Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48-50
hương 48
Về sau mới biết, tuần lễ trước Đường Tống đi sớm về trễ không phải vì tôi giận dỗi, mà là vội vàng đi điều tra sự việc Dương Dương bị thương.Thật dễ dàng rốt cuộc có chút mặt mũi, số là Dương Dương tuổi trẻ khí thịnh, lúc đua xe chọc phải một nhóm băng đảng, hơn nữa nhóm người kia bụng dạ hẹp hòi, thích đánh nhau, liền tìm cơ hội chỉnh hắn.
Nhóm người kia lai lịch cũng không nhỏ, liều mạng khẳng định là không được, vì vậy Đường Tống liền tìm cơ hội.
Dĩ nhiên những chuyện này tất cả đều là từ trong miệng Tần Lệ biết được, Đường Tống cũng không nói cho tôi biết những thứ này, hắn cả ngày ở trước mặt tôi ra vẻ đúng là một thiếu gia đàng hoàng, thường đỡ bà lão qua đường, thỉnh thoảng còn kiêm chức đàn ông của gia đình. Mỗi ngày đúng giờ đến công ty làm việc, về nhà sớm còn giúp tôi nấu ăn, có chồng như thế, còn cầu xin cái gì đây.
Đường Tống không muốn nói cho tôi biết những chuyện này, nhất định là hắn có lý do, tôi tin tưởng hắn, vì vậy không muốn hỏi tới.
Chưa tới mấy ngày, Tần Lệ giọng mang hưng phấn nói cho tôi biết, Đường Tống bọn họ đem nhóm người kia hung hăng đùa bỡn, làm bọn hắn tổn thất không ít.
Cái gì tổn thất? Nghe Tần Lệ vừa nói như vậy, tôi liền cảm thấy nhóm người kia buôn bán nhất định có kỳ hoặc.
Đương nhiên là buôn bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh rể đầu tiên là án binh bất động, chờ bọn hắn buông lỏng cảnh giác, khi bọn hắn bắt đầu hành động thì báo cảnh sát, một lưới bắt hết, lần này làm cho bọn họ là nguyên khí tổn thương nặng nề, ít nhất tổn thất hơn phân nửa tài sản. Tần Lệ hận hận nói. Đáng đời, lại dám khi dễ đến Dương Dương nhà chúng ta, đúng là tìm đường chết.
Dương Dương nhà cô cũng đừng quá bộc lộ tài năng, lần này cũng là do hắn chọc người ta trước. Tôi khuyên nói.
Cho dù như thế, nhóm người kia cũng không nên trực tiếp ra sát chiêu đi, quá độc. Chỉ cần tổn thương tới Dương Dương, Tần Lệ tuyệt đối là sẽ lập tức biến thành một Độc Phụ.
Tôi cũng vậy không muốn cùng cô ấy giải thích, bởi vì gần đây tôi có quá nhiều chuyện phiền lòng nhưng đem chuyện tôi so sánh với chuyện này quả thật giống như so hạt mè còn nhỏ hơn.
Chuyện phiền lòng của tôi cũng không mới mẻ gì, chính là con cái.
Nghe lời Đường Tống, tôi không có sử dụng biện pháp ngừa thai, may nhờ hắn không phải Thần Thương Thủ (ý nói tay súng thiện xạ bách phát bách trúng), tháng này bà cô đúng lúc lại tới, tôi thở dài một hơi. Xả hơi xong, lại bắt đầu phiền não tháng sau bà cô rốt cuộc có thể hay không đúng lúc.
Buồn phiền làm tóc nhanh bạc, chỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất— kỳ an toàn liền làm, giai đoạn nguy hiểm không làm.
Vì vậy kỳ an toàn vừa qua, giai đoạn nguy hiểm vừa đến, tôi liền bắt đầu giả bộ đau bụng đau răng, đau mông, tránh khỏi tiến hành chuyện kia.
Nhưng phương pháp này lúc đầu còn có hiệu quả, từ từ Đường Tống cũng kiềm chế không được, ngày này sau bữa cơm chiều tôi đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hắn ngồi ở một bên khác nhìn tạp chí kinh tế tài chính, vốn là bình an vô sự, cũng không biết lúc nào thì, đôi tay kia sờ sờ tác địa để ở đầu vai của tôi, kế tiếp tôi liền bắt đầu giả bộ.
Tôi đau bụng. Tôi từ chối, cũng đem cái mông hướng bên sofa dựa vào.
Đường Tống giống như chó theo đuôi dựa tới bên người tôi, đem môi đặt ở vành tai của tôi khuếch lên, nhẹ giọng nói, vận động xông thì sẽ không đau.
Vận động em gái anh, vận động không phải là tập thể dục, có thể giúp hết đau sao.
Mẹ kiếp Đường Tống hướng tới ngày càng gần, tôi trong nháy mắt hóa thân thành một con lươn, chuồn một cái từ bên cạnh hắn trượt ra ngoài. Nói, đúng rồi, ngày mai phải nộp công văn, tối nay phải làm thêm giờ sửa sang lại hoàn chỉnh, sợ thể lực tiêu hao, hay là ngày mai thôi.
Nói xong lời này thì tôi hướng cầu thang kia chạy. Kết quả mới vừa chạy lên hai bậc thang, liền bị hắn bắt được, hai cánh tay đem tôi một vòng, vững vàng vây quanh tôi.
Anh vận động, em chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, không chỉ không tiêu hao thể lực, sau khi kết thúc ngược lại sẽ sảng khoái tinh thần. Đường Tống đầu độc, nhìn vẻ mặt của hắn tôi có chút hoài nghi người đàn ông mặc áo trắng thuần lương này có phải là đại phúc hắc trong truyền thuyết.
Sảng khoái tinh thần? Ông xã, anh tại sao không nói kéo dài tuổi thọ? Tôi cười ha ha, thân thể chợt co xuống dưới, muốn lặp lại chiêu cũ, hóa thân thành cá trạch chạy trốn. Nhưng lần này Đường Tống sớm có phòng bị, cư nhiên thuận thế liền đem tôi đè ở trên bậc thang, tiếp phải cái ấy ấy.
Đàn ông quả nhiên đều là ích kỷ, hắn tốt hơn, có tôi là đệm thịt, thoải mái ép chặt, mà sau lưng tôi là bậc thang, cứng ngắc cầu thang a, ép tới eo tôi đều muốn đứt, lập tức không để ý đến hình tượng nhỏ bé kêu to lên.
Đoán chừng là âm thanh của tôi quá mức thê lương, ảnh hưởng đến chức năng phát huy bình thường của Đường Tống, hắn một tay ôm lấy ngang hông của tôi, chọn lựa nguyên tắc nhất cự ly, đặt tôi ở trên bàn phòng ăn.
Anh coi em là thịt kho tàu? Hay cánh gà chân gà? Tôi vừa giãy giụa vừa hỏi Đường Tống. Tôi dầu gì là một con người, cư nhiên xem tôi như thức ăn để trên bàn cơm.
Hoàn cảnh mới có đột phá mới. Đường Tống giải thích.
Tôi đang muốn mắng đột phá em gái anh a! Kết quả hắn cư nhiên sử dụng đòn sát thủ, ngón tay thon dài đem mắt kiếng để một bên, lại đem áo sơ mi trắng từng nút từng nút mở ra, lộ ra lồng ngực gầy gò hấp dẫn.
Tôi nghe thấy giữa cổ họng thanh âm ừng ực ừng ực nuốt nước miếng, cũng biết, lần này mình lại gặp hạn.
Thôi, nếu là dưới tình huống này còn có thể cự tuyệt hắn, vậy tôi không phải là Tần khinh, hắn cũng không gọi Đường Tống rồi.
Kết quả là, ở trên bàn cơm, tôi giống như chân gà, thịt kho tàu bị gặm sạch sẽ.
Có thể trách người nào, chỉ có thể trách mình quá sắc, Đường Tống quá mức hấp dẫn, còn sợ giai đoạn nguy hiểm quá dài.
Nghe nói phụ nữ tinh thần khẩn trương quá độ đối với thụ thai có ảnh hưởng, do đó việc không phòng bị kéo dài một tháng, bà cô còn là đúng lúc lại tới. Tôi bắt đầu cảm giác mình là người trời sanh không dể thụ thai, cũng nhẹ nhàn để xuống lo lắng, bắt đầu hưởng thụ.
Rất nhanh liền đến Nguyên Đán, một năm mới lại tới, thời gian trôi qua thực vui vẻ. Hôm nay ngày lễ, Đường Tống dẫn tôi trở về nhà chồng ăn cơm, tất cả mọi người quan tâm bụng của tôi, hi vọng sớm ngày đội lên, tôi áp lực quá nhiều.
Sau khi ăn xong bà nội bảo người làm ôm một đống thuốc bổ dược liệu lớn đến trên xe chúng tôi, dặn phải ăn mỗi ngày, nói là phương thuốc cổ truyền, không lâu sẽ gặp tin tức tốt.
Trên đường, Đường Tống lái xe, tôi không việc gì làm, lật xem thuốc bổ dược liệu bà nội đưa, phát hiện nam nữ ăn đều có, trong đó phái nam nhiều hơn. Tôi vui vẻ, nhìn Đường Tống nói, xem nè, bà nội quan tâm anh, biết anh sinh ra đã kém cỏi, cần tẩm bổ mỗi ngày.
Đường Tống không nói lời nào, tiếp tục lái xe.
Vâng, tôi Tần khinh! Có cơ hội liền khoe mẽ bọn chuột nhắt, điểm này không tốt lắm, thấy Đường Tống không có phản ứng, tôi tiếp tục chế nhạo hắn. Xem đi xem đi, ngay cả mẹ anh cũng biết là của anh vấn đề, bạn học Đường, xem ra hình tượng phái nam không quá chói lọi đấy.
Sau khi chế nhạo xong, Đường Tống vẫn là không có phản ứng, tôi sợ hắn tức giận, liền thử dò hỏi, thế nào buồn bực đến nổi không nói lời nào?
Đường Tống liếc lấy tôi một cái, ánh mắt rất nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ, nhưng nói ra lời nói lại làm cho tôi có chút không chịu nổi. Bởi vì đợi lát nữa em sẽ mệt mỏi nói không ra lời, cho nên hiện tại anh tận lực để cho em nói sảng khoái.
Đây là uy hiếp trắng trợn, tôi vội xin tha. Thôi, thôi, còn mấy ngày nữa là phải đi làm, ngàn vạn lần đừng nóng vội sẽ thiêu hủy ba năm kiếm củi của tôi.
Khóe miệng Đường Tống nâng lên nụ cười. Không có sao, dù sao mẹ cho chúng ta nhiều thuốc bổ như vậy, chúng ta thừa dịp ngày nghỉ này vòng đi vòng lại tiêu xài bổ sung thôi.
Thương hắn nhiều năm như vậy, đến thời khắc này tôi rốt cuộc mới hiểu, Đường Tống không nên tùy tiện chọc.
Chương 49
Chúng tôi ở nhà mẹ chồng chơi khá lâu, về đến giữa đường đã là nửa đêm, bờ sông bắn pháo hoa, rét lạnh nhưng rực rỡ, cô đơn nhưng màu sắc xán lạn, đẹp không sao tả xiết.
Anh khi còn bé thích coi bắn pháo hoa sao? Tôi hỏi.
Dĩ nhiên, tại sao hỏi như thế. Đường Tống cười.
Bởi vì nhìn anh là biết, từ nhỏ chính là cậu bé mặc quần áo trắng chỉ biết ngồi học trong phòng.
Em nên hiểu rõ về anh hơn, khi còn bé anh rất nghịch ngợm.
A, không nhận ra, sau này vì sao anh không nghịch ngợm?
Bởi vì biết những cô gái này thích kiểu đàn ông u buồn, cho nên chuyển hình tượng.
Nghe xong lời này, tôi cười đến đau bụng, Đường Tống đứa nhỏ này bị tôi ảnh hưởng càng ngày càng tệ rồi, thật có cảm giác thành tựu.
Đang cao hứng, lại phát hiện Đường Tống sắc mặt chợt nặng nề.
Thế nào? Tôi là người không chịu được hù dọa, có chút hơi khẩn trương.
Không sao. Hắn an ủi tôi, lại đạp chân ga, nhanh chóng tăng tốc, giống như là muốn thoát khỏi người nào đó.
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện hai chiếc SUV đang im ắng đi theo phía sau chúng tôi, theo sát không nghỉ, ở nơi này đêm tối yên tĩnh, giống như dã thú ẩn núp.
Có người theo dõi chúng ta, vả lại người đó không có ý tốt.
Trong đầu chợt nhớ lại Tần Lệ từng nói với tôi về nhóm người kia, không nhịn được nói ra, là người lúc trước Dương Dương chọc phải?
Đường Tống không trả lời tôi, chỉ nhỏ giọng nói, ngoan ngoãn ngồi im, nghe theo lời anh làm đi.
Mặc dù tốc độ tim đập tăng nhanh, nhưng tôi còn là tận lực không biểu hiện ra dáng vẻ hoảng sợ, để tránh Đường Tống ngoài việc lái xe còn phải để ý tâm tình của tôi.
Kế hoạch Đường Tống là chạy nhanh đến nơi đông người, đối phương dù có ngang ngược thế nào, cũng không dám làm càng. Vì vậy, sau khi xuống cầu, vốn nên hướng phía bên phải trung tâm chợ, nào có thể đoán được một chiếc màu đen xuất hiện ngay đầu, đem con đường ngăn lại. Mắt thấy phía sau hai chiếc xe lại tăng tốc hướng tới cửa tôi đang ngồi vọt tới, có ý muốn đụng vào, Đường Tống không cách nào, chỉ có thể chuyển sang bên trái.
Bên trái chỉ có một đường, vả lại tương đối vắng vẻ. Tôi hiểu rõ chuyện là càng lúc càng nguy cấp, lòng bàn tay cũng không nhịn được tiết ra mồ hôi. Không đợi Đường Tống kêu, tôi liền cầm điện thoại lên, gọi cho bọn người của Dương Dương.
Dương Dương vừa nghe cũng bắt đầu không tự chủ được, hỏi chúng tôi đang ở chổ nào, nói lập tức cho người đến cứu giúp. Vậy cũng không yên tâm, giống như người xưa nói, nước xa không cứu được lửa gần. Không chừng khi bọn hắn đến nơi, tôi cùng Đường Tống cái xương cũng không còn.
Đến lúc này thì tôi thấy rõ, trận thế này, nhóm người kia nhất định là dân liều mạng, tối nay nhất định phải để cho chúng tôi đổ máu.
Đang rất lo lắng, một trong hai chiếc xe đột nhiên xông lên, đụng vào đuôi xe của chúng tôi. Lúc này tôi ruột gan đảo lộn, đầu óc bị lắc tan tác, trong dạ dày thức ăn cũng thiếu chút nữa muốn phun ra.
Ý đồ của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn ép chúng tôi vào trong hẻm nhỏ phía trước. Đường Tống tất nhiên hiểu, không muốn khoanh tay chịu trói, nhấn ga, muốn lái vào một con đường khác, nhưng không chờ chúng tôi lấy lại sức, một chiếc xe khác lại xông lên, hướng vào chỗ ngoài của tôi muốn đụng. Đường Tống vội vàng bị lệch tay lái —con đường duy nhất trước mắt chỉ có hẻm nhỏ kia.
Từ đầu đến cuối tôi đều ngậm chặt miệng, không phát ra một tiếng thở, sợ ảnh hưởng Đường Tống. Quay đầu nhìn lại, phát hiện kể từ lúc tiến vào ngõ hẻm, trong đó có một chiếc xe ngăn ở đầu ngõ, hai chiếc xe kia tạm thời không thấy tung tích.
Bọn họ chặn ở hai bên ngõ hẻm khác, chúng tôi không ra được. Đường Tống biết tôi đang suy nghĩ gì, tôi cùng hắn bây giờ đã phối hợp ăn ý.
Anh định làm như thế nào? Tôi hỏi.
Anh xem em thể dục không tệ, trèo tường được không? Đường Tống hỏi.
Tôi dĩ nhiên biết Đường Tống không phải loại người nhàm chán, vào thời khắc này sẽ không lãng phí thời gian hỏi vấn đề không cần thiết, vì vậy liền gật đầu nói vâng
Rất tốt, chờ xe dừng lại, chúng tôi cùng nhau xuống xe, bắt đầu dựa vào tường rào. Lời còn chưa dứt, Đường Tống liền dừng xe lại, hiệu suất thật cao.
Ngỏ hẻm này hai bên đều là nhà trệt tương đối cũ kỹ, nhưng bởi vì khu này là thành củ cải tạo, thuộc về khu đất giải tỏa, cư dân phần lớn đã đi nơi khác, nếu lớn tiếng kêu cứu cũng sẽ không có người xuất hiện —có thể thấy được những người đó đều đã vạch ra kế hoạch rất tốt, nơi này chính là nơi tốt nhất để ra tay.
Đường Tống lôi tôi đứng ở trên mui xe, ôm tôi lên tường rào, song khi tôi đưa tay đi kéo hắn thì hắn lại không có cầm tay của tôi.
Tôi bỗng nhiên hiểu hắn muốn làm cái gì, trong nội tâm một hồi sợ hãi, vội nói, nếu anh dám làm như vậy, em cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Nếu để cho em bị thương, anh cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình. Dưới ánh trăng mát lạnh, Đường Tống đứng ở mui xe nhìn tôi, giống như là nhiều năm trước, tôi lần đầu tiên thấy hắn đứng ở trên đài chủ tịch —cảm giác ấm áp tràn đầy trong tim tôi.
Em không đi. Tôi nói. Em không thể để anh ở lại hy sinh, bỏ đi một mình.
Tần Khinh, em phải ngoan. Hắn giống như là dụ dỗ một đứa bé, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều. Nếu em ở lại hai người chúng ta khó lòng trốn thoát còn vướn tay vướn chân. Nhưng nếu như em đi, anh có thể kéo dàn thời gian, còn có một đường sống. Em đừng sợ, nhảy qua tường rào bên kia, chạy ra đường lớn, càng xa càng tốt, không nên quay đầu lại, tìm người đến cứu anh.
Một cơn gió thổi qua, mặt của tôi đặc biệt lạnh, khi đó cũng không biết, mặt đầy nước mắt. Anh gạt em, anh sẽ chết, em sẽ không còn được gặp lại anh. Tôi nói.
Anh có gạt em bao giờ chưa? Em chạy về phía trước qua 3 ngã ba, quẹo trái, nơi đó có một đồn cảnh sát, đi báo cảnh sát, ngỏ hẻm này rất dài, anh nhất định có thể cầm cự được đợi em tới. Đường Tống đối với tôi bảo đảm.
Không nên gạt em. Tôi nhìn ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy ánh trăng mềm mại trong đó.
Nghe lời anh. Hắn sau khi nói xong câu đó liền nhảy xuống đất, khởi động xe, hướng phía trước đi tới, không liếc lấy tôi một cái.
Tôi đã không có lựa chọn khác, người đang tinh thần cao độ hết sức khẩn trương, bất kỳ cảm giác gì đều là chậm chạp, tôi nhảy xuống tường rào, chạy vào nhà trệt, dùng tay run rẩy mở cửa, chạy trên đường, tôi vững vàng nhớ lời Đường Tống nói.
Khập khiểng chạy qua ba ngã ba, ra đường lớn, chung quanh không có một bóng người, gió đêm ở bên tai thổi o o, bên đường cành cây to nghiêng ngả, đèn đường chiếu lạnh như băng, đồn cảnh sát giống như là một hình ảnh quá xa xôi.
Tôi chạy không ngừng nghỉ, cho dù chân đau đến kim châm muối xát, cho dù thân thể lạnh đến run rẩy, tôi cũng không có ngừng nghỉ, cứng rắn chạy qua ba ngã ba, quẹo trái, tôi muốn tìm được đồn cảnh sát, tôi muốn đi cứu Đường Tống.
Nhưng là ở trước mặt tôi, cũng là một ngõ cụt.
Nơi này căn bản không có đồn cảnh sát, không có cứu viện.
Trong nháy mắt tôi hiểu ra, Đường Tống lừa tôi, hắn chỉ là muốn tôi thoát thân, chạy được càng xa càng tốt, tôi rốt cuộc hiểu được, sâu trong mắt của hắn ánh trăng mềm mại, tôi còn có thể nhìn thấy vẻ bịn rịn lưu luyến không muốn rời xa.
Toàn thân máu không ngừng đông lạnh, lại không ngừng nóng lên, thân thể bị kích động giống như đã không phải là của mình.
Ở vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, tiếng điện thoại di động phá vỡ suy nghĩ.
Tôi nhận điện thoại, bên trong truyền tới, là một thanh âm quen thuộc. Đại Khinh, nói cho tôi biết các người bây giờ ở đâu.
Là Hòa Nhất.
Tôi giống như là người vô tình đứng ở bên vách núi, bị người ta lấy đi thứ quý giá nhất đời mình, chợt khóc ồ lên, nức nở nói với hắn.
Tôi khóc đến gần như than vãn, chưa từng nghĩ tới Tần Khinh sẽ có lúc là người phụ nữ yếu đuối như vậy.
Không phải tôi sợ chết, mà là sợ sẽ không còn được gặp lại người kia, sợ sẽ không còn cơ hội nói với hắn câu.
Em yêu anh.
Chương 50
Đêm khuya mùa đông rất khắc nghiệt, trong không khí tràn đầy hơi thở của kim loại rỉ sắt, tôi bắt đầu trở về đường cũ. Nhưng cảm giác con đường lại dài và xa như vô tận, chung quanh rất an tĩnh, chỉ có trái tim không ngừng đập kịch liệt, phát ra tiếng vang cực lớn bao trùm tất cả âm thanh, mang theo hơi nóng của máu.
Khi tôi trở lại chỗ củ thì phát hiện nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, rất nhiều xe, ánh đèn giống như ngọn lửa màu trắng, thiêu đốt cái hẻm nhỏ vắng vẻ kia.
Ở khung cảnh náo loạn bên trong, tôi nhìn thấy Hòa Nhất, hắn đang cùng thuộc hạ vội vàng đem một người đặt lên xe.
Đó là một người...... Cả người đẫm máu. Nghe nói địa ngục tầng thứ mười ba là huyết trì, mà giờ khắc này người vừa được khiêng lên xe, giống như là từ trong huyết trì bị vớt ra, máu chảy ra từ đầu và mặt của hắn, chợt nhìn lại, diện mạo hình như rất giống một người.
Tôi cố gắng nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, mặt hắn không chút thay đổi, nhưng là khi tay của người kia đưa lên, cũng đang run rẩy. Tôi hiểu rõ loại cảm giác đó — sợ.
Sợ từ đáy lòng.
Sợ người mình yêu thương nhất rời đi.
Bỗng nhiên, chợt tỉnh ngộ, tôi xông tới người trước mặt, dùng sức nhìn người toàn thân là máu, sau khi xác nhận, hai mắt đau đến dường như muốn nổ tung.
Đường Tống.
Tôi làm sao có thể không nhận ra, đây chính là Đường Tống!
Giống như là bị nhìn chằm chằm, tôi bình tĩnh ở nguyên tại chỗ, không làm bất kỳ động tác gì, tôi không dám ôm hắn, hắn cả người toàn là thương tích, tìm không ra bất kỳ bộ phận hoàn chỉnh nào có thể để cho tôi ôm.
Đại khinh, lên xe, người ôm lấy thân thể hắn. Hòa Nhất đem tôi đẩy mạnh ngồi ở phía sau xe, cùng đồng bọn đem Đường Tống cẩn thận đặt ở trên đùi tôi, sau đó nhanh chóng khởi động xe, giống như chim bay hướng bệnh viện chạy đến.
Ánh sáng lạnh lùng của ánh đèn hai bên đường không ngừng lùi về phía sau, chiếu vào trên mặt Đường Tống, gương mặt tuấn tú trước mặt bởi vì bị đánh nghiêm trọng mà bắt đầu sưng vù, giống như là có hàng ngàn chỗ rách, càng không ngừng rướm máu ra bên ngoài, máu che lấp cả diện mạo một màu đỏ thắm, chất lỏng giống như hoa anh túc nát vụn.
Mặc dù lúc này tan nát vỡ vụn, nhưng ở trong lòng tôi, hắn vẫn như cũ là người đứng ở mui xe, nhìn tôi, đáy mắt có ánh trăng dịu dàng mềm mại rất rõ ràng.
Tôi cúi người xuống, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, đừng chết, xin anh, đừng chết.
Trong hoảng hốt, tôi nhìn thấy ngón tay của hắn có một chút động tĩnh, giống như muốn giơ lên, vậy mà cuối cùng vẫn còn vô lực buông xuống.
Sau khi xe tới bệnh viện, trải qua kiểm tra, Đường Tống lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật, tiến hành giải phẫu mổ sọ.
Tôi đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, giống như là trãi qua một giấc mộng, nhìn rất nhiều người ở trước mặt đi tới đi lui, nhưng lại không nhận ra được, bọn họ vội vàng đang nói cái gì, một câu cũng nghe không hiểu. Cho đến khi cánh tay bị lay động mạnh, mới từ từ hồi tỉnh.
Chị, đừng làm em sợ! Tần Lệ lay động cánh tay của tôi thật mạnh.
Tôi lắc đầu một cái, muốn nói cho Tần Lệ biết mình không có bị gì, nhưng hơi sức giống như là toàn bộ mất đi, không cách nào há miệng được.
Anh rể không có sao. Tần Lệ an ủi tôi.
Tôi gật đầu một cái, giống như là một tượng gỗ không hề có năng lực tư duy.
Đám người cặn bả kia, mỗi lần đều dùng thủ đoạn cặn bả này, tôi đi làm thịt bọn họ! Dương Dương chẳng biết lúc nào ngồi lên xe lăn tới đây, cắn chặt hàm răng.
Tất nhiên là phải tìm bọn đó tính sổ, nhưng không phải hiện tại. Hòa Nhất nhìn hắn nói, thanh âm rất nhẹ nhưng lại có cảm giác ra lệnh không thể không nghe theo. Tất cả chờ Đường Tống tỉnh lại rồi nói.
Dương Dương mặc dù cũng xúc động giận dữ, nhưng vẫn nghe lời Hòa Nhất.
Hòa Nhất quay đầu nhìn tôi, đối với Tần Lệ căn dặn, em đem chị của em đến phòng vệ sinh rửa tay xóa hết vết máu đi, tránh khi ba mẹ Đường Tống tới sẽ hoảng sợ.
Tần Lệ nghe lời làm theo, đỡ tôi dậy, dìu đến phòng vệ sinh. Nhưng khi đi đến trước mặt a Vane thì cô ta chợt kéo tôi lại.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, mới phát hiện mắt a Vane sưng đỏ giống như bị nước tiêu nóng rớt vào. Cô ta nhìn chằm chằm tôi, gằn từng chữ, vì sao cô có thể bỏ lại một mình hắn chạy? Cô có biết khi chúng tôi chạy tới là lúc hắn ngục xuống đất đang bị 6 người cầm cây đánh không? Tần Khinh, con mẹ nó cô ích kỷ làm cho người khác ghê tởm!
Cô làm cái gì? Mau buông ra! Tần Lệ muốn lấy tay đang ngăn của a Vane ra, nhưng tay a Vane giống như là khóa sắt, gắt gao nắm chặt tay của tôi, lạnh mà cứng rắn cảm giác rõ ràng có thể xuyên thấu qua áo lông thật dầy, trực tiếp truyền tới da thịt của tôi.
Cô có tư cách gì nói như vậy với chị tôi? Cô căn bản không hiểu rõ chuyện tình giữa bọn họ! Tần Lệ nhìn chằm chằm a Vane.
Nếu như là tôi sẽ không giống cô ta mềm yếu như vậy, vào lúc nguy hiểm nhất chỉ biết tự mình thoát thân. Mặc dù tôi không cùng a Vane nhìn thẳng vào mắt, nhưng là vẫn cảm thấy, cô ấy nhìn tôi rất lạnh lùng.
Không có chuyện nếu như, cô từ đầu đến cuối không có cơ hội cùng anh rể tôi ở chung một chỗ, đừng giả bộ thể hiện dáng vẻ chính nghĩa của mình, ai cũng biết cô có ý không tốt! Tần Lệ bị chọc giận rồi, không còn nể nang gì nữa nói toạt ra.
Nhóm của Dương Dương vội vàng đi lên khuyên can.
A Vane giống như là bị ai đó bóp chặt cổ, bộ dáng thật lâu không thể hô hấp, tôi hiểu, đó là đau, đau tan lòng nát dạ.
Yêu, nhục, thù hận có thể làm cho con người đánh mất lý trí, a Vane nhìn Tần Lệ, chợt oán độc cười một tiếng, nói, cô cho rằng Dương Dương thật lòng yêu cô?
Bệnh viện vốn yên tĩnh nhưng không thể yên tĩnh hơn lối đi nhỏ nhưng không một tiếng động.
A Vane, đủ rồi. Hòa Nhất nghĩ muốn ngăn chặn, nhưng đã không kịp nữa. A Vane chỉ vào Dương Dương, ánh mắt lại nhìn Tần Lệ, nói, Dương Dương, nói cho cô ta biết đi, trong lòng anh yêu chính là người nào? Là cô ta sao?
Cô có ý gì? Mặt của Tần Lệ từ từ bắt đầu đổi trắng, nhưng ánh mắt lại rất cao ngạo.
Ý là, Dương Dương căn bản không yêu cô, mấy người chúng tôi đều biết người hắn yêu là Phạm Vận, chẳng lẽ cô không biết, hắn hầu như mỗi ngày đều phải cùng Phạm Vận gọi điện thoại? Gởi tin nhắn? Chẳng lẽ cô không biết, hai tháng trước Phạm Vận hủy bỏ lễ đính hôn, hắn liền lập tức đi Anh quốc bên cạnh cô ấy ba ngày? A Vane mỉm cười dùng âm thanh nhẹ nhất như muốn mưu sát Tần Lệ.
Tần Lệ đưa mắt nhìn sang Dương Dương, Dương Dương lại nhìn trên đất, không có dũng khí cho cô bất kỳ giải thích nào.
Tiểu Lệ, theo chị chị đến nhà vệ sinh. Bây giờ đến lượt tôi lôi kéo Tần Lệ đi, giờ phút này cô ấy giống như là một búp bê, chạm nhẹ một cái sẽ bể tan tành. A Vane ngăn chúng tôi lại, còn muốn nói điều gì đó, tôi giương mắt, cản lại lời của cô ấy.
A Vane, làm người đừng quá tuyệt tình, không nên đem chuyện của người khác ra chế nhạo.
Không biết là lời của tôi hay là vẻ mặt của tôi có tác dụng, a Vane ngẩn người, cuối cùng tránh ra.
Trong gương phòng vệ sinh, mặt tôi cùng Tần Lệ cũng đều tái nhợt.
Lúc ấy, hắn nói là đi Singapore bàn chuyện làm ăn, nên không cần em đến sân bay đưa đón, mà em vì sao quá ngu, lại có thể tin lời của hắn. Tần Lệ ảm đạm cười, tôi chưa từng thấy cô ấy có hình dạng này tâm trạng suy sụp.
Chia tay hắn đi. Tôi nói. Đến thời khắc này tôi mới ý thức được, sự tồn tại của Dương Dương đối với Tần Lệ mà nói quá nguy hiểm.
Tần Lệ lắc đầu, ánh mắt dứt khoát. Em không cam lòng, hắn là người yêu đầu tiên của em, bỏ ra toàn bộ tâm tư cùng sức lực, em thậm chí còn đỡ một dao cho hắn, em không cam lòng cứ như vậy để hắn rời đi.
Là yêu, nhưng vẫn chưa thõa mãn, trong tình yêu, rất ít người có thể phân ra giới hạn.
Tôi chỉ có thể đem Tần Lệ ôm vào trong ngực, cô ấy đầu tiên là trầm mặc, sau ô ô mà khóc lên.
Tôi mặc cho cô ấy làm như vậy, cô ấy đã chịu đựng quá nhiều, cũng đừng nên ở trước mặt của tôi đè nén bi thương nữa.
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không