Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 668 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 Part 1
hương 10
Cái gì thất nghiệp? Chỉ có kẻ ngu mới có thể tin hắn. Mặc Khải Tuyền ngồi trên ghế salon chữ L màu cà phê kem, nhìn chằm chằm màn hình TV nghiến răng nghiến lợi bực mình. Gần đây hình như cô đang xung khắc với TV, mỗi lần nhìn đều sẽ thấy tức giận, cầm điều khiển TV ấn một cái, làng giải trí đang nhiệt liệt thảo luận về tập đoàn "Lôi Đình", chủ tịch tập đoàn vô cùng vui mừng, nữ chủ cũng chính là người mẫu mới của công ty.
Cô tức giận liếc nhìn trên TV, Lôi tổng tài đang đưa bạn gái về nhà, trong lòng thầm mắng vài tiếng rồi chuyển kênh. Ai ngờ kênh mới chuyển tới đang thông báo tin tức bài viết mới nhất, đại luật sư Cận Thừa cùng hai văn phòng luật sư "Vĩ tin" và "Trác tuyệt", trở thành đối tác mới nhất. Cô hừ lạnh một tiếng, đối với việc mình dễ dàng tin tưởng Cận Thừa"thất nghiệp" cảm thấy vô cùng hối hận. Từ khi nhìn thấy hắn nói rút lui khỏi "Đông Phương", cô theo bản năng vội vàng nghĩ đi tìm việc làm, mặc dù trong tay có hai mươi vạn Bùi Gia Lỵ cho cô "phí chia tay", nhưng như thế cũng không đủ để bày tỏ Cận tiên sinh vì cô, tự hủy tiền đồ, hành động hi sinh rất lớn cho tình yêu cùng nghĩa khí làm cảm động cô, không bằng để cô đi làm nuôi hắn, để cho hắn cũng cảm động một lần.
Nhưng...Cô nhìn trên TV, người đàn ông này thật hăng hái càng phát ra đẹp trai tuấn dật, không nhịn được mắng một câu: "Bại hoại!"
Nghe Hà Tranh Quang nói, "Đông Phương" bây giờ lòng người hỗn loạn, Cận Thừa tự mở văn phòng luật sư, "Đông Phương" hiện giờ chỉ còn Bùi Thủ Đang một luật sư nhiều năm không ra tòa cố trụ, tiếc rằng "Hảo hán không nói dũng khí năm xưa", sau khi hắn thua liền vài vụ, nghe nói dưới trướng đã có vài người bỏ sang làm ở nơi khác
Tất cả cũng là tại cô, mặc dù hắn chưa từng nói chữ "Yêu" nhưng cô biết hắn rất thích, rất thích cô, thương yêu, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay. Một người đàn ông đã làm tới trình độ này mà cô còn không rõ trái tim hắn thì đúng là không còn thuốc nào cứu vãn, là đại ngu xuẩn. Mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng cô lại có một dòng nước ấm chảy qua, chảy tới từng ngóc ngách trong cơ thể cô, lẳng lặng ở đó sưởi ấm trái tim cô. Người thôi, không cần dễ giận như vậy. Nếu hắn không hiểu yêu nói thế nào, vậy đổi lại cô nói được rồi. Lấy hết dũng khí, Mặc Khải Tuyền cầm điện thoại, không chút nghĩ ngợi gọi cho Cận Thừa
"Uy? Khải Tuyền?" Giọng nói từ tính quen thuộc từ bên kia vang lên, không nhanh không chậm khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng
"Vâng, là em......" Cô đột nhiên không nói ra lời
Ở cùng hắn bốn năm, cùng với người đàn ông hằng đêm đêm xuân nói ba chữ "Em yêu anh" hình như hơi kỳ quái. Thử nghĩ xem, nếu không yêu sao ở chung nhiều năm như vậy?
"Sao vậy?" Hắn chờ nửa ngày cũng không thấy cô nói chuyện, nghi ngờ gọi cô một tiếng: "Khải Tuyền?"
"A! Em muốn ăn hà tử tiên"
"Ừ, còn muốn ăn gì nữa?"
"Còn muốn nước ô mai"
"Được. Hai mươi phút nữa anh có thể tan làm, chờ anh mua về"
"Ok. Bye bye" Cô nhanh chóng cúp điện thoại, che dấu việc cô vô duyên vô cớ khẩn trương. Hay là lần sau đi, gọi điện thoại nói thương hắn hình như không được tự nhiên
Đặt điện thoại lên bàn sách, Cận Thừa ngước mắt, vẻ mặt dịu dàng đã biến mất, hắn nhìn vị khách không mời mà tới đang ngồi trên sô pha màu xanh biển trước mặt, ánh mắt lãnh đạm, sắc bén đồng thời có chút nghiêm túc
Bùi Gia Lỵ sâu kín nhìn chăm chú hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trầm ổn? Chính xác nhưng hung ác mới là bản tính của người đàn ông này, chẳng qua hắn nấp dưới cái vỏ bọc nghề nghiệp nghiêm túc, cẩn thận, có rất ít người có thể chân chính biết rõ ràng, ngay cả cha cô nhìn người vô số chỉ sợ cũng lầm hắn.
Cô không đoán ra người đàn ông này, khi nhận điện thoại của người phụ nữ kia trên mặt lộ cái vẻ mặt đó...Giọng nói cưng chiều dịu dàng, lời nói săn sóc. Trước kia, khi bọn họ đính hôn cô cũng chưa nhìn thấy trên mặt hắn có nét dịu dàng bao giờ. Hắn chưa từng có hành động mập mờ với cô, cô tự an ủi mình rằng cô không giống loại phụ nữ bị nuôi như Mặc Khải Tuyền, cho nên thái độ của hắn mới có thể khách khí lễ phép gần như lạnh nhạt. Hắn chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt, sẽ không hỏi cô thích ăn gì, cũng không thân mật gọi tên cô.
Hơn nữa quan niệm thời gian của hắn cũng không bình thường, cô sớm nghe nói, luật sư Cận chưa bao giờ đến muộn, đồng thời hận nhất người đến muộn. Vì vậy một lần cô hẹn hắn ăn cơm, lại cố ý đến muộn năm phút, ai ngờ hắn một phút cũng không chờ trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Lúc cô tới nơi, gọi điện cho hắn hỏi sao không đợi mình thì hắn lạnh nhạt nói mình rất bận, không có nhiều thời gian lãng phí. Lúc đó cô nên chết tâm, nên biết trong mắt hắn cô cũng không khác những người khác, có lẽ như thế bây giờ cô cũng đỡ mất mặt. Nhưng cô lại càng không cam lòng, phụ nữ đều như vậy, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất. Cô càng không ngừng thuyết phục mình, đàn ông ưu tú như vậy không bắt được thì rất đáng tiếc, cho dù cô phải yêu hắn nhiều hơn cô cũng vui vẻ chịu đựng. Vậy nên kết quả cuối cùng là như thế này.
Đang trong buổi tiệc đính hôn hắn bỏ rơi cô, đi không chút chậm trễ. Nhìn bóng lưng hắn rời đi cô mới hiểu ra mình ngu như thế nào. Hắn căn bản chưa nói qua đồng ý đính hôn cùng cô. Tất cả tin tức đều là cha cô truyền ra, cho nên tất cả mọi chuyện đều là cha cô an bài. Bùi Gia Lỵ bỗng nhiên thấy chán ghét chính mình, hoặc là cô và cha cô giống nhau, đều coi Cận Thừa như một con rối, cho rằng hắn sẽ cam chịu sự sắp xếp của mình.
Bùi Gia Lỵ chìm trong suy nghĩ của mình, bên tai hình như nghe thấy hắn hỏi cô có nhận được tấm chi phiếu kia hay không, cô không nói gì mà cúi đầu xuống
Ban đầu cho tình nhân của hắn năm trăm vạn, cô cho rằng bọn họ cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cô đã xem thường người phụ nữ đó, cũng xem thường hắn
"Anh vẫn đều ở đây quan sát, một giọt nước cũng không lọt, chăm chỉ chờ đợi, sau đó chọn thời cơ khiến đối thủ mất hết tất cả như vậy sao?" Biết rõ đáp án nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chẳng lẽ anh một chút cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em sao?"
Điều kiện của cô tốt như vậy, tại sao vẫn không hấp dẫn được hắn? Cô không nghĩ ra
"Bùi tiểu thư, chúng ra ở đại học cũng đã học qua, tố tụng là một cuộc chiến dài mà nguy cơ thì ở tứ phương" Cận Thừa bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trên bàn cho vào cặp tài liệu, chuẩn bị tan làm
"Cái gì?" Bùi Gia Lỵ kinh ngạc
"Muốn thắng kiện, cần phải có quyết tâm, có dũng khí vượt mọi chông gai, có bản lĩnh hô phong hoán vũ, cẩn thận, tỉ mỉ từ những chi tiết rất nhỏ, bất kì nỗi sợ hãi yếu ớt nào, bất kỳ sơ ý lơ là nào, bất kỳ thiếu sót, suy tính chưa chu toàn nào, đều mang đến nguy hiểm vạn phần. Tôi chưa bao giờ âm mưu phá hoại gì. Tôi chỉ làm một luật sư tố tụng, không hơn"
"Em...." Cô lúng túng vạn phần, nhìn Cận Thừa không hiểu tại sao mình còn tự chạy tới rước lấy nhục?
"Bùi tiểu thư" Cận Thừa hơi thu lại tuấn nhan, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi nói lại lần nữa, chuyện này cô cùng Bùi tiên sinh có bất kỳ bất mãn nào thì cứ nhằm vào tôi được rồi, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ấy, cũng không hi vọng có bất kỳ chuyện cũ không tốt nào để cô ấy nhớ lại. Nếu lần sau gặp cô ấy, mời tránh xa cô ấy ra"
Cha cô trong chuyện này bị đả kích nhiều hơn tức giận, có thể đối phó Cận Thừa hay không, cô không biết, cô lại bởi vì lời nói của hắn mà tan nát cõi lòng
"Như vậy......" Nước mắt rốt cuộc cũng tuôn trào, tan nát cõi lòng nức nở nghẹn ngào một câu: "Cô ấy....có thể đến muộn không?"
Cận Thừa nhíu mày. Người phụ nữ của hắn tất nhiên có thể đến muộn, hơn nữa cô không chỉ có thường đến muộn, còn bỏ qua lời hắn nhiều lần, Quan Dạ Kỳ vì thế không ít lần cười nhạo hắn, Mặc Khải Tuyền chính là khắc tinh đời này của hắn.
Được rồi! Hắn không chỉ chấp nhận sự thật này, hơn nữa còn không oán không hối, nhưng những thứ này không nhất thiết phải để người phụ nữ trước mặt biết.
Hắn không trả lời, chỉ cười một cái, xách cặp tài liệu, tính toán nhanh chóng đi mua hà tiên tử cùng nước ô mai cho Cận phu nhân tương lai. Cô gần đây khẩu vị không tốt lắm, thật vất vả mới thấy cô muốn ăn, bất luận ở chỗ nào hắn cũng không nề hà mua về cho cô.
Trở lại nhà trọ, Cận Thừa cơi áo khoác, thay giày, trở lại phòng ngủ tìm được người phụ nữ đang ngủ mơ mơ màng màng, trộm cá hương vẫn, nhẹ nhàng gọi cô tỉnh, ôm cô đi ăn
"Ăn trước một lát, anh đi nấu cơm" Hắn đặt cô lên ghê sofa, kéo tay áo đi tới nhà bếp
Mặc Khải Tuyền ngây ngô, đưa tay mở hộp đồ ăn, vừa ngửi thấy mùi hà tiên tử, trong dạ dày một cảm giác ghê tởm muốn ói trỗi dậy, cô che miệng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm
"Khải Tuyền? Sao vậy?" Cận Thừa nghe được động tĩnh nhanh chóng chạy tới
"Em không biết......nôn!" Cô phờ phạc rũ rượi nằm trên bồn cầu
Hắn ngồi xổm bên người cô, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, nhìn bộ dáng khó chịu của cô trong lòng rất lo lắng, "Chúng ta đi bệnh viện được không?"
"Hôm nay bên ngoài lạnh lắm, em không muốn đi" Trên thực tế, cô phần lớn thời gian cũng đều ở nhà, miễn cưỡng động cũng không muốn động, "Trong nhà có thuốc không?"
"Thuốc sao có thể uống lung tung?" Hắn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên hỏi: "Kinh nguyệt của em......tháng này đã tới chưa?"
"Không có......"Cô ngẩn ngơ
"Tháng trước thì sao?"
"Cũng không có......" cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Không thể nào"
"Sao lại không thể?" Dựa vào số lần ân ái cùng trình độ lửa nóng của bọn họ, cộng thêm không có dùng bao cao su, không có mới là có vấn đề
Mặc Khải Tuyền mặt xanh mét nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn đầu tiên ôm cô lên giường, giúp cô đắp chăn, sau đó giống gió lốc lao ra cửa. Thời gian chầm chậm trôi qua, đang lúc cô hoài nghi hắn bỏ của chạy lấy người thì hắn xách theo một túi que thử thai cùng giấy nghiệm chứng trở lại.
"Anh tới Châu Phi mua sao?" Cô không vui, trách cứ tốc độ của hắn quá chậm
"Chạy hai quầy thuốc mới mua được, một cái không có hàng" Hắn giải thích, ngồi ở trên mép giường bắt đầu động thủ cởi bỏ bao bì
"Trời. Anh mua toàn bộ đồ trong quầy sao?" Cô trợn mắt, há hốc mồm nhìn đống đồ trong tay hắn
"Không phải, nhãn hiệu không giống nhau, như vậy độ chính xác cũng khác nhau"
Cô im lặng bị hắn ôm tới phòng tắm. Nếu không phải cô kiên quyết phản đối thì chỉ sợ hắn sẽ thật sự giúp cô thử.
"Anh đi ra ngoài mau!"
"Anh giúp em"
"Anh ở trong này làm cho người ta thật khẩn trương!" Cô không thuận theo, đưa tay đẩy hắn
"Còn có chỗ nào là chưa sờ qua, chưa hôn qua, khẩn trương cái gì?"
"Cận Thừa!" Cô tức giận trừng hắn
"Được được được. Em đừng tức giận, anh ở bên ngoài, có chuyện lập tức gọi anh"
Sẽ có chuyện gì? Cho dù cô mang thai cũng chưa thể sinh ngay được. Mặc Khải Tuyền vừa bực mình vừa buồn cười đẩy hắn ra ngoài, bắt đầu nghiệm thai. Mười phút sau, cô mở cửa.
"Thế nào?" Người đàn ông trên tòa án luôn luôn thành thạo, trầm ổn, tự tin bây giờ khuôn mặt lại viết đầy hai chữ "Khẩn trương". Bộ dáng này trong mắt Mặc Khải Tuyền rất có ý tứ.
"Luật sư Cận, chúc mừng anh có con ngoài giá thú." Cô hướng tới hắn báo cáo
Hắn mắt sáng lên, tiếp theo không vui đưa tay đi bóp gương mặt trơn mềm của cô, "Cái gì là con ngoài giá thú? Là con trai hoặc con gái của anh"
"Anh lại dám bóp mẹ của con gái hoặc con trai của anh?" Cô đưa tay bóp lại hắn, động tác giống nhau, nhưng một bên ra tay mạnh, một bên ra tay nhẹ
"Em ngày mai lại đi bệnh viện xác định lần nữa" Cô hài lòng nhìn gương mặt tuấn dật lộ ra biểu tình nhe răng trợn mắt, thu tay lại
"Được. Chúng ta cùng đi" Hắn ôm cô vào ngực, cằm để ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở ra
"Không cần, anh đi làm đi. Em tự đi"
"Đừng mơ tưởng"
Thật bá đạo! Mặc Khải Tuyền vụng trộm làm mặt quỷ, trong lòng lại ngọt ngào
"Đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Nói cho anh biết" Hắn tỉ mỉ hỏi
"Không muốn ăn, ngửi được mùi lại muốn nôn, thật khó chịu" Cô lắc đầu liên tục
"Anh làm em vất vả rồi" Ôm cô lên, hướng ghế salon đi tới, vừa đi vừa nói: "Mẹ anh mang thai anh nôn khoảng năm tháng, ba anh nói anh là tiểu tử hư ưa giày vò"
"Vậy sao?" Hắn rất ít khi nói chuyện cha mẹ mình, cô chỉ loáng thoáng biết được bọn họ qua đời do tai nạn khi hắn năm tuổi, sau đó hắn được người thân đưa tới cô nhi viện. Nhìn người đàn ông thành thục trước mắt, Mặc Khải Tuyền trong lòng đau xót, dịu dàng đưa tay dịu dàng vuốt ve bụng cô
"Nếu như con anh dám giày vò em như vậy, chờ nó ra đời anh nhất định phải đánh cái mông của nó" Hắn cảm giác được cô dịu dàng, mỉm cười cúi đầu hôn trán cô
"Thôi, chỉ cần về sau anh ít giày vò em là được rồi" Cô ngẩng đầu, bất mãn liếc mắt nhìn hắn
"Như vậy sao được?" Cận Thừa cười ra tiếng, "Để yên cho em, cuộc sống chẳng phải sẽ rất buồn khổ sao Cận phu nhân"
"Ai là Cận phu nhân, đừng gọi linh tinh, người ta là Mặc tiêu thư a!"
"Con cũng đã có, Mặc tiểu thư còn muốn như thế nào?" Người phụ nữ này đến con cũng đã có còn muốn giày vò hắn, cô luôn bình thản, hiểu được lấy nhu thắng cương, lấy tứ lưỡng bạt thiên cân hóa giải mọi chuyện
"Đúng rồi, em hôm trước có gặp lại người bạn trai kia của anh...."
"Bạn trai?" Cận Thừa kinh ngạc nhướng mày, "Sao anh lại không nhớ rõ anh có bạn trai nhỉ?"
"Chính là Lôi Ngư Phong" Mặc Khải Tuyền cười khan: "Hắn quá ghê tởm, cùng Y Nông kết hôn chưa lâu liền muốn ngoại tình, thật là quá đáng"
Cận Thừa than thở lắc tay, Lôi đại tổng tài không biết nghĩ thế nào, rõ ràng yêu vợ đến chết đi sống lại nhưng không dám nói, lại còn cố tình bày ra đủ trò, cuối cùng chỉ có thể nhìn vợ mình cách mình ngày càng xa. Như chính bản thân mình cho rằng dù có chết cũng không bỏ qua cô, người phụ nữ của mình chỉ có đặt ở bên cạnh mới có thể đảm bảo vạn vô nhất thất!
"Anh đừng có đắc ý. Anh cũng không phải tốt lành gì, chuyện này đảm bảo anh cũng có phần. Lúc đầu còn giúp họ Lôi tới cửa cầu hôn cơ mà. Nói không chừng đây cũng là chủ ý bỏ đi của anh, giúp Nguyễn tiểu thư gả cho họ Lôi, em nói không sai chứ?"
Cô còn nhớ rõ chính hắn đi tìm Nguyễn tiểu thư nên mình mới có thể lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay hắn, chứng cớ xác thực, hiện giờ hắn không muốn thừa nhận cũng không được
Cận Thừa không nói gì, trong lòng hiểu rõ, cô gái này lại muốn tới giày vò mình
Nuôi Dưỡng Tình Nhân Bí Mật Nuôi Dưỡng Tình Nhân Bí Mật - Hạ Vũ