Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 263 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:45:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223: Phản Đồ
hiếu gia, khu đông thất thủ." Nửa giờ sau, vẻ mặt nhẹ nhõm của Ninh Trí Viễn dần dần bị vẻ mặt nặng nề thay thế, khuôn mặt khả ái nhăn lại.
Mà ám ngữ anh nói ra khỏi miệng cũng làm cho Ghost cùng Dạ Mộc Thần im lặng.
"Thì ra thật sự là anh ta." Dạ Mộc Thần bất đắc dĩ thở dài.
Đối với kế hoạch lần này, tâm tình của anh cực kỳ phức tạp.
Anh vừa hi vọng kế hoạch lần này có thể thành công, nhưng mặt khác vừa hy vọng phỏng đoán của mình và Nhiên là giả.
Những huynh đệ kia, không có ai phản bội bọn họ.
Nhưng rất đáng tiếc, sự thật chứng minh, ý nghĩ của anh vẫn còn quá tốt đẹp.
Dạ Mộc Thần cũng không lập tức hỏi thăm tình huống cụ thể, mà vẫn tiếp tục cùng Ghost nói tiếp chuyện còn lại.
Hai người bọn họ đều không phải là người hay nói, hơn nữa làm việc rất hiệu suất.Mới chỉ trong chốc lát, những chuyện trên căn bản nên giải quyết cũng đã giải quyết.
Ước hẹn kế hoạch kế tiếp, Dạ Mộc Thần liền trực tiếp mang theo Ninh Trí Viễn rời đi.
Lần này địa phương bọn họ hẹn gặp là một ngôi nhà trệt rất bình thường trong khu dân nghèo nước Mĩ.
Đường là than đá xếp thành, đen nhánh, nhưng cũng rất thực dụng, thời điểm trời mưa sẽ tránh trượt.
Chung quanh tất cả phòng ở cũng bị bao phủ bởi than đá, xem ra có gan đừng chính là phong vị ở đây.
Dạ mộc thần một thân âu phục đen cùng Ninh Trí Viễn, đứng ở bên xe.
Cả người giống như cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, toát lên một cảm giác khác thường.
"Thiếu gia, sao lại có thể là anh ta chứ? Làm sao có thể là Thì Kiệt?" Bây giờ mặc dù tâm tình rất kích động, nhưng Ninh Trí Viễn vẫn nhớ chức trách hiện tại.
Theo bản năng đè thấp giọng nói.
Bởi vì tâm trạng cực kì kích động, nên âm thanh cũng có một tia khàn khàn.
Dạ mộc thần nhìn trời mưa phùn, thời tiết này thật đúng là hợp với tình hình, anh nhớ lúc thời điểm bọn họ tới là trời không có mưa.
Hiện tại mới chỉ trong chốc lát, trời đã mưa bụi mù mịt rồi, là muốn cho anh thở dài sao? "Tôi cũng vậy, rất muốn hiểu rõ.
Tại sao anh ta lại như vậy?" Âm thanh Dạ mộc thần lạnh lẽo trước sau như một, lúc này lại mang theo chút thất bại khó có thể phát giác.
"Tốt lắm, trở về đi thôi.
Mặc kệ trốn tránh thế nào cũng không được, chuyện nên giải quyết hay là muốn giải quyết.
Chuyện tình nội gián, đã khốn nhiễu chúng ta thời gian rất lâu.
Nếu như không sớm một chút giải quyết, con đường sau này sẽ càng ngày càng không dễ đi.
Trí Viễn, chúng ta từ lúc lựa chọn con đường này bắt đầu, liền nhất định không có đường lui.
Trừ một con đường lên trước,chứ không còn lựa chọn khác." Xe dần dần đi xa, lời nói bất đắc dĩ của Dạ Mộc Thần vang ra xung quanh rồi dừng lại trong không khí, quanh quẩn thật lâu.
Bên kia, không sai biệt lắm.
Hai mươi phút sau, Lãnh Tâm Nhiên được cục trưởng Lý tự mình vui vẻ đưa tiễn ra khỏi phòng làm việc.
Hai con hồ ly trên mặt đều là ý cười nhàn nhạt, xem ra kết quả làm cho hai người rất hài lòng.
"Cục trưởng Lý, chúng tôi đi trước.
Về sau xin chăm sóc nhiều hơn." Lãnh Tâm Nhiên hướng Cục trưởng Lý hơi gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như cũ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh ung dung.
Cục trưởng Lý gật đầu: "Những lời này là tôi nên nói.
Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, tôi tin tưởng Lãnh tiểu thư, cũng tin tưởng lựa chọn này là chính xác." Hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương cười một tiếng, Lãnh Tâm Nhiên cùng Dương Lâm xoay người rời đi.Đợi đến khi hai bóng dáng biến mất ở khúc quanh, thư ký Cục trưởng Lý mới đem một bụng đầy nghi ngờ hỏi: "Cục trưởng, cô gái kia là ai vậy? Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào?" Cục trưởng Lý nhìn anh ta một cái, lại tiếp tục nhìn phương hướng Lãnh Tâm Nhiên rời đi, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Là một người rất đáng gờm, về sau anh sẽ biết." Chỉ là, nhớ tới qua trình đàm phán ở trong phòng làm việc, Cục trưởng Lý lại nhịn không được cười.
Cái tiểu nha đầu này, lại dám cùng mình nói điều kiện.Hỗn hắc đạo còn này không có phách lối, thật đúng là nhất.
Chỉ là, rất có gan, ông thích! Ngồi ở trong xe, Dương Lâm cũng không có lập tức khởi động xe, mà là nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Lãnh Tâm Nhiên.
Ông đang đợi cô ình lời giải thích, nhưng đợi thật lâu cũng không có phản ứng trở lại.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng: "Tâm Nhiên tiểu thư, cô cùng cục trưởng kia rốt cuộc nói cái gì? Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất sẽ không có chuyện gì chứ?" "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là làm hiệp nghị thôi.
Về sau thành Giải Trí chúng ta bên này sẽ không liên quan đến những cái độc phẩm giao dịch nữa.
Thậm chí, thời điểm phát hiện trùm buôn thuốc phiện còn phải chủ động hướng tới bọn họ cung cấp đầu mối.
Dĩ nhiên, đây là ám tuyến, tương tự, cảnh sát đối với chúng ta cũng buông lỏng điều kiện, không có việc gì thì cũng không có đi quấy rối." Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.
Lời của cô lại làm cho Dương Lâm cả người thất kinh: "Tiểu thư, cô...cô cư nhiên cùng...cùng cảnh sát hợp tác?" Một hắc đạo cùng cảnh sát hợp tác? Nếu bạn nói ra, vậy tuyệt đối sẽ bị mọi người cười nhạo.
Điều này sao có thể? Quả thật chính là điên rồ! Đối với vẻ mặt khiếp sợ của Dương Lâm tuyệt không ngoài ý muốn.
Lãnh Tâm Nhiên hơi vểnh mặt lên, chiếc cằm thon giương ra đường vòng cung đẹp đẽ: "Tôi cũng đã nói, tôi chính là muốn cái gì? Trong địa bàn của tôi, có thể xuất hiện đánh lộn, có thể xuất hiện giết người, có thể xuất hiện tụ hợp cá cược.
Nhưng mà tuyệt đối không cho phép ma túy xuất hiện.
Mà một trong những mục tiêu của tôi, chính là đem tất cả trùm buôn thuốc phiện của Trung Hoa một lưới bắt hết.
Hiện tại, chẳng qua là mới bắt đầu thôi." Nhìn diện mạo còn mang theo chút non nớt của cô gái nhỏ, Dương Lâm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ông đang nghe đến cái gì? Đây chính là ranh giới cuối cùng mà hắc đạo nói đến sao? Ranh giới cuối cùng của cô, chính là ma túy? Nhưng mà, là một trong những quốc gia xuất khẩu nhiều nhất trên thế giới, đặc biệt còn hợp tác với mấy trùm ma túy của những vùng lân cận.
Muốn triệt để xóa bỏ ma túy, thật sự là quá khó khăn rồi.
Có lẽ là nét mặt Dương Lâm quá mức khiếp sợ,quá mức khôi hài.
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn lạnh lẽo rốt cuộc không nhịn được khóe miện khẽ gợi lên: "Có phải cảm thấy cái mục tiêu này quá xa, nghe có điểm giống như si nhân thuyết mộng?" Dương Lâm không có gật đầu, nhưng là vẻ mặt của hắn nói rõ tất cả.
Lãnh Tâm Nhiên xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn phía xa, con ngươi đen nhánh có chút mê mang nói: "Tôi biết rõ là sẽ rất khó khăn.
Nhưng mà, đây là chuyện tôi nhất định phải làm.
Vì mục tiêu này, mặc kệ phải bỏ ra cái gì, tôi đều nguyện ý.
Mà tôi cũng tin chắc, mình có thể thành công." Có lẽ là do giọng nói Lãnh Tâm Nhiên quá kiên định, có lẽ là lúc này khí thế trên người cô quá mạnh mẽ.
Lúc trước vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ, mà bây giờ Dương Lâm cứ như bị cổ hoặc, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Tâm Nhiên tiểu thư, tôi tin tưởng cô.
Chỉ cần là điều cô cần làm, tôi liền nhất định sẽ thực hiện.
Nếu đây là mơ ước của Tâm Nhiên tiểu thư, vậy thì bắt đầu từ hôm nay cũng là mục tiêu chúng ta phấn đấu." Lãnh Tâm Nhiên thu hồi ánh mắt, an tĩnh nhìn ông, ánh mắt rất ôn hòa: "Cám ơn ông." Loại không khí ôn hòa này chỉ duy trì rất ngắn,một thời gian sau liền tan vỡ, nguyên nhân là bởi câu nói của Lãnh Tâm Nhiên: "Tôi nghĩ, Yên kinh có thể là thật sự có đại phiền toái rồi.
Căn cứ của tôi thu được tư liệu, một tháng trước có một trùm buôn thuốc phiện mang theo một nhóm hàng giờ đã nhập cảnh.
Mà bây giờ, tên trùm kia tung tích không rõ, nhưng mà cái đám hàng kia, rất có thể đã chảy vào Yến kinh.
Chuyện này, là chuyện gần đây cảnh sát đang không ngừng tìm nguyên nhân chủ yếu." Những chuyện này, tự nhiên sẽ không phải là Cục trưởng Lý thổ lộ cho cô.
Dù sao, thân phận của cô bây giờ là phần tử hắc đạo.
Mà tin tức đều thuộc về bí mật tài liệu, Cục trưởng Lý cũng không thể nào hướng thân phận nhạy cảm nhân viên thố lộ.
Dương Lâm mở to hai mắt: "Điều này sao có thể?" Chuyện Trung hoa giao dịch ma túy, đây là chyện rất bình thường.
Chỉ là, Yên kinh là thủ đô của Trung Hoa.
Cũng là mạch máu của cả Trung Hoa, là trung tâm kinh tế chính trị.
Mật độ nghiêm ngặt so với địa phương bình thường còn lớn hơn, nhạy cảm hơn gấp bao nhiêu lần.
Vậy mà làm sao còn có thể còn có thể khiến ma túy chảy vào đây? "Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Nhưng đây lại là sự thật.
Tôi thậm chí còn có cảm giác, chuyện này vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Tiếp đó, sẽ càng có nhiều chuyện xảy ra hơn.
Hi vọng đây chỉ là một ảo giác.
Đúng rồi, Gia Đằng Quang bây giờ còn đang Yên kinh hay đã trở về nước?" Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới chuyện Gia Đằng Quang vẫn ở lại Yến Kinh sau khi hội giao lưu sinh viên giữa hai nước đã kết thúc, chẳng biết tại sao vẫn cảm thấy cả sự kiện cùng hắn có một chút quan hệ.
Bởi vì Lãnh Tâm Nhiên căn dặn, Dương Lâm vẫn phái người theo dõi Gia Đằng Quang.
Chỉ là thân phận của đối phương không tầm thường, sát thủ bên người của hắn trên căn bản cũng là cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không thể đến gần, nhiều nhất chỉ có thể đứng xa nhìn.
"Đã rời đi.
Anh ta nghỉ tại ngôi biệt thự ở Yến Đại một thời gian, sau đó liền cùng một nhóm người rời đi.
Tư liệu cho biết đã nhìn thấy trực tiếp chiếc xe lái đến phi trường." Dương Lâm trên căn bản là có sao nói vậy, hơn nữa miêu tả vô cùng chính xác.
Ông không có nói sáng nay máy bay Katou mới rời đi, mà chỉ nói là anh ta lái xe riêng đi phi trường.
Về phần có rời đi hay không, lại là một chuyện khác.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Chuyện của anh ta, tạm thời buông thôi.
Con cá này quá lớn, chúng ta bây giờ còn không nhúc nhích được anh ta." Chuyện này mặc dù nói làm cho người ta như đưa đám.Nhưng mà hai người cũng biết chuyện này thật sự đúng là hết cách rồi.
Lãnh Tâm Nhiên mới vừa trở lại nhà trọ, liền nhận được điện thoại Dạ Mộc Thần gọi tới.
Mà nội dung cuộc điện thoại làm cho nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt ngưng trệ.
"Xác định?" Sau nửa ngày mới nhẹ nhàng hỏi.
Rất nhanh bên kia đã đưa ra trả lời khẳng định, sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên trong nháy mắt trắng bệch.
Nhưng mà rất nhanh sắc mặt đã điều chỉnh lại, nghe đối phương giảng thuật lại cả quá trình sự kiện.
Đúng là có nội gian tìm đến.
Chính là trước kia cô loại bỏ một trong hai thành viên bị tình nghi là—— Thì Kiệt.
Ban đêm Dạ Mộc Thần có một kế hoạch, anh đầu tiên là mở hội nghị bí mật tuyên bố muốn cùng Ghost gặp mặt nói chuyện.
Sau đó, lại cố tình tiết lộ mấy hướng địa điểm gặp mặt.
Mỗi địa điểm, đều có hai thế thân của anh và Ghost.
Kết quả chính là, Thì Kiệt phụ trách chỗ địa điểm kia thì xuất hiện sát thủ."Thì Kiệt nói thế nào?"Lãnh Tâm Nhiên cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng lúc chuyện xảy ra thật ở trước mặt thì trái tim vẫn là nhịn không được cảm thấy băng giá.
Thì Kiệt, là người đàn ông luôn luôn cười híp mắt, vì che chở cho cô thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng sao lại là anh ta chứ? Dạ Mộc Thần trầm mặc, sau nửa ngày mới chậm rãi nói: "Anh ta cái gì cũng không chịu nói, biết chuyện mình bại lộ ra chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là không đem chuyện này nói với tiểu Vi." Kết quả như thế, là ngoài dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên.
Cô cho là, mặc kệ như thế nào, vào thời khắc cuối cùng này, Thì Kiệt cũng sẽ nói ra những nỗi khổ tâm riêng của anh ta.Nhưng mà, cho đến cuối cùng, anh ta đều không có nói gì.
"Bọn anh tìm ở chỗ trong tủ bảo hiểm tìm được một cuốn nhật ký.
Ngoài nhật ký thì còn tìm được một ít đồ vật.
Anh nghĩ, anh ta làm những việc đó còn có nguyên nhân." Dạ Mộc Thần biết Lãnh Tâm Nhiên hiện tại tâm tình không dễ chịu.Cô vẫn xem Thì Kiệt là anh em mà đối đãi.
Anh cũng cũng thế.
Nhưng mà, thân là người lãnh đạo, từ khi vừa mới bắt đầu, liền nhất định không được có tình cảm riêng tư.
Mặc kệ anh đau lòng khổ sở thế nào khổ sở, đều không thể có biểu hiện yếu ớt của mình ở trước mặt thủ hạ.
Kiên định, trấn định, thong dong, là tiêu chuẩn duy nhất của anh.
"Liệu này có liên quan đến việc bạn gái thanh mai trúc mã của anh ấy không?" Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên trên mặt cảm tình không thể chấp nhận cái kết quả này.
Nhưng mà trên lý trí động cơ của Thì Kiệt chắc là chia tay với bạn gái rồi.
Không thể không nói, là người khống chế tâm tình đối với mình tâm tình khống chế năng lực đến thu phóng tự nhiên tình huống.
Như vậy, anh ta cũng trở nên máu lạnh.
"Bang phái Hỏa Bình? Chẳng lẽ cùng có liên quan đến Diêm Môn?" Lãnh Tâm Nhiên cau mày.
Đối với năng lực suy đoán của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần đã sớm biết.
Lúc này cũng rất tỉnh táo gật đầu nói: "Ừ.
Theo như nhật ký thì là như vậy.
Từ trong nhật ký có thể thấy được, anh rất ghét bang phái.
Mơ ước chính là khiến tất cả các bang phái trên thế giới đều trong một đêm biến mất." "Chuyện này thì không đúng lắm.
Tài liệu về chuyện bạn gái Thì Kiệt qua đời em đã điều tra qua.
Hai bang phái này đều là bang phái nhỏ, hơn nữa cũng bị tiêu diệt rồi, cùng với Diêm Môn không có bất cứ quan hệ gì? Vậy tại sao Thì Kiệt cứ xác định chuyện này cùng Diêm Môn nhất định có liên quan?" Hai người mặc dù là dùng điện thoại trò chuyện với nhau, nhưng mà nói đến đến sự tình thì mặt đối mặt cũng không có khác gì cả.
Vẫn là nghĩ đến cái gì nói cái nấy, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng có thể đuổi theo tiết tấu của đối phương.
Loại ăn ý này, là do ngày ngày được dưỡng thành.
Dạ Mộc Thần lúc trước còn chưa có chú ý tới chi tiết này, lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên nói cũng cảm thấy có gì không đúng lắm.
Anh cũng đã xem qua những tư liệu về Thì Kiệt, chỉ là không muốn xem không có sâu như vậy.
Hiện tại khi cô vừa nhắc tới, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán: "Xem ra chuyện này vẫn chưa xong." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Trận chiến khai hỏa, chúng ta cần cố gắng thật nhiều.
Chuyện về ma túy ở Yên Kinh, anh biết được bao nhiêu?" "Đợi lát nữa anh đem tài liệu gửi cho em.
Nếu như không đúng như dự liệu, thì sẽ phái một ít từ Tây Bắc tới.
Gần đây biên cảnh có vẻ không ổn, quân đội hoạt động cũng ngày càng lớn." Ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ mộc thần tiết lộ rất nhiều chuyện bí ẩn mà người bình thường vĩnh viễn không cách nào biết được.
Trước kia Lãnh Tâm Nhiên luôn tò mò Dạ mộc thần là từ đâu biết được những tin tức này.
Nhưng kể từ khi biết Ninh Trí Viễn cùng anh treo hàm trong quân đội liền sáng tỏ.
"Tốt."Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, hai người trò chuyện chấm dứt như vậy.
"Thiếu gia." Lúc Dạ Mộc Thần cúp điện thoại, Ninh Trí Viễn đã sớm chờ đợi ở bên cạnh mở miệng.
Dạ Mộc Thần thu hồi vẻ mặt dịu dàng thâm tình chỉ khi đối mặt với Lãnh Tâm Nhiên, một bộ lạnh lẽo cao cao tại thượng: "Nói." "Chúng ta tra được máy vi tính của Thì Kiệt, ở bên trong tra được việc anh ta mấy ngày trước có dấu vết cùng người lạ liên lạc.
Căn cứ địa chỉ IP tuần tra, phát hiện vị trí hiện tại của đối phương là ở nước N.
Nhưng mà đối phương dùng phương pháp phản truy, muốn tra được vị trí cụ thể cũng rất khó.
"Thiếu gia, bây giờ nên làm gì? Chuyện tình của Thì Kiệt nên nói cho bọn họ kiểu gì đây? Bọn họ bây giờ còn chưa biết tin tức Thì Kiệt đã chết." Ninh Trí Viễn nói "Bọn họ." Dĩ nhiên là trong Diêm Môn, các huynh đệ kia được được bọn họ rất tin tưởng.
Dạ Mộc Thần chỉ trầm mặc trong thời gian rất ngắn, liền nhẹ nhàng gật đầu: "Gọi bọn họ đến đi, chúng ta họp.
Tôi sẽ đem tin tức này báo ọi người." Ninh Trí Viễn nhìn vẻ mặt nặng nề mệt mỏi của thiếu gia, há miệng muốn nói điều gì.
Nhưng mà rối rắm thật lâu, một câu cũng không nói ra.
Mười phút sau, ở bên trong phòng bao gồm cả Ninh Trí Viễn là mười người đã đến đầy đử.
Vốn là mười một người, nhưng bây giờ lại thiếu một người.
Mấy người có lẽ cũng đã ý thức được có chuyện nghiêm trọng gì.
Thời điểm mỗi lần tiến hành loại hội nghị bí mật này thì cũng có đại sự xảy ra.
Mấy người ngồi tại chỗ nhìn nhau, chợt phát hiện trong đó có chỗ ngồi còn trống không.
Nhìn trên mặt Ninh Trí Viễn nặng nề cùng trên người thiếu gia tản mát ra khí lạnh.
Những người này đều có giác quan kinh người, nên ai cũng có dự cảm chẳng lành.
"Thì Kiệt chết rồi." Dạ Mộc Thần vừa mở miệng đã mang tới tin tức như sấm sét giữa trời quang, làm tất cả mọi người chấn động.
"Không thể nào? Tiểu Kiệt làm sao có thể chết đây? Gần đây cũng không có nhiệm vụ gì nguy hiểm? Ngày hôm qua tôi còn thấy tiểu Kiệt đây này?" Mặc dù còn bị khí thế cường đại của Môn chủ ép tới có chút thở gấp.
Nhưng mà dính đến chút chuyện quan trọng, bọn họ còn cố gắng chống lại.
"Trí Viễn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Môn chủ đang nói đùa có đúng hay không? Tiểu Thập làm sao lại chết đây? Đây cũng quá đột nhiên chứ? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, hơn nữa chuyện này đem ra một chút cũng không thấy buồn cười." Không dám trực tiếp chất vấn Môn chủ, chín người chuyển hướng ánh mắt hướng sang Ninh Trí Viễn từ sau khi đi vào nhất định liền bảo trì an tĩnh.
Ninh Trí Viễn cúi đầu, đối mặt với loại chất vấn này đầu vẫn rủ xuống rất thấp.
Loại thái độ giống như cam chịu khiến tâm tình mấy người có chút hơi không khống chế được.
"Trí Viễn, nói chuyện với cậu nha? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Điều này sao có thể? Nhất định là nói giỡn.
Tiểu Kiệt chỉ là đi thi hành nhiệm vụ có đúng hay không?" Nói chuyện là một người đàn ông tai phải bị nạo một nửa.
Lúc này anh ta không để ý hình tượng nắm lấy bả vai Ninh Trí Viễn dùng sức lắc lắc.
Vẻ mặt Ninh Trí Viễn đau khổ, đầu còn cúi rất thấp, lên tiếng: "Lời thiếu gia nói đều là thật.
Thì Kiệt thật sự đã chết rồi, ngay mấy giờ trước, thi thể của anh ấy là do tôi tự mình xử lý." "Không thể nào!" Chín người đều có là phản ứng giống vậy.
Có vài người mắt cũng bắt đầu đỏ lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, tâm tình của bọn họ, đều vô cùng kích động.Không khí của cả căn phòng cũng trở nên nặng nề.
Dạ Mộc Thần vẫn nhìn chăm chú hết thẩy, lúc này mới lên tiếng: "Nhớ bốn năm trước Tô Á gặp chuyện không may, một năm trước Tâm Nhiên gặp chuyện không may không?" Mấy người giống như là bị điểm á huyệt giống như nhau.
Chỉ có thể ngơ ngác quay đầu lại nhìn người đàn ông tuấn mỹ như thần ngồi ở ghế thượng, không biết tại sao anh đột nhiên lại nói sự kiện này.
"Phản đồ của Diêm Môn đã được loại bỏ." Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Dạ mộc thần rất tỉnh táo từng câu từng chữ nói ra tin tức giống như sấm sét giữa trời quang.
Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu