Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tanpopo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 365 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Forgive Me, I Love You
inally, I have leant how to love
But you went out of sight among spacious people
My love….
Forgive me, I love you….”
_ Sao anh lại gặp ba em? – Đan hỏi khi cả hai đang dạo bước ở công viên
_ Đó chẳng phải là điều con rể tương lai nên làm sao? – Huy nói với vẻ đương nhiên.
_ Nhưng ba em sẽ la anh đó! – Đan hoàn toàn có thể thể hiểu được sự giận dữ của ba cô cũng chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi. Năm ấy, chứng kiến Đan hoàn toàn suy sụp sau sự ra đi của Huy cũng đủ khiến ông sợ hãi và giận dữ lắm rồi. Nếu giờ gặp Huy, không biết ông sẽ nói gì? Haizzz, ba Đan vốn dĩ chưa bao giờ là người dễ đoán.
_ Anh đáng bị thế mà. – Huy thở dài, nếu có thể anh muốn thời gian quay lại, để không hành động một cách ngu ngốc như ngày đó. Tim anh vẫn quặn đau khi nhớ đến những điều đã xảy ra với Đan khi anh không ở bên cô. Bất giác tay Huy siết chặt lấy bàn tay mỏng manh anh đang giữ lấy.
_ Nhưng có sớm quá không?
_ Sao anh không hiểu cái đầu phức tạp của em đang nghĩ gì nhỉ? – Huy dừng bước, quay sang, nhìn vào mắt Đan – Em sợ gì chứ?
_ Em… chỉ là không muốn kết hôn sớm thôi. – Đan xấu hổ thừa nhận
_ Có ai bảo em phải kết hôn liền đâu. – Huy thở dài – Chỉ là đính hôn thôi. Nếu em muốn, 10 năm sau chúng ta kết hôn cũng được.
_ Thật không? – Đan reo lên
Huy chưng hửng… Có cần phải tin lời anh đến thế không? Đan thích thú nhìn Huy hồi lâu rồi nhón chân, quàng tay quanh cổ anh, thì thầm…
_ Em chỉ đùa thôi.
Huy bật cười, siết chặt Đan vào lòng… Thời gian như ngừng lại cho đến khi…
_ Này, buông em ra đi.
_ Sao???? – Huy thắc mắc
_ Em mỏi chân quá!
_???
_ Anh cao quá! Hix!!!!
Huy nghĩ ngợi rồi bật cười khanh khách, nhấc bổng Đan lên quay mấy vòng…
_ Anh làm gì thế? – Đan bất ngờ hét lên…
….
_ Khuya rồi, chúng ta về thôi. Anh cõng em nha?
_ Được đó! – Đan thích thú cười vang.
Đan ngả đầu lên bờ vai ấm áp, rộng lớn và vững chãi ấy. Từng cơn gió lướt qua, vờn nhẹ mái tóc cô…
_ Huy này, hứa với em đi!
_ Hứa gì?
_ Không bao giờ được rời xa em nữa.
_ Không!
_ Tại sao? – Giọng Đan như sắp khóc đến nơi
_ Bởi anh sẽ dùng tính mạng mình để đảm bảo điều đó. Anh không đủ tự tin và nghị lực để sống tiếp nếu để vuột mất em một lần nào nữa đâu.
Đan nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ Huy, rồi tựa má mình vào đấy…
_ Hát đi anh!
_ Gì?
_ Hát cho em nghe đi!
_ Sao lại thế?
_ Tiểu thuyết thường như thế còn gì, những lúc này, người chàng trai sẽ hát cho cô gái nghe, sau đó họ sẽ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào… - Đan bất ngờ im bặt, vế trước được rồi, thêm cái vế sau để làm gì, chẳng khác nào…
Huy bất ngờ cười vang.
_ Em thích thế à? – Huy trêu
_ Không, vế trước thôi, không cười nữa, em giận đấy!
_ Được rồi! – Huy vẫn chưa thể ngừng cười.
_ Huy!!!!!
_ Anh hát!
“Every night, somewhere in my dream….
I hear the sound of piano again…
Onece more time, I miss you…
A girl who have pretty smile…
Closing eyes, I want to e back that day…
I want to meet you, although you was in my memory…
Why? I can’t forget you, can’t constrai myself to halt
Trying to get used to living without you..
But it’s very….very hard….
Holding back the tears?.....No, I can’t….
Holding back a nameless melancholy?.... No, I’m powerless
Finally, I have leant how to love
But you went out of sight among spacious people
My love….
Forgive me, I love you….”
_ Bài này? – Đan ngập ngừng, cố tìm trong trí nhớ
_ Đừng tìm nữa! – Huy cắt ngang
_ Tại sao? – Đan mơ hồ - Chẳng lẽ là sáng tác của anh à? Sáng tác của anh? – Đan giật mình, lặp lại lần nữa.
Huy không trả lời mà chỉ cười như một sự thừa nhận. Năm năm qua, mỗi khi nhớ Đan, anh chỉ có guitar và bài hát này làm bạn. Tuy chẳng thể vơi đi nỗi nhớ, nhưng có thể khiến anh mỉm cười với nỗi nhớ ấy.
_ Em nhớ anh! Rất, rất nhớ anh. – Đan gần như thì thào với chính mình
Huy bất chợt khựng lại…
Và sau đó, không biết vế sau có diễn ra hay không, chỉ biết sau đó Đan tự khắc ghi trong lòng rằng: Không được có bất cứ sơ suất nào trước mặt sói…
CHAP 56(2)
Đặt Đan đã say ngủ lên giường, Huy âu yếm vén những sợi tóc vướng trên gương mặt cô. Chưa bao giờ anh quên cô, nếu có đó cũng chỉ là lí do tồi tệ để anh bào chữa cho sự yếu đuối ngu ngốc của mình mà thôi. Bao nhiêu năm đã qua đi, vậy mà Đan vẫn thế, vẫn đủ để anh gục ngã một lần nữa. Cơ mà, anh có bao giờ đứng dậy nổi đâu mà ngã một lần nữa. Huy bật cười nhìn Đan co người như con mèo nhỏ trong chăn, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng, mênh mang cả biển trời.
“ Ding…” – Tiếng tin nhắn khẽ vang. Huy nhíu mày, mở ra…
….
Huy đảo mắt một vòng khắp bar, chẳng mấy chốc đã thấy được người cần tìm…
_ Đây là ly Brandy thứ bao nhiêu rồi? – Huy đoạt lấy ly rượu trên tay Trax
_ Mặc kệ tôi! – Trax đưa tay giật lại
_ Thế cậu nhắn tin tôi ra đây làm gì?
_ Để vác tôi về. – Trax trả lời gọn lỏn
_ Hay nhỉ? – Huy liếc mắt khinh khỉnh nhìn Trax
_ Cậu có gì hơn tôi chứ? – Trax nói một câu chẳng đầu chẳng cuối
_ Đừng nói nhảm nữa. Về thôi. – Huy kéo Trax lên nhưng chẳng thành công
_ Tại sao cậu lại kéo cô bé đi khỏi tôi? Tại sao? Cậu đã làm Angel đau khổ thế nào, cậu không hiểu sao. Cậu làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô bé chứ?
_ Cậu say rồi, Trax!!!!
_ Say, không hề. Nếu say thì tôi đã không nhớ cô bé đến quay quắt thế này. Yêu là cái gì chứ? Thật nực cười, cũng có ngày tôi thảm thương như thế sao? Tôi không cam tâm, thực sự không cam tâm, cậu có hiểu không?
_ Trax!!! – Huy bất lực
_ Cậu đến sau tôi, cả anh trai cậu cũng thế. Người gặp cô ấy đầu tiên là tôi, người yêu cô ấy trước nhất cũng là tôi, người thề bảo vệ cô ấy suốt đời sớm nhất cũng là tôi. Dựa vào đâu, cậu – kẻ đến sau tất cả, lại có được cô ấy? Cậu yêu cô ấy hơn tôi sao?
_ Ít ra, tôi cũng không lấy tình yêu mình dành cho Đan ra để so sánh như cậu lúc này. Tình yêu vốn không có thứ tự trước sau, cậu hiểu điều đó hơn ai khác, không phải sao? Tỉnh táo lại đi Trax, cậu đang hành hạ chính bản thân mình đấy.
_ Cậu là kẻ thắng cuộc, điều gì nói ra chẳng được. Tôi nói không sai chứ? Tôi bắt đầu hối hận về việc đã không quay trở lại Việt Nam sớm hơn. Những năm tháng, Angel đau khổ một mình, cậu ở đâu? Những lúc cô bé nhớ cậu đến mức vô duyên vô cớ rơi lê, cậu ở đâu? Những lúc cô bé thổn thức tên cậu trong câm lặng, cậu ở đâu? Lúc cô bé nằm trong sắc đỏ phẫn hận của máu trong buổi chiều nghiệt ngã, thê lương ấy cậu ở đâu?
_ Đừng nói nữa, Trax! – Huy có cảm giác tim mình đang vỡ ra theo từng câu chữ Trax nói, anh đau, thực sự rất đau
_ Khi cô bé một mình kiên cường đối mặt với những cuộc phẫu thuật dồn dập, cậu ở đâu? Lúc cô bé từng ngày dài chìm trong hôn mê sâu, chẳng thể ăn uống gì, chỉ sống dựa vào việc truyền nước biển, cậu ở đâu? – Trax càng nói càng kích động
_ Đủ rồi! – Huy gầm lên
_ Những ngày thời tiết thay đổi, một mình Angel chịu đựng những cơn đau do di chứng để lại, cậu ở đâu? Nói đi, cậu ở đâu? Cậu chết quách ở xó nào? Nói đi! – Trax nổi điên, giáng mạnh một cú đánh vào mặt Huy.
Huy thẫn thờ, lau vệt máu vừa rỉ nơi khóe môi, chẳng có ý định chống trả…
_ Đánh lại tôi đi! – Trax hét lên – Chẳng phải cậu giỏi lắm sao? Sao giờ lại chấp nhận để người khác đánh như thế này.
Huy vẫn bất động như thế, mặc kệ những cú đánh của Trax ngày càng mạnh mẽ hơn. Nhưng sự thật, những cú đánh này cũng chẳng khiến nỗi đau trong anh vơi bớt. Phải, những tháng ngày đó, anh ở đâu. Ở một đất nước xa lạ, tìm một nơi lí tưởng để nỗi đau của mình được ẩn nấp mà chẳng hề nghĩ rằng, còn có một người con gái đau khổ hơn anh gấp ngàn lần. Có cần phải trừng phạt anh nhẫn tâm như thế không, khi đó chính là người con gái anh yêu hơn bản thân mình. Anh hoang mang mà đâu biết rằng cô gái ấy còn hoang mang hơn cả anh, anh hoảng sợ mà chẳng hề nghĩ rằng cô ấy sẽ hoảng sợ biết bao nhiêu khi anh lựa chọn cách ấy để rời xa cô. Anh đáng chết như thế sao? Sự ích kỉ cùng hèn nhát đã khiến anh ngỡ mình là kẻ cao thượng, ra đi để mang lại cho cô hạnh phúc. Vương Gia Huy, thừa nhận đi, mày ra đi chỉ vì sợ chính mình sẽ tổn thương khi biết sự thật, mày thiếu tự tin đến đáng thương!!!!!
Sau khi gọi taxi cho Trax, Huy lái xe đi vô định trên đường phố, để cơn đau nơi trái tim mặc sức hoành hành. Tấp xe vào lề đường, Huy mệt mỏi gục đầu vào vô – lăng, để từng giọt nước mắt thản nhiên chảy dài. Anh đang khóc, nhưng điều đó cũng chẳng giúp anh quên tất cả… Ai bảo rằng đàn ông thì không được khóc? Khi đã đến cái ngưỡng cao nhất của đau thương, thì đàn ông hay phụ nữ cũng đều là một con người mà thôi…
“Cậu yêu cô ấy hơn tôi sao?”
“Lúc cô bé nằm trong sắc đỏ phẫn hận của máu trong buổi chiều nghiệt ngã, thê lương ấy cậu ở đâu?”
“Khi cô bé một mình kiên cường đối mặt với những cuộc phẫu thuật dồn dập, cậu ở đâu”
.
.
“Nói đi, cậu ở đâu? Cậu chết quách ở xó nào? Nói đi!”
Đưa tay đấm mạnh vào ngực mình, Huy nấc nghẹn. Nỗi đau cứ như cơn sóng trào, từng đợt, từng đợt nhấn chìm tất cả trong anh.
_ Đan à! – Huy nghẹn ngào - Đan à! Anh sai rồi, Đan à!
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!! – Tiếng thét thê lương vang lên ai oán giữa màn đêm tĩnh mịch…
Khi Huy trở về biệt thự thì trời cũng đã gần sáng. Một bóng người nơi phòng khách khiến anh dừng bước…
To be continue.
Nước mắt bồ công anh Nước mắt bồ công anh - Tanpopo