Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: An Gia
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Đông Đô
han Nhan, đến Đông Đô!” Lăng Canh Tân lay An Nhược Hảo đang ngủ ngon, gần đây nàng giống như rất có thể ngủ.
“Đã tới chưa?” An Nhược Hảo xoa xoa cặp mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, vén góc rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên đến một địa phương rất xa hoa. Đều nói Tấn Bình là một trong mấy quốc gia cường thịnh nhất, chỉ từ ngoại thành nhìn đã thấy lời đồn không sai.
Tường thành ở ngoại thành cao chừng bảy trượng, trên bốn góc đều có chòi canh, xem ra đều dùng gỗ đàn hương tốt để xây, trên tường dưới ngói đều trang trí rất nhiều hoa văn tốt lành. Chỉ tiến vào cổng thành đông đã có hai cửa thành, giống như đề phòng quá nhiều người nên dùng để phân tuyến.
Xe ngựa của bọn họ không ra bất kỳ dấu hiệu gì với người giữ thành, những binh sỹ kia nhìn thấy dấu hiệu của phủ hộ quốc công và Vương phủ lập tức đứng thành một hàng, tập trung hành lễ. An Nhược Hảo vốn cảm thấy không có gì, nhưng lúc này mới khắc sâu cảm thấy quyền thế rất kỳ diệu gì đó, nó có thể khiến cho người khác tránh mình ba phần, hơn nữa không dám nói ra câu oán hận nào.
Xe ngựa vào cửa đông, xuất hiện trước một quảng trường, người đến người đi, nhưng không phải nơi ồn ào, ngược lại giống như nơi kết giao bạn bè. Hỏi Chung Cẩn Ngôn mới biết, thì ra đây chính là nơi giống như chiêu hiền đãi sĩ, nhưng ở Đông Đô gọi là thiên kim, ý chỉ tất cả ngôn luận trị quốc thời bình của sĩ tử đều ngàn vàng khó mua.
Sĩ tử biểu hiện tài năng, bình thường sẽ có rất nhiều quan lại sắp xếp người nhìn, thích hợp sẽ gọi về làm phụ tá.
An Nhược Hảo cười vang, từ chi tiết này xác định được đạo trị quốc của Tấn Bình mạnh hơn nước khác.
“Tiểu thư, đã đến.”
An Nhược Hảo nhìn phủ viện trước mắt, nền dùng đá trắng, lan can chung quanh bằng gỗ tử đàn, cửa chính màu đỏ, vòng cửa màu vàng, có vẻ trang trọng đẹp đẽ quý giá.
“Phủ hộ quốc công?” Lăng Canh Tân nhìn bảng tên, cau mày.
“Phủ hộ quốc công.” An Nhược Hảo thầm nghĩ đây là Chung phủ, khó trách Lăng Canh Tân mất hứng, bây giờ bọn họ đã là phu thê, không phải nên đưa đến Vương phủ sao?
“Tiểu muội!” Chung Dục Cẩn vừa nghe có người thông báo tiểu thư trở lại, nhảy tưng tưng ra.
“Nhị ca, cả ngày ca như hài tử, có cô nương nào dám gả cho ca.” An Nhược Hảo cố ý mắng hắn.
Quả nhiên Chung Dục Cẩn sượng mặt, khó khăn cho hắn cao hứng giống như con khỉ xoay chung quanh nàng, ngược lại bị nàng quở trách, quay đầu: “Đại ca! Ca là con rùa ngàn năm sao? Chậm như vậy.”
“Ha ha.” Sau cửa truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Nhị đệ mình bị quở trách, lập tức chuyển lực chú ý lên đại cay này, đúng là không có tiền đồ.”
“Muội ấy là muội muội đệ, chẳng lẽ đệ còn có thể trêu tức muội ấy sao?” Chung Dục Cẩn nhìn đại ca mặc một bộ áo trắng giống như thần tiên bay ra.
Chung Dục Giác liếc nhìn An Nhược Hảo, cười: “Chỉ có điều tiểu muội nói đúng, tính tình của đệ, sợ rằng không có cô nương nào chịu gả cho đệ, thật uổng phí danh tiếng tốt của phủ hộ quốc công.”
An Nhược Hảo nhìn Chung Dục Giác, quả nhiên rất giống Chung Hàn Lương, hắn mặc một bộ áo khoác trắng như tuyết tay áo rộng, hoa văn hoa mỹ, trên đai lưng điểm một khối bảo thạch màu xanh lam, có vẻ cao quý mà không tầm thường. Nhưng cảm giác hắn phóng khoáng xuất trần hơn Chung Hàn Lương, đứng cạnh Chung Dục Cẩn, không giống cùng một phụ mẫu sinh.
“Ánh mắt kia của nàng/muội?” Chung Dục Cẩn và Lăng Canh Tân đồng thời lên tiếng.
Chung Dục Cẩn buồn bực vì bị lấy ra so sánh với đại ca, hắn sống dưới ánh hào quang của đại ca từ nhỏ, đã thành thói quen, nhưng An Nhược Hảo trắng trợn không thèm che giấu sử dụng ánh mắt nâng cao Chung Dục Giác, đạp hắn xuống đất, khiến cho hắn không khỏi phát điên.
Còn Lăng Canh Tân lại chưa bao giờ gặp nam nhân phong độ như vậy, Nhan Nhan từng nói hắn là nam nhân tốt nhất, kết quả bây giờ nhìn hắn ta mắt còn không chớp. Mặc dù hắn ta là ca ca của nàng, nhưng hắn vẫn ghen.
An Nhược Hảo bị Lăng Canh Tân chọc vài cái bên hông mới kịp phản ứng: “Đại ca.”
“Tiểu muội.” Chung Dục Giác đã sớm thành quen khi người bình thường nhìn thấy dáng vẻ hắn, tiếp tục cười khiến cho người ta như được tẩm gió xuân.
An Nhược Hảo ngượng ngùng le lưỡi, đã rất lâu nàng không nhìn thấy trai đẹp chất lượng cao như vậy, lại còn là ca ca của mình đấy. Quả nhiên gien của An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương thật tốt, chỉ tiếc Chung Dục Cẩn bị sai lệch quá.
“Tiểu muội, đi vào trước.” Chung Dục Giác nói.
“Chúng ta nên đến Vương phủ trước.” Lăng Canh Tân túm lấy tay An Nhược Hảo đang định đi vào, còn định nói muốn nghênh đón mộ nương về, hắn quay đầu lại mới phát hiện chỉ có xe ngựa của phủ hộ quốc công, nào thấy bóng dáng Bạch tiên sinh, “Nương ta đâu?”
“Tiểu quận vương.” Chung Cẩn Ngôn phân phó người mang đồ trên xe ngựa xuống, đi tới trước mặt, “Mặc dù tiểu thư đã là thê tử của ngài, nhưng về mặt danh nghĩa tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ dlqd chưa xuất giá, để cho người ta nghe thấy tiểu thư phủ hộ quốc công chưa xuất giá đã ở nhà phu quân, truyền đi nhiều khó nghe.”
“Nhưng…”
“Coi như tiểu quận vương không để ý đến, nhưng xin để ý danh tiếng của tiểu thư. Cho dù thế nào sau này hai người cũng sinh hoạt ở Đông Đô, hơn nữa còn nhiều thời gian, cần gì quấn quýt như vậy, tách ra một thời gian ngắn?”
“Tách ra?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nói.
“Ừ, Lăng Vương gia cùng phụ mẫu ta tìm Khâm thiên giám định ngày, là giữa tháng sau.” Chung Dục Giác nói, tính tình em rể này hơi vội vàng, chỉ có điều trong hoàn cảnh như vậy mà có thể chăm sóc tốt muội muội cũng không dễ dàng.
“Trong tháng sau.” Lăng Canh Tân tính toán, vậy hắn và Nhan Nhan phải táchr a hai mươi mấy ngày, hắn muốn về hỏi phụ thân, tại sao phải tìm Khâm thiên giám gì đó, tại sao phải khiến cho bọn họ tách ra lâu như vậy.
“Tiểu quận vương.” Mễ lão đầu đứng trước một chiếc xe ngựa hào hoa màu vàng nhạt cung kính kêu lên.
“Mễ lão đầu?” Lăng Canh Tân kinh ngạc.
“Tiểu quận vương, thuộc hạ đến đón ngài trở về phủ.” Mễ lão đầu vừa nói vừa nháy mắt với hắn, trước mặt mọi người, ngày mai sẽ truyền đi tiểu quận vương được Lăng Vương gia chân truyền rồi, giống hệt Vương gia khi còn trẻ.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Lăng Canh Tân, “Chàng trở về cùng Mễ lão đầu đi.” Nói xong nàng nhón chân lên lưu lại một nụ hôn nhàn nhạt trên gương mặt hắn, nhân tiện nói một câu.
Lăng Canh Tân nghe xong, miễn cưỡng gật đầu, dưới ánh mắt thúc giục của Mễ lão đầu lên xe ngựa của Vương phủ.
An Nhược Hảo nhìn xe ngựa đi xa, lập tức theo Chung Dục Giác vào phủ.
“Tiểu muội, phụ mẫu vào cung, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút trước đi.”
“Được.”
An Nhược Hảo đã học qua lễ nghi khi ở Bạch phủ rồi, mặc dù Tấn Bình hơi không giống Đại Lương, nhưng cũng không gây ra trò cười gì cho thiên hạ. Sau khi rửa mặt, nằm trên giường êm nghỉ ngơi, gần đây hình như rất dễ ngủ.
“Tiểu muội, phụ mẫu trở lại.” Chung Dục Cẩn còn chưa sửa được tính tình hấp tấp, từ xa đã kêu lên, may mà người trong phủ đã quen, ngoài cửa lập tức xuất hiện hai nha hoàn hầu hạ An Nhược Hảo mặc xong áo ngoài.
“Phụ thân, mẫu thân.” An Nhược Hảo nhìn hai bóng người từ ngoài cửa đi vào, bởi vì ngoài cửa có ánh sáng mạnh, vội che mắt.
“Sao vậy?” Chung Hàn Lương nhìn vẻ mặt nữ nhi hình như hơi mệt mỏi, bởi vì mới ngủ dậy bên mặt còn ửng hồng nhàn nhạt.
“Không có việc gì, chỉ hơi mệt.” An Nhược Hảo đè trán, đột nhiên trong dạ dày buồn nôn, thấy ống nhổ cách đó không xa, vội vàng chạy tới, nhưng một hồi lâu vẫn không khạc ra cái gì.
“Tiếu Nhan, thế nào?” An Dật Nhiên thấy nữ nhi nôn đến khó chịu, gạt đám nha hoàn hầu hạ ra, nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi.
“Không có việc gì, chỉ hơi buồn nôn.” An Nhược Hảo khẽ lắc đầu.
Chung Hàn Lương lại lo lắng nắm tay nữ nhi bắt mạch, ngay sau đó chân mày đang nhíu chặt buông lỏng ra, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh.
An Nhược Hảo cẩn thận quan sát ánh mắt của phụ thân, nhưng không nhìn ra thứ gì khác, đột nhiên trong đầu thoáng qua một luồng sáng: không phải nàng có chứ!
Nàng yên lặng sờ bụng còn bằng phẳng, tính ngày, hình như xấp xỉ một tháng, nhưng y thuật của Chung Hàn Lương rất tốt. Thân thể nàng vừa tốt, đã trúng thưởng rồi. Nhưng nàng vẫn còn con nít, không muốn nhỏ như vậy đã làm nương!
“Sẽ không phải có cục cưng chứ?” Chung Dục Cẩn ghé vào bên cạnh nhìn, cười đắc ý, “Ta được làm cậu rồi!”
An Nhược Hảo trừng mắt nhìn hắn, giống như muốn khâu miệng rộng của hắn lại, nhưng nét mặt của Chung Hàn Lương khiến cho nàng không dám thổ lộ điều gì ra ngoài.
“Lần sau đừng nghịch nước quá lâu, ngâm lâu quá có hại cho sức khỏe đau dạ dày.” Chung Hàn Lương thu tay lại, cười cười nói.
An Nhược Hảo kinh ngạc há to miệng: nghịch nước quá lâu… Không phải lần đó ở trong ôn tuyền với nhị ca, ặc, nhị ca còn nói dễ thụ thai, kết quả bị người ta kiểm tra ra. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đầy thâm ý trước sau như một của Chung Hàn Lương nhìn nàng, chẳng lẽ phụ thân và vị đại phu Bắc Đô kia có thể kiểm tra ra dục vọng quá độ? Y thuật của phụ thân tuyệt đối mạnh hơn, đây cũng không phải không thể nào. A, xấu hổ chết rồi, đây là phụ thân nàng! Nàng muốn điên rồi, đều do Lăng Canh Tân làm hại!
“Để kê chút thuốc làm ấm dạ dày, còn bồi bổ thân thể một chút, giao cho phòng thuốc mỗi ngày ba lượt sắc cho tiểu thư uống.” Chung Hàn Lương vung tay lên viết hai tờ giấy ghi phương thuốc, đưa cho đại thị nữ.
An Nhược Hảo nghe không ddlqd phải mang thai, trong lòng thả lỏng không ít, nhưng hơi lúng túng, chỉ có thể đỏ mặt không dám nói câu nào.
Chung Hàn Lương thấy nữ nhi như vậy, khẽ mỉm cười, nói với An Nhược Hảo: “Còn hai mươi mấy ngày, nhân dịp mấy ngày này, để phòng thuốc bồi bổ thân thể cho tốt.”
“Ta còn tưởng rằng có thể ôm cháu ngoại đấy.” An Dật Nhiên hơi thất vọng, nhìn chằm chằm cái bụng không có tương lai của An Nhược Hảo.
“Nương.” An Nhược Hảo mắc cỡ cúi đầu.
“Dật Nhiên, ta nhớ chúng ta đã lâu không đi ôn tuyền ở ngoại ô rồi, vừa đúng mấy ngày nay rảnh rỗi, chúng ta đi chơi một lần?” Chung Hàn Lương không hề né tránh ánh mắt của An Nhược Hảo, nắm tay vẫn mềm mại của An Dật Nhiên. Những năm này có hắn chăm sóc, thân thể An Dật Nhiên vẫn tốt, gần như không có dấu vết già đi, đứng cạnh An Nhược Hảo giống như tỷ muội.
An Dật Nhiên hơi ửng đỏ mặt, giận lườm hắn, không trả lời.
“Đi thôi.” Chung Hàn Lương coi như nàng ngầm đồng ý rồi, kéo nàng đi.
Sau khi An Nhược Hảo nghe phụ thân nói ôn tuyền, trăm phần trăm xác định phụ thân chẩn đoán được. Nàng và Lăng Canh Tân ở nơi đó lại bị phát hiện! Nàng và hắn muốn yêu đều gặp trở ngại, lần nào cũng vậy.
“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan!” Đột nhiên, Bạch Tịnh Thiền cực kỳ tức giận chạy vào, thấy nàng ở trong nhà, lại xông vào trong phòng, đặt mông ngồi lên ghế.
“Người nào chọc giận cô cô rồi hả?” An Nhược Hảo rất sợ nhìn gương mặt tức giận của cô cô, xem ra giống như muốn giết người.
Nương Tử Cười Nương Tử Cười - An Gia