The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62-64
hương 62
Khi tôi đi là mùa xuân, mỗi một nơi tôi đi qua đều có hoa tươi nở rộ.
Hoa ngày càng rực rỡ, đơm hoa kết trái. Rồi ánh mặt trời gay gắt báo hiệu mùa hè đã tới.
Không khí lạnh tràn về bắt đầu mùa đông, quần áo cũng phải mặc dầy hơn để giử ấm. Trời dần vào thu.
Cái ba lô của tôi đã bắt đầu trở nên cũ rách, đôi giầy thể thao trong chân cũng đã thay đổi vài lần, nửa năm đi qua, mà tôi, vẫn lang thanh vô định như cũ.
Tôi nhớ có một ca sĩ đã từng hát một câu, “Mùa thu đừng đến, mùa thu đừng đến, tôi còn chưa quên được anh ấy”. Hôm nay mùa thu lại tới, tôi như cũ chưa quên được Đường Tống, cũng không có ý định quên – hắn cho tôi thật nhiều vui vẻ, tôi nên quý trọng.
Thời điểm tôi rời đi cũng không mang theo điện thoại di động, cứ mỗi lần đến một nơi nào đó, tôi đều mua bưu thiếp gởi cho Ông Bà Ngoại, báo cho bọn họ biết tôi vẫn bình an. Thỉnh thoảng cũng sẽ dùng điện thoại công cộng gọi cho Duy Nhất, báo cáo tình hình gần đây của mình.
Vào mùa hạ Duy Nhất sinh ra một bé gái, đặt tên là Tĩnh Hạ. Một sinh mạng mất đi thì sẽ có một sinh mạng khác ra đời, cái thế giới này vĩnh viễn sinh sôi không ngừng.
Duy Nhất quyết định làm mẹ đơn thân, nhưng Đoạn Hựu Hồng lại “Thần Thông Quảng Đại”, biết chuyện này, luôn trăm phương ngàn kế tìm cách nhìn con của hắn.
Tôi hỏi Duy Nhất muốn tha thứ cho hắn sao? Duy nhất trong điện thoại cười nhạt, nói, “Vào lúc tớ cần hắn nhất, hắn không ở bên cạnh, bây giờ trở về còn có ý nghĩa sao?”
Trải qua những chuyện này, Duy Nhất đã trưởng thành rất nhiều, trong lúc vô tình, chúng tôi đã trưởng thành, chỉ là không ngờ tới, cái giá của việc trưởng thành lại đắt như vậy. Duy Nhất nói với tôi, mong ước hiện tại của cô ấy chính là nhìn Tĩnh Hạ lớn lên bình an.
“Tĩnh Hạ có người mẹ yêu nó như vậy, thật là hạnh phúc”. Tôi nói.
“Tĩnh Hạ hiện tại chỉ thiếu một người mợ thôi”. Duy nhất có điều ngụ ý.
“Vậy cậu tìm cho con bé một anh trai đi”. Tôi nói.
“Mà anh trai của tớ chỉ thích một mình cậu”. Duy Nhất cũng thẳng thắn nói dứt khoát. “Tớ nói Đại Khinh, dù sao cậu cùng Đường Tống cũng không còn gì nữa rồi, thôi thì gả cho anh tớ đi, nhà tớ từ trên xuống dưới ai cũng thích cậu, cậu gả tới đây tuyệt đối sẽ được tổ chức đoàn thể hoan nghênh”.
“Chớ để tổ chức đoàn thể kiểm tra kinh nghiệm của tớ là được rồi”. Tôi cười.
“Cậu thật nhẫn tâm nhìn Tĩnh Hạ không có mợ àh?” Duy nhất bắt đầu đánh bài tình cảm.
“Tớ không đành lòng nhìn cậu của Tĩnh Hạ bị tớ làm chậm cuộc đời”. Tôi nói.
Duy Nhất khôi phục nghiêm chỉnh. “Đại Khinh, nói thật lòng đi, cậu không có một chút cảm giác gì với anh của tớ sao?”
Tôi cũng khôi phục nghiêm chỉnh. “Duy nhất, tớ bây giờ thật sự cái gì cũng không muốn, chỉ muốn yên tỉnh, những thứ tình tình ái ái kia, quá phiền phức rồi”.
“Được rồi được rồi, cậu đi làm ni cô đi”. Duy Nhất giận đến cúp điện thoại.
Bị tôi chọc cho tức giận không chỉ có một mình Duy Nhất, còn có bạn học Tô Gia Minh, hắn tức giận chuyện tôi không từ mà biệt đến nổi muốn đòi mạng tôi, trong điện thoại quở trách tôi một hồi lâu, thật vất vả mới làm hắn hết giận.
“Câu thật sự muốn đi theo chủ nghĩa “Khổ Hành Tăng” à?” Tô Gia Minh hỏi. (Chủ nghĩa khổ hạnh, tu theo kiểu hành xác >.“Đừng nói khó nghe như vậy, tớ đây là đang thể nghiệm cuộc sống”. Tôi nói.
“Thể nghiệm cái rắm! Những ngày này chỉ là, chạy ra bên ngoài ăn gió nằm sương, không có chỗ ở cố định, cậu khác gì một con chuột, đầu óc cậu có vấn đền à, máu xông lên đến não rồi hả!” Tô Gia Minh lại bắt đầu nộ khí dâng cao rồi.
“Thô bỉ”. Tôi vô cùng đau đớn phê bình hắn.
“Dù sao thì cậu mau mau trở lại cho tớ”. Tô Gia Minh ra tối hậu thư.
“Bạn học Gia Minh, cậu thấy ai được được, thì tự mình gả đi đi, đừng chờ chị”. Tôi nửa đùa nửa thật mà nói.
Tô Gia Minh trầm mặc “Tớ biết”, chợt oán hận nói, “Đừng xen vào việc của người khác”.
Nói xong cũng cúp điện thoại luôn.
Không rảnh mà đắc tội với hai người, Đại Khinh tôi đây chết lúc nào cũng không biết.
Nhưng phàm làm người ai cũng có lúc đắc tội với kẻ khác, tôi không nhàn rỗi, tiếp tục du lịch, kết quả, ngày nào đó đang ngủ mơ mơ màng màng trong khách sạn, lại bị ai đó gõ cửa làm cho tỉnh ngủ. Mở cửa ra nhìn, nhất thời kinh ngạc – người tới là anh trai của Duy Nhất.
Vĩ Vĩ bộ dạng lạnh lùng, nhìn ngương mặt tỉnh táo của tôi, nhíu nhíu mày, ra lệnh, “Đi đánh răng, súc miệng, mặc quần áo”.
Tôi cũng vậy chỉ có thể làm theo, sau khi chuẩn bị xong, hắn lại kéo tôi ra ngoài ăn cái gì đó. Sau khi lắp đầy bụng, tôi mới tới kịp hỏi hắn, “Làm sao anh tìm được em?”
“Trước kiểm tra xem em gọi điện thoại công cộng từ nơi nào, sau đó điều tra xe em ở khách sạn nào, cứ như vậy tìm tới”. Vĩ Vĩ lời ít mà ý nhiều.
“Tìm em làm gì”. Tôi hỏi.
“Không làm gì hết, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy em”. Màu lam trong mắt của Vĩ Vĩ lạnh như băng lại có thâm tình, rất phức tạp.
“Em thật không có chuyện gì”. Tôi tiếp tục mạnh miệng.
“Nếu không có chuyện gì em sẽ không bỏ lại tất cả đi xa như vậy”. Vĩ Vĩ vạch trần tôi.
Tôi cúi đầu, hồi lâu nói, “Vĩ Vĩ, em chỉ là muốn yên tĩnh”.
“Anh hiểu”. Vĩ Vĩ gật đầu.
“Anh thật hiểu?” Tôi nhìn hắn.
“Nếu thật là hiểu, vậy anh đuổi theo em làm gì?”
“Nói thì dễ làm mới khó, anh hiểu rõ em muốn yên tĩnh, nhưng, anh không quản được mình, vẫn muốn tới”. Trên mặt Vĩ Vĩ không có biểu cảm gì, nhưng tôi thật sự cảm giác một tia ấm áp.
“Vĩ Vĩ, em mệt mỏi”. Tôi nói. “Em chán ghét nửa cuộc đời rách nát của em, em muốn ra ngoài để hít thở chút không khí”.
“Nếu như em muốn nghỉ ngơi, anh sẽ chờ em”. Vĩ Vĩ nói.
“Đừng chờ em, Vĩ Vĩ, em vẫn chưa quên anh ấy”.
“Anh nói anh sẽ chờ em, bây giờ vẫn còn thời gian”.
“Nhưng nếu anh chờ, kết quả như thế nào anh có biết không? Cuối cùng em vẫn không thể quên anh ấy, nếu sau này sống với anh, trong lòng em vẫn còn anh ấy. Đây không phải là kết quả anh muốn, như vậy em đây cũng không đáng để anh đợi. Vĩ Vĩ, em muốn đi xa, nhưng trên lưng lại đeo thứ gì đó rất nặng nề, sự chờ đợi của anh cũng là một phần nặng nề trong đó”.
Vĩ vĩ cam kết, hắn là ấm áp của tôi, đồng thời cũng là gông xiềng của tôi, bất kể tôi đi bao xa, trên lưng vẫn luôn đeo cảm giác tội lỗi – tôi vĩnh viễn làm chậm tương lai của Vĩ Vĩ.
Vĩ Vĩ bị chấn động, từ trước đến giờ Vĩ Vĩ vẫn luôn bình tĩnh, trước mặt tôi chưa bao giờ lộ ra bất cứ điều gì.
.
“Anh chưa từng nghĩ tới, anh tạo cho em áp lực như vậy”. Hắn nói.
“Bởi vì em quan tâm anh, sự tồn tại của anh rất quan trọng trong cuộc sống của em, cho nên em mới bị áp lực. Vĩ Vĩ, em và Duy Nhất rất thương anh, em hy vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc trước em”. Sau đó, cái gì tôi cũng không nói.
Ngày đó, chúng tôi cái gì cũng không nói tới, chỉ là yên tĩnh ngồi ở trong vườn hoa khách sạn, ngắm hoa.
Ngày thứ hai, Vĩ Vĩ để lại cho tôi một tờ giấy. Đây là bức thư của bà ngoại, vì bà biết được hắn đến tìm tôi, cố ý nhờ hắn mang tới.
Trên tờ giấy viết một địa chỉ, bà ngoại nói, đó là nơi ở của cha tôi.
“Bà ngoại em nói, bà biết cha em là nút thắt trong lòng của em, bà hy vọng em có thể tự mình cởi ra nút thắt ấy”. Vĩ Vĩ nói cho tôi biết.
Cầm tờ giấy kia, trong lòng tôi cực kỳ phức tạp, nhất thời không thể lên tiếng.
“Có cần anh đi cùng với em không?” Vĩ Vĩ hỏi.
Tôi lắc đầu một cái, mỉm cười. “Không, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, và có người quan trọng hơn cần phải gặp”.
Muốn buông xuống lòng mình, trước hết phải biết buông tay người khác, đây là kinh nghiệm tôi đúc kết được trong nửa năm đi xa, buông Vĩ Vĩ ra, tôi mới có thể đạt đến tự do trong tinh thần.
“Nghe nói, thỏa thuận ly hôn, hắn còn chưa ký tên”. Vĩ Vĩ để lại một câu nói như vậy, cầm hành lý lên rời đi.
Tôi sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, câu đó của hắn là ám chỉ Đường Tống.
Tôi cuối đầu cười gượng, thật ra tờ hôn thú có thể đại diện cho cái gì, Đường Tống giống như tôi, bị quá khứ quấy rầy rồi.
Chương 63
"Cha" cái từ này trong tự điển của tôi có một sự tồn tại đặc biệt, khi còn bé tôi luôn nghĩ ông một ngày nào đó ông sẽ đột nhiên xuất hiện, từ mẹ dẫn tôi đi, sống một cuộc sống mới. Nhưng cuộc sống ngày ngày trôi qua, ngực của tôi từ mặt phẳng như sân bay dần dần phát triển thành cúp B, ông ta cũng không có tin tức, nhiều lần thất vọng tôi từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm.
Nhưng bỗng nhiên vào lúc tôi không còn hy vọng, cái địa chỉ mà tôi phải cầu xin cũng không có, cứ như vậy nằm trên tay của tôi, loại cảm giác đó rất phức tạp. Từ khát vọng biến thành sợ hãi – có lẽ cha của tôi cũng không giống như trong tưởng tượng. Giử lại một chút ảo tưởng, hay tự cởi nút thắt ra? Tạm thời tôi nghĩ không ra.
Không tồi trong khoảng thời gian này cũng thoải mái rồi, chuyện gì nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ, tôi đem tờ giấy cẩn thận đặt ở chính giữa bên trong ba lô, tiếp tục đi về phía trước không mục đích.
Tôi bây giờ, cả người nhẹ nhõm rất nhiều, mỗi ngày chính là đi chơi chụp hình, chụp cỏ bên đường, trẻ con cười đùa trong sân trường, việc nhà thức ăn, đi tới đâu chụp tới đó, sống một cuộc sống tự do tự tại, thế giới tự nhiên cho tôi sự dịu dàng, tâm hồn cực kỳ tự do.
Thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại khoảng thời gian đã qua, những thứ tình tình ái ái kia, bây giờ nghĩ lại thấy có vẻ vụn vặt. Không chỉ là tôi, tôi biết đám người kia, bọn họ cũng vùi lấp trong lòng họ những ồn ào trong tình yêu, không rảnh bận tâm những người xung quanh, cuộc sống thật rắc rối, giống như mua dây buộc mình.
Mà quá khứ của mình, nghĩ đến cũng không phải là vô tội, vừa cố chấp vừa nhát gan, cuối cùng cũng hiểu rõ, trước kia liều mạng tìm kiếm cảm giác an toàn từ Đường Tống là một hành động thất bại như thế nào – có thể cho tôi cảm giác an toàn không phải là bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian, mà chính là tôi.
Nếu là sợ sệt, dù được quan tâm săn sóc đến dường nào cũng không thể cho được cảm giác an toàn.
Thật ra thì mỗi người ai cũng có cái sai, lỗi này xen lẫn lỗi kia, kết quả đúc thành tôi đi xa.
Mỗi khi đến chỗ nào có chùa, tôi đều sẽ vì Tần Lệ thắp hương cầu nguyện, hy vọng cô ấy ở Thế Giới Cực Lạc yên nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi hy vọng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, có thể có được hạnh phúc bình thường nhất cũng đủ rồi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi mới hiểu được, cuộc sống bình thường mới chính là cuộc sống vui vẻ nhất.
Dù sao cũng chỉ là một phụ nữ đi du lịch một mình, trong nửa năm đi du lịch dù cẩn thận như thế nào cũng không khỏi gặp phải lưu manh, nhiều lần ví tiền của tôi cũng bị trộm đi, nhưng vận số cũng tốt, lần nào cũng được người nào đó giúp lấy về, bình yên vô sự.
Giống như ngày hôm nay, lúc tôi tính tiền rời khách sạn thì phát hiện ví tiền không cánh mà bay, còn chưa kịp sốt ruột, bà chủ liền lấy ví tiền ra, đưa cho tôi, nói là sáng nay có một người đàn ông nhờ bà đưa cho tôi.
“Cô rất may gặp được người tốt bụng, nghe nói cậu kia vì giúp cô lấy lại ví tiền mà bị đâm một nhát vào cánh tay đấy”. Bà chủ nhiệt tình miêu tả chuyện xảy ra từ tối hôm qua, từ hàng xóm sát vách chứng kiến được quá trình xảy ra.
Thì ra là tối hôm qua tôi đi ra ngoài chụp hình thì ví tiền bị ăn trộm lấy đi, nhưng lại hồn nhiên không phát giác, vui vẻ trở về khách sạn. Kết quả một người tốt bụng nhìn thấy, liền theo đuôi ăn trộm, trải qua một phen đọ sức, cũng lấy lại được ví tiền, nhưng lại bị thương phải băng bó cánh tay.
Tôi vốn định gặp mặt người tốt đó để cảm tạ, nhưng bà chủ cũng không biết hắn ở đâu, chỉ nói hắn để lại ví tiền sau đó rời đi.
Đã như vậy, chỉ có thể cảm tạ trong lòng.
Tôi lập tức ngồi xe lửa đi đến một nơi khác, dự định là 6 giờ tối đến nơi, kết quả trên đường có một đoạn xuất hiện sạt lỡ, ngừng mất mấy giờ, đến nơi thì đã nửa đêm, trời tối đen rồi, đây là một ngoại ô nhỏ, trạm xe lửa ở ngoài thành, xe buýt ít tuyến, vả lại xe buýt vẫn chưa tới, ở trạm đợi xe buýt này có ít nhất mười người phần lớn là từ phương xa tới.
Tôi vốn định ngồi chờ xe buýt, chợt một người đàn ông thấp bé sắp ba mươi tuổi đi tới, nói “Giờ này đã không còn xe buýt,chờ cũng vô ích”, hắn cũng tính toán sẽ kết thúc công việc, có thể tiện thể cho tôi quá giang vào thị trấn.
Khí trời quả thật lạnh bắt đầu lạnh, gió bắt đầu thổi vù vù, trên thân người nào có lổ hổng liền chui vào, ngay cả giọng nói của tôi cũng bắt đầu run. Hơn nữa thời gian chờ xe buýt quả thật rất lâu, nơi ngoại ô hoang dã này, tôi đi theo một người dân ở đây cũng không phải là chuyện xấu, nên dứt khoát đứng lên theo hắn lên xe.
Xe lập tức khởi động, nhìn ngoài cửa sổ từng dãy đèn màu da cam không ngừng lùi về sau, chợt nhớ lại năm đó vào đêm tết Nguyên Đán bị người phục kích, trời cũng lạnh như vậy, tôi ngồi ở trên xe Đường Tống, ngoài cửa sổ cảnh sắc cũng giống như vầy.
Ban đêm cuối mùa thu làm cho người ta rất cô đơn, cũng không biết người kia giờ khắc này đang làm cái gì?
Đang miên mang suy nghĩ, chợt phát hiện có gì đó không đúng – xe này càng chạy càng xa.
“Đi nhằm đường sao?” Tôi cau mày.
Kỳ lạ tài xế không để ý tới tôi, tôi chỉ có thể lần nữa hô to một tiếng “Dừng lại”, kết quả giống như cục đá rớt vào trong nước không chút phản ứng, kỳ lạ đến nổi khiến cả người tôi đều lạnh.
Lần này ông trời muốn tôi mất mạng thật rồi, cư nhiên lên tặc xe, kế tiếp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới đây, đôi tay tôi phát run, trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Tô bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ, tức thì sinh ra một kế, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, mở cửa xe, đem ba lô quần áo nhét bên ngoài xe.
Trong ba lô có tất cả tiền cùng quần áo, hắn muốn tiền, nhất định sẽ đi nhặt lên, ít nhất có thể trì hoãn thời gian.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tên tài xế lùn lùn chưởi thề một tiếng, lập tức thắng xe lại, tôi nhân cơ hội này tôi mở cửa xe ra nhắm hướng ngược lại chạy thục mạng. Nơi này là vùng ngoại thành, không có đèn đường, chung quanh rất tối, tôi cố gắng chạy về phía trước, nhưng không bao lâu liền nghe thấy âm thanh của động cơ xe truyền đến, ánh sáng của đèn xe chiếu lên người tôi toàn thân cực kỳ lạnh.
Đường lớn không thể đi, tôi trực tiếp chui vào bụi cỏ chung quanh cao đến nửa người, cuối người xuống mà đi qua, trời vừa mới mưa, trong đất toàn là bùn, vừa ướt vừa trơn, nước dơ lạnh thấm vào giầy, cả đôi chân cũng đông cứng, nhưng vì mạng sống, tôi vẫm không ngừng chạy. Chung quanh cũng không biết là cỏ gì, đặc biệt cứng rắn, va vào mặt rất đau.
Mạng sống giống như ngàn cân treo sợi tóc tôi cảm thấy mình không qua khỏi, nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra, cả người tôi bắt đầu run rẩy, sâu trong lòng tôi vô cùng sợ hãi không ngừng chạy về phía trước. Nhưng lúc đó tôi bước hụt chân, ngã xuống một cái hố lớn toàn là bùn. Hố bùn sâu khoảng một mét, vấy bẩn lên người của tôi, lúc này tay chân tôi run đến nỗi không cách nào leo lên được, sợ đến bật khóc, nhưng không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể dùng răng cắn chặt lấy tay.
Đêm càng khuya, gió càng lớn, cả người tôi ướt lạnh, cảm giác như ở Địa ngục – tôi nghe thấy tiếng xe tên lưu manh dừng lại, cũng chui vào bụi cỏ, dưới ánh sao, thậm chí có thể nhìn thấy bóng đen thấp bé của hắn.
Vào lúc này tôi hoảng sợ đến nổi trái tim muốn văng ra ngoài, thì đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một bóng đen cao lớn, cùng tên lưu manh kia vật lộn một hồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa có chuông báo động mãnh liệt. Tôi nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng chuông báo động từ từ gần. Người đàn ông lưu manh cũng nghe thấy, nóng nảy, lập tức bỏ chạy, sau đó......
Sau đó tình huống cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ lắm, bởi vì trời lạnh, bởi vì sợ hãi, sau khi tôi cố gắng leo ra khỏi hố bùn liền choáng váng nặng.
Khi tỉnh lại thì tôi đang ở trong bệnh viện, bên cạnh là một anh cảnh sát đẹp trai đang chờ tôi lấy thông tin, nói cho tôi biết người đàn ông lưu manh kia đã chạy thoát, hy vọng tôi có thể giúp một tay họa lại khuôn mặt của hắn mà truy nã.
Uống xong chén cháo tôi bỗng nhiên nhớ lại anh hùng bóng đen tối hôm qua, liền hỏi thăm, kết quả cảnh sát đẹp trai mặt ngơ ngác nói chưa từng thấy qua người này, nói tôi có phải là nhớ nhằm chuyện gì không.
“Vậy các người làm sao biết tôi bị nguy hiểm?” Tôi hỏi.
“Là có người báo cảnh sát, thế nào, không phải cô báo hay sao?” Cảnh sát đẹp trai mặt ngơ ngác, tôi cảm thấy phải gọi hắn anh ngơ ngác mới đúng.
Đến cuối cùng là ai giúp tôi, cũng không tra được, tôi chỉ có thể cảm tạ cái thế giới này người tốt bụng thật nhiều.
Chương 64
Tuy nói không bắt được người, nhưng bọn người của anh ngơ ngác đã tìm thấy được hành lý của tôi, trước tiên, tôi không kiểm tra ví tiền mà là kiểm tra ngăn bên trong chứa tờ giấy ghi địa chỉ của cha.
Thì ra trong lòng tôi vẫn để ý.
“Buổi tối ở Trạm xe lửa rất nguy hiểm, trước kia đã từng xảy ra chuyện cô gái đi một mình bị giết chết, tôi nói này, sao lá gan của các cô lại lớn như vậy?” Anh ngơ ngác dựa vào bộ đồ cảnh phục bắt đầu dạy dỗ tôi.
Tôi chỉ có thể đem chuyện đường bị sạc lỡ nên xe lửa đến trễ nói ra, tranh thủ Đảng xử lý khoan hồng.
“Rốt cuộc cô tới đây làm cái gì?” Anh ngơ ngác tò mò.
“Bởi vì cuộc sống quá nhàm chán, cho nên đi du lịch khắp nơi chứ sao.” Tôi nói.
Anh ngơ ngác lắc đầu một cái, tất nhiên là không tin lời của tôi. “Một cô gái bỏ nhà đi, nhất định là bởi vì trắc trở trong tình yêu.” Bộ dáng của anh mờ mịt làm ra vẻ đã từng trải qua đau khổ.
Tôi cũng không phản bác, anh ta nói cũng không phải không có lý.
Nếu tình cảm thuận lợi, đoán chừng tôi  hiện tại đã ở nhà vội vàng chăm con dưỡng cái rồi.
Sau khi mọi chuyện xử lý hoàn tất, tôi chưa kịp thưởng thức phong cảnh nơi này, liền lập tức ngồi xe lửa đi đến một nơi khác. Khác biệt chính là, mục đích chuyến đi này rất rõ ràng – tôi muốn đi tìm cha.
Chuyện lần này giúp tôi hiểu, cái mạng nhỏ này của tôi có thể mất bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, tôi không muốn cái mạng nhỏ của mình đến thời khắc cuối cùng vẫn còn điều tiếc nuối.
Nơi cha ở là một thị trấn nhỏ của Giang Nam, phong cảnh thanh nhã, bởi vì giao thông không thuận tiện, nên cũng không ít người đến đây kinh doanh buôn bán. Thật ra thì thị trấn cũng không lớn, tôi tìm được một quán trọ, rửa mặt, ăn cơm, chụp hình, cũng chưa vội vã đi tìm, cho dù biết có thể cha đang ở gần đây.
Không phải là không thèm để ý, chỉ là ở cố ý kéo dài thời gian. Tôi có quá nhiều nỗi sợ, sợ ông ấy có thể có gia đình mới không tiện ra mặt nhận người thân, sợ ông ấy là một người bản tính phong lưu căn bản không nhớ trước kia có người con gái này, sợ….. Ông ấy có lẽ đã không còn trên thế gian này.
Cứ như vậy nhẫn nhịn đến buổi chiều ngày hôm sau, tôi mới đứng dậy đi tìm.
Trong thị trấn có một con sông nhỏ chảy qua, cha tôi đang ở bên kia con sông, đi qua cầu đá, xuyên qua một dãy nhà mái ngói, tôi tìm được địa chỉ đó. Là một cửa hàng nhỏ bán tranh thủy mặc, trên tường treo đầy tranh chữ, ở giữa có một cái bàn đọc sách, phía trên bày đầy Văn Phòng Tứ Bảo (bút, mực, giấy, nghiên), mặc dù đơn giản nhưng lại rất nho nhã.
Nhìn hồi lâu, tôi xoay người, mới phát hiện có một người đàn ông trung niên đang từ bên trong đi ra, nhìn tôi chăm chú một hồi lâu.
Tờ giấy bà ngoại đưa cũng chỉ có địa chỉ, không có tên họ, cho nên tôi không cách nào hỏi lên, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ông ấy, tôi biết ngay, chính là ông ấy.
Sợi dây thâm tình máu mủ nói cho tôi biết điều này.
Ông ấy, chính là người cha chưa bao giờ gặp mặt của tôi.
Người đàn ông này rất khó đoán tuổi, ông ấy trẻ nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi, nói ông ấy 34 tuổi cũng có khả năng. Khi còn trẻ nhất định ông ấy là một người đàn ông rất đẹp trai, ở tuổi trung niên vẻ đẹp này có thêm vẻ thành thục, rất hấp dẫn.
Tôi nhìn ông ấy, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, ông ấy nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi “ Con là Tiểu Khinh?”.
“Ông biết tôi?” Trong lòng tôi xúc động.
“ Đôi mắt của con rất giống mẹ”. Ánh mắt của ông ấy từ từ dịu dàng mềm mại.
“Mẹ con có khỏe không?” Ông ấy hỏi.
“Dạ.” Tôi gật đầu, không biết nên nói gì.
“ Cũng đã trễ thế này, tối nay ở lại đây ăn cơm đi”. Ông ấy nói xong liền đi vào trong bếp, bắt đầu làm thức ăn.
Không lâu sau, món ăn liền làm xong, đậu phụ chiên hành lá, cá hấp, Nấm kim cô xào trứng, mùa xào chay, món ăn nhẹ, ngon miệng.
Trong lúc ăn cơm, ông ấy liền đem chuyện của mình nói tất cả cho tôi nghe.
Ông tên là Du Thu, đúng là cha của tôi, Ông Bà nội của tôi đều là giáo viên dạy vẽ, ông ấy từ nhỏ ảnh hưởng từ Ông Bà nội, cũng học tập vẽ tranh.
“ Mẹ con chưa từng nói về cha dù là một chút phải không?” Ông ấy hỏi như thế.
Tôi gật đầu.
“ Bà ấy không đề cập tới, có lẽ muốn quên đoạn thời gian này thôi”. Ông ấy suy đoán.
“ Giữa hai người, đến tột cùng là bắt đầu như thế nào?” Đây là vấn đề cả đời tôi luôn muốn hiểu rõ.
“ Một tiểu thư nhà giàu không rành việc đời, bị bạn học lôi kéo đi xem triển lãm tranh, quen biết một học sinh vui vẻ có chút tài văn chương, vẽ tranh, câu chuyện cứ như vậy bắt đầu.” Trong mắt của cha nổi lên chút màu sắc huyền ảo. “ Khi đó cô ấy 19 tuổi, đứng dưới bóng cây hoa đào, chắp tay sau lưng, ánh mắt kiêu căng lại yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần. Giống như  đã định sẳn, chúng ta yêu nhau, nhưng tình yêu của chúng ta không được gia đình cho phép. Khi đó trẻ người non dạ, cái gì cũng không bằng tình yêu, cha và mẹ con bỏ trốn, cha làm giáo viên mỹ thuật trong một khu nhà trung tâm, mẹ con cũng mang thai trong thời gian đó. Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời của cha.” Ông ấy uống một hớp rượu, từ từ nhớ lại.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi. “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“ Mẹ con từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh nhà giàu, chợt trở lên nghèo túng, tất nhiên sẽ không quen. Có lẽ đúng với câu nói của người xưa, cuộc sống cơm áo gạo tiền làm vợ chồng không hạnh phúc, chúng ta bắt đầu cãi vã. Nói ra thật xấu hổ, là một người đàn ông, cha không thể cho vợ con cuộc sống thoải mái, thật sự là vô dụng. Một ngày nọ, chúng ta vì chuyện vụn vặt cãi nhau ầm ĩ, hôm sau cô ấy để lại tờ giấy, nói mình không thể chịu đựng cuộc sống nghèo khổ như vậy được nữa, quyết định về nhà chấp nhận cuộc hôn nhân cha mẹ an bài, hơn nữa...... muốn phá bỏ con. Cô ấy nói nếu cha thật sự yêu cô ấy, thì không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy. Mặc dù cha rất đau khổ, nhưng không thể không thừa nhận làm như vậy đối với cô ấy mà nói mới là tốt nhất. Cha vẫn cho là con đã không có mặt trên thế gian này, không nghĩ tới, cuối cùng mẹ con vẫn sinh ra con.”
“Cái tên Khinh này, là lúc ấy hai người ước định đặt cho tôi sao?”
“Đúng vậy.Lụa hoa không buồn thắt, đào mận không nhan sắc. Nhớ chàng chàng không về, trở về há quen biết.” (Ta chém >.“Đây là câu thơ mẹ con thích nhất.”
Nghe vậy, tôi im lặng.
“ Kể từ khi mẹ con đi, cha bắt đầu sa sút, xin nghỉ công việc dạy vẽ, chu du khắp nơi, gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng trải qua mấy đoạn tình cảm, nhưng trong lòng vẫn không quên được cô ấy, cuối cùng không lý do mà thôi. Năm ngoái cha đi tới đây, nhìn phong cảnh nơi này rất tốt, liền quyết định ở lại. Thế nào cũng không nghĩ đến, lúc này, còn có thể nhìn thấy con gái mà cha nghĩ là đã mất đi”
Đêm này, cha đem tất cả mọi chuyện nói hết với tôi, hơn nữa còn nói rất nhiều chuyện thú vị ở nước ngoài. Ông ấy trời sinh là người biết cách nói chuyện, trên người toát ra sự hấp dẫn rất mạnh, có thể làm cho người ta an tâm lắng nghe, làm người ta vui vẻ.
Thấm thoát hai cha con ngồi truyện trò đến nữa đêm, tôi quyết định trở về quán trọ, hứa ngày mai trở lại thăm ông ấy.
Từ cửa hàng nhỏ đi ra, đêm khuya, cả thị trấn yên tĩnh ngủ sâu, những con sóng nhỏ gợn lăn tăn, ánh trăng chiếu sáng lành lạnh, đẹp không sao tả xiết.
Tôi đi trên đường đá lạnh, đến giữa cầu thì dừng lại, không quay đầu, chỉ là nhẹ giọng nói với người vẫn đi theo sau lưng, “Anh tính đi theo bao lâu?”
“ Vấn đề là em quyết định đi bao lâu”. Giọng nói đàn ông quen thuộc ở phía sau vang lên.
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không