Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: An Gia
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Tháo Dây Lưng
ăng Canh Tân!” An Nhược Hảo tức giận, giọng nói nặng thêm.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân mặt dầy nhìn nàng.
An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt hắn mang theo nịnh hót trước sau như một, đột nhiên nàng nhớ tới gương mặt mê hoặc này giấu giếm không ít chuyện: “Có chuyện hỏi chàng.”
“Cái gì?” Tay Lăng Canh Tân nhẹ nhàng nắm lấy mềm mại trước ngực nàng, vẻ mặt An Nhược Hảo khiến cho hắn không khỏi chột dạ.
“Chàng biết võ?”
Trong lòng Lăng Canh Tân hạ xuống, nàng đã nhìn ra, chỉ có điều phụ thân nói không cho bất kỳ kẻ nào biết không bao gồm Tiếu Nhan, cười gật đầu một cái: “Cha biết võ, dĩ nhiên ta cũng sẽ biết một chút.”
“Vậy sao chàng không nói cho ta?”
“Nàng cũng không hỏi ta.” Lăng Canh Tân cố làm ra vẻ như thản nhiên.
An Nhược Hảo bị hắn trả về một câu như vậy, giống như không có gì mà lên án, đổi đề tài: “Có phải trước kia chàng đã nhận được chữ rồi, nhưng sau đó vẫn luôn giả bộ?”
“Ặc, không có.” Lăng Canh Tân cảm thấy nếu như hắn nói thật, Nhan Nhan tuyệt đối sẽ lột da hắn, bởi vì ánh mắt nàng bây giờ giống như muốn ăn hắn, hơn nữa không phải là “Ăn” đó, là “Ăn” thật.
“Chàng còn giả bộ?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Lăng Canh Tân nói xong mặt đỏ lên, đứa nhỏ thành thật đáng thương sẽ không nói láo.
An Nhược Hảo nhìn một cái cũng biết hắn chưa nói thật, nhưng hôm nay thật sự mệt mỏi, đại khái đã quá lâu không đi dạo phố rồi, hơn nữa đại phu cũng nói gần đây thân thể hơi suy yếu. Nàng suy nghĩ một chút, hay là không ép hắn, dù sao nhìn dáng vẻ này là chết cũng không nhận.
“Nhan Nhan…” Lăng Canh Tân vừa làm nũng vừa đốt lửa trên người nàng, còn muốn mang tay nàng đi sờ đệ đệ của mình.
“Chàng quên lời đại phu nói.” Thật ra không phải An Nhược Hảo kháng cự chuyện chăn gối, mà hôm nay thật sự quá mệt mỏi, buồn ngủ quá buồn ngủ quá.
“Ta…” Lăng Canh Tân nín thinh, đáng thương nhìn nàng phủ thêm áo lót lần nữa.
“Khêu đèn đi.” An Nhược Hảo nói xong xoay người sang chỗ khác, để cho hắn một bóng lưng mất hồn.
Hắn thấy vậy, đi khêu đèn, rồi leo lên.
Hắn ở trong chăn chà chà thân thể thật mềm mại của An Nhược Hảo, ngày hôm trước mới đến được một lần vẫn chưa đã ghiền, mấy ngày nay lại cấm dục, trong lòng của hắn khó chịu, trên người khó chịu, chỗ đó càng khó chịu. Hắn uốn éo người: “Nhan Nhan?”
“Ta rất mệt.” An Nhược Hảo mơ mơ màng nói.
“Nhan Nhan, ta…” Lăng Canh Tân nghe nàng phát ra tiếng hít thở đều đều, đã ngủ say, thở dài, ngủ.
--- -------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm ngày hôm sau, lão Bạch cho người thúc giục bọn họ.
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân vội vội vàng vàng, phát hiện phòng ngoài đã có chừng hai ba năm nữ nhân chờ rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau liền hiểu, cuộc sống khó chịu bắt đầu.
“Ta tên Tề Kỳ, nàng ấy tên Tề Á, trước do Bạch quản gia nhờ dạy dỗ, kính xin thiếu gia và thiếu phu nhân phối hợp, nếu không hợp ý cũng xin cư xử rộng lượng.”
An Nhược Hảo trợn tròn mắt nhìn hai vị cô cô, ăn mặc thượng thừa, hơn nữa tự xưng ta, xem ra không phải nô tỳ, mà là cô cô chuyên môn dạy quy củ. Nàng nhìn lão Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà hơi hả hê nghiêng đầu nhìn bọn họ, trên trán bắt đầu có mồ hôi, nhưng miệng vẫn đáp: “Vậy làm phiền hai vị cô cô.”
“Vậy thiếu gia và thiếu phu nhân bắt đầu từ rửa mặt đi.” Tề Kỳ cô cô đã bắt đầu làm trò rồi, thấy nha hoàn bưng nước bên cạnh, gật đầu.
Sau đó, hai người bắt đầu một ngày hành hạ.
“Nhan Nhan, thật sự rất mệt mỏi, hai vị đại cô kia sao có thể giày vò như vậy.” Hai người bị giằng co liên tục dlqd mấy ngày, mỗi ngày đều khiến cho đau lưng, may mà ngày mai hai vị đại cô phải đi nhà khác, hia người có thể có thời gian một ngày nghỉ ngơi.
Nhưng mà, trước khi đi còn nói để cho bọn họ tự luyện tập thật giỏi, họ đi nhà khác dạy mấy hài đồng vài tuổi, nếu như lúc họ trở lại, hai người còn kém mấy hài đồng thì thật mất thể diện.
An Nhược Hảo nghĩ đến chuyện này lại phiền não, nhưng vì gặp bà ngoại: “Nhị ca, vì bà ngoại, chàng nhịn đi.”
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo bây giờ đã thành thói quen mỗi ngày cởi áo ra giúp hắn, thật ra thì vẫn có chỗ tốt không phải sao? Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại thấy thoải mái. Hắn thấy An Nhược Hảo đã sớm được nha hoàn cởi áo, trên người chỉ còn một cái áo lót, hai khối mềm mại cách lớp vài thật mỏng thỉnh thoảng cọ cánh tay hắn, nhất thời khoái chí.
An Nhược Hảo cởi áo cho hắn xong, nằm dài trên giường.
Lăng Canh Tân bò lên giường ôm lấy nàng: “Nhan Nhan, đã nhiều ngày chúng ta không sinh hoạt vợ chồng rồi.”
“Khụ khụ.” Lời nói trần trụi không chút che giấu này khiến An Nhược Hỏa sặc sụa, đại cô dạy bọn họ nói chuyện phải kín đáo, tối nay Lăng Canh Tân đã phá nát công lao rồi.
“Nhị ca, đừng cào ta, ta buồn ngủ.” An Nhược Hảo gạt đôi tay của hắn cứ vuốt ve một chút là tạo lửa.
“Nhưng mà, Nhan Nhan, đã nhiều ngày ta không đụng nàng.” Lăng Canh Tân lại giả bộ đáng thương, thổi khí nóng bên tai nàng, thỉnh thoảng lại liếm.
“Nhị ca, ta muốn đi ngủ.” An Nhược Hảo cầm lấy tay không thành thật của hắn để trước ngực, hoàn toàn không biết đây là chỗ không nên để.
Lăng Canh Tân thuận tay nắm hai khối mềm mại trước ngực nàng, chọc cho nàng thở nhẹ không thôi.
“Ưmh, nhị ca.” An Nhược Hảo đúng là mệt, lời nói cũng mơ hồ.
“Nếu không nàng ngủ của nàng, ta chơi của ta? Nàng không nói gì chính là đồng ý đó.” Đại phu nói không thể quá thường xuyên, cũng không phải nói không thể, đã nhiều ngày hắn không đụng nàng, hơn nữa hắn nhẹ một chút là được chứ sao.
Lăng Canh Tân chột dạ nói thật nhanh, dù sao nàng không có hồi âm, đó chính là đồng ý. Hắn bắt đầu nhẹ nhàng cởi dây lưng áo lót, ngay sau đó tiến vào trong.
Hắn thừa dịp trong phòng hơi sáng, nhìn thấy dáng vẻ nhu hòa của An Nhược Hảo, vén tóc trên trán nàng, khẽ hôn, dần dần xuống phía dưới, hôn lên sống mũi vểnh cao, hôn lên đôi môi đỏ mọng.
An Nhược Hảo thấy giống như trên mặt có thứ gì đó cào nàng, đưa tay vung thẳng, Lăng Canh Tân nắm lấy tay vung lung tung của nàng, giam cầm ở bên cạnh. Một tay khác đã sớm luồn vào trong áo lót nắm một bên mềm mại, nắn bóp không nặng không nhẹ không nhanh không chậm.
Mặc dù An Nhược Hảo ngủ, nhưng vẫn tự động đáp lại nụ hôn của hắn. Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy đáp dienlqduyon lại như vậy cũng rất đã nghiền, hắn hoàn toàn nắm thế chủ động, nhưng An Nhược Hảo cũng không quá bị động.
Tay của hắn vuốt ve trong chốc lát rồi tuột xuống, trượt đến dải đất rậm rạp, lục lọi nơi thầm kín mềm mại, trêu chọc nụ hoa của nàng, trong chốc lát, hắn cảm thấy trên tay hơi ướt, mang theo chút cảm giác dinh dính.
Một lát sau, hắn cảm thấy đã đủ ướt, liền lột sạch quần lót của nàng, hắn cũng cởi sạch trơn bản thân ở dưới chăn. Tiểu đệ đệ của hắn đã sớm nóng cứng rắn, tìm được cửa mềm mại kia liền khe khẽ đẩy vào.
Hành lang khít khao lạ thường, An Nhược Hảo bị cảm giác đột nhiên chướng bụng mà tỉnh giấc: “Nhị ca?”
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân hưng phấn mà vịn giường, tiếp tục chạy nước rút không nhanh không chậm, hơi thở thô nóng của hắn phun lên cổ nàng, “Nàng chặt quá.”
“Chàng là tên khốn kiếp, không phải chàng không biết ta mệt chết đi.”
“Cho nên nàng ngủ của nàng, ta tới của ta.” Lăng Canh Tân bắt đầu giả bộ vô tội, thật ra thì trong lòng giả tạo muốn chết.
“Chàng là tên khốn kiếp.” An Nhược Hảo nhẹ giọng trách cứ, trong miệng lại thốt lên tiếng ngâm mất hồn, còn mang theo sức lực mơ hồ, càng lộ vẻ quyến rũ kỳ lạ.
“Nhan Nhan, thật sự rất chặt, thật thoải mái.” Lăng Canh Tân không keo kiệt khen ngợi, “Nàng thật đẹp.”
“Chàng ít khen ta đi, khốn kiếp.” An Nhược Hảo vỗ vai hắn, bắt đầu thở khẽ, nàng cảm thấy rõ ràng Lăng Canh Tân căng đầy khổng lồ dùng sức ma sát phía trong, mang đến từng đợt khoái cảm.
“Thoải mái sao?” Lăng Canh Tân tràn đầy cám dỗ bên tai nàng hỏi, thật ra thì tiếng ngâm nga của nàng đã nói cho hắn. Nhìn An Nhược Hảo đã nói không ra lời, hôn đầu vai trơn bóng của nàng, phía dưới bắt đầu gia tăng tốc độ xâm nhập thêm, mỗi một cái cuối cùng đều tiến vào chỗ sâu nhất.
“Quá sâu, đi ra ngoài một chút.” An Nhược Hảo bị căng đầy khiến cả người muốn rời đi, nhưng Lăng Canh Tân kéo nàng lại, tiếp tục nhanh chóng tiến lên.
Hình như Lăng Canh Tân hơi bất mãn với rời đi của nàng, cắn một cái trước ngực nàng.
“Đau!” An Nhược Hảo bị hắn cắn một chút khoái cảm cũng không có, nhưng cảm giác dưới bụng căng đầy lai khiến cho nàng cảm thấy cả người cũng tràn đầy, ở dưới người hắn luôn có một cảm giác yên lòng.
Ngày hôm sau, ngược lại An Nhược Hảo không cảm thấy trên người có gì không đúng, bởi vì tối qua coi như hắn dịu dàng, hơn nữa đã cách lần trước nhiều ngày.
Nhưng ngượng ngùng chính là, hai nha hoàn bưng nước và đồ rửa mặt đứng ở bên ngoài, nàng nhìn giường xốc xếch, còn có dị vật trên mền, hơn nữa quay đầu nhìn Lăng Canh Tân thỏa mãn ngủ thật ngon, nàng thật sự muốn đá bay hắn!
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người dậy rồi sao?” Thật ra thì tối hôm qua Mộc Dung nghe được tiếng động bên này, nhớ tới còn hơi đỏ mặt. Trước kia chỉ nghe người ta nói qua, đây là lần đầu tiên nghe thấy chân thực, thật sự ngượng ngùng chết rồi. Nàng và Thức Vi liếc nhìn nhau, mặt của Thức Vi cũng ửng đỏ, không cần suy nghĩ cũng biết vì sao đến giờ hai người còn chưa dậy.
“Lăng Canh Tân, đứng dậy!” An Nhược Hảo nhéo cánh tay hắn một cái.
“Nhan Nhan, nàng còn hơi sức, có phải tối hôm qua vi phu quá dịu dàng?” Lăng Canh Tân nhắm hai mắt trêu chọc.
“Còn không đứng dậy, hai nha hoàn đã đứng đợi ở cửa rồi.”
Lăng Canh Tân vừa nghe, trong lòng cả kinh, trong nháy mắt ngồi dậy từ trên giường, liếc thấy tròn trĩnh nửa ẩn nửa hiện của An Nhược Hảo, cổ họng xiết chặt, đệ đệ lại ngẩng đầu.
Nương Tử Cười Nương Tử Cười - An Gia