Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 449 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:53:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
hương 53
Đi dạo hội chùa
Được các cô hầu gái mang vào bên trong phòng thay bộ kimono màu tím than, tăng lên làn da trắng nõn quyến rũ của cô, nhìn cô, như một cô búp bê công chúa trong bộ búp bê hoàng gia được trưng bày ở phòng khách. Loại búp bê này là truyền thống, thông thường chỉ dành ẹ tặng cho con gái. Ở Nhật Bản có hẳn một ngày lễ hội búp bê, vào ngày này các cô gái thường hay trưng bày những bộ búp bê truyền thống của gia đình mình lên kệ, mời bạn bè đến nhà ăn uống và nhìn ngắm bàn luận những chú búp bê, kể từng chuyện liên quan đến chúng.
Huyền Ngọc cũng biết về truyện này, cô thường hay đọc truyện tranh Nhật Bản nên hầu như cũng khá quen với các loại tập tục và ngày lễ ở đất nước hoa anh đào này. Nhưng rõ ràng trong ngôi nhà này không có bóng dáng của một người phụ nữ, tại sao lại trưng bày loại búp bê xinh xắn như thế này?
Cô đem thắc mắc hỏi cô hầu gái, cô ấy cung kính đáp:
“Thưa tiểu thư, khi chúng tôi vừa bước vào đây làm đã nghe quản gia dặn dò phải gìn giữ và bảo quản gian này, cùng với gian phòng tiểu thư đang ở. Ngoài ra chúng tôi không biết gì khác.”
Quản gia đứng ở phía sau bước lên nói:
“Tiểu thư, đây là thiếu gia đặc biệt mua khi cậu ấy chỉ mới lên tám tuổi, cậu ấy bảo tiểu thư rất thích búp bê, rất muốn được nhìn thấy cả triều đại búp bê như thế này, nên cậu ấy đã giữ gìn cản thận bao nhiêu năm nay.”
Người quản gia này đã làm cho gia đình này rất lâu, nghe nói từ thuở cha mẹ cô vẫn còn trẻ là bà đã đến.
Cô chỉ nhìn, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào rằng mình nói thích loại này. Cũng không thể trách cô được năm đó cô còn quá nhỏ, đâu thể nhớ hết mọi chuyện xảy ra, nhưng với một cậu bé tám chín tuổi thì lại khác, sẽ nhớ những việc xảy ra bên cạnh mình cho đến cuối đời.
Lúc ấy, khi cô còn ở Malaysia, có lần anh cùng ba anh sang thăm cô, anh kể rất nhiều về lễ hội búp bê của các cô gái Nhật Bản, cô háo hức nghe, và đòi anh lần sau khi đến nhớ mang đến cho cô một bộ. Anh vuốt tóc cô cười nói:
“Đương nhiên, Cát Ưu của anh dù muốn sao trên trời anh cũng sẽ hái xuống cho em.”
Nhưng từ đó trở về sau, anh không đến nữa, còn người mà anh gọi là ba, sau này cô mới biết là ba của cô, thì cô không có một chút ấn tượng nào, thậm chí dáng vóc của ông cô cũng không nhớ.
Cô nghe anh kể lại, khi ba về lần đó, cãi nhau với ông một trận, vì nghe đâu ông dự định làm ra áp lực để cho gia đình mẹ con cô biến mất, ông ấy không muốn con trai mình sa đọa trong mối tình tội lỗi ấy nữa.
Và lúc ấy, quả thật không biết vì sao, cô và gia đình chuyển sang Hong Kông. Trong một lần bay xuôi ngược tìm kiếm mẹ con cô, ông đã bị tai nạn máy bay tử nạn.
Co bước ra khỏi phòng thì Triệt Nhất đã mặc u phục đứng bên ngoài đợi sẵn, không thể không nói, chứ anh ta mặc bộ u phục màu be nhạt làm nổi bật lên mái tóc dài màu nâu trông rất lãng tử, đôi mắt với tia sắc bén lạnh lùng nhưng khi nhìn cô tràn đầy vẻ ấm áp, những đường nét tuấn tú trên mặt anh, nếu so với hai anh trai của cô, chỉ có hơn chứ không kém. Nghĩ đến hai anh, Huyền Ngọc lại thở một hơi thật dài.
Không biết giờ này Huyền Thiên và Huyền Tú ra sao rồi, không biết khi biết cô ra đi, hai anh sẽ giận dữ đến mức độ nào, có giận đến mức không thèm đi tìm cô luôn hay không. Đã một tuần lễ trôi qua rồi. Nhưng cô biết hay anh khong thể nào bỏ mặc mình, chẳng lẽ công ty của hai anh xảy ra vấn đề gì nữa hay sao?
Cô từng nghe ai đó nói, sự nghiệp đối với đàn ông rất quan trọng, nhưng cô cũng từng nghe hai anh nói, hai anh có thể mất đi tất cả những không thể mất cô.
Tiền, nếu mất, hai anh có thể dễ dàng kiếm lại được, nhưng cô là bảo bối của jai anh, nếu mất đi, cuộc sống của hai anh không còn ý nghĩa gì nữa.
Hai anh đã sống trong sự cô độc của mình quá lâu, sống quá lâu trong sự giả dối lọc lừa của cuộc đời. Gặp được cô, sự lương thiện nhút nhát của cô, như tưới một liều thuốc hồi sinh vào cuộc sống vô cị của hai anh, hai anh mới biết trên thế gian này vẫn còn thứ trong sáng thiện lương đến nhường ấy.
Cho nên tuyệt đối hai anh không thể mất cô được.
Nhưng ông cũng đã hứa, khi hai anh đến sẽ cho cô quay về, nhưng cô đến đây cũng đã một tuần rồi, hai anh không thấy tăm hơi, mà ngay cả ông cô cũng không thấy bóng dáng.
Cô bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó là lạ, mà tạm thời vì tin tưởng ông, tin tưởng máu mủ thâm tình mà cô không dám nghĩ ngợi xa hơn.
Nhận thấy Huyền Ngọc đang ngẩn ngơ, anh bước đến, đưa tay lắc lắc trước mặt cô:
“Này, bé con hoàn hồn đi, mơ mộng gì thế hả?”
Nghe tiếng nói của anh cô bất chợt giật mình, sau đó ngượng ngùng sóng vai anh bước ra ngoài.
Nhìn cô gái trong lòng mình đang xinh tươi như một đóa bách hợp tím nở rộ dưới ánh sao đêm, anh bất chợt có tham vọng muốn đem cô kéo vào lòng, đưa cô lên giường, ân ái mây mưa với cô suốt cả một đêm, tuyệt đối không muốn cho cùng bất luận kẻ nào chia sẻ vẻ đẹp của cô.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, anh không dám ép cô, không phải vì sợ lời hù dọa hay lời hứa của anh với ông, nhưng anh biết, tính tình Huyền Ngọc nhát gan như một chú rùa con, nếu vội vàng quá sẽ làm cô sợ hãi, một khi cô rút vào vỏ bọc của chính mình rồi tuyệt đối không quay trở ra nữa. Nên anh đành phải nhịn! Dù hiện tại anh đang muốn, rất muốn rất muốn! Vật nam tính của anh khi thấy cô trong bộ lễ phục ấy đã trở nên không ngoan, nó bật dậy kêu gào, làm anh đè nén mình lắm, mới có thể sánh vai theo cô ra ngoài.
Mùa hè ban đêm ở Nhật Bản, cực kỳ náo nhiệt, gió đêm mát mẻ đưa tới trận trận mùi thơm thức ăn, các loại quán nhỏ ven đường của những người bán hàng rong, tiếng rao hàng cùng tiếng nói tiếng cười của du khách xen lẫn vào nhau. Sau khi xuống xe, Triệt Nhất đem Huyền Ngọc ôm chặt bên mình mặc cho tiếng la hét phản đối của cô, giống như đang biểu thị công khai quyền sở hữu của mình trước bọn sắc lang đang chảy nước miếng khi nhìn cô bé của anh.
Bây giờ anh mới thật chân chính hối hận khi mang cô ra đây. Nét thanh thoát, dịu dàng của cô như thu hút tất cả mọi ánh nhìn. Làm anh hận không thể đem cô gói hắn vào lòng mình, hay giống như ở các nước còn lạc hậu bảo cô mang theo một chiếc mạng che lại khuôn mặt thanh tú xinh tươi đó.
“Tôi có thể đến đó chơi được không?”
Huyền Ngọc hưng phấn chỉ vào một gian hàng cách đó không xa,
"Ừ!" Triệt Nhất gật đầu ngầm cho phép, đồng thời hướng bọn cận vệ phía sau nháy mắt, để cho bọn họ theo thật sát cô bé con của anh, ngăn trở tất cả những tầm mắt quấy rầy cô bé con.
Cô bước đến đó, thì ra đây là trò chơi dùng vợt giấy vớt cá, cô nghịch ngợm đưa tay vớt thử, nhưng rất nhiều lần rồi, lần nào vợt cũng rách, mà những chú cá kia thì cứ bơi lội thong dong như đang cười vào mặt cô. Cô tức tối không muốn chơi tiếp nữa.
Bất chợt quay sang, nhìn thấy vẻ cố nín cười của Triệt Nhất dứng ở bên canh, cô tức tối, túm lấy tay anh:
“Anh cười gì chứ, có giói thì vớt cho tôi xem.”
Anh lắc đầu, rồi lại lắc đầu, những trò chơi này, anh hoàn toàn không có hứng thú, ngay từ khi ba ba mất đi, cắt đứt luôn liên lạc với cô bé con, bị ông nội gắt gao theo sát từng giây từng phút, bắt anh phải học đủ mọi chuyện để trở thành người quản lí của gia nghiệp Sơn Bản. Nên anh hầu như không có thời gian rảnh để chơi những trò này.
Huyền Ngọc bĩu môi:
“Sợ thì thôi.”
Anh xăn tay áo tay lên:
“Ai sợ chứ?”
Nhưng anh gian trá bỏ thêm một câu, “Nếu anh vớt được một con thì phải thay bằng một nụ hôn nhé.”
Cô đỏ mặt cho qua, định đi về phía trước, bất chợt cô nghe giọng nói đầy nhạo báng của anh ở phía sau:
“Chậc chậc, thì ra Cát Ưu lại là cô bé nhát gan đến như vậy.”
Cô tức tối quay phắt lại:
“Cá thì cá ai sợ ai chứ.”
Thực ra cá tính của Huyền Ngọc rất mực ôn hòa, nhưng từ khi gặp phải Sơn Bản Triệt Nhất, thì hầu như cá tính của cô bị anh trêu chọc đến mức không còn xót lại chút bình tĩnh nào.
Quả nhiên để cho cô đoán đúng, anh xăn táy áo lên, vớt mãi, vớt mãi đến mức đổ cả mồ hôi nhưng vẫn không thể vớt được con cá nào.
Huyền Ngọc vỗ tay cười to:
“Anh ngốc thật!”
Cô cười thật to khi nhìn thấy anh vụng về cứ làm rách mãi những cái vợt bằng giấy, nét nhã nhặn thường ngày bay biến, hét lên với ông chủ đem một chồng túi lưới đặt sẵn ở đó.
Cả đám bảo tiêu đứng đó nhìn trợn mắt há hốc mồm. đã quen với sự âm trầm nham hiểm, mặt cười nhưng giết người không chớp mắt, cương quyết của thiếu gia rồi, hôm nay lại thấy anh chơi trò chơi trẻ con đến lặt đỏ tai hồng, còn tiểu thư ở cạnh bên thì vỗ tay cười khúc khích trêu ghẹo. E hèm, lần đầu tiên bọn họ mới thấy có phụ nữ dám đứng bên cạnh thiếu gia cười và nói như thế. Đa số bọn họ khi gặp anh, không khúm núm lấy lòng thì cũng e sợ không thôi.
Khi Huyền Ngọc buồn cười nhìn lấy Triệt Nhất chân tay vụng về làm rách lần thứ n cái vợt bằng giấy. Ha ha, thật không nghĩ tới a, thì ra là thiếu chủ của tập đoàn Kình Thiên và người đứng đầu trong bang phái lớn nhất của Nhật Bản lại cũng có lúc ngây thơ quẫn bách như thế a!
"Cát Ưu!" Triệt Nhất nặng nề cắn răng, cúi đầu kêu cô ngừng cười. Tuy rằng hắn đối với loại trò chơi ngây thơ này không có hứng thú, nhưng bị người con gái mình yêu thương cười nhạo, loại cảm giác này làm cho anh có chút không thoải mái.
Cô le lưỡi với anh ta, nhưng cô hoàn toàn không thẻ ngờ rằng, thái độ trêu cợt đó làm con sói háo sắc nào đó muốn bùng nổ dưới hạ thân, đầu lưỡi hồng hồng tinh nghịch lấp ló ngoài cánh môi hồng, rất làm cho người ta tưởng tượng ra những cảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.
Thở hắt ra một hơi, anh quyết định đặt cước một ván, đưa tay chỉ vào con cá lớn nhất bơi lội đằng kia, anh nói:
“Nếu anh bắt được con cá đó, thì sao?”
cô lúc lắc đầu trêu cợt:
“Hừ, cá nhỏ hơn anh còn chưa bắt được, nói gì đến con cá đó.”
Hắn nheo mắt rất tinh quái:
“Nếu bắt đươc thì sao nhỉ, em có dám cược không?”
Huyền Ngọc hùng hổ đáp:
“Cược thì cược chứ, ai sợ ai, anh thua thì không được phái đám vệ sĩ theo sát tôi mãi thế.”
“Còn em thua thì sao?” Mắt Triệt Nhất nheo lại một cách gian tà. “Hay một nụ hôn nhé.”
Huyền Ngọc đỏ cả mặt, con sói háo sắc này luôn luôn tìm đủ mọi cách ăn đậu hũ của cô, không hề xem hoàn cảnh thời gian, địa điểm hay có mặt những ai, chỉ duy là anh ta chưa dám làm ra những chuyện quá đáng mà thôi.
Nhưng cô nhìn đống vợt giấy rách chất thành đống trước mặt, và nghĩ đến viễn cảnh ngày mai khi đi dạo ở trung tâm mua sắm không có bất cứ một ai theo sát, cô sẽ nhân cơ hội đó gọi một cú điện thoại xuyên quốc gia về nhà cho các anh.
Nói thật ra mấy hôm nay cô nhớ hai anh đến thắt cả ruột gan, nhưng với cái kiểu cưng chìu thương yêu như giam lỏng này và thái độ mập mờ của anh ta làm cô tức đến mức muốn phun máu.
Từ ngày đầu khi đặt chân đến đất nước Nhật Bản, tham quan ngôi biệt thự to đùng cổ kính, nơi mà cha và mẹ cô được sinh ra và lớn lên, cùng với câu chuyện tình yêu đầy tội lỗi của bọn họ.
Nhưng với cô, nơi đây chẳng có một chút ấm áp nào của ngôi nhà, có chăng chỉ là những người hầu với thái độ cung kính nhưng vô cùng xa cách kia. Cũng may, có tên Nhật Bản đáng ghét này, ngày hai buổi chẳng có chuyện gì làm cứ ló đầu đến làm phiền cô mãi, nhưng ít ra có sự vô lại của anh ta, thái độ trêu cợt làm cô tức điên cả người làm cô cũng với đi sự trống vắng. Chỉ những lúc đêm khuya thanh tỉnh, cô nhớ hai anh đến thắt cả ruột gan, trong lòng thầm nghĩ không biết việc mình làm đó là đúng hay sai....
(Ông nội: Khụ khụ, Triệt Nhất thấy chưa? Người ta thường nói đẹp trai không bằng chai mặt, con cứ phát huy tinh thần vô sĩ đi con
Tác giả: “Ông vẫn chưa đi ‘nghỉ mát giữa mùa đông’ à?”
Ông nội: “Đi rồi, nhưng vẫn hóng chuyện của tụi nhỏ....” )
Thấy cô đứng thất thần, Triệt Nhất lại chắc chắc lưỡi đưa cô bé của mình thoát khỏi dòng suy tư, trong lòng thầm than ‘Sao cô lại thích ngơ ngẩn thế’
“Sao, chẵng lẽ việc cá cược nắm phần thắng trước mắt mà em vẫn không có can đảm ấy à?”
Huyền Ngọc do dự:
“Hôn má nhé.”
Anh lắc lắc đầu:
“Không, hôn môi.”
Huyền Ngọc sửng cồ định cãi lại nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh thường cùng giễu cợt của anh ta, cô tức tối không muốn mình thua cuộc, nên gật đầu kiên quyết:
“Cược thì cược chứ.”
Anh ta lặp lại lần nữa:
“Hôn môi, ngay tại đây.”
Lần này Huyền Ngọc thực sự e dè đưa mắt nhìn đám đông nhộn nhịp chung quanh, cô bối rối một lúc lâu sau đó viễn cảnh ngày mai được trốn đi một lúc gọi điện thoại cho hai anh, nhất là Huyền Thiên, cô hiểu anh nhất, không biết lần này khi về nước anh sẽ như thế nào, thì cô đã kiên quyết hơn.
Oan Trái Oan Trái - Thanh Vân Bạch Thiên