Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:32:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38-39
HƯƠNG 38
Đem lời một lần nói hết, tôi nhìn Đường Tống, anh cũng nhìn tôi, mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhìn mắt thật lâu, dưới ánh trăng cũng nhìn rõ mụn cám, lâu đến nỗi hai người kìm lòng không đậu sắp sửa hôn môi nhau ……tôi phốc một tiếng, bật cười – “Đường Tống, anh tin sao? Nhìn kiểu của anh, rất muốn làm, em không chịu nổi, ha ha ha ha…”
Tôi liều mạng cười, thậm chí cười đến rơi lệ.
Tôi nói thật, giả dối cười.
Đường Tống cũng cười, trong lúc cười mang một ít khẩn trương, sau đó từ từ buông lỏng.
Tôi tự khiển trách mình, Tần Khinh, mày đem người khác làm cho sợ quá mức, không nên nha.
Sau khi cười xong, hai chúng tôi nghĩ nhanh chóng mà ngủ, Đường Tống từ phía sau lưng ôm lấy tôi, đường cong hoàn mỹ hai thân thể dán sát nhau, nghe một nhà tâm lý học nói rằng, tư thế ngủ này đại biểu người đàn ông sau lưng cam kết nguyện ý yêu mình.
Cam kết thì cam kết, anh nguyên ý cho, tôi cũng nguyện ý tin.
Vài ngày sau, sau khi bổ sung nhiều dinh dưỡng, tôi được xuất viện, Đường Tống sớm thay tôi làm xong thủ tục, kế tiếp dẫn tôi xuất viện. Bởi vì ngày hôm qua chơi đánh boss trễ, tôi ngồi lên xe kế bên ghế lái giả vờ nhắm mắt ngủ, không biết xe chạy bao lâu, nghe Đường Tống nói – “Tới rồi, xuống xe thôi”
Tôi mở mắt ra nhìn, phát hiện không đúng, lại dụi mắt, vẫn phát hiện có gì đó ------ đây đâu phải nhà chúng tôi, là sân bay mà.
Tôi nhìn Đường Tống, hỏi “đại nhân, ngài muốn đem tôi bán phải đến nhà ga chứ, nhầm nơi rồi, trên máy bay không thịnh hành bán người”
“Bán làm chi, anh giữ lại từ từ mà dùng” – Đường Tống đi qua mở cửa, ôm tôi xuống, tiếp đó, đi đến sau cốp xe, lấy hành lý.
“Rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?” - Tôi hỏi.
“Đi Hải Nam” – Đường Tống một tay kéo hành lý, một tay kéo tôi, hướng sảnh sân bay đi vào.
Tôi nhất thời thất thần, chờ thần trí quay lại, liền bắt đầu kháng cự.
“Không được, Không được, em còn phải đi làm mà?”
“Anh đã giúp em xin phép công ty nghỉ rồi”
“Vậy cũng không được, em cũng chưa chuẩn bị cái gì mà”
“Qua đến kia mua, nghe người ta nói chỗ đó so với chỗ này có đầy đủ hết”
“Đúng rồi, xe, xe còn dừng bên ngoài đấy”
“Anh kêu Dương Dương lái giúp về nhà rồi”
“Vẫn chưa được, em, em, không muốn đi”
“Chúng ta coi như đi hưởng tuần trăng mật, bà xã, em nhất định phải đi”
“Lần trước không phải đã đi rồi sao?”
“Trăng mật không chê đi nhiều”
Cứ như vậy, tôi bị Đường Tống lôi đi, nhét vào máy bay, căn bản không thể phản kháng, mấy giờ sau liền đến Hải Nam.
Ra khỏi cửa chính sân bay, có một chiếc xe dừng bên ngoài chờ, theo như Đường Tống nói là anh mượn của người bạn, tài xế chở chúng tôi đến biệt thự Nhất Hải. Vào cửa, kéo rèm trắng cửa sổ, đứng trên ban công, tôi cảm thấy thân thể mình trong suốt. Ánh mặt trời, bờ cát vàng, biển xanh rộng biếc, cảnh sắc nơi đây có thể làm cho lòng người thả lỏng.
Tôi đang ngắm nhìn cảnh đẹp, hít sâu một hơi, giọng nói Đường Tống truyền đến từ phía sau lưng – “Bà xã, đang nghĩ gì?”
Tôi nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói – “Em đang nghĩ, gả cho anh, đúng là gả không lầm người”
“Thì ra giá trị của anh chỉ là ở chuyến đi Hải Nam này thôi à?” – Đường Tống hỏi.
“Dĩ nhiên, giá trị của anh còn thể hiện ở nhiều phương diện nữa” – tôi nói – “Nhưng mà chờ đó từ từ em sẽ khám phá sau”
Cả ngày đi đường, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn đi tắm, bồn tắm là kiểu thùng gỗ, nằm bên trong, nghe tiếng sóng vỗ, xương cốt cả người đều thả lỏng.
Đang thả lỏng, bất chợt có một đôi tay trắng trợn đặt lên đôi vai xích lõa của tôi, giọng Đường Tống hồng ấm mập mờ - “làm như vầy, có được coi là thể hiện giá trị của anh không?”
Tay của anh, theo vai của tôi trượt xuống dưới, tôi nhẫn nhịn, liều mạng tự nói với mình, đây là Đường Tống, là Đường Tống tôi thích nhất, nhưng mà lý trí cũng không thắng được tình cảm, lúc tay anh vẫn tiếp tục di động trên thân thể tôi, tôi đứng lên, nhanh chóng dùng khăn tắm bao lấy cơ thể mình, đầu không quay lại, nói – “em tắm xong rồi, đi ngủ trước một chút”
Nói xong tôi hướng ngoài phòng tắm đi, để lại Đường Tống, lẳng lằng chờ đợi phía sau.
Tôi hiểu rõ làm vậy không tốt, nhưng, trong lòng cũng khổ tâm không ít.
Đang lúc tôi muốn đi tới giường thì Đường Tống như một con báo săn mồi, nhanh nhẹn chạy tới, chợt ôm tôi nhào lên giường
Ký ức ẩn sâu trong đầu không muốn hồi tưởng lại. chợt nổ tung, tôi nổ tung đến huyết nhục mơ hồ, đau không chịu nổi ---- đau khổ quẫy đạp chân tay, mắt nhìn lên trời, dồn dập thở dốc, cảm giác ở bụng tạo nên một lỗ hỏng khổng lồ.
Tôi nghe thấy mình hét ra tiếng thét chói tai, thanh âm kia tôi nghe thấy cũng cảm thấy không rét mà run ---- rét lạnh thê lương, thanh âm đó cũng làm Đường Tống sợ hãi, anh bịt miệng tôi lại, nhẹ nhàng bên tai tôi, giọng dịu dàng, nói – “Tần Khinh, là anh, là anh, không phải là ai khác, em nhìn lại cho rõ, là anh đây”
Giống như trải qua đường truyền rất dài, giọng anh mới truyền vào đầu óc tôi, tôi từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cả người chảy tầng tầng mồ hôi lạnh, có thể thấy được tâm tình vừa rồi kích động rất mãnh liệt.
Hai chúng tôi nằm trên giường lẳng lặng thở, thời gian kéo dài rất lâu, cũng không ai nói gì, chỉ liên tiếp nghe tiếng sóng biển, cùng với thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười của du khách.
Đường Tống phá tan sự yên tĩnh, quyết định bàn về chuyện này – “Đại Khinh, em có phải rất sợ anh đụng đến em?”
Sự thật đúng là như thế, nhưng mà tôi không biết phải mở miệng thế nào? Phủ nhận chính là nói láo, mà thừa nhận sẽ làm tôi khó chịu, tôi chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Đừng sợ, là anh, anh là Đường Tống, là chồng của em, anh sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương em nữa” – giọng Đường Tống vẫn là dịu dàng như vậy, nhưng trong giọng nói lại chứa kiên định tuyệt đối.
“Không cần sợ” – Đường Tống từ từ đưa tay tới, tôi nhắm mắt lại, nhớ lại lời Đường Tống nói, đây là Đường Tống, là chồng của tôi, tôi đã từng liều mạng mà gả cho anh.
Nhưng vô dụng, khi tay kia chạm vào da thịt tôi, tôi vẫn giống như bị lửa đốt, chợt nhảy lên.
Vẫn thất bại.
Tôi biết rõ, đây là hậu di chứng, vả lại hậu di chứng này rất nghiêm trọng, tôi tránh né đại biểu cho sự việc kia cũng không có được chôn vùi đi, vẫn tồn tại giữa hai chúng tôi, tôi và Đường Tống trong khoảng thời gian này cười nói, trong khoảng thời gian này che giấu, thậm chí ngay cả chuyến đi Hải Nam này, tất cả đều là buồn cười, uổng công che giấu.
Tiếp đó, tôi cũng không nói chuyện với Đường Tống, không khí giữa hai chúng tôi nặng nề đến cực điểm.
Đau khổ như vậy kéo dài đến ngày thứ hai, mười mấy giờ đó, anh trừ một câu “em đã thức” và tôi một câu “ừ” ra, không có đối thoại nào khác.
Mặc dù chiến tranh lạnh, nhưng bụng vẫn muốn lấp đầy, Đường Tống chở tôi đến nơi lân cận ăn buffe hải sản. Không hổ danh địa phương cận biển, hải sản thật nhiều, tươi sống, con nào cũng to, nhìn làm cho ngươi ta thèm thuồng, sò Mai, bạch tuột, cua bông, bào ngư, ốc hương, hàu non, sò biển, tôm hùm….cái gì cần đều có.
Kinh nghiệm sương máu nói cho chúng tôi biết, hai vợ chồng chiến tranh lạnh tuyệt đối không nên đi ăn buffe, ăn hơn mười phút, tôi còn chưa phát huy hết 20 phần tài nghệ thường ngày của mình, bên kia Đường Tống cũng không tốt hơn bao nhiêu, vốn thường ngày so với sức ăn của tôi còn kém, hôm nay càng thêm ít.
Thua thiệt, bữa ăn hôm nay tuyệt đối là thua thiệt.
Tôi đứng trước bữa tiệc buffe, lần đầu tiên thất bại mà cảm thấy xấu hổ.
CHƯƠNG 39
Đang xấu hổ, chợt nghe tiếng xôn xao gần đó, tò mò nhìn qua, phát hiện có hai cô gái trẻ tuổi, vì tranh giành chỗ mà đánh nhau, mày đẩy tao, tao xô mày, tựa như giành chồng vậy. Đang xô đẩy, chợt một người đàn ông to khỏe từ trên trời rơi xuống, ngăn cản trước mặt cô A, tát một cái lên mặt cô B làm cô này té xuống đất. Thì ra người đàn ông to khỏe là bạn trai cô A, đáng thương cô B nhu nhược bị đánh té xuống đất, đứng cũng không đứng dậy nổi, mà bạn bè của đôi nam nữ kia còn chỉ chõ vào người ta mà chửi bới.
Hiện trường nhất thời xôn xao hẳn lên, lòng tôi có chút căm phẫn, mặc dù hai cô gái đó cũng không đơn giản, nhưng chuyện con gái gây gỗ với nhau, đàn ông khuyên can là được rồi, nhảy ra thình lình còn đánh con gái nhà người ta một cái coi là chuyện gì đây? Đàn ông đánh phụ nữ thì không nói? Đánh xong miệng còn không sạch sẽ mắng chửi thì hơi quá đáng đi.
Mặc dù đại đa số người ở hiện trường trong lòng cũng bất bình giống tôi, nhưng nhìn người đàn ông to con kia, cơ ngực, cơ bụng, cánh tay bắp thịt, không ai dám tiến lên.
Người đàn ông to béo kia thấy không ai dám ra mặt, khí thế càng thêm phách lối, giống như con cua đi ngang, tiếp tục chửi vào cô B đang che mặt khóc trên mặt đất. Đang mắng hăng say, đột nhiên có một người bước ra, khuyên can, “anh bạn, hơi quá rồi”
Con ngươi tôi vừa nhìn thấy, xuất hiện trên sân chính là ông chồng nhà mình, Đường Tống, vội vàng ném con cua xuống, co chân chạy đến đó.
Người đàn ông to khỏe khí thế đang hăng, hừ lạnh với Đường Tống một cái, nói, “mắc mớ gì đến mày?”
“Anh là một người đàn ông, lại trước mặt mọi người đi đánh một cô gái, có phải hơi quá đáng hay không?” Đường Tống nói.
Người đàn ông to con kia triệt để bị chọc giận, nói “ông mày không chỉ đánh phụ nữ, còn đánh luôn cả mày nữa!” – nói xong, người đàn ông to béo đó liền giơ cao cánh tay cuồn cuồn bắp thịt hướng Đường Tống vung một cái! Một quyền này khí thế hung hăng đánh về phía mặt của Đường Tống, đây hoàn toàn là trần trụi ghen tỵ, ghen tỵ gương mặt tuấn tú của Đường Tống.
Dù sao cũng lăn lộn trong quân đội từ nhỏ, không ngoài ý muốn, Đường Tống tránh thoát, không chỉ tránh khỏi, còn thuận tiện trả lại một quyền cho người đàn ông to con kia, vừa vặn rơi vào lồng ngực của hắn. Tôi cảm thấy Đường Tống cũng là ghen tỵ, ghen tỵ người ta cơ bắp rắn chắc.
Một quyền này hậu quả cũng rất nghiêm trọng, người đàn ông cường tráng đó che ngực hơn nửa ngày, gương mặt vặn vẹo như bánh quai chèo.
Cô A vừa thấy bạn trai mình bị đánh, nhất thời quơ đôi móng vuốt hướng Đường Tống nhào tới, làm như boss, hệ số khó khăn cô A so với người đàn ông to lớn kia cao hơn, dù sao người đàn ông tốt không thể đánh phụ nữ, Đường Tống không thể động thủ với cô, sức lực đều giữ lại, trên mặt trên cổ lập tức xuất hiện mấy vết cắt móng tay đỏ tươi.
Nhìn vết thương kia, tôi nổi giận, máu sôi trào, lập tức vạch đám người ra, ngăn trước mặt Đường Tống, một tay nắm lấy tóc cô A, một cước làm cho cô té ngã trên đất.
Phụ nữ đánh phụ nữ, căn bản không cần bận tâm đạo nghĩa giang hồ.
Tôi và Đường Tống cứ thế chiến đấu thành công, lúc đó trong quán ăn hô hào hai chúng tôi là Thần Điêu đại hiệp; trên giang hồ còn đồn hai chúng tôi là đặc công bí mật của quốc gia.
Tôi đốivới danh hiệu này rất bất mãn, nhiều điềm xấu nha! Nguyền rủa Đường Tống cụt tay thì thôi đi,còn nguyển rủa cả tôi có 16 năm không ^_^ có sống, quần chúng quả thật là quá độc ác.
Bất quá trận đánh này không tệ, khiến không khí ngột ngạt giữa tôi và Đường Tống hoàn toàn tan rã, từ quán ăn đi ra, tôi nhìn vết thương trên người Đường Tống, không nhịn được bật cười.
“Anh nói này bà xã, em nhìn như rất là hả hê đi, anh bị thương mà em còn cười được sao!” – Đường Tống hơi có chút bất mãn.
“Không có biện pháp, anh cũng quá thương hương tiếc ngọc đi” – tôi giễu cợt – “Hiện tại anh mới biết, bà xã anh còn tương đối dịu dàng chứ?”
Đường Tống cúi đầu, một hồi sau ngẩng lên nói, “Trải qua trận đánh vừa rồi, anh phát hiện, sau này không thể làm chuyện xấu, nếu không em tuyệt đối có thể một cước đá anh gãy chân nha!”
“Đó là do em hy sinh hình tượng, giống Mai Siêu Phong ra tay cứu người thôi!” – tôi giải thích.
“Thật ra anh cũng coi như đã kết hôn với người phụ nữ dịu dàng rồi, ở nơi anh làm việc, 180 cái đầu đàn ông, có khi trời tối còn khóc lóc chạy đến phòng làm việc, toàn thân trên dưới đều bị thương, khóc đến thương tâm, nói cái gì bị bà xã dùng cây phơi đồ đánh”
Thật nên để Đường Tống đi ra ngoài cho biết, nếu không còn nói tôi là Nữ Lưu Manh.
“Muốn đi đâu nữa không?” – Đường Tống hỏi – “Ra ngoài một chuyến, cũng nên đi chơi thật tốt một chút”
“Chân trời góc biển đi” – tôi đề nghị.
Vậy mà Đường Tống không đồng ý, lấy lý do là truyền thuyết nói vợ chồng hay tình nhân mà đến đó nhất định sẽ chia tay.
Nói thật, nghe anh ngăn cản, trong lòng tôi có chút ngọt ngào. Nhưng mà nghĩ muốn chọc anh, nên nói – “Á à, thì ra anh muốn đầu bạc răng long cùng em nha!”
“Dạo này, cưới một cô dâu cũng không dễ dàng, thế nào cũng phải quấn thật chặt thôi!” – Đường Tống nói.
Cuối cùng chúng tôi quyết định đến bãi biển chơi, ngày thường bơi lội trong hồ, tôi hay mặc đồ bơi liền mảnh, nhưng ở biển Hải Nam, các cô gái bốn phía đều mặc bikini, tôi khẽ cắn răng, cũng mua một bộ bikini màu vàng nhạt, để tăng cường hiệu quả, bên trong phần ngực còn lót thêm hai miếng độn, loại tốt nha, trong nháy mắt lớn như cái chén.
Vừa đi ra ngoài, quay đầu nhìn từ trên cao, Đường Tống nằm trên cát, dưới cây dù, nhìn tôi, đôi mắt nhỏ kia, cách cặp mắt kính vẫn thấy lấp lánh.
“Không nhận ra?” – tôi hỏi.
“Nhận ra, không nhận ra ngực thôi” – Đường Tống nói thẳng.
“Đây mới là tài nghệ thật sự” – tôi không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh, nằm trên bãi cát, bắt đầu thoa kem chống nắng. Đường Tống giật mình một cái, cuối cùng chần chờ, xem chừng muốn giúp tôi bôi, nhưng sợ tôi bị kích động, nên thôi.
Sau khi xử lý xong, hai chúng tôi nằm ngắm trời ngắm biển, quan trọng nhất là ngắm người.
Không còn cách khác, tuấn nam mỹ nữ quá nhiều, không nhìn mới lạ, chúng tôi vừa nhìn còn vừa đánh giá.
“Anh xem cô nàng kia đi” – tôi chỉ vào một mỹ nữ ngực cúp E nói nhỏ với Đường Tống, đó tuyệt đối là giả.
“Làm sao em biết đó là giả?” – Đường Tống hỏi.
Nghe xong mấy lời này, cũng biết Đường Tống không có kinh nghiệm, tôi lập tức nói cho anh biết tri thức cơ bản– “Anh nghĩ đi, nơi đó có xương quai xanh rõ ràng như vậy, ngực còn lớn như vậy được à? Nhà cô nàng chẳng lẽ mỡ nhiều hơn mắt sao, toàn bộ hướng nơi quan trọng mà to sao? Không xem cho rõ lại tự động nhằm ngay nơi quan trọng?
Không chỉ đánh giá mỹ nữ, hai chúng tôi còn thảo luận tuấn nam.
Một tuấn nam vóc dáng gầy yếu nhưng “khỏe mạnh” từ từ đi ngang qua người hai chúng tôi, quần bơi bao bọc thật chặt, đem “hùng vĩ” nhà mình hiển lộ vô cùng tinh tế.
Tôi nhẫn nhịn không được oa lên một tiếng.
“Đó cũng không phải là thật” – Đường Tống ở một bên nhắc nhở.
“Cái này cũng có thể làm giả sao?” - lòng tôi hiếu kỳ cực độ -“hay là nhét thêm gì đó vào, hay là phẫu thuật cho to lên à?
Đường Tống nói mình cũng không rõ lắm.
“Vậy sao anh có thể chắc chắn của người ta là giả chứ?” – Tôi nói cho Đường Tống biết, đây là xã hội pháp trị (quốc gia trị bằng pháp luật), nói chuyện là phải chịu trách nhiệm.
Đường Tống chậm rãi nói - “Trong lòng anh, lợi hại hơn anh, đều là giả”
Tôi bây giờ mới phát hiện, đứa nhỏ Đường Tống này, trong lòng thật sự vô cùng mạnh mẽ.
Ồn ào nhỏ Ồn ào nhỏ - Tát Không Không