No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Tanpopo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Hy Vọng
iọt nước mắt bay ngược lên bầu trời
Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời
Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hi vọng…”
- Hy vọng -
Nơi này đẹp quá!
Bãi cỏ xanh rì, chạy dài tít tắp, nối liền với khoảng trời rộng phía xa. Trên cái xanh mởn của cỏ non, một vài bông hoa trắng li ti e ấp hé nở. Làn gió sớm tinh sương nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve từng cọng cỏ mềm rồi lả lướt vi vu về phía xa, uyển chuyển như đang xoay tròn trong một điệu vũ.
Cô đang ở nơi đâu? Đan hoài nghi bởi cảnh sắc thần tiên trước mặt.
Đôi chân nhỏ nhắn tiếp tục chạy về phía trước nhưng vẫn không một bóng người.
A…
Ngay kia có một chiếc cầu lấp lánh, bắc qua một khoảng sông rộng lớn. Nhánh sông như dát một lớp bạc lấp lánh dưới những dòng nắng rực rỡ của mặt trời. Đan lấy tay che mắt trước luồng sáng bất ngờ ấy. Tất cả những gì ở nơi đây đều đẹp đến mức khiến con người ta nhập nhằng giữa hai bờ thực hư.
Một con gió lại lướt qua, vô tình vén đi bức màn nắng che giữa hai đầu của chiếc cầu dài…
_ Bà…! – Đan thảng thốt kêu lên. Phải rồi, là bà cô. Sao bà lại ở đây? Bà đã mất nhiều năm rồi mà. Gặp lại bà tại nơi này khiến Đan vui mừng đến phát khóc. Cô đã rất nhớ bà, nhớ mùi trầu tỏa hương ngan ngát khi nằm trong lòng bà thuở trước, nhớ cả nụ cười móm mém hiền hậu…
Đan nâng bước chân, chuẩn bị tiến về phía ấy thì một giọng nói trầm ấm, dịu dàng quen thuộc lại vang lên…
_ Đan à…
Cô sững người quay lại. Nhiều người quá! Ban nãy cô không hề thấy một ai kia mà. Sao giờ đây, mọi người đều có mặt đầy đủ. Ba, ** Hà, Gin, ba mẹ chồng cô, Thiên, Linh, người phụ nữ đó, Trax và cả Việt An nữa…
Ánh mắt cô dừng lại thật lâu trên người Huy, cảm giác đau lòng bỗng hóa thành nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống làn môi mím chặt. Anh gầy đi nhiều quá, sự mệt mỏi đong đầy trong dáng vẻ, cả từng hành động nhỏ nhoi. Vậy mà, ánh mắt anh dành cho cô vẫn thế, vẫn thăm thẳm và đầy tin yêu. Cô muốn chạy về phía anh, về với vòng tay ấm áp ấy, nhưng không thể không ngoái đầu lại nhìn bà.
Bất giác, Đan phát hiện rằng cô đang đứng giữa một luồng sáng, tựa hồ như lằn ranh giữa hai thế giới. Cảnh sắc tươi đẹp ban nãy hoàn toàn biến mất. Đất trời vần vũ mây giông. Bóng bà càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, bà đưa tay về phía Đan như một sự khích lệ.
Lúc này đây, Đan mới hãi hùng nhận ra, ngoại trừ chỗ cô đứng, những ngọn cỏ nơi đây từ lúc nào đã trở nên bén nhọn như những mũi dao sắc.
Cái quái quỷ gì đang diễn ra? Đan mơ hồ lắc đầu như không thể nào tin được.
Huy bước về phía cô, chân thản nhiên giẫm lên những ngọn cỏ sắc nhọn ấy. Đan kinh hoảng thét lên nhưng những gì cô nghe được chỉ là tiếng gió sắc lạnh vút qua tai. Tại sao những gì thốt ra khỏi miệng cô lại vô hình chẳng khác gì không khí.
Từng giọt máu đỏ tươi trào ra khỏi bàn chân anh, tưới đẫm những trảng cỏ xanh mướt dưới chân. Đan lắc đầu nhìn anh, cái nhìn như dại hẳn đi. Lồng ngực cô đau đớn như bị ai bóp nghẹn.
Dừng lại đi anh, đừng như vậy mà Huy. Đan vẫn thét lên, mong mỏi tiếng nói sẽ trở lại, nhưng bất lực khi chẳng được gì. Huy vẫn đưa tay về phía cô, cái nhìn mong chờ đến khắc khoải. Huy không rời mắt khỏi vợ mình, niềm tin, hy vọng mãnh liệt chất chứa đủ đầy nơi đáy mắt.
Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau anh dần mất Đan mà anh đang phải chịu đựng. Nếu cô không thể bước về phía anh, vậy thì hãy để anh đến bên cô. Chỉ cần cô không cố gắng bước về phía xa hơn là được.
_ Nếu cháu bước về phía này, cậu ấy sẽ không phải đau đớn nữa. – Giọng bà mềm mỏng vang đến khiến Đan quay phắt lại. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô.
Thì ra là vậy, thì ra đây chính là lằn ranh sinh tử mà mọi người vẫn thường nói. Nếu chỉ cần bước về phía kia, cô sẽ thật sự mất anh. Nghĩ đến đây, tất cả mọi suy nghĩ trong Đan bỗng chốc ngừng lại. Những kí ức ngày xưa bỗng chốc ùa về, từ lần đầu tiên họ gặp nhau, những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, những hờn ghen, đau khổ và cả những giọt nước mắt.
Nếu như lúc này đây hỏi Đan, yêu là gì thì cô đã có thể hoàn toàn trả lời được. Yêu đó là không thể mất anh, chỉ có vậy thôi.
Nhìn Huy vẫn nhẫn nại nhấc từng bước về phía mình, nước mắt Đan phủ kín cả mặt. Dường như, trong tình yêu này người cho đi quá nhiều lại là anh.
Huy à, em không muốn, không muốn để anh phải tiếp tục đau khổ như vậy…
Đan khép mắt, đưa chân về phía mà cô đã lựa chọn…
Luồng sáng biến mất, đất trời lại trở về vẻ yên bình và lung linh như ban nãy. Những dữ dội biến mất không còn chút dấu vết…
Phía bên kia đầu cầu, bà Đan mỉm cười mãn nguyện và hạnh phúc…
(còn tiếp)
CHAP 76(2)
Một năm sau…
Gió biển mằn mặn tràn vào căn phòng lớn. Tấm mành cửa trắng tinh khôi tung bay, mềm mại như cánh bướm chập chờn trong làn nắng sớm. Phía xa kia, sóng biển rì rầm vỗ vào bờ, khẽ khàng ngân lên giai điệu tuyệt vời của ngày mới.
Huy đứng tựa vào cánh cửa phía sau, chăm chú nhìn người con gái đang hướng cái nhìn xa xăm ra biển lớn.
Thở dài…
Một năm trước, Đan bất ngờ tỉnh lại như một kì tích. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui của mọi người khi ấy. Đối với Huy, sự tỉnh lại của Đan như một liều thuốc hồi sinh với anh. Chưa khi nào anh biết ơn ông trời như lúc ấy. Ít nhất, cuộc đời này cũng không đến nỗi quá bất công, nghiệt ngã với Đan và cả anh nữa.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng quàng tay, Đan có thể hồi phục dần về thể chất nhưng tinh thần thì vẫn suy kiệt như thế. Từ lúc tỉnh lại cho đến nay, cô không mở miệng, cũng không cười, không nói. Ngày ngày, cô chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, hướng đôi mắt vô hồn về bất cứ nơi đâu. Điều đó khiến Đan và cuộc sống bên ngoài trở thành hai khái niệm hoàn toàn tách biệt nhau. Không những thế, cô còn cực kì nhạy cảm với mọi người xung quanh. Đan không để ai chạm vào người mình, ngoại trừ chồng cô. Có lẽ, tận sâu trong thâm tâm Đan, Huy là người cô có thể tin tưởng, là người duy nhất chưa bao giờ lừa dối cô.
Huy vẫn còn đắng lòng khi nhớ đến phản ứng bất ngờ của Đan ngày hôm ấy. Không một ai nghĩ rằng chuyện ấy có thể xảy ra. ** Hà đã khóc đến tê tái lòng khi chính bà cũng bị Đan cự tuyệt. Bà đã đưa tay về phía Đan nhưng chỉ nhận lại được vẻ mặt hoảng hốt cùng tiếng thét đầy sợ hãi. Cô khi ấy như con thú nhỏ bị thương, run rẩy nép sâu vào lòng Huy.
Nhìn vợ mình đau đớn, Huy không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình khi ấy. Anh hiểu rằng, nỗi đau của mình một thì nỗi đau mà Đan phải chịu đựng là mười.
Huy từ chối việc trở lại công ty, anh gần như không dám rời khỏi Đan. Từ khi trở về nhà, Đan càng bám anh dữ hơn. Anh ở phòng làm việc thì cô sẽ ngồi trên sofa gần đấy đợi anh, anh ở phòng khách thì cô lại ngôi bó gối bên cạnh, còn khi ngủ, cô lại cuộn tròn trong người anh, bàn tay bám chặt lấy áo Huy suốt cả đêm dài.
Bác sĩ tâm lí chỉ có thể kết luận rằng đó là sự tự vệ của lí trí trong Đan với mọi việc khiến cô đau lòng bởi chính ông cũng không thể đến gần Đan. Khái niệm “bỏ rơi” tựa hồ như một đòn chí mạng quất vào người Đan khiến cô không còn sức lực để chống cự. Nguyên đột ngột ra đi, Huy lẳng lặng bước ra khỏi cuộc sống của cô không lời từ biệt, người mẹ ngỡ rằng đã chết lại quay về và nhận tội vì đã bỏ rơi cô. Lẽ nào cuộc đời này đã định số phận của Đan chỉ có thể bị bỏ rơi.
Ban đầu, vốn dĩ Huy muốn để Đan ở lại Thụy Sỹ nhưng những gì diễn ra ngày hôm đó khiến Huy hiểu rằng, tất cả những gì nơi đây đều khiến tâm tư cô trở nên hoảng loạn. Trưa hôm ấy, vì thấy Đan chăm chú nhìn vào ti vi nên anh nhẹ nhàng rời khỏi cô để đi lấy nước. Không thể ngờ rằng khi quay lại thì Đan đã mặt mũi trắng bệch, lui sâu vào một góc sofa, tay nắm chặt lấy cổ áo, vẻ sợ hãi đong đầy trong ánh mắt…
_ Đan..? – Huy buông rơi cốc nước trong tay, chạy nhanh về phía cô.
Đan không hề nhìn về phía anh, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía màn hình ti vi. Huy không còn tâm trạng nào để quay lại nhưng không có nghĩa là anh không nghe được bất cứ âm thanh gì.
“Mẹ, … mẹ đừng đi mà. Là còn không ngoan, mẹ đừng bỏ con mà. Con không hư nữa đâu! Mẹ!!!!!!!!!!”
Tiếng kêu xé lòng của cô bé trong ti vi khiến Huy cứng người trong giây lát. Không thể nào, tại sao lại đúng lúc như thế chứ?
_ Còn không mau tắt ti vi đi!
Huy thét lên với người giúp việc đang thất thần cạnh đó rồi cố gắng gỡ từng ngón tay Đan trên áo cô, đau lòng siết chặt vợ vào lòng.
_Ngoan nào! Anh vẫn ở đây. – Huy nhẹ giọng dỗ dành, cố gắng làm dịu đi cơn run rẩy của Đan
_ Hức…hức… - Đan úp măt vào ngực Huy khóc nghẹn. Lần đầu tiên sau hơn một năm qua cô khóc dữ dội như thế. Nước mắt cứ tràn ra không ngớt, từng giọt từng giọt lăn dài ướt đẫm cả áo Huy.
Nhưng dường như thế vẫn chưa đủ để khiến nỗi đau mơ hồ trong Đan dịu bớt. Cô liên tục đưa tay đập mạnh vào ngực mình. Cơn sợ hãi từ tiềm thức chẹn ngang lồng ngực Đan khiến cô thở hổn hển đầy khó khăn. Bàn tay Huy nhanh chóng bắt lấy tay Đan rồi kìm chặt nó lại. Nếu không cứ như vậy cô sẽ làm tổn thương chính mình. Kì thực bác sĩ vẫn nói nếu Đan khóc được thì sẽ tốt cho sự hồi phục của cô hơn. Vậy mà khi chứng kiến Đan thế này, Huy vẫn không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Giá như, nỗi đau ấy anh có thể gánh lấy phần nào. Giá như…
Việc khóc quá nhiều khiến Đan kiệt sức. Cô mê mệt ngủ vùi trong vòng tay Huy, trên khóe mi vẫn đọng lại vài vệt nước. Huy chờ vợ ngủ thật sâu rồi mới nhẹ nhàng bế cô trở về phòng.
Trong đêm đó, Huy đã quyết định đưa Đan rời khỏi Thụy Sỹ, trở về Việt Nam, đến một vùng đất bình an để sinh sống.
Chỉ mong rằng quyết định lần này của anh sẽ không dẫn đến điều sai lầm nào nữa…
Nước mắt bồ công anh Nước mắt bồ công anh - Tanpopo