We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65-67
hương 65
“Em gần đây rất nhàm chán đúng không?” Tôi quay đầu, vừa đúng nhìn thấy ánh trăng trong đôi mắt kia, vừa thuần khiết vừa tà ác, mâu thuẫn nhưng rất hòa hợp
Người tới, chính là Hòa Nhất.
“Làm sao có thể đem chính bản thân mình làm người giúp vui lúc nhàm chán vậy?” Hòa Nhất hỏi.
“Đây là định nghĩa của anh, em không nghĩ vậy”. Tôi phản bác.
“Trời lạnh như thế này, còn đứng nói chuyện phiếm, đợi lát nữa chết rét, những người không hiểu sẽ cho rằng hai chúng ta tự tử vì tình, lúc đó đến cả mặt mũi cũng không còn”. Hòa Nhất đề nghị chúng tôi trở về quán trọ nói chuyện, tôi đồng ý.
“Ơ, thì ra hai vị biết nhau à?” Ông chủ khoát áo bành tô giúp mở cửa nhìn thấy tôi cùng Hòa Nhất trở về, vẻ mặt rất vui, giống như nhìn thấy một màn gian tình trong phim truyền hình của TVB vậy.
Thế mới biết, thì ra là Hòa Nhất theo dõi tôi, cũng thuê một phòng trong quán trọ này, ở ngay phòng trên lầu.
Sau khi vào phòng tôi liền đạp hắn một cước, hung hăng mắng, “Tối hôm qua tự hỏi không biết người nào ở trên lầu đi tới đi lui sột sột soạt soạt làm cho em hơn nửa đêm cũng chưa ngủ được, thật là ác độc biết không?”
Hòa Nhất né tránh, nằm soài trên giường, không chịu đứng lên.
“Theo dõi em bao lâu rồi”, tôi đưa hắn ly nước trà, hơi nóng truyền đến bàn tay thật ấm áp.
“À, Đại Khinh này em rốt cuộc cũng tìm được chân lý của cuộc đời rồi hả?” Hòa Nhất đổi chủ đề.
“Ai mượn anh lo”. Tôi không để ý tới hắn, ôm ly trà nóng vùi ở trên ghế.
“Không có gì muốn hỏi anh sao?” Hòa Nhất thừa nước đục thả câu.
“Có, Lão Nhân Gia trước đây bị viêm nội tuyến đã khỏi chưa?” Tôi biết rõ hắn muốn ám chỉ cái gì, nên không cho hắn cơ hội.
“Em thật sự không muốn biết, Phạm Vận cùng Đường Tống như thế nào?” Hòa Nhất dùng ánh mắt đào hoa ngắm tôi.
Tôi không nói lời nào, nhưng thầm nghĩ, sao nước trà không làm nghẹn chết hắn đi.
“Phạm Vận vốn là muốn cùng Dương Dương đính hôn, nhưng sau khi xảy ra sự kiện kia, Dương Dương di cư sang Canada, cô ấy cũng trở về Anh quốc”. Hòa Nhất kể cho tôi nghe chuyện của hai người kia.
Nghe xong, tôi vẫn giữ im lặng.
“Em có phải cảm thấy hai người bọn họ kết quả còn chưa đủ thảm?” Hòa Nhất suy đoán.
“Bọn họ có thảm hơn nữa, Tần Lệ cũng không sống lại, cho nên không có gì phân biệt?” Nước trà ấm áp chậm chạp chảy xuống bụng.
“Còn chuyện của Đường Tống? Tình hình của hắn như thế nào em cũng không muốn biết”. Hòa Nhất hỏi.
“Nếu như em nói không muốn biết, vậy anh có nói không?” Tôi hỏi ngược lại.
“Không nói”. Hắn chắc chắn.
“OK, em cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, người nào nói người đó không có tiểu kê kê* ”. Tôi nảy sinh ác độc. (Tiểu kê kê là cái ấy….. của đàn ông đấy >.“Em nhớ kỹ, là em không muốn nghe, không liên quan gì tới anh”. Hòa Nhất mỉm cười mang theo chút bí ẩn, đoán chừng là Hòa Nhất nói châm chọc, đầu óc tôi có chút tê tê.
“Khi nào anh đi?” Tôi hỏi.
“Em muốn anh đi?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy”. Tôi nói thật.
Hòa Nhất trầm xuống lặng yên một hồi lâu, rốt cuộc nói, “Đại Khinh, em thật là độc ác”.
Nghe xong lời nói này, lòng tốt của tôi thật sự không được báo đáp, tôi muốn mình thật độc ác, tôi ngay cả một danh phận mập mờ cũng không cho hắn, nếu sự độc ác của tôi có thể chặt đứt được tơ tình của hắn, xua tan những khổ đau, để hắn có thể đón nhận một tình yêu mới. Tôi thấy mình làm người ác cũng xứng đáng.
Chỉ là anh hùng luôn luôn cô độc, tôi nhận, hắn nói tôi độc ác thì tôi sẽ độc ác cho hắn thấy.
“Anh đừng đi theo em nữa”, Tôi biết Hòa Nhất sẽ quan tâm đến cảm nhận của mình, “Anh đừng tạo phiền phức cho em nữa được không?” Tôi cố ý cau mày.
“Hai ngày sau anh sẽ đi”. Hòa Nhất cuối cùng cũng mở miệng. “Ôi, Đại Khinh, hơn nửa năm không gặp, em cũng không nghĩ tới anh?”
“Không nghĩ”. Tôi lạnh như băng trả lời hắn.
“Thật không có lương tâm”. Hòa nhất thở một hơi dài.
“Vậy được rồi, anh về phòng của anh đi, em mệt muốn nghỉ ngơi một chút”. Tôi hạ lệnh đuổi khách.
“Lười phải đi, tối nay anh muốn ngủ ở đây”. Hòa nhất kéo chăn quấn ngang người, nhắm mắt giả bộ ngủ.
“Được, anh ngủ ở đây, em đi ngủ phòng của anh”. Tôi thấy chiêu đỡ chiêu, đứng dậy ra cửa.
Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng bước chân, cả người tôi bị một lực mạnh mẽ kéo đến trên giường, đèn trong phòng cũng tắt ngay sau đó.
Tuy nói tôi đã ly hôn, nhưng cũng không thể làm loạn 419, lúc này tôi liền phản kháng, nhưng hắn lại mở chân ra đè tôi xuống, làm tôi không thể động đậy. Tôi nóng nảy, trực tiếp kêu, “Hòa Nhất, anh còn lộn xộn nữa thì tôi không khách khí!” (có ai hok biết 419 hem, nếu hok biết thì để lại mnet *.“Đừng nóng vội, chờ một chút”. Hòa Nhất mặc dù áp chế tôi, nhưng lại không làm bất cứ động tác gì.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt của hắn không hề nhìn tôi, mà ngó ra ngoài cửa sổ, giống như là đang đợi ai đó.
“Lại đang chơi trò gì?” Tôi hỏi.
“Không nói cho em biết”. Khóe miệng Hòa Nhất nâng lên.
Tôi đang buồn bực, không bao lâu cửa phòng bị gõ, một âm thanh nghiêm túc nói, “Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát!”
Phải nói, cái tên Hòa Nhất này cũng thật là xui xẻo, mỗi lần gặp hắn cũng sẽ gặp chuyện không may.
Tôi đẩy Hòa Nhất ra, mở đèn mở cửa, đi tới hai cảnh sát, đưa ra giấy chứng nhận sau đó hai đồng chí cảnh sát nói, “Có người tố cáo nói nhìn thấy tội phạm, mời hai người lấy thẻ căn cước ra kiểm tra”.
Thẻ căn cước giống như một tờ giấy thông hành, đi ra ngoài, làm sao mà có thể không mang, tôi lập tức lấy ra hấp tấp giao cho chú cảnh sát. Nhưng Hòa Nhất tìm trong túi, lại không tìm được.
Hiềm nghi có chút lớn.
Hòa Nhất giải thích nói mình thật sự có mang theo, chỉ là tạm thời mất đi, cũng nói bản thân rất tuân thủ pháp luật kính già, yêu trẻ, yêu đảng, yêu nước, một công dân tốt, lúc đi học ở đại học còn hai lần xin gia nhập đảng, hơn nữa thân phận của hắn cũng có thể chứng minh.
Nghe lời này, chú cảnh sát quay đầu hỏi, tôi phủ nhận không quen biết Hòa Nhất.
Tôi lắc đầu, tự mình nói cùng hắn căn bản là bèo nước gặp nhau, hắn tới phòng tôi mượn chai dầu gió.
Lần này, hiềm nghi đối với Hòa Nhất càng lớn. Chú cảnh sát tuyệt không bỏ qua cho một người xấu, quyết định mang Hòa Nhất đi điều tra.
Lúc gần đi, Hòa Nhất quay đầu lại, nhẹ nhàn sâu kín nhìn tôi nói, “Các người thật độc ác”.
Các người? Tổng cộng chỉ có một mình tôi, ở đâu ra thêm một người nữa?
Tôi không hiểu.
Cuối cùng sau khi điều tra biết Hòa Nhất là một công dân thiện lương, liền thả hắn trở về, nhưng vì ngồi ở đồn cảnh sát một đêm, thân thể nhỏ bé không chịu nổi, ngủ một ngày.
Tôi mặc kệ hắn, tự mình đi thếm thăm cha, ông vì tôi làm điểm tâm, khẩu vị vẫn nhẹ như cũ, hai người lại vừa ăn vừa tán ngẫu cho tới trưa.
Gần tới trưa, bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đến thăm, trong tay xách theo một bao thuốc bắc, đi theo đường cũ đưa đến cho cha, nói, “Lão Du à, thuốc này mới bốc, nhớ uống sau khi ăn, đúng rồi thân thể có khỏe hơn chút nào không?”
Phụ thân nhận lấy, nói cám ơn, sau đó lãnh đạm nói, “Cũng vậy thôi”.
Người đàn ông trung niên kia cau mày nói, “Cái người này, bị bệnh mà cứ kéo dài, tiếp tục như vậy nữa, coi chừng ông......”
Cha dùng ánh mắt ngăn lại lời nói tiếp theo của người đàn ông trung niên, sau đó chỉ vào tôi giới thiệu, “Đây là Tiểu Khinh con gái của tôi, đây là bạn tốt của cha, gọi là chú Trần, chú ấy tốt lắm”.
“Ơ, ở đâu chui ra đứa con gái vậy? Có điều khuôn mặt và dáng dấp cũng có điểm giống ông, Lão Du, ông thật có phúc”.
Buổi cơm trưa này ba người chúng tôi cùng nhau ăn, trong buổi ăn, chú Trần nhiều lần nói tới bệnh của cha, nhưng lần nào cha cũng nói sang vấn đề khác.
Sau khi ăn cơm xong, chú Trần cáo từ, tôi tiễn ông ấy đi ra ngoài, đến chỗ không người liền hỏi thăm cha rốt cuộc là bị bệnh gì, kết quả chú Trần nói ra cha bị “Nhiễm trùng đường tiểu”.
“Đã không thể kéo dài được nữa, phải thay thận, nếu không sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng bệnh này đã làm cạn kiệt sức lực của ông ấy”. ChúTrần lắc đầu mà thở dài.
“Tổng cộng cần bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Hiện tại thận ở bệnh viện không có, muốn thông qua những cách khác, tối thiểu cũng phải hơn 20 vạn, hơn nữa phí giải phẫu thuốc thang, ít nhất hơn ba mươi vạn”. Lão Trần nói. “Cô gái, con phải nghĩ cách, nhất định phải giúp cha con một lần, dù sao đây cũng là mạng sống của cha con”.
“Con hiểu”. Tôi trả lời cho chú Trần biết.
Chương 66
Xế chiều hôm đó, tôi cùng cha ngồi xe hơi đi thị trấn lớn đến ngân hàng rút tiền, trực tiếp đưa cho cha, 50 vạn, một nửa tiền gửi ngân hàng của tôi.
“Con làm cái gì vậy?” Cha hỏi.
“Bệnh của cha, chú Trần đã nói với con”. Tôi nói.
Cha thẹn đỏ mặt. “Ai đời, làm cha chưa bao giờ nuôi dưỡng con gái, cư nhiên ngược lại muốn lấy tiền của con, rõ là......”
“Cha là cha của con”. Tôi nói. “Chúng ta thật vất vả mới gặp nhau, con không muốn cha bỏ con mà đi”.
“E rằng, thân thể này cũng không do cha làm chủ”. Cha dời mắt đi, thở dài.
“Cha sau này con nhất định sẽ chăm sóc cha thật tốt”. Tôi nói.
“Cha hiểu rõ, con rất có hiếu”. Cha mỉm cười.
“Cha, con nhất định sẽ chăm sóc cha, chỉ cần cha ở lại bên cạnh con”. Tôi nhìn vào ánh mắt của ông, nhẹ nhàn kiên định mà lặp lại.
Ông cúi đầu, chốc lát, nhìn lên, trên mặt anh tuấn là nụ cười. “Đói bụng không, cha nấu cơm cho con ăn”.
Sau khi trở lại quán trọ, tôi tắm nước nóng, sau đó nằm ở trên giường nghĩ ngơi. Vốn là sẽ đi ngủ sớm, nhưng Hòa Nhất giống như là kẹo kéo, bám một bên, một hồi sau gõ cửa phòng của tôi.
“Trong cục cảnh sát như thế nào?” Tôi hỏi.
“Lần sau anh dẫn em đi vào tự mình thể nghiệm đi”. Hòa Nhất phản đòn.
Tôi cười trộm, Hòa Nhất này rất cáo già, ít khi bị chỉnh, lần này thật sự là hả lòng hả dạ.
“Buổi chiều nay em rút nhiều tiền như vậy làm gì?” Hòa Nhất hỏi.
Hắn mặc dù ở phòng nằm ngủ, nhưng đối với hành tung của tôi lại hiểu rõ như vậy, tôi thận trọng sờ sau gáy của mình, thật là có chút lạnh.
“Đem cho ba của em”. Tôi nói.
“Mới nhìn nhau có mấy ngày đã tìm em đòi tiền?” Hòa Nhất cười một tiếng ngắn ngủi.
Tôi cười cười, không lên tiếng.
“Đại khinh, anh hiểu em tìm được cha cũng không dễ dàng, vui vẻ đó, nhưng nghĩ lại, ông ấy rốt cuộc là người như thế nào, em hiểu được sao?” Hòa Nhất ngồi xuống cạnh giường của tôi.
“Chỉ bằng ông ấy là cha em, điều này còn chưa đủ sao?” Tôi hỏi.
“Em nên biết, cha mẹ đều không phải hoàn mỹ”. Lời nói của Hòa Nhất giống như nhắc nhở.
“Em dĩ nhiên hiểu, trên người em nhiều khuyết điểm như vậy cũng do di truyền từ bọn họ”. Tôi nói.
Hòa Nhất còn muốn nói điều gì đó, nhưng dừng lại, không nói nữa.
“Anh tính khi nào thì đi?” Ta hỏi.
“Yên tâm, anh không ‘cản trở’ công việc của em đâu”. Lông mày Hòa Nhất nhếch lên.
“Là em sợ mình ‘cản trở’ anh”. Tôi nói.
“Đại Khinh, nửa năm đi xa làm cho trí nhớ của em có chút thiếu sót à, quên anh không phải là một người hiền lành rồi hả? Đối mặt với những thanh niên tốt em mới có thể nói làm ‘cản trở’, đối mặt với một người ‘Tội ác chồng chất’ như anh đây, em nói hai từ ‘cản trở’khẳng định làm cho người khác cười đến rách mép”. Chân mày khóe mắt của Hòa Nhất toát lên vẻ giễu cợt.
“Hòa Nhất, anh thật ra là một người xấu nhưng rất tốt”. Tôi đánh giá.
“Tiết kiệm từ ngữ đi, ý tứ chính là anh là một người tốt – phụ nữa các em lúc từ chối người khác không biết dùng từ ngữ mới hơn à?” Hòa Nhất hỏi.
“Tạm thời không nghĩ ra”. Tôi nói.
“Tốt lắm, em ngủ đi”. Hòa Nhất đứng lên rời đi.
Tôi thoáng mở to mắt, đối với sự tự giác của hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. “Hòa Nhất, anh thật thay đổi rồi à?”
“Anh chỉ không muốn lại bị bắt đến cục cảnh sát”. Hòa Nhất giải thích xong, trên mặt còn mang một nụ cười bí ẩn.
Tôi biết hắn có bí mật, nhưng cũng không có tinh thần để truy cứu, cái gì tới thì sẽ tới. Tôi nằm xuống, đếm bánh sủi cảo ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, không có đi đến nhà cha, mà là trực tiếp ở trong tiệm ăn bữa ăn sáng.
Hòa Nhất vừa nhìn thấy tôi, nhướng mí mắt, bày tỏ kinh ngạc. “Sao không đến nhà cha em ăn sáng?”
“Đợi lát nữa đi”. Tôi mời hắn cùng nhau ăn điểm tâm, sữa đậu nành bánh tiêu, rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, tôi đứng dậy ra cửa, xuyên qua cầu đá, lướt qua hàng rào, đi tới cửa hàng nhỏ trước nhà, nhưng không đi vào – vì cửa chính khép chặt, tôi không đi vào được.
Cánh cửa kia vẫn đóng, vẫn chưa mở ra.
Tôi ngồi ở trước thềm đá mọc đầy rêu xanh, đợi đến khi mặt trời chiều ngã về tây mới rời đi.
Muốn đứng dậy, nhưng đôi chân ngồi lâu tê rầnkhông nghe sai bảo, đang lúc nóng nảy, một đôi tay đỡ tôi đứng dậy.
“Em không nên tin tưởng ông ấy”. Hòa Nhất đỡ tôi đứng dậy, trong mắt mang theo một thứ giống như là thương hại. “Đại Khinh, anh đã điều tra, ông ấy và đồng bọn, ngày hôm qua mang theo tiền suốt đêm chạy đi”.
Hòa Nhất nói cho tôi biết, Du Thu đúng là cha của tôi, nhưng cũng là một tên lường gạt, ông dùng khuôn mặt anh tuấn, cách nói chuyện thu hút làm cho người ta dễ dàng tin tưởng, rất nhiều nơi ông đi qua điều có người thưa kiện. Ông căn bản cũng không có bệnh, mà cái người họ Trần đó cũng chỉ là đồng bọn của hắn. Tất cả tất cả, đều là một tuồng kịch, diễn vì tôi.
“Cần báo cảnh sát không?” Hòa Nhất hỏi tôi.
Tôi lắc đầu một cái.
Hòa Nhất nhìn chòng chọc tôi một hồi lâu, đột nhiên hỏi. “Đại Khinh, có phải từ lúc bắt đầu em đã biết rõ mọi chuyện?”
Nhìn nước sông trong suốt trước mặt, tôi im lặng.
“Thì ra là em biết”. Hòa Nhất tỉnh ngộ.
Tôi vẫn im lặng.
Đúng vậy, diễn trò không chỉ là bọn họ, còn có tôi. (hic thương TK quá)
Tôi hiểu rất rõ tính tình của mẹ, bà rất cố chấp, biết là sai, cũng sẽ làm sai tới cùng, sẽ không nữa đường lùi bước. Mà y theo cá tính của bà, chỉ có ông ấy phụ bạc bà, bà mới có thể ôm hận như vậy. Cho nên tôi biết rõ, ông đang nói láo. Ban đầu cho rằng ông ấy sợ tôi hận ông, cho đến khi người họ Trần xuất hiện, khéo léo hỏi tiền, lúc này mới hiểu rõ, thì ra tất cả chỉ là âm mưu. Tôi đã cho ông cơ hội, tôi nói rồi sẽ chăm sóc ông thật tốt, nhưng ông vẫn chọn cách rời đi. Ở trong lòng ông, tình cảm không đáng giá.
Chuyện xưa không khó tưởng tượng, 20 năm trước, ông lừa gạt hết tất cả tiền bạc lẫn tình cảm, chỉ chừa cho mẹ cô một bụng, cứ như vậy rời khỏi.
Bà cao ngạo, bị thất bại thảm hại trong tình yêu, cả sinh mạng cũng bị phá hủy. Nhưng bà vẫn thương ông, giống như tôi yêu Đường Tống, giống như Tần Lệ yêu Dương Dương. Bà giử lại tôi, đặt tên cho tôi theo ước hẹn của bọn họ. Lụa hoa không buồn thắt, đào mận không nhan sắc. Nhớ chàng chàng không về, trở về há quen biết? Phải yêu nhiều, mới có thể nhớ mãi không quên. Phải hận nhiều, mới có thể đối với tôi như thế.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ, tất cả yêu, tất cả hận, đều có nguyên nhân.
“Đại khinh, nói một câu, để cho anh biết em không có sao”. Hòa Nhất chau mày.
Tôi nghĩ nếu mình không đáp ứng, hắn sẽ bắt tôi đi bệnh viện. Vì vậy tôi lên tiếng. “Em không sao, Hòa Nhất, thật không có sao”.
“Anh Không tin”. Hòa Nhất nói ra ý nghĩ của mình.
“Là thật, khổ sở nhất định sẽ có, tan nát cũng nhất định không thiếu. Thế nhưng lại làm cho em hiểu rất nhiều chuyện, cũng hiểu được vì sao mẹ lại đối với em như vậy. Em không phải nói không oán giận bà, nhưng ít ra, em có thể bắt đầu hiểu bà. Mà ông ấy, bất luận như thế nào, cũng là người tạo ra em, em sống ở trên thế gian này gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện, tiền bạc kia, ông muốn lấy đi cũng không vấn đề gì”. Tôi cũng vậy nói ra suy nghĩ chân thật của mình.
“Gặp anh, cũng là chuyện đáng để cho em cảm thấy cảm kích phải không?” Hòa Nhất hỏi.
“Dĩ nhiên”. Tôi nói. “Gặp gỡ quen biết với các anh là may mắn của em. Hòa Nhất, anh ở trong lòng em, so với tưởng tượng của anh quan trọng hơn rất nhiều”.
“Nhưng không phải thứ anh muốn..... May mắn”. Hòa Nhất mỉm cười nhưng là cười khổ. “Đại Khinh, nửa năm qua này, em thật thay đổi quá nhiều, đã hiểu ra nhiều chuyện. Vốn dĩ em giống như một đứa trẻ bị quấn lấy bởi những phức tạp trong tình cảm, em nhìn không rõ, anh cũng vậy không thấy rõ, cho nên có kỳ vọng. Nhưng bây giờ, tất cả cảm tình cũng đã định. Mà anh cũng thấy rõ chuyện tình cảm của anh và em trước kia, rất đáng tiếc, rất sạch sẽ”.
“Hòa Nhất”. Tôi nhìn hắn, kêu tên của hắn.
“Không cần nhiều lời”, câu nói này bao hàm nhiều ý nghĩa, chúng tôi đều hiểu.
“Hiện tại, mới là lúc anh phải đi”. Hòa Nhất ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng ở bên tai tôi nói một câu.
“Đại Khinh, em vĩnh viễn cũng không biết anh yêu em nhiều thế nào”.
Chương 67
Hòa Nhất đi rồi, nói không khổ sở là quá mức giả dối, dù sao trong cuộc sống của tôi hắn là một sự tồn tại không thể phủ nhận. Ngoài hắn ra không một ai trên thế giới này, đối với tôi tình cảm có thể đẹp như thế quỷ quyệt như thế và cũng nồng nàng như thế. Hắn giống như lửa khói, in dấu vào cuộc đời của tôi một bóng dáng rất đặc biệt, rất đặc biệt.
Cha đã không trở lại, tôi cũng không thể chờ đợi như vậy mãi, nên tiếp tục chuẩn bị hành lý đi đến một nơi khác.
Nơi tôi đến lần này là một nông thôn nhỏ, hẻo lánh, dân ở đây không tới 100 gia đình. Trước kia giáo vụ đã từng đến đây hoạt động từ thiện một lần, khích lệ giáo sư đi dạy học, tôi cũng tới đây ở được mấy ngày. Trường học là một khu nhà rách rưới nằm trên đỉnh núi chỉ có một ông hiệu trưởng cùng một gã giáo sư khác cùng chung quản lý công việc của toàn bộ trường học.
Tôi cùng hiệu trưởng coi như cũng có quen biết, nói với ông ấy mình dự tính ở nơi này dạy học một thời gian, ông rất vui vẻ, lập tức dọn dẹp phòng, sắp xếp chỗ ở cho tôi.
Đi một khoảng thời gian cũng quá dài, tôi cần dừng lại, nơi này chính là nơi tôi nghỉ chân.
Nghỉ ngơi nửa ngày, xế chiều hôm đó liền bắt đầu dạy học, tôi phụ trách dạy môn ngữ văn cho toàn trường, ngày ngày dạy bọn nhỏ đọc sách biết chữ, rất thích. Học sinh có thể đi học cũng không dễ dàng, nên ai cũng nghiêm túc, nhìn khuôn mặt non nớt của bọn họ, những con người trong sáng thánh thiện, tôi cảm giác giống như nhìn thấy Phật Tây Tạng. Các thôn dân cũng rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn mang thức ăn đến cho tôi như thỏ hoang, gà rừng …..
Ở một nơi khác đang xây dựng trường học, tôi dùng thời gian còn lại đóng góp một chút sức lực. Học sinh ở đây rất háo hức vui vẻ, mỗi ngày đều chạy đến đứng ở bên ngoài xem công trình đang xây dựng, dùng ngón tay tính xem còn bao nhiêu ngày mới có thể vào đi học.
Nơi này vắng vẻ đến nỗi ngay cả chuyển phát nhanh cũng không tới được, nhưng người nơi đây rất thật thà chất phác, yêu cầu của bọn họ rất đơn giản, đơn giản đến đơn sơ, tuy nhiên nó rất hạnh phúc. Có lẽ con người chính là như vậy, đạt được càng nhiều, thì càng muốn nhiều hơn, ngược lại vui vẻ càng ít đi.
Điều phiền toái duy nhất là, phụ nữ nơi này đối với cuộc sống của tôi cực kỳ quan tâm, sau khi biết tôi vẫn còn độc thân, mỗi ngày đều dắt đối tượng đến giới thiệu cho tôi, nào là ông chủ nhỏ A Thặng bán hàng ở căn tin, hay là Chí Cường con trai trưởng thôn. Nhìn những người đàn ông đó bộ dáng thuần khiết xấu hổ kia cũng biết là trai tơ, tôi là phụ nữ đã kết hôn cũng không muốn tranh giành tài nguyên với những phụ nữ trong thôn, vì vậy liền nói cho các bác nhiệt tình ấy biết mình là quả phụ, chồng vừa mới chết, cần để tang ba năm. Các bác ấy vẻ mặt đồng tình, vì vậy không làm mai mối nữa, tôi cũng vậy được vui vẻ thanh tịnh.
Cứ như vậy, tôi ở nơi ‘Thâm sơn cùng cốc’này hết mấy tháng, sự bình yên trước nay chưa từng có, có thể nói hoàn mỹ – nếu như không có một chút khác thường.
Chút khác thường đó chính là học sinh thường xuyên đưa cho tôi đồ ăn vặt thường ngày tôi rất thích và một vài cuốn sách, hỏi bọn hắn từ nơi nào có được, bọn hắn đều trả lời có một câu là bà con xa trong thị trấn đưa đến, mấy đứa nhỏ này rất kính tiếng, câu trả lời lại thống nhất. Điều này cũng làm cho tôi thôi không hỏi nữa, nhưng kỳ quái hơn chính là, đám trẻ này không có việc gì liền tụ chung một chỗ nhỏ giọng bàn luận cái gì đó, nhìn thấy tôi đi tới, liền lập tức tản ra, giống như tôi bị bệnh lây nhiễm không bằng.
Bởi vì phụ trách môn ngữ văn cho tất cả các cấp của cả trường học, công việc nặng nề, thoáng một cái thời gian đã qua, trong nháy mắt, đã đến sinh nhật tôi.
Hôm nay, nhận được điện thoại của Duy Nhất, trước chúc tôi sinh nhật vui vẻ, sau đó nói quà tặng ở cô ấy là, muốn tôi nhất định phải trở về lấy. Tôi nói, vậy được, cậu giữ cho tớ đi. Việc này làm cô tức giận đến nổi khóc oa oa. Sau đó lại dùng chính sách dụ dỗ, đem điện thoại di động để ngay khóe miệng Tĩnh Hạ, nghe âm thanh trẻ con y y nha nha, ánh mắt tôi có chút chua xót.
“Trở lại đi, Tĩnh Hạ cũng chưa nhìn thấy cái người dì này đấy”. Duy Nhất nói.
“Một ngày nào đó sẽ trở lại”. Tôi nói.
Duy Nhất rốt cuộc buông tha, nói, “Đại Khinh a Đại Khinh, cậu thật là bướng bỉnh như trâu”.
“Khó trách cả đời cơ khổ”. Tôi cười ha ha ha bổ sung câu tiếp theo của cô.
“Phi phi phi, sinh nhật đừng nói những lời xấu này”. Duy Nhất mê tín.
“Đoạn Hựu Hồng còn làm phiền cậu không?” Tôi hỏi.
“Ừ”. Duy Nhất khẽ hừ một tiếng.
“Duy Nhất, tớ hỏi cậu một câu, thành thật trả lời tớ, những ngày này, cậu thật cảm thấy hắn sửa đổi sao?” Tôi hỏi.
Duy Nhất im lặng hồi lâu mới nói, “Đại Khinh, tớ không bỏ hắn được, nhưng lại không thể tha thứ khi đó hắn buông tay Tĩnh Hạ”.
“Trong lòng cậu vẫn luôn có cái gai sao?” Tôi thở dài, khuyên nhủ. “Duy Nhất, trên thực tế hôn nhân cùng tình cảm cũng có thiếu sót, không thể hoàn mỹ. Có lúc, cậu tha thứ cho người khác cũng là cách để giúp bản thân mình thấy được trời xanh biển rộng”.
Ống nghe bên kia thật lâu không có trả lời, chỉ nghe giọng nho nhỏ của Tĩnh Hạ bi bô tập nói.
Tôi đang muốn cúp điện thoại, Duy Nhất chợt oán giận một câu, “Chính cậu đối với Đường Tống còn chưa xong, vậy mà đi khuyên tớ”.
“Tớ như thế nào chưa xong, không phải để hắn tự do sao?” Tôi nói.
Duy Nhất do dự một hồi, rốt cuộc nói. “Đại Khinh, có chuyện này tớ vẫn chưa nói với cậu, Đường Tống mất tích, sau khi cậu rời đi không bao lâu, hắn cũng mất tích luôn”. (đến đây thì biết ai theo dõi TK rồi nhé *.< )
“Ừ”. Tôi chỉ nói một chữ như vậy.
“Cậu thật không lo lắng?” Duy Nhất không tin.
“Hắn lớn thế này rồi, có cái gì cần thiết phải lo lắng đây?” Tôi hời hợt.
“Đại Khinh, lời này nếu là trước kia tớ là nhất định sẽ không nói với cậu, nhưng tớ không đành lòng nhìn cậu tiếp tục phiêu bạc. Tớ nói, cậu đi tìm Đường Tống đi, giống như cậu nói, tha thứ hắn, giúp bản thân thấy được trời xanh biển rộng”. Duy Nhất nhẹ giọng nói. “Đại Khinh, cậu đi lâu như vậy, tớ mới tỉnh ngộ, chỉ có hắn có thể cho cậu bình yên”.
“Lo cho bản thân cậu đi”. Tôi cười cúp điện thoại.
Sau khi tan học, học sinh đưa tới một cái bánh sinh nhật nhỏ, phía trên để một ít dâu tây, tươi ướt át. Tôi lôi rượu nước mơ dưới sàng ra, vừa ăn bánh vừa uống rượu. Tửu lượng không tệ, nhưng tôi uống nhiều, nên có chút say.
Hiện tại khi say tôi sẽ nhớ tới Tần Lệ, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng liền bắt đầu khó chịu. Thật sự là không chịu nổi, liền đứng dậy đi ra bên ngoài dạo một chút, hóng gió một chút để bay bớt mùi rượu.
Lúc ra cửa trời đã tối đen, tôi lâng lâng đi trên sườn núi, cảm giác dưới chân giống như giẫm lên hoa, mà cảnh vật ở trước mặt cũng lay động không ít. Bỗng nhiên, trượt chân, cả người lăng xuống sườn dốc. Thời điểm ngàn cân treo sợ tóc, một đôi bàn tay kéo tôi lại, cố gắng bám chặt lên đất bằng phẳng.
Giữa lúc trời đất quay cuồng, tôi ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc, mùi ngô đồng mát mẻ cùng với bạch xạ hương bí ẩn của Mỹ.
Mùi hương đặc biệt này, chỉ có trên thân và hơi thở của người kia.
Trong nháy mắt, thời gian quay ngược, tôi trở về bên cạnh vườn hoa, bóng dáng cao lớn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đang ôm tôi, muốn tôi gả cho hắn.
Tôi đẩy hắn ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, thừa dịp cảm giác say, khóc đến nước mắt đầm đìa.
Tôi chưa bao giờ luống cuống ở trước mặt của hắn như thế, từ trước đến nay, tôi là người vợ trầm tĩnh đoan trang, ngay cả lúc đùa giỡn cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ làm hắn chán ghét. Nhưng bây giờ, tôi đã không còn là vợ của hắn, tôi là phụ nữ, phụ nữ có thất tình lục dục.
Thất tình lục dục của tôi bị chạm đến cực hạn rồi.
Đường Tống, tại sao vào lúc em buông tay thì anh mới chịu nắm lấy tay của em?
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không