Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Tanpopo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Học Cách Quên Đi Quá Khứ
uộc sống không bao giờ bằng phẳng như chúng ta mong muốn. Vì thế, phải học cách quên lãng những đau thương đã qua. Bởi vì, chỉ có như thế, bạn mới sống trọn vẹn cho hôm nay và ngày mai…”
Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng. Một bóng người nơi phòng khách khiến anh dừng bước…
Đan đã ngồi đó từ rất lâu rồi. Lúc 1h sáng, khi cô giật mình tỉnh giấc thì đã thấy mình ngủ ở biệt thự của Huy nhưng anh thì chẳng thấy đâu cả. Điện thoại anh chẳng nghe, cô chẳng biết làm thế nào, nên chỉ biết ngồi đợi mà thôi…
“Cạch…”
Tiếng cửa mở khiến Đan bừng tỉnh, cô vội vàng lao về phía anh.
_ Cẩn thận nào em! – Huy giữ Đan lại
_ Anh đi đâu thế? Sao giờ anh mới về, cũng chẳng nghe điện thoại. Anh có biết em lo như thế nào không? – Đan nói một hơi, không để ý đến vẻ mặt của Huy
_....
_ Sao anh không trả lời? Anh… - Đan hốt hoảng nhìn vệt máu vẫn còn đọng lại trên khóe môi Huy – Sao anh bị thương rồi, anh đánh nhau à? Huy!!! Trả lời em đi.
Huy yên lặng nhìn Đan, rồi bất chợt kéo cô vào lòng, siết chặt. Anh vùi mặt vào vai Đan, tham lam chiếm lấy mùi hương trên người cô, nó giúp anh trấn tỉnh được phần nào.
_ Anh xin lỗi, Đan à! – Huy thì thầm – Anh phải làm sao đây Đan? Anh sai rồi! Đan à!
_ Huy, anh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Sao thế anh? – Đan thấy sợ khi nhìn Huy thế này, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu đuối như thế. – Nói với em được không anh?
_ Những năm đã qua, xin lỗi em! Anh thật sự ********, rất rất ********. Những ngày đã qua, phải làm thế nào để cứu vãn những sai lầm của anh đây. Đừng tha thứ cho anh, được không Đan.? – Huy càng nói càng rối, khiến Đan chẳng biết phải thế nào. Cô chỉ hiểu được sơ sơ những gì anh nói, và đó là điều cô không muốn nghe nhất. Cô không muốn anh phải mang trên người những mặc cảm tôi lỗi ấy…
_ Nghe em này Huy! – Đan thoát khỏi vòng tay Huy, khiến anh khẽ run rẩy. Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, khiến anh phải nhìn vào đôi mắt mình – Đó đã là quá khứ rồi, em không trách anh, và càng không có lý do gì để trách anh. Anh chẳng sai gì cả, không ai có thể biết trước những gì sẽ đến, vì thế đừng kéo mọi tội lỗi về phía mình. Những năm tháng ấy, em thừa nhận mình rất đau khổ, nhưng anh có dễ chịu hơn em không? Không phải không anh? Đừng làm em sợ, Huy, anh như thế này khiến em rất sợ. Anh thế này khiến em nghĩ rằng, chính mình đã làm tổn thương anh. Chẳng phải giờ em vẫn bình an và khỏe mạnh trước mắt anh hay sao?
_ Không đâu Đan, em không khỏe, không khỏe một chút nào. – Huy lắc đầu thì thào
Đan hiểu Huy đang nhắc đến điều gì…
_ Em đã hồi phục rồi, chẳng phải em vẫn đi đứng bình thường hay sao? Chỉ còn một lần phẫu thuật nữa thì em sẽ khỏe như người bình thường. Anh đừng lo nữa.
_ Ừ, em phải khỏe chứ, anh sẽ không để chuyện gì đến với em nữa. – Huy lập lời hứa.
Bước chân Đan thoáng chao đảo, Huy vội đỡ lấy cô…
_ Em sao thế? – Anh lo lắng
_ Em chỉ hơi mệt thôi, em muốn ngủ.
_ Em ngồi đây từ lúc nào?
_ 12h hay 1h gì đấy!
_ Gì? – Huy trợn mắt – Sao em không ngủ?
_ Em lo.
_ Được rồi, em phải ngủ thôi. – Huy bế hẳn Đan lên, về phòng.
Đặt Đan xuống giường rồi anh cũng thả người xuống theo. Đan bật dậy như phải bỏng
_ Anh… anh làm gì thế? – Đan lắp bắp
_ Ngủ. – Huy tỉnh bơ – Cả một đêm rồi anh chưa ngủ. Mà đây là giường đôi mà, rộng lắm.
Anh thoải mái duỗi người, một cánh tay dang ra. Huy chỉ vào cánh tay mình…
_ Nằm xuống đây nào. Chẳng phải em mệt sao? Anh sẽ ngủ cùng em!
Đan xót xa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Huy, khóe môi bị thương của anh.
_ Để em đi lấy thuốc bôi cho anh.
_ Không cần đâu em, anh cần em thôi! – Huy chẳng khác đứa trẻ là mấy
Chẳng cần đôi co gì với anh nữa, Đan nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên tay Huy. Anh nhanh chóng trở tay, đem Đan ôm vào lòng, để cô áp mặt vào vồng ngực ấm áp của mình. Cô mỉm cười, cảm thấy thật dễ chịu khi lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Cánh tay Đan bất giác đưa lên, ôm chặt lấy vòng eo hơi gầy của anh. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ rồi…
….
Ánh nắng hiếm hoi ngày đông tràn vào căn phòng nhưng chẳng đủ để đánh thức hai người đã cả đêm mất ngủ…
Ông quản gia nhìn đồng hồ, giờ này bình thường thì cậu chủ đã xuống ăn sáng và đi làm rồi, nhưng sao hôm nay lại chẳng thấy đâu…
Ông bước lên lầu, đưa tay gõ cửa, nhưng chẳng ai đáp lại. Đẩy cửa bước vào, ông ngỡ ngàng nhìn hai người đang ôm nhau ngủ rất ngon lành, khóe môi mỗi người đều vương nụ cười hạnh phúc. Ông cũng cảm thấy hạnh phúc đang lan tỏa, khiến môi ông nở nụ cười…
To be continue..
CHAP 57(2):
Bây giờ là lúc nào rồi nhỉ? Đã lâu lắm rồi, Đan mới có một giấc ngủ ngon như thế này. Cô lười biếng nhìn lên đồng hồ trên tường. Không phải chứ? 11h trưa. Đan dụi mắt rồi nhìn lần nữa nhưng con số vẫn cứ như thế…
_ Đồng hồ hết pin hay sao nhỉ? – Đan lẩm bẩm
_ Em sao thế? – Huy ngái ngủ hỏi, giọng nói trầm khàn
_ Đồng hồ hết pin anh nhỉ?
_ Sao?
_ Làm gì mà lúc này 11h được!
_ Sao không được? Anh vẫn muốn ngủ tiếp đây! – Huy lười biếng
_ Vậy là sáng nay chúng ta đã “trốn làm”.
_ Uhm!
_ Huy, sao anh có thế bình thản thế chứ? – Giọng Đan cao hơn quãng tám
_ Anh không trừ lương em đâu. Đừng bướng nữa, nằm yên nào, anh vẫn muốn ngủ.
_ Anh lười quá đấy! Dậy thôi.
_ Không!
_ Dậy. – Đan kéo Huy lên
_ Không hôn không dậy.
Đây là cái lý lẽ gì thế? Đan dở khóc dở cười nhìn Huy.
_ Được chưa? – Đan hỏi sau khi hôn một cái đánh chụt lên mặt Huy
_ Ở đây. – Huy chu môi
_ Huy! – Đan thét lên, khuôn mặt ửng đỏ.
Huy bật cười sảng khoái nhìn Đan bị chọc đến bực mình.
_ Được rồi. Anh dậy. – Huy đưa tay đầu hàng
Những người giúp việc ở nhà này lại được một trận “kinh hồn bạt vía” nữa. Trời trưa rồi, vì thế đây không phải là mơ. Đây có phải là cậu chủ nhỏ của họ hay không thế? Chưa bao giờ trong suốt 5 năm đã qua, họ thấy hình ảnh này. Huy đặt một tay lên eo Đan, kéo cô sát vào lòng mình. Một bức tranh hoàn mỹ khiến những người thưởng thức không dám động đậy, chỉ sợ làm hỏng giây phút thần tiên đẹp đẽ ấy. Không biết Huy nói gì vào tai Đan mà khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.
Phải, hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi. Có thể bình yên bên nhau, đó là hạnh phúc…
….
Tin đính hôn của tổng giám đốc Sunshine lan truyền một cách chóng mặt. Dường như mọi người đều ngỡ ngàng trước thông tin này. Cuộc “hội nghị bàn tròn” diễn ra ở mọi nơi. Điều quan trọng ở đây là, vị hôn thê của anh được giữ bí mật cho đến phút cuối cùng. Vì thế, chủ đề được bàn tán suốt cả hai tuần này chính là bữa tiệc Giáng Sinh sắp tới, đặc biệt là buổi lễ đính hôn kia.
Hai tuần qua, Đan đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn đoán về mình, thực sự là dở khóc, dở cười…
Câu chuyện thứ nhất:
Tại WC nữ…
A: Cậu nghe tin Dark đính hôn chưa?
B: Tin này chắc cả vùng Lausanne đều biết rồi, đừng hỏi ngớ ngẩn thế.
A: Là ai thế nhỉ?
B: Là sao?
A: Ai có thể may mắn thế chứ? – Đan thoáng nghe có tiếng thở dài
B: Tớ biết thì giờ cậu đâu cần hỏi?
A: Dù là ai thì cô ta may mắn thật. Ôi, người đàn ông kim cương của tôi.
B: Của cậu? Chẳng có cơ hội nào đâu. Tớ cũng không biết người nào mà có thể may mắn đến thế chứ?
A: Cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. – Giọng nói đậm mùi ghen tỵ
B: Sao nói thế?
A: Với những người như tổng giảm đốc chúng ta, thì hôn nhân cũng như một cuộc mua bán thôi. Kết hôn chính là làm mạnh thêm thế lực cho công ty. Đợi đi, chẳng được bao lâu đâu. Vả lại, hồi giờ có nghe anh ấy có bạn gái đâu.
B: Cũng đúng! Giờ tớ chỉ tò mò về dung mạo của cô ta thôi. Nếu không xứng với Dark thì lượng antifan của cô ta là vô số đấy. – Đan nghe một tiếng thở khá dài trước khi họ rời đi
Câu chuyện thứ 2:
Tại nhà ăn…
_ Người ấy là ai nhỉ?
_ Hỏi câu mà chẳng ai biết trả lời.
_ Tim tôi tan nát mất thôi. Tôi yêu thầm anh ấy suốt năm năm rồi.
_ Đừng nói trắng trợn như thế.
_ Tôi cược họ chẳng bền đâu. Hôn nhân kinh doanh mà thôi
_ Tôi chẳng nghĩ vậy. Tôi nghe một tin đồn khác sock hơn kia.
_ Gì?
_ Nghe nói anh ấy làm thế là để che giấu thân phận thật của mình
_ Thân phận thật?
_ Hồi giờ chưa nghe người khác nói Dark là gay à?
_ Không thể nào.
_ Nếu không phải thế thì tại sao chưa bao giờ nghe đến việc anh ấy có bạn gái, vui chơi qua đường càng không. Thế không phải là vấn đề thì là gì?
_ Vậy anh ấy là gay thật à? – Cô gái vừa mới thốt lên câu ấy trầm ngâm suy nghĩ…
….
Ở bàn ăn phía bên kia, Đan bị nghẹn thảm thương. Huy à, anh có cần tạo nhiều scandal thế không. Có ngày em chết ngất vì những tin đồn ấy thôi. Gì chứ? Hôn nhân kinh doanh, anh là gay…
Đan nghĩ mà chỉ muốn cười phá lên, nhưng chẳng thể được. Phía bên cạnh, Đan nhận thấy Nhã Văn cũng đang rất khổ sở để kìm nén. Không phải vì những tin đồn, mà vì không được hé răng, mặc dù biết cô gái ấy là ai.
_ Chị, em có thế…
Đan trừng mắt, khiến Nhã Văn im bặt. Cô bé mếu máo nhìn Đan, vẻ mặt không cam lòng.
_ Chị đính hôn với một người đàn ông hoàn hảo như thế mà còn sợ gì mà không công khai? – Nhã Văn không nén nổi tò mò khi chỉ có hai người
_ Chính vì hoàn hảo nên mới không công khai. – Đan mơ màng
_ Triết lý của chị nên mới thế đấy! - Nhã Văn kết luận khi cả hai cùng bước vào thang máy.
Nhấn chọn tầng 15, Đan đứng tựa vào một góc thang máy để trả lời tin nhắn của một người mà ai – cũng – biết – là – ai – đấy…
“ẦM”…
Một tiếng động lớn cùng cơn chấn động khi thang máy bất chợt dừng lại khiến bước chân Đan chao đảo, điện thoại trên tay rơi hẳn xuống đất, cùng lúc những âm thanh ngạc nhiên trước sự cố bất ngờ của mọi người vang lên. Tiếng trấn định của nhân viên kĩ thuật phần nào khiến mọi người bình tâm đôi chút…
Bất chợt, một vật gì đó lạnh lẽo, hình như là kim loại thì phải, chạm vào cổ Đan khiến cô giật mình. Theo bản năng, Đan lùi lại phía sau… Hình như, đó là một con dao…
_ Nhã Văn? – Đan lên tiếng nhưng chẳng một ai đáp lời cô...
Nước mắt bồ công anh Nước mắt bồ công anh - Tanpopo