The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Jandi_Phương
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 162 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
HAP 96: -chúng ta đến nơi rồi, em tỉnh dậy đi_hẵn vỗ vào người nó đánh thức nó dậy nó như bừng tỉnh cố gượng nở một nụ cười -có lẽ bệnh có chút tái phát em hơi mệt anh giúp em ngồi xuống kia đi_nó chỉ tay về phiến đá khá to đủ chỗ cho hai người ngồi xung quanh là cây bồ công anh và chắn chắn không thể thiếu mặt nước của hồ Cảnh Yên trước mặt được -em thực sự ổn chứ hay chúng ta quay về -không, anh ngồi xuống đi em ổn. Và hắn ngồi xuống đặt nó dựa vào mình, nỗi bất an hiện rõ trên khuôn mặt hắn lúc này. Chợt thấy tay mình lành lạnh nó đang khóc thực sự hắn đang rất hốt hoảng, nó đang gặp phải chuyện gì sao lại muốn về đây và căn bện của nó sao có thể nhanh chóng trở về bình thường ngay như vậy. Cuộc chiến tranh nội tâm bùng nổ nhưng miệng hắn không thể thốt lên lời nào -em rất yêu anh, Hiểu Nhi này rất yêu anh Nhật Duy à_nó ôm chặt lấy người hắn như thể thiếu hắn nó sẽ mất đi tất cả vậy. -hãy nói cho anh biết em đang gặp phải chuyện gì đi -chuyện đó giờ không quan trọng nữa -gì chứ, hay nói cho anh biết anh xin em Nó bặm môi một giọt nước tinh khiết lại trào ra khỏi koes mắt nó, người nó run lên nó đang sợ nó nhớ tới dòng tin nhắn mà chú John gửi lúc ở Smile Love “cháu chỉ còn 12h nữa thôi” tính từ thời điểm đó tới bây giờ đã là 11 tiếng, nó đang rất sợ thực sự nhưng rồi nó đã hiểu những gì mình nên làm chứ không phải ngồi khóc như một con ngốc trước sự lựa chọn của bản thân, nó cần nói sự thật với hắn người mà nó yêu nhất -em xin lỗi đã nói dối anh, bệnh của em không hề khỏi và thuyên giảm chút nào. Nó chỉ đang gặm nhấm dần dần và em sẽ chết, nó bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc đêm qua với hắn tim hắn như thắt lại từng hồi, máu muốn ngừng lưu thông tắc nghẽn hoàn toàn -sao em lại có thể, anh không cho phép em làm điều đó, anh không cho phép em rời bỏ anh thêm một lần nào nữa quãng thời gian qua là quá đủ rồi -em xin lỗi nhưng anh hãy hiểu cho em, không đúng ra là anh phải hiểu cho em vì sao em muốn làm như vậy_đúng cậu hiểu tất cả, cậu hiểu nó muốn gì làm gì và đương nhiên biết nó còn muốn sống tới chừng nào...và quan trọng nhất nó rất yêu cậu. Hắn ôm nó vào lòng ép sát nó vào người cậu để cậu có thể cảm nhận nhịp tim của nó, để biết nó còn bên cạnh cậu -anh rất yêu em, và anh rất cần em_từng lời nói như ngàn vết dao cứa vào trái tim bé nhỏ sâu hoắm mặc dù biết trái tim nó không thể cảm thấy đau nhưng sao bây giờ nó lại thấy đau thế này, tay chân nó mềm nhũn ra da tái ngắt không còn một giọt máu là chú John chú ấy đã nói dối cho cái chết của nó, cái chết của nó sẽ rất đau. -em thực sự rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh, dù là lúc cuối đời đi chăng nữa...với em dược gặp anh và yêu anh đối với em đó là một kỉ niệm đẹp mãi giữ trong lòng, cảm ơn anh vì tất cả Nó còn muốn nói nữa nói rất nhiều với hắn nữa cơ nhưng môi nó đã bị hắn khóa chặt, nụ hôn sâu và mềm mại như cuốn nó vào nó không còn cảm thấy đau nữa và cả hắn cũng vậy hắn muốn cả hai cùng tạm quên đi nỗi đau sau nụ hôn này. Nụ hôn kéo dài như bất tận nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến tay nó buông thõng xuống nền đá lạnh tanh, môi hắn vẫn khôn rời môi nó cả hai cùng rơi nước mắt cùng một lúc một thời điểm. Nó đã chết, nó đã từ bỏ hắn nhưng hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận điều này cuối cùng thì hắn cũng rời môi nó ra cũng là lúc ông An, ông Dũng cùng tất cả kéo đến hồ Cảnh Yên trước mắt họ là hắn đang ôm nó trong vòng tay của mình khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thẫn thờ...
>.<
Trở lại lúc tụi Jan trở về sau chuyến đi chơi cùng nó và hắn, vừa bước vào phòng bệnh (phòng bệnh của nó nhưng cũng là nơi tá túc của tụi Jan vì trong đó rất rộng và đủ giường cho tất cả) nhưng giờ không quan trọng nữa trước mắt Jan và mọi người là khuôn mặt đẫm lệ của ông An, Khải, và chú John trên tay cầm 1 bức thư khá dài và 1 phong thư khác giành cho Jan. Tay Jan run run nhìn nét chữ trên bức thư là chữ của nó, cô mới gặp nó tức thì mà sao giờ còn có thư ở đây nỗi bất an trào dâng làm cô không thể kiểm soát đượcnữa khi bắt đầu đọc “Jan ngốc ơi, tao Ji nè! Hiii *cười* chắc mày đang khóc phải không, tao xin lỗi vì tao đã làm mày lo lắng vì tao. Mày biết không từ khi gặp mày cuộc sống của tao thay đổi hẳn tao đã biết cách mở lòng mình ra với mọi người, tao không còn cảm thấy cô đơn trống tải nữa khôn còn cảm thấy còn một mình vì tao đã có mày bên cạnh. Cảm ơn mày đã đén với cuộc đời của Triệu Hiểu Nhi này! Mày ơi, có lẽ tao không còn sống được lâu nữa mà ạ, tao xin lỗi vì đã nói dối mày cũng chỉ vì tao muốn có một cuộc sống bình thường muốn tự đi trên đôi chân của mình chứ không phải xe lăn nữa, tao muốn được sống với con người của tao thêm 1 lần duy nhất hoặc cũng có thể lần cuối cùng. Mày hiểu cho tao phải không, mày không hiểu thì tao cũng bắt mày phải hiểu cho ra hì hì! Tao đang cảm thấy hạnh phúc mày ơi, có lẽ được cầm bút viết như thế này cũng là 1 ân xá trước khi chết nhỉ Mà nè Jan à không cho tao gọi tên mày lần cuối nhé có lẽ là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm quen nhau tao gọi tên thật mày thay vì tên Jan mà tao đã đặt ày Phan Nguyễn Tuyết Mai tao yêu mày nhiều lắm, nhỡ giữ gìn sức khỏe ngủ sớm ăn uống đầy đủ khi không có tao nhé! À không châc nh Khánh sẽ làm những việc này thôi đó là bổn phận của anh ấy à, anh ấy mà không làm tao có làm ma cũng không tha cho anh ấy! Thôi đến đây chắc đủ rồ, mày cũng quá hiểu tính tao rồi mà...tao đi trước nhé chăm sóc mọi người giuos tao tao tin mày làm được.Vì mày là ai chứ là bạn của tao mà phải không? xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi..........ngàn lần xin lỗi mày. Kí tên: Ji-Triệu Hiểu Nhi” Jan vẫn cầm khư khư bức thư đó trong tang lễ của nó, miệng vẫn lẩm bẩm chửi nó “ sao mày dám bỏ tao” “mày ngon về đây xem tao có băm mày thành trăm mảnh không” “Triệu Hiểu Nhi mày trốn đi đâu rồi” “mày về đây cho tao, ai cho phép mày bỏ tao thế này” Mắt Jan giờ đã sưng mọng lên, đồng tử đỏ hoe vì khóc quá nhiều những vẫn chưa bằng ông An và ông Dũng hai người ba của nó đã không giữ được bình tĩnh nhập viện ngay đêm qua vì quá sock, một người nuôi dưỡng nó một người sinh thành nó hỏi sao không đau lòng cho được. Quân nắm tay BA mong cho bản thân mình đứng vững, nhìn di ảnh nó trên kia cậu nghĩ không cậu ước nó có thể như trước kia chỉ là chết giả nó vẫn còn sống và đang trốn ở đâu đó mà cậu chưa tìm ra giống như cậu tất cả mọi người cũng mong ước như thế...một điều ước nhỏ nhoi nhưng không bao giờ có thể thành hiện thực.
Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi - Jandi_Phương