No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: An Gia
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 498 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Thẳng Thắn
ơi có thể đi, còn có thể bảo vệ ta, dĩ nhiên là ta nguyện ý, chỉ có điều không biết Ngô gia có đồng ý thu ta không?”
“Ta nhớ dường như dì có nói bên cạnh biểu đệ thiếu một nha đầu thiếp thân, Lương nha đầu cẩn thận, dì sẽ coi trọng.” Lăng Canh Tân nhìn tướng mạo Lăng nha đầu một chút, “Dáng dấp nha đầu không tệ, còn đáng xem hơn mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh dì, lại có thể làm việc, dì sẽ vừa lòng.”
“Vậy thì xin nhờ nhị ca rồi.” Bây giờ Lương nha đầu cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước rồi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lăng Canh Tân liền mang theo An Nhược Hảo ra cửa. An Nhược Hảo đi theo phía sau xe đẩy, nhìn đống rơm rạ chất thật cao, hẳn là không nhìn ra phía dưới giấu một người.
“Này, nhị ca, sao hôm nay lại dẫn Tiếu Nhan ra cửa?” Thím Tào lại thức dậy sớm, sáng sớm đụng phải ngay cửa thôn.
“Mười lăm tháng bảy sắp tới, ta đưa Tiếu Nhan lên trấn trên mua vài món đồ.”
“Không cản ngươi ra cửa nữa.” Thím Tào móc mấy đồng tiền trong túi bên cạnh eo ra đưa cho An Nhược Hảo, “Tiếu Nhan, mua giúp thím hai bản kinh thư.”
“Kinh thư?”
“Đúng vậy, gần đầy bên người không sạch sẽ, mua hai bản kinh thư niệm đọc.” Thím Tào vuốt ngực, “Đỡ phải ngày nào đó lại nhìn thấy Lương nha đầu, hại ta mấy ngày này ngủ không yên.”
“Dạ vâng.” An Nhược Hảo nghe thấy Lương nha đầu, vội vàng nhận lấy tiền, “Thím, ta sẽ nhớ.”
“Được được, đi nhanh đi, trở về sớm chút.”
Ba người Lăng Canh Tân thở phào lqd nhẹ nhõm, may mà không bị phát hiện, nhìn trái nhìn phải không thấy ai liền tăng nhanh bước chân.
Lúc trời tờ mờ sáng, ba người đã đến cửa sau Ngô gia, Lăng Canh Tân gõ cửa, Trần đại thúc ra ngoài mở cửa: “Sao nhị ca lại tới?”
“Ta tới tìm dì.”
“Phu nhân vừa mới dậy, chuẩn bị đi dâng hương đấy.”
“Vậy thì tốt quá, dẫn chúng ta đi gặp dì trước.” An Nhược Hảo chen đến trước mặt.
“Sao còn có vị cô nương?” Trần đại thúc thúc giục một gã sai vặt đến hỏi chuyện.
“Không phải dì nói bên cạnh biểu đệ thiếu người hầu hạ sao, không phải vừa vặn có một cô nương?” An Nhược Hảo nhét mấy đồng tiền vào tay Trần đại thúc, nét mặt tươi cười như hoa.
Trần đại thúc suy nghĩ một chút, lộ ra hàm răng vàng: “Ta dẫn bọn ngươi vào.”
“Đại thúc, phu nhân vừa mới rửa mặt xong, nhưng chưa tỉnh ngủ, tâm tình không tốt đâu.” Gã sai vặt kia nói.
“Vậy…” Trần đại thúc khó xử d^đ#l@q*đ nhìn Lăng Canh Tân, người Ngô phủ đều biết khi phu nhân rời giường bực bội không hề ít.
“Đại thúc, để tự ta tìm dì đi, dù sao ta cũng biết đường.” Lăng Canh Tân nói.
Trần đại thúc mừng rỡ thanh thản, liền trở về viện của mình.
Lăng Canh Tân mang theo hai người An Nhược Hảo quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc rẽ đến một vườn lớn, thấy một tỳ nữ ở bên trong, vội giữ chặt: “Ti Ti.”
“Ủa, nhị ca, sao hôm nay lại tới nữa?” Tỳ nữ tên Ti Ti cau mày nhìn hắn.
“Dì nói bên cạnh biểu đệ thiếu người phục vụ, ta vừa vặn tìm được người phù hợp, liền tới tiến cử cho dì.” Lăng Canh Tân cười đến mức thành khẩn, học dáng vẻ An Nhược Hảo dúi cho Ti Ti mấy đồng tiền.
Ti Ti thu tiền nở nụ cười, nhìn ra phía sau hắn, nhìn An Nhược Hảo một chút: “Tạm được, chính là quá đẹp, sẽ hại thiếu gia phân tâm không thể chuyên tâm học bài.”
“Không phải muội ấy, là nàng ta.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo ra, đẩy Lương nha đầu tới trước mặt nàng ta.
Ti Ti tỏ vẻ hóa ra là thế, tỉ mỉ quan sát lqd Lương nha đầu: “Nhìn phù hợp với yêu cầu của phu nhân, theo ta vào nhìn xem.”
Ba người vội vàng đi vào theo phía sau, sau khi Ti Ti đi vào liền truyền ra, gọi Lương nha đầu đi vào. Không lâu sau, Ti Ti đi ra, nhét vào tay Lăng Canh Tân hai bạc vụn: “Phu nhân coi trọng, đây là thưởng cho các ngươi. Phu nhân muốn đi dâng hương, hôm nay sẽ không gặp các ngươi, các ngươi có thể về.”
Lăng Canh Tân thu bạc vụn, mang theo An Nhược Hảo vội vàng ra khỏi cửa sau.
“Nhị ca, sao đi nhanh vậy?” Lăng Canh Tân đi quá nhanh, An Nhược Hảo gần như theo không kịp.
“Không có gì?”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Ta vừa thấy biểu đệ qua đây?”
“Biểu ca qua đây thì sao?” An Nhược Hảo càng thêm kinh ngạc.
“Tiếu Nhan quá đẹp, nhị ca sợ biểu đệ coi trọng.”
“Phì.” An Nhược Hảo bật cười, dieendaanleequuydonn nhưng lập tức thu lại nụ cười, “Còn Lương nha đầu?”
“Sẽ không đâu, biểu đệ sẽ chướng mắt với dung mạo của Lương nha đầu, hơn nữa Lương nha đầu đã gả cho người khác, biểu đệ sẽ không động tâm với nàng ta.”
“Cho nên huynh mới để cho Lương nha đầu nói thật với dì, huynh đoán chắc dì sẽ chọn nàng ta?” Tối qua An Nhược Hảo định bịa cho Lương nha đầu một thân phận, nhưng Lăng Canh Tân nói ăn ngay nói thật là tốt nhất. Thì ra dì muốn tìm cho biểu ca một tỳ nữ nhưng sẽ không khiến cho hắn động tâm, nhưng người xấu lại không tôn lên thân phận của Ngô gia. Khó trách nàng cảm thấy dì tìm tỳ nữ mà khó khăn như vậy, nói đến cùng là yêu cầu quá xảo quyệt rồi. Nhan sắc Lương nha đầu bình thường, nhưng đã gả cho người, biểu ca sẽ không động tâm tư với nàng ta, theo như ý tưởng của dì đương nhiên có thể học cho tốt rồi, không còn gì tốt hơn.
Lăng Canh Tân gật gật đầu, vứt hết rơm rạ trên xe đẩy tay, mang theo nàng đi ra chợ: “Tiếu Nhan, muốn mua cái gì thì cứ mua.”
An Nhược Hảo biết hắn mới thu được hai bạc vụn, rất hào phóng, cũng không khách khí. Sau khi nàng mua hai bản kinh thư cho thím Tào liền chuyên tâm đi dạo trong chợ, chọn các loại đồ ăn vật dụng chất toàn bộ lên xe đẩy.
“Tiên sinh.” Lăng Canh Tân đột nhiên chắp tay hành lễ.
An Nhược Hảo quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Liễu tiên sinh đi qua, kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”
“Tiếu Nhan, chọn tiếp.”
An Nhược Hảo lại không để lqd cho hắn nói sang chuyện khác: “Nhị ca, tại sao huynh lại làm lễ với Liễu tiên sinh?”
“Tiếu Nhan…”
“Nói đi.” An Nhược Hảo cảm thấy hắn có chuyện gì đó gạt nàng.
“Tiếu Nhan…”
“Nói!” An Nhược Hảo nói lớn tiếng.
“Ta, gần đây ta đi theo Liễu tiên sinh học chữ.” Mặt Lăng Canh Tân đỏ lên.
“Học chữ?” An Nhược Hảo càng thêm kinh ngạc, nhớ tới gần đây dường như hắn luôn chạy lên trấn Cổ Nhạc đến rất khuya mới trở lại, nàng chỉ cho là bận chuyện, thì ra là chạy đến Vô Liễu thư trai học chữ. Là nàng không chú ý, gần đây Lăng Canh Tân nói chuyện đều có thành ngữ, mặc dù không nhiều, nhưng có thể thấy được dáng vẻ của người đọc sách.
“Bọn họ nói huynh là kẻ đầy quê mùa, không có trình độ, huynh liền học chữ cho bọn họ xem, Lăng Canh Tân huynh d*đ(l@q$đ về sau cũng có thể tạo ra dáng vẻ.” Lăng Canh Tân cất giọng, kiên định nói.
“Ai nói huynh là kẻ đầy quê mùa?”
“Tiếu Nhan, đừng để ý, đây là chuyện của nhị ca.”
An Nhược Hảo thấy hắn không muốn nói, nên cũng không tra cứu: “Nhưng nhị ca, huynh muốn học chữ thì theo muội học là được rồi, muội cũng có thể dạy.”
“Tiếu Nhan, không giống như vậy.” Lăng Canh Tân yên lặng nhìn nàng.
“Hừ.” An Nhược Hảo gặm miếng mứt quả cuối cùng, ném que đi, nhẹ nhàng lên tiếng.
Lăng Canh Tân nhìn nàng hờn dỗi, lấy ra một quả lê chà chà, lấy lòng đưa cho nàng: “Nhị ca không phải cố ý gạt muội, chỉ có điều nhị ca nghĩ, nếu ngày nào đó nhị ca cũng có thể làm ra một bài thơ khiến Tiếu Nhan kinh ngạc thì thật tốt, cho nên mới chưa nói.”
“Ừ.” An Nhược Hảo tiếp tục gặm quả lê, nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ của Lăng Canh Tân, bật cười, “Nhị ca, muội không trách huynh, nhị ca có thể đi học chữ cũng rất tốt.”
Lăng Canh Tân tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng: “Tiếu Nhan xấu xa, thì ra là lừa gạt nhị ca, hại nhị ca lo lắng.”
“Ha ha, nhị ca, học biết chữ lqd là chuyện tốt, sao Tiếu Nhan lại trách huynh.” An Nhược Hảo cười hì hì tránh thoát.
Đột nhiên Lăng Canh Tân kéo nàng qua: “Cẩn thận!”
Từ trong lòng hắn An Nhược Hảo xoay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc cưỡi ngựa chạy như bay qua: “Đường Ca!”
“Xem muội nói kìa con trai của dì gọi là biểu ca, không gọi đường ca.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
An Nhược Hảo đã tránh hắn ra, đuổi theo phía trước: “Đường Ca! Đường Ca!”
“Tiếu Nhan, muội làm gì đấy?” Lăng Canh Tân cũng vội vàng đuổi theo.
An Nhược Hảo chạy một đoạn đường thật dài, rốt cuộc cho đến lúc không nhìn thấy bụi đất do vó ngựa gây nên mới dừng lại, đứng ở ven đường thở dốc.
“Tiếu Nhan, muội làm gì vậy?” Lăng Canh Tân kéo cánh tay của nàng, phẫn nộ.
“Đường Ca…” Nhưng không ngờ, An Nhược Hảo đã lệ rơi đầy mặt.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân dieendaanleequyydoon thấy vậy, im lặng, thật lâu sau, hắn mới cõng nàng lên tìm xe kéo quay về thôn Thuấn Thủy.
An Nhược Hảo không biết, rốt cuộc có phải Lý Đường Ca không, mặt giống nhau như đúc, mặc dù thân hình có chút biến hóa, hơn nữa kiểu tóc không giống, nhưng gương mặt đó giống nhau như đúc. Nhưng nếu như là Lý Đường Ca, hắn nghe thấy bài thơ kia nhất định sẽ đến tìm nàng, nhưng hắn không có. Nàng không biết, đây có phải là ông trời đùa giỡn với nàng không.
Vậy rốt cuộc là hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, có phải là một người?
Đến nhà, An Nhược Hảo vẫn ngồi yên.
Lăng Canh Tân thở dài, hắn không biết vì sao sau khi An Nhược Hảo thấy Ngô Đắc Nhân liền biến thành như vậy, vì sao muội ấy luôn gọi đường ca?
“Tiếu Nhan, ăn cơm thôi.” Lăng Canh Tân cố gắng hết sức để bản thân có vẻ vui mừng một chút, ấn nàng đến trước bàn, đưa cho nàng đôi đũa.
An Nhược Hảo ngồi trước bàn, hồi lâu chiếc đũa vẫn không nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn chén cơm trước mặt, tinh thần hoảng hốt.
“Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân xoay người nàng lại, “Nói cho nhị ca, rốt cuộc là thế nào?”
“Không có việc gì, muội không có khẩu vị.” An Nhược Hảo tránh hắn, một mình trở về phòng, nằm trên giường. Trong đầu lqd nàng kêu loạn, không biết rốt cuộc tình cảnh này của nàng là tính toán chuyện gì, tại sao nàng phải lấy thân phận này mà sống, rốt cuộc nàng là An Nhược Hảo hay vẫn là Lăng Tiếu Nhan?
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ngồi bên giường, lo lắng nhìn nàng.
“Muội mệt.” An Nhược Hảo quay vào bên trong, hai mắt nhắm nghiền, không kháng lại nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.
Nương Tử Cười Nương Tử Cười - An Gia