả, kềm chế hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại. Tôi hất mặt, nhẹ giọng nói, “Đường Tống, lúc cần đi em sẽ đi”.
Đường Tống muốn nói cái gì, nhưng lại bị một nhảy mũi cắt đứt, tôi phát hiện toàn thân hắn bị đông cứng đến nổi run rẩy. Đường Tống mặc dù bề ngoài nho nhã, nhưng cũng rất cố chấp. Tôi biết rõ hắn tối nay tuyệt đối sẽ không rời đi, không cách nào, chỉ có thể nhượng bộ.
Tôi chạy vào bếp lấy ra một con dao, trực tiếp để vào giữa giường, nhìn Đường Tống nói, “Lên đây đi, nhưng chỉ là cho anh mượn chổ để ngủ, nếu anh có động tác nào vượt rào, chớ trách em lòng dạ độc ác”.
Nói còn chưa dứt lời, Đường Tống liền nhảy lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tôi nhắm mắt lại, muốn lập tức ngủ nhưng vẫn không thể, tôi nghĩ Đường Tống nằm bên cạnh chắc cũng giống tôi.
Thức đêm mới biết đêm dài, giống như là một thế kỷ trôi qua vậy, tôi mở miệng kêu người bên cạnh.
“Đường Tống”.
Trong bóng tối, hắn lập tức trả lời tôi. “Ừ, anh nghe”. Hắn nói.
“Trên đường đi em nhiều lần bị mất ví tiền, đều là do anh giúp em tìm trở về sao?”
Đường Tống không trả lời.
Không thể phủ nhận, tôi nhìn thấy vết thương trên cánh của hắn, bà chủ khách sạn có nói qua, người giúp tôi lấy lại ví tiền bị ăn trộm đâm một nhát trên cánh tay.
Đường Tống vẫn im lặng.
“Còn có lúc ở trạm xe lửa gặp phải cướp, thiếu chút nữa gặp chuyện không may cũng là anh giúp em thoát khỏi nguy hiểm”. Tôi nói câu này thì đã không dùng câu nghi vấn.
Đường Tống như cũ không nói gì.
“Khoảng thời gian này, anh đều ở phía sau, âm thầm chăm sóc em, thật rất cảm ơn”.
Đường Tống nhẹ giọng nói, “Bảo vệ em, là việc anh phải làm”.
“Anh cảm thấy mắc nợ em sao?” Tôi nói. “Thật không cần thiết, Đường Tống, ngay cả Dương Dương, em cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn mắc nợ Tần Lệ, huống chi là anh. Trong tình cảm không ai mắc nợ ai, anh cần gì phải hành hạ mình?
Dưới mền, Đường Tống chợt nắm lấy tay của tôi. “Anh theo em, đúng là vì đền bù, nhưng không phải đền bù vì cho rằng anh mắc nợ em”.
“Vậy là vì cái gì”. Tôi hỏi.
“Vì, đền bù những thua thiệt anh đã gây ra cho em”. Đường Tống chậm rãi nói. “Đền bù bởi vì anh sơ sót cùng lơ là, khiến hạnh phúc vốn có rời đi”.
“Có lẽ những hạnh phúc kia vốn cũng không phải là thứ anh cần, nó đi rồi, trong lòng anh cảm thấy trống trải, lúc này mới cảm giác được giá trị của nó. Nhưng trên thực tế, hạnh phúc của anh có lẽ ở chỗ khác”. Tôi có nhiều ngụ ý.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như anh vẫn còn chưa phân biệt rõ những chuyện này, vậy thì anh không xứng đáng có được tình yêu của em ”. Đường Tống cũng có nhiều ngụ ý.
“Bà xã, chúng ta có thể thẳng thắn trực tiếp nói về chuyện này một lần không?” Thấy tôi thật lâu vẫn không nói lời nào, Đường Tống hỏi thăm.
“Không cần nói nhiều, cái gì cần hiểu, em đã hiểu rồi”. Tôi cự tuyệt.
“Nếu như anh nói, bắt đầu từ thời khắc anh kịp cứu em, anh đã quyết định xem em là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, mãi mãi không thay đổi, em có tin không?” Đường Tống hỏi.
Hô hấp của tôi nhất thời khó khăn, tâm tình khó tả này một lần nữa xông lên đầu. Tôi đã từng ước ao cái danh hiệu "Người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Đường Tống", tôi bỏ phí tuổi thanh xuân, bỏ qua tất cả những cơ hội hạnh phúc khác, bỏ qua tự ái của người phụ nữ, chỉ là muốn lấy được cái danh hiệu này. Thế mà, vào lúc tôi từ bỏ cái danh hiệu này, nó lại từ trên trời mà giáng xuống, đặt ở trước mặt tôi, sau đó hỏi tôi có tin không, nó vẫn luôn nhìn tôi, chỉ là tôi không phát giác ra.
Tâm tình của tôi thật là khó nói lên lời.
“Em tin hay không tin, thì có ý nghĩa gì đâu? Đường Tống, rất nhiều chuyện đã thay đổi”. Tôi nhìn vào không trung hư vô, nhẹ giọng nói.
“Con người cùng sự vật luôn luôn thay đổ, chuyện gì cũng có thể xảy ra”. Đường Tống nói.
“Đường Tống, em rời khỏi, là muốn tìm lại chính mình. Trước khi chưa tìm ra, em sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định gì”. Tôi nói.
“Anh cũng không ép em đưa ra cái quyết định gì, anh chỉ hy vọng em cho phép anh ở lại bên cạnh em”. Đường Tống nói.
“Anh đừng quấy rầy em, đừng làm em mất tự do, em sẽ không thấy rõ những thứ khác”.
“Nếu như đối với em anh là một sự quấy rầy, vậy em đi đến chỗ nào cũng sẽ không có được sự yên tĩnh”.
Nghe vậy, tôi dừng lại, thật lâu mới cố hết sức nói, “Đường Tống, em yêu anh, cũng không phải lỗi của em, đừng lợi dụng điểm này khi dể em”.
Đường Tống nắm tay tôi thật chặt, tôi thậm chí nghe đầu khớp xương nhẹ vang lên. “Tần Khinh, em nên biết, anh không có. Anh chỉ không muốn chúng ta lãng phí thời gian”.
“Ý anh là gì?”. Tôi lật người, nhìn hắn. “Anh muốn nói, lúc anh không yêu em thì em yêu anh, lúc anh yêu em thì em không yêu anh, như vậy chính là lãng phí thời gian, đúng không?”
“Lãng phí, chính là chúng ta cũng yêu đối phương, nhưng lại không nói ra, hối hận cả đời”. Đường Tống nói.
“Cũng có thể điều đó sẽ tạo nên hạnh phúc cho bốn người?” Tôi nói.
“Tần Khinh, hy vọng em tha thứ cho anh, đừng đẩy anh rời xa em”. Đường Tống cả người căng thẳng, giống như là đang đợi Thẩm Phán phán tội.
Tôi dứt khoát rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Tôi thật sự mệt mỏi, quá khứ, tương lai, từ bỏ, đạt được, cũng làm cho tôi mệt mỏi, tôi không thể hứa với hắn bất cứ điều gì.
Tôi chỉ có thể, ngủ say.
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không