We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51-53
hương 51
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh sáng đèn phòng phẫu thuật giống như dây cung trong lòng mọi người, vừa muốn ánh sáng kia tắt đi bác sĩ bước ra ngoài thông báo tình hình, vừa hy vọng nó vẫn tiếp tục sáng, ít nhất chứng tỏ Đường Tống vẫn còn sống.
Chờ đợi trong đau khổ là nỗi đau đớn nhất không thể nào chịu nổi, trong lòng như là chất đầy hòn đá, không thở nổi. Tần Lệ đã mua thức ăn, nhưng tôi một chút cũng ăn không vô, không có bất kỳ ham muốn gì, cái gì cũng là vô ích.
Giống như Thương Hải biến thành Tang Điền ( ý nói sự thay đổi lớn từ ruộng dâu xanh thẳm biến thành biển xanh) thời gian dài như vậy, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt, bác sĩ trưởng từ bên trong đi ra, một nhóm người lập tức bao vây lại hỏi thăm — ngoại trừ tôi.
Tôi không dám tiến lên, khi bạn quan tâm quá mức đến một người nào đó thì bạn lại không có can đảm để biết sự thật.
Giống như việc tôi không dám đi hỏi Đường Tống có yêu tôi hay không, giống như tôi không dám biết Đường Tống còn sống hay không
Tôi thậm chí tự động đóng lại thính giác cùng thị lực, dựa lưng thật sát vào vách tường lạnh như băng, thân thể tự động bày ra tư thế phòng thủ, cho đến lúc Tần Lệ hưng phấn xuất hiện trước mặt tôi.
Chị có nghe không, anh rể không có chuyện gì.
Cuối cùng hiểu rõ, cảm giác hoàn toàn thư giãn là như thế nào, đó là sâu trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi từ phòng phẫu thuật đi ra, Đường Tống trực tiếp được đưa vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) – theo dõi 24 giờ giai đoạn nguy hiểm sau phẫu thuật
Trong lúc, tôi không ngủ không nghỉ, vẫn đứng ở bên ngoài cùng với hắn. Mặc dù tôi không thể cùng hắn nói chuyện, không thể chạm vào gương mặt của hắn, nhưng tôi muốn khi Đường Tống tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là tôi.
Râu Đường Tống bắt đầu mọc ra, bộ mặt bầm tím, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng trước kia, trong con mắt của tôi, hắn giống như là như thiên thần anh tuấn bình thường.
Bởi vì, đó là Đường Tống trên thế gian này chỉ có một.
Tôi - Đường Tống.
Mỗi một phút, mỗi một giây, tôi đều dán mắt vào phòng ICU trên thủy tinh, nhìn bóng mình mơ hồ cùng bóng của hắn chồng lên nhau, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, mỗi một phần kỷ niệm chỉ thuộc về chúng tôi, cũng lấy ra, lau chùi cẩn thận, êm ái đặt lại chỗ củ.
Tiếp tục như vậy nữa, em sẽ là người đầu tiên ngã quỵ. Bên tai chợt vang lên thanh âm của Hòa Nhất.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám người kia chẳng biết lúc nào đã rời đi, giờ phút này bên ngoài phòng giám hộ chỉ còn lại tôi cùng với Hòa Nhất.
Tôi liếm môi khô khốc, nhẹ giọng giải thích, em thật sự không phải cố ý không ăn tự trừng phạt mình hoặc là giận dỗi, em thật sự, nuốt không trôi.
Lúc nào thì trở nên mềm yếu như vậy, không giống như là Đại Khinh anh biết. Hòa Nhất vừa nhìn tôi, nhẹ nhàng cười.
Lúc này mới phát hiện ra, chỉ sau một thời gian ngắn, Hòa Nhất có chút thay đổi, cả người trầm ổn không ít.
Em vốn mềm yếu, chỉ là thích giả bộ mạnh mẽ mà thôi, tôi muốn thể hiện vẻ mặt dể dàng mỉm cười, tiếc rằng lực bất tòng tâm, ngay cả khóe miệng cũng không cách nào cong lên.
Hòa Nhất bỗng nhìn qua thủy tinh nơi Đường Tống đang nằm hôn mê, dùng một giọng nói bình tĩnh tôi chưa từng nghe qua nói, Đại Khinh, phấn chấn lên, nếu Đường Tống có thể bảo vệ em, em cũng phải bảo vệ Đường Tống.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy, Hòa Nhất thật thay đổi, giống như là trải qua lễ rửa tội nào đó, nội tâm được giác ngộ, không còn là công tử lăng nhăng, tính tình nóng nảy chỉ thích tìm niềm vui, ngược lại từ từ tiến hóa thành một người đàn ông chân chính.
Tôi quyết định nghe theo lời của hắn, dù trong lòng không muốn ăn, cũng phải cố gắng ăn, ít nhất phải thể hiện hình dáng thật tốt — tôi muốn khi Đường Tống nhìn thấy, tôi không việc gì.
Chủ ý đã định, quyết tâm ra ngoài tìm cái gì đó ăn, nào có thể đoán được vừa mới đứng lên, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, trước mắt từng trận biến thành màu đen, nhất thời cầm cự không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.
Giấc ngủ này cũng không hề an ổn, áp lực quá lớn, không dám ngủ say cũng không dám mộng mị, đầu nặng nề choáng váng, giống như đặt lên toàn bộ thế giới.
Lúc hoàn toàn tỉnh táo lại thì, phát hiện mình nằm ở trên giường bệnh, Hòa Nhất ngồi ở bên giường, ngó ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi động động đôi môi, phát hiện cổ họng khô khốc, thanh âm cũng khàn khàn dọa người. Hòa Nhất, Đường Tống đã tỉnh rồi hả?
Hòa Nhất quay đầu lại, nhìn tôi, gật đầu một cái.
Tôi xem thần sắc hắn có gì không đúng, trong lòng trầm xuống, vội hỏi, thế nào? Có phải là hắn xuất hiện di chứng gì?
Hòa Nhất lắc đầu. Không có, hắn đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tình huống bắt đầu chuyển biến tốt.
Em đi thăm anh ấy. Tôi giùng giằng, Hòa Nhất ngăn cản tôi lại, sắc mặt nặng nề. Đại Khinh, ghe anh nói, Đường Tống không có sao, nhưng trong lúc em hôn mê, cô ấy đã trở lại.
Phụ nữ là sinh vật mẫn cảm nhất, trong nháy mắt tôi liền hiểu tất cả, toàn thân tê dại, tôi nghĩ mình giờ phút này sắc mặt nhất định rất kém cỏi.
Phạm Vận.
Trở về là Phạm Vận.
Trong cổ họng giống như mắc kẹt thứ gì, thật lâu mới có thể mở miệng nói chuyện lần nữa. Cô ấy bây giờ đang ở đâu?
Hòa Nhất vừa nhìn tôi, nhưng không nói lời nào, tôi bắt đầu sợ vẻ mặt của hắn, bởi vì điều đó chứng tỏ tình huống vẫn còn tệ hơn tôi nghĩ.
Tôi hít sâu một cái, nhẹ giọng đối với Hòa Nhất, nói đi, những chuyện này sớm muộn gì cũng đến, lúc đến thì nên đối mặt.
A vane đem chuyện Đường Tống bị thương báo cho Phạm Vận, Phạm Vận quay về. Có thể em không cần biết, em đã ngủ một ngày một đêm, sau khi Đường Tống đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn hôn mê, bác sĩ cũng nói không rõ rốt cuộc hắn khi nào sẽ tỉnh lại, điều này khiến mọi người tận lực cùng hắn nói chuyện, sớm kêu hắn tỉnh lại, nếu hắn không tỉnh có khả năng trở thành người sống đời sống thực vật. Chúng ta, bao gồm cha mẹ Đường Tống đều cùng hắn nói nhiều chuyện, hắn hoàn toàn không có động tĩnh, cho đến khi Phạm Vận xuất hiện. Phạm Vận ghé vào lỗ tai hắn nói câu gì đó, không bao lâu hắn liền tỉnh lại. Hòa Nhất thanh âm chậm mà yếu, tận lực xem mình là người ngoài cuộc. Hắn hiểu được, ít nhất vào thời khắc này, hắn phải là người ngoài cuộc. Chuyện đã quá mức phức tạp, không chịu nổi nữa nếu hắn tham gia.
Tôi xuống giường, đi giày vào, hướng phòng bệnh Đường Tống đi tới. Dù thế nào, cũng phải đi thăm hắn một cái mới đúng.
Tôi cự tuyệt Hòa Nhất đi theo, hắn hiểu được tôi giờ phút này cần an tĩnh, liền đáp ứng tôi.
Chuyện Đường Tống lần này kinh động không ít người, bởi vì liên lụy đến rất nhiều người quan trọng, cho nên cũng không dám kinh động đến cảnh sát. Ở phòng bệnh của Đường Tống, cả tầng đều vắng vẻ, chỉ để lại hơn mười người bảo vệ thân tính. Bởi vì nhận được tôi, bọn họ cung kính tránh ra.
Nhưng khi sắp đi tới phòng bệnh Đường Tống thì tôi nghe thấy loáng thoáng giọng nói nức nở nghẹn ngào của bà nội. Cháu tôi đã như vậy, ông cũng đừng đuổi Phạm Vận đi nữa, để cho cô ấy ở lại chăm sóc nó. Ông cũng nhìn thấy thương tích của nó rồi, bác sĩ nói tính mạng thiếu chút nữa sẽ không còn, nếu chúng ta đuổi Phạm Vận đi, nó nhất thời kích động xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không sống được.
Nó bây giờ là đàn ông đã có vợ, còn cùng với người yêu cũ ở chung một chỗ như vậy thì ra thể thống gì? Hơn nữa tiểu Khinh còn nằm ở trên giường bệnh, làm như chẳng khác nào không đem người Tần gia để ở trong mắt. Đây là giọng nói của ông nội, xem ra, ông cũng từ quân đội chạy về.
Ông cũng không biết cháu tôi trong lòng khổ sở như thế nào vì Phạm Vận, lần trước nó xảy ra tai nạn xe cộ đến xương cũng gãy, lần này nếu không phải Phạm Vận trở lại, nó cũng không biết bao lâu mới tỉnh. Ông già này, đây là nghiệt duyên của tụi nó, chúng ta muốn trông nom cũng không cần biết. Cháu tôi trong lòng khổ, mấy năm tôi đây đều biết, nhưng vì tương lai của nó, tôi cũng vậy chỉ có thể nhịn. Nhưng chuyện lần này, tôi thấy rõ, cái gì cũng không bằng mạng sống, chỉ cần nó còn sống, nó muốn ở chung một chỗ với ai, tôi cũng đồng ý. Bà nội vẫn nức nở nghẹn ngào, nhưng tôi cảm thấy, sự nức nở nghẹn ngào kia giống như trào ra từ trong lòng mình.
Chuyện còn chưa tới tình trạng này, đến lúc đó tôi cùng nó nói chuyện một lần. Ông nội cái gì cũng không còn tỏ thái độ, nhưng nghe ra được, giọng nói đã mềm nhũn ra.
Dù con người có rắn rỏi thế nào, dù sao tuổi trên năm mươi, sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Gia đình không còn ngăn cản, Phạm Vận cũng hủy bỏ đính hôn, thì còn gì cản trở đây?
Thì ra là chỉ cần một ngày, một ngày, trong tay tôi tất cả lá bài đều bị nhìn thấy, nếu như là tiền đánh cuộc, tôi đã thua không thể nghi ngờ.
Khi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra mình cũng không có tiếp tục đi đến phòng bệnh Đường Tống, mà là đi ra bệnh viện.
Bầu trời trong sáng, mùa đông khó có được khí trời tốt.
Tôi đang suy nghĩ, tại sao mình và Đường Tống luôn là trời xui đất khiến.
Nhiều năm trước, tôi thiếu chút nữa trả lại cho hắn ví tiền.
Nhiều năm sau, tôi thiếu chút nữa trở thành người đâu tiên hắn thấy sau khi hắn tỉnh lại.
Nhưng cuối cùng người thay thế tôi, đều là Phạm Vận.
Hoặc là đúng như bà nội nói, đây là nghiệt duyên.
Tôi chiến thắng thời gian, chiến thắng bi thương, lại thua một đoạn tình duyên của hắn.
Chương 52
Mang tâm trạng hoảng hốt, cũng không biết mình sắp sửa đi đến nơi nào. Trên đường người qua kẻ lại thật náo nhiệt đông đúc, nước mắt hình như muốn rơi xuống. Chợt nhớ trước đây không lâu chính là vào cuối mùa thu, khí trời u ám lạnh lẽo, tôi tựa đầu vào trong ngực Đường Tống, ấm áp đến tột cùng, mà giờ này, trong ngực hắn đang ôm lấy người nào?
Nhớ về kỷ niệm, trong lòng không khỏi sinh ra một tình cảm cứng rắn. Cuối cùng là tôi không buông tay, muốn tôi đem hai tay dâng Đường Tống cho người khác, tôi không cách nào làm được.
Tâm ma trong lòng khiến cho mọi sự vật đều thay đổi. Tôi theo suy nghĩ của mình đi tới bệnh viện quen thuộc— Tô Gia Minh đúng lúc ở chỗ đó.
Khi tôi đi là buổi trưa, đúng thời gian nghỉ ngơi, hắn đang bưng một chén mì thịt bò phần phật phần phật hút.
Tôi trực tiếp ở trước mặt hắn ngồi vào chỗ của mình, không đợi hắn hỏi, nói thẳng, Phạm Vận hủy bỏ đính hôn trở về, cha mẹ Đường Tống cũng không còn ngăn cản, cuối cùng để cho bọn họ ở chung một chỗ.
Tô Gia Minh tựa hồ là bị tin tức này làm cho giật mình, thật lâu mới đem thức ăn trong miệng nuốt xuống bụng.
Vậy cậu định làm như thế nào? Hắn hỏi.
Giúp tớ. Tôi chỉ nói hai chữ này.
Tô Gia Minh cúi đầu, lông mi của hắn dài mà cong, giống như khi còn bé. Tôi nhớ được lúc ấy ở trước mặt tôi, hắn thường xuyên làm ra cử động nho nhỏ như vậy. Trong lúc hoảng hốt, tôi cảm thấy tất cả mọi người vẫn chưa có lớn lên.
Nếu là như vậy, nên giúp thế nào?
Cậu cảm thấy, giấu giếm được sao? Tô Gia Minh hỏi.
Uống rượu độc có thể giải khát, tớ cũng đồng ý. Tôi mỉm cười.
Con người này hắn thật đáng giá sao? Tô Gia Minh chợt ngẩng đầu lên, nhìn tôi, cái loại ánh mắt đó đặt ở trên người hắn thật là xa lạ.
Chỉ cần tớ yêu hắn một ngày, hắn đáng giá được tất cả. Tôi tiếp tục mỉm cười, mỉm cười phải tôi hết phương cứu chữa rồi.
Tô Gia Minh cắn hàm răng, thanh âm cũng rất nhẹ, được, Đại Khinh, tớ giúp cậu.
Lần nữa trở lại phòng bệnh thì đã là sau hai giờ chiều. Tần Lệ cùng Hòa Nhất bọn họ đang tìm tôi khắp nơi, tôi hiểu rõ bọn họ là sợ tôi nghĩ không thông suốt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Làm sao có thể đây? Nếu như mà tôi chết rồi, chỉ còn lại một luồng khói, thì người nhà của tôi thờ phượng bằng gì? (Mô phật)
Chị, chị đi đâu vậy? Tần Lệ cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi, hỏi, chị không sao chớ?
Ra ngoài đi lòng vòng, các ngươi đừng lo. Tôi cười an ủi họ.
Chị, chúng ta về nhà trước đi, trở về nhà ông bà ngoại, hai người bọn họ vừa điện thoại tới, nói nhớ chị, chị em chúng ta cùng nhau trở về ở bên cạnh bọn họ mấy ngày thôi. Tần Lệ quan sát cẩn thận nét mặt của tôi.
Anh rễ em vẫn còn ở nằm bệnh viện, chị sao có thể không chăm sóc? Tôi vỗ vỗ tay Tần Lệ, ý bảo cô yên tâm. Đi, chúng ta đi thăm anh rễ thôi.
Nhưng, nhưng người phụ nữ kia cũng ở đó. Tần Lệ càng nói thanh âm càng thấp.
Vẫn luôn muốn gặp cô ấy. Tôi nói.
Hòa Nhất từ xa xa nhìn tới tôi, ánh mắt sáng tối không rõ.
Lúc chúng tôi đi, xa xa đã nhìn thấy một nhóm người của Đường Tống đứng trước phòng bệnh, Dương Dương như cũ ngồi lên xe lăn, nhìn vào cửa phòng bệnh Đường Tống, ánh mắt có chút cô đơn. A Vane liếc lấy tôi một cái liền dời đi ánh mắt, tôi nên nghĩ đến, là cô ta thông báo cho Phạm Vận trở về.
Đoàn người đều có tâm sự riêng, trong lòng thấp thỏm. Thời điểm giống nhau duy nhất chính là nhìn thấy tôi có ý định tiến vào thì sắc mặt của ai cũng lộ vẻ khẩn trương.
Bên trong, có người. A Vane nhắc nhở. Mới vừa rồi Đường Tống đuổi chúng tôi ra ngoài, nói là muốn cùng cô ấy nói chuyện riêng.
Chúng tôi vẫn chưa về, tay vừa chạm vào tay cầm trên cánh cửa, nói, mới vừa rồi Đường Tống đuổi chính là mọi người, cũng không bao gồm tôi.
Nói xong cũng không còn kiên nhẫn đợi cô ta đáp lời, trực tiếp liền đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt chính là cảnh tượng không muốn nhìn thấy nhất — chồng của mình cùng bạn gái trước cùng ở trong phòng.
Cơn ác mộng chợt trở thành thực tế, hai mắt có chút căng đau, nhưng dù sao cũng coi là ở thế gian này mò mẫm lăn lộn qua không ít năm, tôi rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Có câu nói — bạn gái trước giống như cây súng, tôi yếu thì cô ấy mạnh, tôi mạnh thì cô ấy yếu.
Tôi tiến vào thì Phạm Vận đang ngồi ở trước giường bệnh Đường Tống, cô ấy trong trí nhớ của tôi không kém là bao nhiêu, da trắng nõn, mảnh khảnh thon thả, ngũ quan thanh lệ, một cái song móc gài áo khoác, hiện ra bản chất phong độ lạnh lùng của người trí thức. Mà Đường Tống, trải qua lần bị thương này, hai gò má hãm sâu vào, suy yếu rất nhiều, lại tăng thêm một chút xanh xao ý vị.
Nhìn thấy tôi tiến vào, hai người đều có chút hốt hoảng thoáng qua rồi biến mất, thấy thế trong lòng tôi hơi đau.
Em mới tới. Đường Tống thanh âm có chút khàn. Nghe ba mẹ nói em cũng té xỉu, không sao chứ?
Không sao, có thể là bị sợ. Tôi nhìn hắn mỉm cười, sau đó duy trì nụ cười này chuyển sang Phạm Vận. Xin chào, tôi là vợ của Đường Tống, Tần Khinh.
Nghe trong miệng tôi xưng hô, Phạm Vận sửng sốt chốc lát, nhưng cô ấy cũng không phải là người không phóng khoáng như vậy, khoảnh khắc đó liền đứng dậy, nói, xin chào, tôi là Phạm Vận.
Giới thiệu lẫn nhau xong xuôi, tôi trực tiếp ngồi ở bên giường Đường Tống, hỏi, cảm giác như thế nào rồi?
Đã tốt hơn nhiều, không có gì đáng ngại. Đường Tống trấn an, nhưng nhìn ra được bởi vì đồng thời đối mặt vợ cùng bạn gái trước, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Lần sau không cho phép gạt em đi một mình nữa, em hiểu rõ anh là vì cứu em, nhưng nếu anh vì vậy mà đã xảy ra chuyện gì, em sống cũng không sung sướng. Tôi vừa nói vừa chạm vào tay Đường Tống, tay của hắn thật lạnh.
Những người kia đều là do anh chọc phải, không nên liên lụy đến em, hơn nữa...... Đường Tống dừng một chút, tựa hồ ý thức được những người bên cạnh, không có nói thêm gì nữa.
Cũng cùng có tên trong hộ khẩu, còn nói cái gì liên lụy. Tôi mỉm cười, giống như cười đến hết thuốc chữa.
Không khí như vậy chỉ với người thứ ba mà nói, thật sự là lúng túng.
Phạm Vận đứng dậy, nói, em còn có chút việc, đi trước đây, Đường Tống, em...... Lần sau trở lại thăm anh.
Thật sự là phiền cô. Tôi đứng dậy tiễn khách, mỉm cười, lại cười đến hết thuốc chữa.
Hai người phụ nữ đều có tâm sự riêng nhìn nhau, không nói ra được tình cảm đang xoay vòng.
Phạm Vận xoay người, đi ra ngoài, dáng người thanh thoát, nhìn rất đẹp mắt, trong nháy mắt khi cô ấy mở cửa, tôi lấy ra tờ xét nghiệm của bệnh việc nhìn Đường Tống nói, mới vừa rồi thân thể em không thoải mái, đi kiểm tra, phát hiện mang thai, anh lên chức ba rồi.
Thanh âm không lớn không nhỏ, đủ Phạm Vận nghe.
Tôi nhìn thấy bóng dáng của cô ngừng lại, giống như bị người từ sau đâm một mũi tên, một chút chật vật như vậy chỉ là trong nháy mắt, sau đó cô ấy khéo léo đóng cửa lại, giống như chuyện gì cũng không xảy ra.
Dù bị Đường Tống ôm vào trong ngực thì tôi vẫn nghĩ đến Phạm Vận, nghĩ tới bộ dáng của cô ấy, nghĩ tới thanh âm của cô ấy, nghĩ tới sắc mặt cô ấy sau mỗi lần bị tôi kích thích, muốn cùng cô nói một câu.
Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý tổn thương cô, chỉ là không muốn dễ dàng mất đi hắn.
Có lẽ, cô ấy cũng muốn tôi nói những lời này thôi.
Rất nhanh, chuyện tôi mang thai mọi người đều biết, bố chồng mẹ chồng tự nhiên rất là cao hứng, lập tức đem ý tưởng trước kia vứt bỏ, tìm đến chuyên gia chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của tôi, cũng bắt đầu mua sắm đồ dùng cho em bé. Tần Lệ cũng vui vẻ không thôi, nói là mình rốt cuộc cũng có đứa cháu trai. Đường Tống thì vẫn nắm tay của tôi, cái gì cũng không nói, chỉ là đôi tay kia lạnh như băng, từ từ ấm áp.
Mọi người náo nhiệt chúc mừng, duy nhất tỉnh táo chính là Hòa Nhất.
Hắn luôn là đứng ở đàng xa yên lặng nhìn tôi, mà tôi thì lại xa xa cùng hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt.
Tôi sẽ giải thích cùng Hòa Nhất, tôi hiểu được ánh mắt của hắn, hắn đang vì tôi cảm thấy thật đáng buồn.
Thật đáng buồn là tôi đánh bại tình địch, lại dùng đứa bé.
Hắn không biết là, đáng buồn nhất chính là, đứa bé này căn bản không tồn tại.
Chương 53
Tôi thỉnh cầu Tô Gia Minh giúp đỡ, chính là làm tờ xét nghiệm giả, khiến cả nhà Đường Tống tin tưởng mình mang thai. Một chiêu rất cũ, nhưng dùng thì rất hiệu quả. Lời nói dối này có thể duy trì được bao lâu tôi cũng không có nghĩ tới, bởi vì điều đó không phải là tôi có thể nắm giữ.
Sau khi tuyên bố xong chuyện mình mang thai, trong lòng cũng rất bình tĩnh, giờ phút này tôi chỉ muốn làm một người bàng quan, không lao lực, chỉ ở một bên yên lặng quan sát, số mạng sẽ như thế nào, không phải chúng ta có thể biết trước.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Đường Tống thương thế cũng từ từ hồi phục, gần đây tin tức tốt chính là, buổi tối đó Đường Tống bị tập kích người cầm đầu cùng với người đứng phía sau chỉ đạo đã bị trừng trị, trong đó đương nhiên không thể bỏ qua Hòa Nhất và sự ủng hộ của cha Đường Tống.
Mỗi cấp bậc đều có phương pháp xử lý khác nhau, tôi không cần đi tìm hiểu nhiều hơn, chỉ cần biết rằng, nguy hiểm đã hoàn toàn giải trừ.
Sau khi Đường Tống biết được tôi mang thai, mỗi ngày chỉ cho phép tôi ở lại bệnh viện chốc lát, nói sợ bệnh viện bệnh khuẩn quá nhiều, đối với cái thai trong bụng của tôi không tốt.
Tôi cũng vậy nghe lời làm theo, cần phải nghe lời nói thật sao? Lời nói thật đúng là, mỗi ngày đợi tại trong nhà thì trong lòng giống như là bị móng vuốt của con mèo cào xới —— tôi lo lắng trong thời gian mình rời đi, Phạm Vận sẽ đến thăm hắn.
Phạm Vận cũng không trở về Anh quốc, tôi ý thức được điểm này, tôi lúc bắt đầu thường mất ngủ, cô ấy giống như là bom hẹn giờ, luôn làm tôi mất đi ý chí.
Ở trước mặt mọi người, bao gồm luôn Đường Tống, tôi luôn thể hiện vẻ mặt nhẹ nhỏm sung sướng, giống như chuyện gì cũng không còn xảy ra, giống như mình chỉ là một người phụ nữ hạnh phúc khi mang thai.
Sự khác thường của tôi không ai biết chỉ trừ một người, hôm nay từ phòng bệnh của Đường Tống đi ra ngoài, vừa đúng gặp Hòa Nhất.
Vào lúc nguy cấp, tôi có thể quên chuyện đã từng xảy ra, thong dong cùng hắn đối thoại, nhưng một khi nguy cấp không còn, hai chúng tôi đơn độc ở chung một chỗ liền bắt đầu có chút cổ quái, vì vậy chỉ có thể làm bộ như không thấy, từ bên cạnh hắn đi qua.
Hòa Nhất có vài lời muốn nói với tôi. Làm trễ nãi chút thời gian được không? Hắn hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu.
Sợ người khác dòm ngó, hai chúng tôi đi tới bậc thềm cầu thang nơi này khá an toàn, hiếm khi có người đi qua.
Hắn móc ra gói thuốc, đứng ở phía trước cửa sổ, trước đó hỏi tôi có cho phép hắn hút một điếu hay không.
Trong bụng tôi chỉ có lục phủ ngũ tạng, còn lại cái gì cũng không có, lại nói, tôi cũng không muốn ngụy trang ở trước mặt Hòa Nhất. Tôi không chỉ đồng ý, hơn nữa còn từ trên tay hắn lấy một điếu.
Hai người ở chung một chỗ hút thuốc, trầm mặc thời gian yên lặng đại khái hút hết nửa điếu thuốc, Hòa Nhất bỗng nhiên nói, Đại Khinh, em nhất định phải làm như vậy?
Tôi nghĩ, Hòa Nhất đã biết chuyện tôi giả mang thai.
Quả nhiên, hắn nói tiếp, em cảm thấy lời nói dối này có thể duy trì bao lâu?
Tôi lắc đầu một cái. Em cũng không biết, trước kia cảm giác mình cái gì cũng có thể làm chủ, nhưng vừa gặp phải Phạm Vận, lại hoàn toàn luống cuống tay chân, mang thai là phương pháp duy nhất em có thể giử lại Đường Tống.
Nếu như Đường Tống chỉ là vì đứa bé mà ở lại, em cũng chấp nhận sao? Hòa Nhất nhắc nhở.
Nếu như hắn không ở lại, em sẽ càng khó chịu. Tôi dựa lưng vào cửa sổ, gió thật lớn, thổi mái tóc dài của tôi không ngừng hướng lên hai gò má. Hòa Nhất, em đây cả đời, cũng không thế nào vui vẻ, cần nhất tình thương của cha tình thương của mẹ cũng không có được, Đường Tống là hy vọng cuối cùng cua em.
Đại Khinh, lúc em đáng yêu nhất chính là yêu Đường Tống, lúc em đáng buồn nhất cũng là yêu Đường Tống. Hòa Nhất kết luận.
Tôi không nói, chỉ là cúi đầu mỉm cười cùng cam chịu.
Hòa Nhất giúp tôi tiến hành cái âm mưu này tốt hơn, hắn dùng rất lớn lễ vật, hối lộ bà nội vì tôi chọn chuyên gia khoa sản, đem chuyện tôi giả mang thai tạm thời che dấu.
Tôi không biết Hòa Nhất giúp tôi vì cái gì, vì đền bù sai lầm của chính mình? Hay vì cái gì khác? Tôi đã không còn tinh thần suy nghĩ, bất luận như thế nào, tôi cảm tạ hắn.
So với việc mang thai giả bị tố giác, tôi lo lắng hơn chính là Phạm Vận.
Cô ta quả thật thường xuyên đi bệnh viện thăm Đường Tống, lần đó gặp mặt làm tôi nhớ mùi nước hoa trên người cô ấy, Diên Vĩ Hoa cùng với mùi hoắc hương hỗn hợp. Mà nhiều lần, tôi đi thăm Đường Tống thì ở trong phòng bệnh đều ngửi thấy mùi này. Ngôn ngữ phụ nữ chỉ có phụ nữ là hiểu nhất, Phạm Vận không có buông tha, mùi thơm là cô ấy cố ý lưu lại lần sau nhiều hơn lần trước, hòa lẫn mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, làm cho tôi cảm giác rất là khó chịu.
Nhưng biểu hiện của tôi giống như một người vợ dịu dàng, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
Vốn cho là mình có thể như vậy tiếp tục hoàn mỹ phần diễn xuất, nhưng cuối cùng vào một ngày trước mùa xuân, mọi việc đổ bể.
Ngày đó trời mưa rất to, rơi vào trên thân người, giống như viên đá nhỏ, đập vào người rất đau. Nhưng tôi vẫn muốn đi thăm Đường Tống, cầm bình canh chưng cách thủy đi bệnh viện. Mưa to mưa tầm tả, toàn bộ thế giới đều là mưa. Muốn đón bắt taxi căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Tôi cầm cây dù, đi mấy dặm đường mới ngồi lên xe buýt. Chạy tới bệnh viện thì toàn thân không có một chỗ nguyên vẹn, một bộ dạng nhếch nhác.
Thời khắc tôi nhếch nhác nhất, chợt nhìn thấy Phạm Vận từ bệnh viện đi ra ngoài.
Tinh khiết thanh lệ, cùng tôi toàn thân nhếch nhác tạo thành đối lập rõ rệt.
Khi ý thức phản ứng kịp lúc, thì thân thể đã tự động tránh né một bên, tránh được cùng với cô ấy đối mặt.
Dán lưng vào vách tường lạnh như băng, thế mới biết mình mềm yếu như thế nào.
Cô ấy tới bao lâu, ở trong phòng bệnh làm cái gì, giờ phút này trở thành cái gai trong lòng tôi, vững vàng đâm vào trái tim làm tôi phân tâm. Đường Tống thấy tôi đến, rất là ngoài ý muốn, vội tìm khăn lông sạch sẽ vì tôi lau giọt nước trên tóc, cũng nhẹ giọng oán giận nói, mưa lớn như thế, em lại có bầu, tời đây làm gì?
Em sợ một mình anh cô đơn. Tôi nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng hỏi, hôm nay em là người đầu tiên tới thăm anh?
Ừ. Đường Tống gật đầu. Chỉ có em quan tâm anh nhất.
Lời nói dối nghe cực kỳ động lòng người.
Anh uống canh. Tôi đem canh trong bình giữ ấm đổ ra, trên tay tại bận rộn, nhưng chóp mũi lại đánh hơi được tựa như là hơi thở lạnh lẽo —— Diên Vĩ Hoa cùng với mùi hoắc hương hỗn hợp—— chuyên thuộc về mùi của Phạm Vận.
Suy nghĩ bị phân tán, động tác cũng không ổn, không để ý, canh nóng trong bình văng lên mu bàn tay. Đau đớn dể làm cho bực bội xông lên đầu, tôi chợt đem bình canh ấm quăng xuống đất.
Nước canh văng khắp nơi, bể tan tành, tiếng kim loại va chạm ầm ĩ, trong phòng bệnh một mảnh yên lặng.
Đừng gặp cô ấy nữa.
Tôi muốn ra lệnh Đường Tống như vậy, lời đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Tình yêu làm cho người ta mềm yếu, tôi từ từ biến thành một dạng ốc sên thối rữa.
Đường Tống nhổ ống truyền dịch trên mu bàn tay ra, tia máu trào ra, hắn kéo tôi đến trong phòng rửa tay, dùng nước xã vào mu bàn tay đang đỏ của tôi.
Thương tích này không có gì. Tôi vừa nói vừa nhìn vào gương, gương mặt mình trong gương tái nhợt.
Đường Tống cái gì cũng không nói, chỉ là cúi đầu cẩn thận chăm sóc tay của tôi.
Hắn đứng đây gần bên tôi, sợi tóc thậm chí chạm được gương mặt của tôi, vậy mà lòng của tôi, lại cách hắn xa như vậy, xa như vậy.
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không