Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Tanpopo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Ước Chi Chỉ Là Mơ
“ Ước chi… trên cuộc đời này tồn tại hai chữ “giá như”…”
Đan đứng dựa vào góc tường, thở dốc… Đây là giờ thứ 5 cô ở lại phòng tập yoga này rồi. Vậy mà sự mệt mỏi cũng không khiến cô quên được những gì mà lí trí buộc phải quên.
Nhìn vào bóng hình phản chiếu mình trong gương, Đan ngỡ ngàng khi nhận ra mình giống người phụ nữ kia đến lạ.
Không!!!! Tâm tưởng Đan gần như thét lên điều đó. Tại sao? Không thể nào và không bao giờ.
Xoay người lại, và không dám nhìn chính mình trong gương nữa, Đan ngồi sụp xuống nền đất, cảm giác mọi thứ đang dần đứng lại. Cô không giống, không hề giống bà ấy, chỉ là mái tóc dài màu đen huyền khi xõa ra trông giống nhau mà thôi. Vậy thì… chỉ cần khác đi là được…
Nghĩ thế, Đan vơ vội túi xách, lái xe đến salon tóc mà cô thường lui tới….
Ra khỏi nơi làm tóc thì cũng đã rất tối rồi. Đứng giữa con phố nhộn nhịp, đông đúc, Đan hoang mang cực độ… Giờ, cô nên đi về đâu?
Bước về phía trước nhưng rồi lùi lại, bước sang phía trái nhưng lại quay về vị trí cũ, bước chân Đan cứ ngập ngừng giữa những lối đi, không tiến cũng chẳng lùi…
Về nhà, cũng chẳng có Huy. Vậy thì về đâu, về đâu, để cô có thể mất đi cảm giác chơi vơi này… Những hỗn loạn trào dâng khiến lòng cô chông chênh… Tuyết, lại rơi nữa rồi…
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc….”
Đây là lần thứ n Huy nghe thấy câu nói này… Hơn 10 tin nhắn của anh đã được chuyển vào hộp thư thoại. Tại sao cô ấy lại không nhấc máy. Thần kinh của Huy đã căng hơn cả dây đàn. Trước cô tại sao anh luôn cảm thấy bất lực? Tất cả những nơi cô có thể đi, anh đều đã đi tìm tất cả, vậy mà không thể thấy bóng dáng người anh yêu thương ở bất cứ nơi đâu. Từ lúc anh xuống máy bay tới giờ đã hơn 8 tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà anh chẳng nghe một tí tin tức gì từ cô. Huy đã không thể giữ nổi bình tĩnh khi nghe Tony báo rằng Đan đã đi mất ngay sau cuộc gọi ấy…
Em ở đâu?
Đan không phải là người hành động theo cảm tính, cô luôn có quy tắc của riêng mình. Vậy mà giờ đây, cô lại hành động như một đứa trẻ vô ý thức. Lang thang trên con đường dài không mục đích, Đan đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang bay bay giữa không trung.
Đẹp thật! Trong trẻo và tinh khôi. Đan đưa một ít tuyết vào miệng, cảm nhận sự tan chảy lạnh lẽo nhưng thú vị… Đôi khi, cô ước mình được như một bông tuyết vô lo, vô nghĩ, khỏi phải vướng bận bất cứ điều gì…
Một cô gái khoác tay mẹ đi ngang qua…
Đan dừng bước nhìn họ, nhìn cái hạnh phúc bấy lâu mình khao khát, vậy mà giờ đột nhiên lại thấy sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, cô mong rằng ước mơ ấy sẽ không thành hiện thực, mong rằng những gì mình vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng, qua ngày mai, tất cả sẽ trở lại vạch xuất phát ban đầu…
(còn tiếp)
CHAP 70(2)
Điện thoại reo vang, Huy vôi vàng nhấc máy, nhưng tim lại hẫng một nhịp khi đó là một dãy số lạ…
Huy nghe máy, và chưa lần nào trong đời, anh cảm thấy biết ơn Chúa như lúc ấy. Lái xe thẳng đến khu nhà thuộc sở hữu riêng của Sunshine dùng để cấp cho những nhân viên cấp cao từ nước ngoài đến, Huy thầm mắng mình ngu ngốc. Anh đã tìm khắp mọi nơi, vậy mà không nghĩ tới chỗ đó. Nhưng cũng không thể trách anh, khi số lần Đan sống ở đó đếm trên đầu ngón tay. Cũng may, khi ấy anh đã dặn dò người bảo vệ trị an khu nhà này, nếu có gì liên quan đến Đan thì báo lại cho anh. Bởi khi ấy, hai người vẫn chưa quay lại với nhau, vì thế anh không thể nào ra mặt để lo lắng cho cô. Còn bây giờ…
Cô gái này, sao không phút nào khiến anh thôi lo lắng.
Chết tiệt!
Đã thế thang máy lại không trống, Huy nhìn con số đang chỉ từng tầng mà điên tiết cả người. Vậy thì chỉ còn cách chạy bộ mà thôi…
Tầng 1….
Tầng 2….
.
.
Tầng 7….
Huy bám vào lan can thở dốc rồi chuẩn bị chạy lên tầng kế tiếp… Nhưng một bóng dáng co ro nơi góc cầu thang đã khiến Huy dừng bước, tâm bất chợt trở nên đau đớn…
Cô ngồi đó, dường như không muốn một ai có thể tìm thấy mình. Chiếc áo mỏng manh trên người phần phật bay trong cơn gió buốt buổi đêm. Huy nghe lòng mình đắng lại… Tại sao em cứ gánh lấy mọi thứ về mình, tại sao em phải sống với những nỗi đau chưa bao giờ dứt…
_ Đan à. – Giọng Huy khàn đi, anh ngồi xuống cho ngang tầm với cô
Đan mơ hồ ngẩng lên, vẻ mặt tái nhợt, không chút máu, nhìn anh không dám tin, sao anh… lại ở đây chứ? Cô cứ ngỡ mình đang mơ, nên từ từ gục đầu xuống lại…
_ Anh đây, Đan à! – Huy đưa tay xoa nhẹ bờ vai căng cứng của Đan, tim từng cơn siết lại…
Huy? Đúng là anh rồi. Đan ngẩng đầu lên, lần này đôi mắt đã có thần hơn trước…
_ Huy à, em không mở cửa vào nhà được, rõ ràng là em nhớ mật mã mà. – Đan lẩm bẩm
Huy cứng người nhìn mái tóc dài gần tới thắt lưng nay chỉ còn lưng chừng ngang cổ, màu đen huyền cũng mất đi. Tuy dưới ánh đèn mờ, mọi màu sắc đều không rõ ràng nhưng anh biết nó không còn là màu đen nữa. Tại sao, chỉ chưa đến một ngày? Chuyện gì đã khiến cô ra nông nỗi này.? Chuyện gì khiến cô ngay cả nhà của mình mà cũng không nhớ ở tầng mấy…
Đan nhìn Huy rồi đưa tay lên như một đứa trẻ vòi mẹ bế…
Cố nén nỗi sợ hãi đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng, Huy bế Đan lên, thấp giọng hỏi…
_ Chuyện gì thế em? Sao em lại như thế này?
Đan không nói gì, chỉ càng vùi mặt sâu hơn vào lòng Huy, cô mệt mỏi quá rồi…
Nước mắt Bồ Công Anh
CHAP 70(3)
Mở cánh cửa nhà, Huy bế Đan vào đặt lên sofa, lúc này, mọi thứ đều rõ nét hơn ban nãy. Đúng là màu tóc cô chẳng phải sắc đen như vốn dĩ, mà thay bằng màu vàng nâu lạ lẫm…
_ Tại sao em lại ngồi ở đó? Trời lạnh lắm có biết không? – Anh khẽ trách, xoa lấy bờ má tái mét của cô rồi tăng nhiệt độ của điều hòa – Em nằm xuống đây nhé, để anh pha cho em cốc sữa. – Huy đỡ Đan nằm xuống rồi quay vào phòng bếp…
Vậy mà, cô chẳng thể uống nổi, dù chỉ là một hớp. Bao nhiêu sữa vào người, Đan đều nôn ra hết, không giữ lại thứ gì khiến Huy lo lắng đến tái mặt…
_ Mình đến viện nhé! – Huy vén mái tóc Đan ra sau, xả nước rửa miệng giúp cô.
Đan yếu ớt lắc đầu, mặc cho Huy bế cô vào phòng ngủ.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, Huy cứ yên lặng giữ nguyên tư thế ôm cô như ban đầu, không dám động đậy, sợ sẽ làm cô giật mình. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh hiểu nó rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên Huy thấy Đan suy sụp và bất thường như thế này, tâm ý hoảng loạn, không còn làm chủ được mọi thứ. Cô cuộn sâu vào lòng anh như mong tìm được cảm giác an toàn…
Sáng sớm tinh mơ, Huy giật mình thức giấc khi cảm nhận được có một vòng tay đang ôm chặt lấy mình như người chết đuối tìm được phao cứu sinh. Vốn dĩ cả đêm, anh cũng chẳng ngủ được chút nào…
_ Đừng sợ, có anh ở đây rồi… - Huy vuốt nhẹ mái tóc đã ngắn đi quá nửa
Đan càng ôm lấy Huy chặt hơn…
_ Huy à… - Đây là câu nói thứ hai của cô sau khi anh trở về. Huy bất giác cảm thấy mừng rỡ khi rốt cục cô cũng chịu mở lời…
_ Ừ, anh đây…
_ Huy à… - Đan vẫn chỉ gọi anh như thế - Em… có chuyện này muốn nói…
_ Ừ? – Huy nhẫn nại
_ Huy, em…, hình như…., em …có m..ẹ! – Đan ngập ngừng hồi lâu rồi cũng thốt nên trọn vẹn câu nói. Những chữ cuối khiến cổ họng cô đau rát.
Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng hẳn. Thân người Huy dần cứng lại. Mẹ? Mẹ ruột của cô ấy? Huy nhìn Đan, đôi mắt ráo hoảnh khiến anh sợ hãi đến cùng cực…
_ Không phải, phải không anh? – Đan mỉm cười, nếu đó còn có thể gọi là nụ cười – Chắc là người ta chỉ muốn lừa em thôi, không phải đâu. Làm sao đó có thể là sự thật được cơ chứ, mẹ em đã mất từ rất lâu rồi. Em không tin, anh cũng đừng tin nhé! Bà ta chỉ muốn lừa em khi em đã khiến cho Nhã Văn phải ra đi thôi. Em không tin đâu, chuyện đó hoang đường lắm. – Những lời cuối gần như là Đan lẩm bẩm nói với chính mình
CHAP 70(4)
_ Nhã Văn? – Huy nhìn Đan khó hiểu.
_ Bà ấy là mẹ của Nhã Văn đó anh. – Đan nói, lần này đã rành rọt hơn trước, nhưng cũng vô cảm hơn trước.
_ Đan à…
Huy không biết phải nói gì nữa, bởi thực hư chuyện này, anh rất mơ hồ… Chỉ mong rằng, như Đan nói, đó chỉ là sự giả dối. Bởi nếu đó là sự thật, thì…
Vòng tay Huy ôm siết Đan chặt hơn… Một quãng thời gian dài đằng đẵng cô đã sống trong dằn vặt khi nghĩ rằng vì mình mà mẹ đã chết… Không cần nói, ai cũng có thể biết nếu đây là sự thật, thì sức hủy hoại của nó sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Mẹ của Nhã Văn, tức mẹ kế của Nhã Phương. Huy mường tượng lại hình ảnh người phụ nữ ấy trong đầu, bởi anh cũng đã có dịp gặp vài lần. Một người phụ nữ đẹp, rất đẹp, dịu dàng và tinh tế… Đó là tất cả những gì anh nhớ được.
Đan của anh? Anh phải làm sao đây, làm sao để khiến cho điều này không thể là hiện thực, làm sao để cô không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Làm sao đây?
Nhưng điều khiến Huy càng lo lắng hơn là Đan chỉ bất bình thường một đêm hôm đó mà thôi. Cô không hề tỏ ra như một người vừa chịu một cú sốc. Đan cười nói như mọi ngày vẫn thế, vẫn đối xử với mọi người như vậy… Nhưng Huy biết rằng, đó chỉ là lí trí của cô đang tự vệ với mọi thứ…
_ Đan à… - Huy ôm cô vào lòng khi Đan tất bật trong bếp cùng với những người giúp việc.
_ Buông em ra nào, ở đây có người đấy nhé! – Đan nhẹ đẩy Huy ra, giọng nói đậm màu chê trách - Để em chuẩn bị bữa tối cho anh.
_ Đừng thế này nữa được không em? – Huy than thở, anh không thể nào yên lòng được, dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi. Anh sợ, rất rất sợ… Đan thế này không phải là Đan như vốn dĩ…
_ Sao? Huy? Em vẫn ổn mà, mọi thứ vẫn bình thường mà anh. – Đan mỉm cười
Lại cười? Huy cảm thấy sự bất lực đang bủa vây mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình. Đôi tay anh vô lực buông thõng khỏi vai Đan, quay đi, bước về phía thư phòng. Đã đến nước này, anh đành phải làm rõ mọi chuyện, anh không để Đan đau đớn trong hoang mang như thế… Chấp nhận sự thật còn hơn phải sống mãi trong chơi vơi, anh phải kéo Đan ra khỏi những hỗn loạn trong chính cô…
Nước mắt bồ công anh Nước mắt bồ công anh - Tanpopo