Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Jandi_Phương
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 162 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:22:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
HAP 79:
10' sau chiếc trực thăng Key cử tới đã đến chỗ nó,nó mang khuôn mặt lạnh tanh nhanh chóng bước lên tất nhiên vào 1 đêm u tối vạn vật im lìm mà xuất hiện "vật thể lạ" này sẽ làm náo động cả 1 vùng khôg ngoại trừ chỗ hắn. Bị tiếng đông lạ đánh thức, ai cũng nhíu mày khó chịu riêng có hắn là đang ngớ người không biết mình ở đâu đảo mắt 1 lượt quanh nhà
"Mình bị bắt cóc sao, không được"
-cậu tỉnh rồi sao
Ông lão mò từ dưới gầm giường lên(chẳng là ngủ say quá nên lăn từ góc nhà xuống gầm giường không hay á mak), giọng nói ồm ồm trong màn đêm trở nên man rợ lạ thường.Tuy hắn không phải người sợ ma nhưng trong hoàn cảnh này cũng có đôi chút sợ hãi.
-ông là ai
-quên ta nhanh vậy sao_hắn nhìn chằm chằm vào ông rồi thốt lên
-ông già hói đầu_ông tức tái mặt, "ta có không có tóc thì cũng không được gọi như vậy chứ, khốn khiếp" chỉ dám nghĩ mà không nói. định thần lại được thì hắn đã đi đâu mất tiêu rồi
Ra khỏi căn nhà lụp xụp đó hắn đi lanh quanh hóng gió 1 hồi thì nghe thấy tiếng nói lạ phát ra
-Ji em đi đâu vậy_1 giọng nam gắt lên qua đt
"..."
-cái gì, sao không nói câu nào mà đi có biết anh lo lắm không hả
"..."
-anh đến ngay
Cuộc đối thoại đó như in sâu vào não bộ hắn khiến ứ đọng, hắng sững người nhìn Khải rồi khụy xuống
Khải tái mặt nhìn hắn định đỡ dậy hắn gạt nhanh tay Khải ra
-Ji cô ấy đâu_túm áo Khải hắn giận giữ gân xanh trên tay nổi hết lên, những tia đỏ ở mắt như đậm dần
-cậu nghe rồi sao_gạt tay hắn ra khỏi người mình cậu điềm đạm nói tiếp
-con bé đang về HN rồi, tôi mong cậu có thể tránh xa con bé_ từng lời từng chữ hắn nghe không lọt tai chút nào, hắn đã rất vui mừng khi biết nó còn sống những lời Khải nói là có ý gì, hắn không nghĩ sâu xa chỉ biết 1 điều duy nhất "về HN gặp nó"
*Tại nhà Jan
Mọi người đã kéo nhau có mặt đông đủ, từ khi Khải thông báo chuyện nó chưa chết Jan đã kể hết cho Khánh do quá vui mừng Khánh lại không biết giữ mồm giữ miệng bay qua kể lại cho Quân kết quả là sau 1 chuỗi người "nhiều chuyện" tất cả đã biết hết...vui mừng có,bất ngờ có, thắc mắc lại "chất hàng đống" không biết vì sao nó sống và đang ngồi trước mặt họ như thế này.
Bao nhiêu con mắt cứ nhìn trân trân vào nó không rời,mặt nó muốn cháy luôn không chịu nổi nữa nó đành nói trước
-mọi người có gì cứ hỏi đừng nhìn con như vậy
Nó khó chịu nhìn mọi người,bắt đầu là tiếng sụt sịt của Jan sau đó là tiếng nấc và khóc nức nở của BA và ông Dũng. Nó ngớ người
Jan cùng BA cùng lúc chạy lại ôm chầm lấy nó, Jan đánh mạnh nó muốn "nội thương" luôn cơ mà may mắn nó đã chuẩn bị tinh thần trước con nhõ bạn bạo lực không là tiêu rồi
-mày làm cái trog gì mà giả chết,mày có coi tao là bạn không không thèm nói cho tao tiếng nào giờ lại đùng đùng mò về ngồi 1 cục,mày chán sống rồi hả mày muốn chết tao ày toại nguyện_miệng nó mở to không ngậm lại nổi, Jan rượt nó chạy khắp nhà cầm tất cả những thứ có thể ném được nhắm vào nó.
Không riêng gì nó bất ngờ mà tất cả mọi người 1 phen sợ hãi vì thái độ biểu cảm thay đổi nhanh chóng của Jan
-STOP_Quân với Khánh đồng thanh nhìn bãi chiến trường trước mặt, Khánh xót xa vì đây toàn là đồ cậu mua cho Jan
Đợi ổn định lại mọi thứ nó mới từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện
$&&&$#@$%#$&&$
Nghe xong câu chuyện ai nấy gật gù hiểu ra, thì ra cũng tại họ quá nóng vội nhận nhầm người là nó. Quân nãy giờ ái ngại không giám nói 1 lời
-con xin lỗi ba và anh 2 vì em mà..._chưa để nó nói hết câu ông Dũng đã cắt ngang lời
-không sao con về là tốt rồi
-chắc Duy sẽ vui lắm_Khánh bỗng thốt lên cười tươi rói như bắt được vàng, Jan khẽ liếc Khánh nhéo mạnh nhìn "đắm đuối" nói nhỏ "ox nói nhiều quá rồi đấy". Từ khi thấy nó trở về Jan đã quan sát thái độ của nó biết là có rất nhiều chuyện xảy ra với nó,nếu như mọi khi chắc hẳn nó sẽ hỏi hắn đâu nhưng hôm nay lại khác, nghe câu hỏi của Khánh nó cười trừ không trả lời lảng sang chuyện khác
-ba ốm đi nhiều quá,mọi người cũng vậy_nó nhìn quanh mà xót xa,nó có lỗi với tất cả mọi người
Nó trở về, như mang cả tiếng cười cho tất cả...căn nhà trở nên ấm cúng vui vẻ lạ thường. Nhưng tất cả đều nhận thấy những nụ cười gượng gạo của nó
RẦM!!!
Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi - Jandi_Phương