Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Tanpopo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Đặt Cược
hải chăng là ngu ngốc khi đặt cược vào lúc… tất cả các lá bài đều để ngửa?”
_ Tổng giám đốc, có một người phụ nữ muốn gặp anh! – Tiếng cô thư kí vang lên trong điện thoại.
_ Tôi không nhớ lúc này mình có hẹn. – Huy xoa thái dương, đã mấy ngày rồi anh không ngủ được, một phần vì lo lắng, một phần vì từ sau hôm ấy, tuy Đan đã cố gắng để trở lại bình thường, nhưng đêm nào cô cũng gặp ác mộng. Vì thế, anh gần như thức cả đêm để trông cô.
_ Vâng… nhưng… - Tiếng người thư kí hơi lúng túng – Nhưng bà ấy nói cần phải gặp anh, bà ấy có chuyện cần nói về phu nhân.
Phu nhân? Đan à? Huy ngồi thẳng dậy, lẽ nào là bà ấy – người mà anh đang tìm cơ hội để gặp.
_ Cho bà ấy vào đi. – Giọng Huy lạnh lùng nhưng mang đầy gấp gáp.
Bà ấy không khác mấy so với những gì tồn đọng trong kí ức của Huy. Vẫn đẹp và thanh tao như thế, nhưng lúc này lại mang vẻ tiều tụy khiến người khác phải đau lòng. Huy nhìn mái tóc bà ấy, một mái tóc dài đen huyền … như mái tóc Đan. Huy nhói lòng khi cuối cùng cũng hiểu được tại sao Đan lại cắt phăng mái tóc mình như thế. Cô đang chứng minh với chính bản thân mình rằng đó không phải là sự thật.
Đớn đau nhất không phải là không thể thuyết phục người khác đừng tin sự thật ấy mà là không thể nào thuyết phục được chính bản thân mình đừng tin vào sự thật ấy…
Bà ấy cứ đứng tần ngần nơi cửa khi thấy Huy cứ thất thần nhìn mình…
_ Tôi…cậu…
_ Xin lỗi. – Huy vội lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi chào bà ấy – Lâu lắm rồi mới gặp bác, mời bác ngồi.
Bà ấy bước lại ngồi vào phía đối diện với Huy, lúng túng khi không biết phải mở đầu từ đâu…
_ Bác có chuyện cần nói? – Huy ướm hỏi
_ Phải, tôi… uhm… tôi xin lỗi khi đã làm phiền cậu như thế này. Nhưng lúc này, chỉ có cậu mới giúp được tôi. Tôi xin cậu, hãy giúp tôi.
_ Cháu… có thể giúp được gì? – Huy mơ hồ hỏi nhưng gần như đã có câu trả lời cho chính mình.
_ Có thế… có thể cho ta gặp con bé được không? – Giọng bà ấy gần như van nài.
_ Xin lỗi, nhưng cháu không thế. – Huy dứt khoát trả lời. Biết rằng là nhẫn tâm, nhưng vì Đan, vì những tổn
thương mà Đan đã chịu đựng, anh buộc mình phải ích kỉ.
_ Tôi van cậu! – Bà ấy khóc nấc lên, nắm chặt bàn tay Huy – Van cậu, hãy cho tôi gặp con bé, tôi chỉ biết trông cậy vào cậu. Bởi con bé không chịu gặp tôi, dù có thế nào, nó cũng không gặp. Vì thế, xin hãy giúp tôi…
_ Xin lỗi, cháu không thể khiến cô ấy tổn thương thêm nữa. – Huy gỡ bàn tay bà ấy ra, bước về phía cánh cửa kính lớn, vẻ mặt cực kì phức tạp. Cũng có ngày anh lâm vào cảnh khó xử như vậy sao?
_ Tôi xin cậu, hãy hiểu cho tấm lòng người mẹ như tôi. Hãy cho tôi gặp con bé, dẫu chỉ một lần này thôi. – Bà ấy gần như đổ sụp người trên đất khiến Huy không biết phải làm thế nào cho phài. Hiểu cho tấm lòng một người mẹ? Nếu như thế, tại sao ngày ấy bà lại bỏ rơi Đan?
_ Cô đứng lên đi ạ, đừng làm như thế… - Huy gần như lực bất tòng tâm nhìn những gì đang diễn ra trước mắt. Anh ước chi thời gian quay trở lại, để 5 năm trước anh không rời đi, để rồi không xảy ra mọi chuyện rối rắm như ngày hôm nay.
Đan à? Giờ anh phải làm sao đây em?
CHAP 71(2)
Trở về nhìn Đan mơ màng chìm trong giấc ngủ, Huy trở ra ban công hút thuốc… Đã lâu rồi, Huy không sử dụng thuốc hút như một công cụ giúp mình tỉnh táo, vậy mà giờ đây, anh đã hút hơn nửa. Vậy mà, anh vẫn chưa thể nào tìm ra được điều đúng đắn nhất phải làm lúc này.
Đan nhẹ áp má vào lưng Huy từ phía sau… Lưng anh, ấm thật…
_ Đan! – Huy khẽ gọi tên cô rồi xoay người lại – Không phải em ngủ rồi sao?
_ Uhm, nhưng vì khói thuốc lá nên tỉnh giấc. – Đan nửa đùa nửa thật nói
_ Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi. – Huy ôm chặt cô khi một cơn gió bất chợt ùa tới.
Đan nhẹ lắc đầu…
_ Ngày mai, đi ăn trưa cùng anh nhé. – Huy ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng
_ Không phải ngày nào em cũng ăn cùng anh sao? - Đan nhìn Huy thắc mắc
_ Ừ, nhưng đó là ở văn phòng, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn đi. Dạo này em gầy quá! – Huy tựa cằm lên mái đầu nhỏ của Đan thì thầm.
_ Vậy cũng được, nhưng mai là ngày nghỉ của em, vì thế em sẽ tự lái xe tới…
_ Uhm, anh biết rồi… - Hãy tha lỗi cho anh, khi đây là cách duy nhất để khiến em đối mặt với tất cả. Huy biết mình đang đặt cược trong một ván bài mà không biết rõ thẳng bại sẽ ra sao. Chỉ mong, quyết định này của anh sẽ không quá sai lầm…
“ Vâng! Ngày mai tại nhà hàng X, đường Y, lúc 11h trưa, cô ấy sẽ đến”
Cúp máy, ánh mắt Huy mông lung hướng ra màn đêm đen kịt, cái nhìn xa xăm hơn cả biển khơi.
Đan bước vào nhà hàng nơi Huy đã đặt sẵn. Người phục vụ đon đả chào mời…
_ Quý khách đã đặt chỗ trước rồi chứ ạ?
_ Vâng.
_ Vậy mời theo tôi. – Người phục vụ dẫn đường cho Đan khi xác nhận việc đặt chỗ trước là đúng.
Cánh cửa bật mở, người bên trong vội đứng lên…
Đan bước vào…
Ánh mắt giao nhau… Chiếc túi trên tay Đan rơi xuống đất…
Chẳng phải đây là nơi Huy đặt trước hay sao? Vậy… sao người phụ nữ ấy lại ở đây?
Huy? Bước chân Đan loạng choạng. Ngay cả anh cũng nỡ đối xử với em như thế sao? Đan siết chặt bàn tay, từng chiếc móng đâm vào lòng bàn tay đau điếng
Tại sao, lại không cho em biết cuộc hẹn này, tại sao lại để em một mình đối mặt với người phụ nữ ấy? Anh… sao có thể nhẫn tâm với em như thế? Sao lại khiến em càng thêm hoang mang như thế này?
Đan nhặt lấy túi xách rồi vụt chạy ra khỏi nơi ấy…
_ Đan… Đan à, nghe mẹ nói đi con. Chỉ một lần này thôi, nghe mẹ đi con. – Bà Minh Ngọc đuổi theo con gái nhưng Đan chẳng hề dừng bước… - Đan à…
Huy nắm được tay Đan tại nơi đỗ xe… Nhìn dáng vẻ của cô, anh biết lần đặt cược này anh đã thất bại rất thảm hại…
_ Nghe anh nói đi Đan! – Huy khẩn thiết
_ Buông tay em ra đi! Em không muốn làm tổn thương đến anh trong lúc mất bình tĩnh như thế này. Vì thế, hãy để em yên. – Đan níu giữ chút lại chút bình tĩnh cuối cùng để nói với Huy
_ Đừng như thế mà em.
Đan rút tay mình ra khỏi bàn tay Huy khiến tay anh chới với buông thõng…
CHAP 71(3)
Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng…
Huy nhấn ga tăng tốc để đuổi kịp tốc độ điên cuồng của Đan. Anh hối hận khi đã để Đan một mình lái xe đi trong lúc này. Huy nhấn còi xe nhưng Đan chẳng hề để ý hoặc chẳng thể nghe được.
Tâm tư rối bời, Đan chẳng thể nào chú tâm tới việc nguy hiểm mình đang làm. Kim đồng hồ của xe đã qua lại nơi giới hạn cao nhất mà cô không hề hay biết…
Việc duy nhất lúc này Đan có thể nghĩ là làm sao để có thể trấn át cơn khó thở bất chợt trào dâng này. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục khiến cô càng thêm hoảng loạn…
Huy thật sự phát khùng rồi. Nếu đã thế, chỉ còn một cách để ngăn Đan lại mà thôi… Từ phía sau, Huy nhấn ga, bằng mọi cách vượt lên trước xe Đan, rồi đột ngột ngoặc tay lái 900 vào lề đường. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng thắng xe gấp gáp tạo nên chuỗi âm thanh chói tai kinh người…
Đan gục đầu vào vô – lăng, cú thắng gấp vừa rồi khiến cô choáng nhẹ…
Huy vô lực ngồi trong xe, anh cảm giác mình không còn chút sức lực nào để bước ra nữa… Nếu vừa rồi, anh không ngăn lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mọi chuyện cứ phải đi vào con đường bế tắc như thế này sao?
Bàn tay siết chặt lấy vô – lăng, Huy hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của mình trước khi qua xe Đan. Vậy mà, tiếng còi xe rộn lên một góc đường cùng những âm thanh phẫn nộ khiến anh chú ý…
Và rồi, Huy như hóa đá khi thấy bóng dáng Đan thơ thẩn trên con đường xe đông nghịt. Cô mờ mịt đưa chân bước qua ngã tư xe tấp nập mà không hề có sự cảnh giác, cứ như con đường ấy chỉ còn lại mình cô. Đan thực sự đã mất đi lí trí, cô ngây dại đến mức không thể làm chủ được mình…
Một cánh tay ôm choàng qua vai Đan từ phía sau khiến cô dừng bước, tuy nhiên khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm. Huy úp mặt vào bờ vai cô, giọng nói lạc đi vì đau khổ…
_ Anh xin lỗi! Đừng đẩy anh ra xa theo cách này, Đan à. Em như thế giống như đang trừng phạt anh, khiến anh …. Anh xin em, nếu em đau đớn hãy khóc thật to, hãy oán trách cả thế giới này nếu em muốn, nhưng đừng khiến anh hóa điên theo cách như vậy được không?
Có những nỗi đau không phải từ ngữ nào cũng có thể diễn tả. Có những xúc cảm không phải lúc nào cũng có thể xuôi thành dòng để quên đi…
Huy à! Anh có biết vì sao em lại mất tự chủ như thế không? Nếu hôm nay, người sắp đặt cuộc hẹn này không phải là anh có lẽ sẽ dễ dàng với em hơn rất nhiều. Bởi tất cả mọi người, ai cũng có thể đối xử như thế với em, nhưng em tin anh, luôn tin anh sẽ không khiến em tổn thương theo cách đó. Vậy mà, chính anh đã làm thế…
Huy à, anh có biết rằng, thế giới của em sẽ sụp đổ hoàn toàn nếu anh quay lưng lại không? Vì thế, đừng làm vậy với em, hãy cho em lòng tin rằng anh luôn đứng về phía em, dẫu cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em cần có anh bên cạnh, cần hơn bất cứ lúc nào hết, thế nên, xin anh, đừng khiến em sợ hãi hơn nữa…
CHAP 71(4)
Đêm đó, phía bên kia quả địa cầu, ông Hà ngã mạnh xuống sofa khi nghe những gì Huy thông báo.
_ Oan nghiệt… Quả thật là oan nghiệt mà…. – Ông Hà gần như không thể tin được lẩm bẩm. Đã 26 năm rồi, tại sao giờ lại xuất hiện, lại quay trở về. Người phụ nữ ấy, cô ta dày vò bản thân ông chưa đủ hay sao, giờ lại quay về, khiến con gái ông đau khổ như thế. Lẽ nào, sợi dây duyên nợ ấy, buộc phải dính lấy nhau cho đến cùng?
** Hà giật mình khi thấy dáng vẻ thất thần của chồng…
_ Đã xảy ra chuyện gì sao anh? – Bà lo lắng lên tiếng
_ Ngọc Hà à, cô ta đã quay trở về và gặp con bé rồi.
Cô ta? ** Hà nghi hoặc, đôi mắt mơ màng rồi bất chợt loé lên tia kinh hãi…
_ Lẽ nào… lẽ nào là chị ấy….
Ông Hà trầm mặc gật đầu. Sự thật này, sao quá đắng cay?
_ Vậy thì giờ con bé ra sao, chắc chắn là không ổn rồi. Làm sao đây? Con bé làm sao có thể chịu nổi đả kích này. Em phải sang Thụy Sỹ thôi anh. Em không nỡ để con bé một mình trong lúc này. – ** Hà bật khóc nức nở.
_ Anh biết! – Ông Hà dang tay ôm lấy vợ - Nhưng tạm thời, hãy để con bé yên một thời gian. Giờ phút này, nó chẳng muốn đối mặt với bất cứ một ai đâu. Trong sự việc lần này, anh cũng là một kẻ có tội. Chỉ mong rằng Huy có thể xoa dịu phần nào nỗi đau ấy.
_ Tội nghiệp con tôi. – ** Hà nghẹn ngào, biết bao giờ những cơn sóng lớn như thế mới không xô vào cuộc đời của con bé nữa. Biết bao giờ con bé mới có thể sống những năm tháng bình yên.
Đan tỉnh dậy trong vòng tay Huy, cảm giác mọi thứ có vẻ dễ dàng hơn ngày hôm qua rất nhiều…
_ Có phải em đã quá đáng không anh? – Đan thì thầm, cô biết Huy đã tỉnh và đang lắng nghe những gì cô nói…
_ Không! – Huy nhẹ lắc đầu – Là anh đã sai khi giấu em sắp xếp mọi chuyện như thế. Lẽ ra anh phải chờ đợi sự đồng ý của em. Anh đã quá vội vã, nên khiến em tổn thương. Nhưng thực sự, bà ấy…
_ Đừng nói về người phụ nữ ấy nữa anh, em không muốn nghe đâu. – Đan bướng bỉnh.
_ Ừ, không nói nữa. – Huy dịu dàng hôn lên tóc Đan. Bây giờ, tạm thời giữ vững được tinh thần cho Đan được ngày nào hay ngày đó.
Nước mắt bồ công anh Nước mắt bồ công anh - Tanpopo