He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 263 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:45:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 222: Ghost
Ở bên này, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng lái xe đến khu Giải Trí. Đồng thời, ở bên kia, nước Mỹ,Dạ Mộc Thần mang theo Ninh Trí Viễn đi gặp mặt Ghost,Sát Thủ thứ ba thế giới.
Lãnh Tâm Nhiên chạy tới khu Giải Trí "Kole". Ngoài cửa đã bị một nhóm người vây quanh, tình huống xem ra có chút hỗn loạn đây. Tìm kiếm trong đám người, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng nhìn thấy Dương Lâm đang bị vài người vây quanh. Dương Lâm luôn thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mặc dù ông xuất thân là hắc đạo, nhưng nhìn trang phục của ông giống một nhà trí thức chân chính. Dù ở tình huống hiện tại, vẫn như cũ là một thân chỉnh tề kiểu áo Tôn Trung Sơn. Chỉ khác một chút là ống tay áo bị kéo tới khuỷu tay, nút áo dưới cổ cũng mở ra hai cái. Có thể nhận thấy Dương Lâm đang rất tức giận và mất bình tĩnh.
Thấy chiếc Lamborghini màu trắng từ xa đi tới, Dương Lâm nhận ra ngay xe của Lãnh Tâm Nhiên. Cùng người bên cạnh nói một chút, lập tức chạy tới.
Đợi khi Dương Lâm chạy tới, Lãnh Tâm Nhiên quay cửa kính xe xuống, gương mặt nhỏ nhắn tinh sảo không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh giọng nói: "Lên xe hãy nói."
Dương Lâm nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Lãnh Tâm Nhiên lập tức quay cửa kính lên, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cũng không thể nghe bất kỳ âm thanh gì.
"Tiểu thư."
Dương Lâm có chút xấu hổ hơi cúi thấp đầu. Chuyện như vậy, vốn là chuyện thường, nhưng lại kinh động đến tiểu thư Tâm Nhiên, điều này làm cho ông có chút xấu hổ.
Lãnh Tâm Nhiên cũng không tỏ vẻ tức giận gì, chỉ lạnh giọng hỏi: "Không có việc gì. Nói xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tình huống như vậy phát sinh từ lúc nào?"
"Một tuần trước. Bởi vì hoàn cảnh ở đây tương đối đặc biệt, bình thường, cảnh sát bên kia cũng mắt nhắm mắt mở. Nhưng là lần này rất kỳ lạ, một tuần trước, thì có cả một đội cảnh sát được vũ trang hẳn hoi bao vây chỗ chúng ta, với lý do có người tố cáo nơi này có tiến hành giao dịch ma túy."
Dương Lâm thành thật kể lại mọi chuyện.
Những chuyện này, ông không có báo cáo với Lãnh Tâm Nhiên. Ông nghĩ những thứ này đều là chuyện nhỏ, nếu như mọi chuyện đều cần Lãnh Tâm Nhiên ra mặt giải quyết..., vậy ông thật sự là một chút tác dụng cũng không có.
"Ừ." Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Dương Lâm đành phải tiếp tục nói: "Lần đó cũng không bắt được người nào. Lần thứ hai là ở ba ngày trước, lý do là xảy ra đánh nhau ở chỗ chúng ta. Hôm nay, là ma túy. Nhưng hôm nay, lục soát được một số thuốc lắc trên người một đám choai choai vừa đến chỗ chúng ta lần đầu tiên. Tiểu thư, cái này là do tôi sơ sót, tôi thật hổ thẹn với sự tín nhiệm của cô."
Dương Lâm xấu hổ nói.
Lãnh Tâm Nhiên khoát tay: "Chuyện này không thể hoàn toàn trách ông được. Đi tới đồn cảnh sát trước đã. Nhưng về sau phải tăng cường cảnh giác hơn, hiện tại chúng ta đang từng bước tạo lập vị thế của mình. Bất cứ việc gì đều phải đặc biệt cẩn thận. Nếu như những chuyện này, đều do người khác sắp đặt mà mục đích là nhằm vào chúng ta..., vậy có thể nói rõ, Yên kinh sắp sửa xảy ra chuyện lớn."
Lãnh Tâm Nhiên phân tích mọi chuyện khiến Dương Lâm cũng cảm thấy kinh hãi. Khi bị cảnh sát liên tục kiểm tra, ông chỉ nghĩ là đang bị người khác theo dõi, cũng không nghĩ tới là có thể còn có nguyên nhân khác. Lãnh Tâm Nhiên vừa cho nổ máy xe, vừa nhìn Dương Lâm qua kính, thấy vẻ mặt ông ấy thay đổi liên tục lộ rõ sự khiếp sợ, cô chỉ im lặng không nói gì thêm.
Trước khi tới đây, cô cũng đã suy nghĩ nhiều khả năng khác nhau. Cho là chuyện này là có người nhằm vào cô, dù sao ở Yên kinh này, cô đắc tội cũng không ít người, trong đó phần lớn là ở Yến Đại. Giống như Phượng Lệ, Vệ Kính Khải, còn có Huyết Ưng, hiện tại lại thêm cả Đông Phương gia. Đúng, là Đông Phương gia mà không phải chỉ riêng với Đông Phương Mạn Lệ. Bởi vì, cô và Đông Phương Mạn Lệ khẳng định là đối đầu nhau rồi, mà Đông Phương Mạn Lệ vừa là đại tiểu thư của Đông Phương gia, vừa là đại biểu xuất sắc cho thế hệ kế thừa của họ, cho nên, chỉ cần cô đắc tội với Đông Phương Mạn Lệ, thì cũng chính là đắc tội với cả Đông Phương gia.
"Dĩ nhiên......." Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, còn có một khả năng khác: "Còn có một khả năng nữa, đó chính là kết hợp hai khả năng vừa rồi. Tức là có người theo dõi chúng ta, lại có chuyện lớn gì đó đang xảy ra, mà chúng ta không khéo bị dùng để giết gà dọa khỉ rồi. Vậy cũng là một công đôi việc thôi. Chỉ là..."
Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên từ từ sắp xếp lại các suy đoán của mình. Cô mơ hồ đã có thể nắm bắt được điểm mấu chốt của mọi chuyện đã xảy ra, nhưng vẫn cần điều tra kỹ để khẳng định tính xác thực của nó.
Đồn cảnh sát cách Kole cũng không quá xa, lái xe chỉ khoảng 20'. Dọc đường đi Lãnh Tâm Nhiên đã nắm được mọi chuyện.
Nhìn tòa nhà trang nghiêm trước mắt, Lãnh Tâm Nhiên hơi nhíu mày. Đều là cùng mục đích bảo vệ nhân dân, nhưng cô vẫn thích quân đội hơn, và lại không có hảo cảm với những người được gọi là cảnh sát này. Dương Lâm ở bên cạnh cô biểu hiện chán ghét rất rõ ràng, trực tiếp cau mày hí mắt, trong ánh mắt chỉ toàn là ghét cay ghét đắng.
Hắc đạo và cảnh sát, một đen một trắng, hoàn toàn là phe đối lập. Mặc dù giữa hai phe cũng tồn tại những nguyên tắc ngầm khắc chế lẫn nhau, nhưng mãi mãi vẫn là hắc đạo thì ghét cảnh sát, và ngược lại cảnh sát cũng ghét hắc bang như thế, tuyệt đối không thể tồn tại cái gọi là hòa hợp được.
Lấy kính mắt đeo lên, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Dương Lâm bên cạnh: "Đi thôi."
Dương Lâm gật đầu một cái, đi theo Lãnh Tâm Nhiên tiến vào đồn cảnh sát.
"Các người tìm ai?"
Vừa mới vào cửa, Lãnh Tâm Nhiên liền bị một người mặc cảnh phục ngăn lại. Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt qua đối phương trong tay còn đang ôm sấp tài liệu, lập tức đoán được thân phận của người này, có lẽ là một văn thư.... Cô đeo kính mát che gần nửa khuôn mặt,nên không nhìn thấy rõ mặt nhưng ngũ quan tinh xảo là không thể che giấu, quần áo trên người mặc dù đơn giản lại tỏa ra vẻ cao quý. Hơn nữa, bộ dáng chững chạc trầm tĩnh của Dương Lâm phía sau lưng cô như một vị quản gia của một thế gia, càng làm cho vị cảnh sát này liền nhận định Lãnh Tâm Nhiên là một thiên kim tiểu thư, chắc hẳn thân phận cũng không tầm thường được.
"Ta muốn tìm cục trưởng."
Đây chính là mục đích của Lãnh Tâm Nhiên tới đây. Mặc kệ chuyện này là có người bày ra hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, cô cảm thấy mình cần phải gặp mặt vị lãnh đạo cảnh sát ở đây.
Vị cảnh sát này sững sốt một chút, bị giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên làm cho giật mình, nhưng vẫn nhớ chức trách của mình: "Nơi này là đồn cảnh sát không phải công ty, cục trưởng không phải ai cũng có thể gặp. Nếu như có việc, tôi có thể dẫn hai người đi gặp đội trưởng của chúng tôi."
Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên trì: "Tôi muốn gặp là cục trưởng."
Viên cảnh sát cau mày khó chịu nói: "Nhưng các người rốt cuộc là ai? Tôi không biết thân phận hai người thì làm sao để cho các người gặp cục trưởng đây?"
Dương Lâm tiến lên, lấy ra một tờ danh thiếp: "Tôi là người phụ trách khu giải trí ‘ Kole ‘, đây là danh thiếp của tôi. Tôi tới tìm cục trưởng, là muốn hỏi thăm một ít chuyện, để có thể phối hợp tốt công việc với các vị đây."
Viên cảnh sát chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy để tôi giúp hai người thông báo trước. Nhưng trước tiên các người cứ ở chỗ này đợi, không được đi lung tung. Nơi này là đồn cảnh sát, không thể tùy tiện đi khắp nơi như vậy được."
Dương Lâm lễ phép gật đầu: "Yên tâm, cám ơn."
Khi viên cảnh sát vừa rời đi, từ hành lang bên kia một người đàn ông râu quai nón đang hướng phía này đi tới. Người này sắc mặt ửng hồng, vừa đi vừa không ngừng lảm nhảm, hình như đang mắng cái gì, xem ra đang rất tức giận. Dọc đường đi, mấy viên cảnh sát khác thấy ông đều cúi đầu chào, rồi nhanh chóng rời đi giống như rất e ngại người này, giống như ác bá đi đường dân thường đều sợ tránh xa. Tình huống như vậy lập tức làm Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm đều chú ý nhìn về phía này.
Nhìn người tới càng gần, sắc mặt Dương Lâm vẫn bình thường như cũ, nhưng lại khẽ nhích gần Lãnh Tâm Nhiên một chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người này là đội trưởng đội cảnh sát kiểm tra chỗ chúng ta, tên là Viên Phong, thái độ rất phách lối."
Lãnh Tâm Nhiên sáng tỏ gật đầu, trong lòng đã hiểu vì sao Dương Lâm lại tức giận như thế. Xem ra vị đội trưởng này lúc thi hành nhiệm vụ chắc nói chuyện cũng chẳng hay ho gì.
Bên này hai người Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới Viên Phong, Viên Phong bên kia cũng nhìn thấy hai người. Vừa nhìn thấy hai người, liền trực tiếp mở miệng mắng to: "Con mẹ nó người nào đây? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải siêu thị, không phải người nào cũng có thể tiến vào. Nhanh, đem hai người đi ra ngoài cho tôi. Thiệt là, cư nhiên dám xông vào đây. Mấy người các ngươi, làm việc kiểu gì vậy hả, dám để bọn họ vào đây sao? Khó trách làm nhiều năm như vậy vẫn là một cảnh sát quèn mà thôi!"
Cả dãy hành lang đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn thanh âm to như sấm pháo của ông ta. Tất cả mọi người đều ngừng động tác trên tay, sững sờ nhìn người đàn ông đang gầm thét như nổi điên kia. Nhưng ánh mắt nhìn hắn không giống nhau, có ánh mắt có chút oán hận, có ánh mắt lại lộ vẻ sợ hãi, có ánh mắt mang ý giễu cợt. Bất quá loại tình huống này cũng thực bình thường, chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, bản tính của hắn đều bại lộ trước mắt mọi người.
Nóng nảy, tự đại, phách lối. Có thể nói mọi tính xấu đều có trên người vị đội trưởng này.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn trấn định như cũ,an tĩnh ngồi ở trên ghế, ngay cả vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Dương Lâm vốn là rất tức giận, nhưng thấy tiểu thư nhà mình hoàn toàn không quan tâm, liền cũng theo tự trấn định lại. Ông tin tưởng, người này, sẽ có kết cục rất ‘tốt‘ đây. Bằng chứng là những người đắc tội với Tâm Nhiên tiểu thư đều có kết quả ‘ tốt’ như nhau, ngay cả bản thân ông cũng rất nể phục tiểu thư nhà mình về mặt này.
Viên Phong nghĩ trước mặt hai người này thể hiện bản lãnh của mình, ai biết mình nổi giận xong rồi, đối phương căn bản không để ý tới, cũng không thèm nhìn ông ta một cái. Phản ứng như thế, đặc biệt là cảm nhận được ánh mắt người chung quanh nhìn mình đều khác thường, liền tức giận vô cùng.
"Tôi nói hai người các ngươi không nghe thấy sao? Điếc à? Đây là đồn cảnh sát, không có chuyện gì thì lập tức đi ra khỏi đây, tránh ảnh hưởng công việc của chúng tôi."
Viên Phong vừa hầm hừ bước về hướng này, vừa lớn tiếng quát, Lãnh Tâm Nhiên đã cảm thấy có chút không vui, hơi nhăn mày lại —— mùi rượu rất nồng.
Ngẩng đầu nhìn mặt đối phương ửng hồng không bình thường, Lãnh Tâm Nhiên nhướng mày, đại khái biết chuyện gì đang xảy ra. Vị đội trưởng này trong lúc làm việc lại uống rượu mà còn uống nhiều như vậy, thật đúng là đủ đặc biệt.
Lãnh Tâm Nhiên có thể chịu được, nhưng Dương Lâm thì nhịn không nổi nữa rồi. Tính ông vốn rất cương quyết lại thẳng tính, hơn nữa bao nhiêu năm làm lão đại chưa có ai dám ăn nói với ông như vậy. Lúc Viên Phong đến kiểm tra chỗ ông, vốn đã sẵn tức giận một bụng, bây giờ, thì càng giận đến nổi trận lôi đình rồi.
"Đồn cảnh sát này do ngươi mở sao? Cảnh sát mà không chịu ra ngoài phá án, vùi đầu ở đây, ấp trứng à? Ngươi đây là lấy tư cách một người cảnh sát nói chuyện với chúng tôi sao. Ai nói dân chúng thì không thể tới đồn cảnh sát? Thật là đủ hoang đường! Điều này ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng biết, ngươi xem ra thậm chí không bằng cả một đứa con nít. Thật làm mất mặt bộ cảnh phục ngươi đang mặc trên người.”
Dương Lâm nói chuyện, làm cho người ở đây đều hít một hơi lạnh. Nhưng ông cũng không chút nào khiếp sợ người đàn ông đứng trước mặt mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Viên Phong vốn mặt đã rất đỏ giờ lại càng thêm hồng đến muốn nổ tung, nhưng không phải vì xấu hổ mà là bị chọc tức đến như thế.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại cho ta nghe. Ngươi dám vũ nhục nhân viên chấp pháp? Người như ngươi, nên đưa đến ngục giam, hảo hảo cải tạo cải tạo. Ngươi biết ta là ai sao? Ta là đại đội đội trưởng nơi này?"
Dương Lâm khinh thường nhìn đối phương một cái, không thèm nói thêm nữa. Nhưng ánh mắt giễu cợt khinh bỉ đã nói rõ tất cả, lực sát thương còn mạnh hơn gấp mấy lần lời nói vừa rồi.
Viên Phong tức giận tới mức tay nắm chặt thành quả đấm, chuẩn bị đánh tới, nhưng may mắn mặc dù đầu óc đều bị rượu làm ất đi lí trí, chút tỉnh táo còn sót lại nói với ông đánh người lúc này tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt. Nghĩ kỹ lại ông đem tay mình rút về, trợn mắt hung tợn nói nói: "Ngươi chờ đó cho ta."
"Lý cục trưởng, tôi có chút nghi ngờ về tư cách của vị cảnh sát dưới quyền này của ngài. Nói thí dụ như vị trước mắt này tự xưng là đại đội đội trưởng, nếu như không phải ở đây gặp ông ta, tôi sẽ cho là mình vừa gặp phải tên côn đồ đường phố rồi."
Nãy giờ vẫn trầm mặc, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên đứng lên, nhìn về phía khác, lạnh lùng mở miệng.
Viên Phong cả người cứng đờ giống như bị người ta đổ cả thùng nước lạnh lên người, không dám tin từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy rõ người không biết từ lúc nào đứng phía sau mình, giật mình kinh ngạc, nhỏ giọng kêu: "Cục trưởng."
Ông đúng là luôn phách lối không sai, nhưng ở trước mặt cục trưởng, ông thật sự không có can đảm để phách lối. Vừa mới nãy đầu óc còn có chút chếnh choáng chóng mặt trong nháy mắt liền tỉnh táo, rượu cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực.
"Vị tiểu thư này, thật xin lỗi đã gây bất tiện cho cô. Nếu như thuận tiện, xin mời tới phòng làm việc của tôi nói chuyện." Lý cục trưởng là một người hơn bốn mươi tuổi, không cao lắm, đôi mắt rất sáng và có thần, thể hiện sự cơ trí và độ nhạy bén cao, khí thế trên người ông làm cho người khác phải có phần e dè.
Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới trên tay của ông có nhiều vết chai sần, sự phát hiện này làm cho cô có cách nhìn khác về ông, vẻ mặt lạnh như băng cũng hòa hoãn một chút, nhàn nhạt gật đầu: "Vậy thì quấy rầy cục trưởng."
Viên Phong đang chuẩn bị nói gì, nhưng Lý cục trưởng căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp hung hăng trừng mắt liếc ông một cái rồi xoay người đi về phòng làm việc.
Phòng làm việc của Lý cục trưởng rất đơn giản, trừ máy vi tính trên bàn làm việc, không có cái gì dư thừa khác. Giá sách trong phòng chất đầy sách. Lãnh Tâm Nhiên nhìn lướt qua một cái, những sách này đa số đều là sách về quân sự, bản đồ quân sự linh tinh.... Xem ra suy đoán của cô là thật.
"Lý cục trưởng, ngài đồng ý gặp mặt, tôi rất cảm kích. Tôi họ Lãnh, lần đầu tiên gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn." Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên ngồi xuống ghế dựa, cũng không quên tự giới thiệu mình.
Lý cục trưởng đã sớm nhìn ra cô gái trước mắt này tuổi không lớn lắm, đợi cô ấy gở kính mát xuống, càng thêm xác nhận suy đoán của mình, từ diện mạo cho thấy vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Người bên cạnh cô ta là người phụ trách ‘Kole’, như vậy, cô ấy có thân phận gì đây? Lý cục trưởng trước kia từng là lính trinh sát, nên đã sớm chú ý tới người đàn ông tự xưng là người phụ trách ‘ Kole’ đối với cô gái này thái độ rất cung kính.
"Ha ha, thì ra là Lãnh tiểu thư. Không biết Lãnh tiểu thư hôm nay tới đây tìm tôi có việc gì?"Lý cục trưởng tươi cười rạng rỡ nói, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì của hai người ngồi đối diện.
Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn Dương Lâm một cái, tiếp tục mở miệng nói: "Hôm nay chủ yếu nói là về chuyện gần đây xảy ra ở ‘Kole’, trong vòng một tuần lễ bị kiểm tra đến ba lần. Tôi nghĩ, chuyện này Lý cục trưởng chắc cũng đã nghe nói. Kinh doanh ngành Giải Trí này, vốn là ngành nghề tương đối đặc biệt, không biết Lý cục trưởng làm vậy là có ý gì đây?"
Hai con hồ ly ngươi tới ta đi hàn huyên, nhưng chỉ cần mấy câu nói liền đem tâm tư của đối phương nhìn thấu không sót cái gì.
Nghe được chuyện ba lần kiểm tra trong một tuần thì Lý cục trưởng trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra: "Lãnh tiểu thư ý tứ là..."
" Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi liền nói thẳng, ‘Kole’ ban đầu là của Huyết Ưng, nhưng bây giờ do tôi tiếp quản. Mỗi người phong cách hành sự không giống nhau, tôi cũng đã tiến hành cải tạo lại nó một chút. Nói thí dụ như, tôi không hy vọng trên địa bàn của mình xuất hiện ma túy, cũng không hi vọng xuất hiện những người cố ý gây chuyện gì, càng sẽ không cho phép chứa chấp tội phạm. Cho nên, tôi cảm thấy, những chuyện này, tôi phải cùng Lý cục trưởng trao đổi rõ ràng một phen."
Nói xong, Lãnh Tâm Nhiên hướng Dương Lâm ra hiệu. Lý cục trưởng cũng hướng thư ký đứng sau lưng mình ra hiệu, hai người đều hiểu ý tự động đi ra ngoài và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người một già một trẻ ở đó.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi xem Lãnh tiểu thư tuổi tác không lớn, không ngờ cư nhiên đã đạt đến thành tựu này. Xem ra tôi thật sự chính là già rồi." Lý cục trưởng thở dài nói.
Lãnh Tâm Nhiên cười cười: "Lý cục trưởng thật quá khiêm nhường, người từ quân đội đi ra đều là anh hùng, Lý cục trưởng cũng không ngoại lệ."
Lý cục trưởng giật mình kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần mới cười lên ha hả: "Xem ra tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Được rồi, cô có thể nói kế hoạch của mình? Chỉ cần hợp lý, tôi sẽ xem xét."
--- ------ ------ -------
Bên kia, Dạ Mộc Thần cùng Ninh Trí Viễn rốt cuộc gặp được Ghost trong truyền thuyết. Vậy mà, khiến Ninh Trí Viễn không ngờ là, Ghost trong truyền thuyết lại là người đàn ông mới hơn ba mươi tuổi, cao to gầy gò, diện mạo không tính là anh tuấn, nhưng cò một đôi mắt sáng đến kinh người.
"Đã lâu không gặp." Thấy Dạ Mộc Thần, Ghost khẽ cười, duỗi tay về phía anh ta.
Ninh Trí Viễn ngơ ngác đứng ở một bên, đối với chuyện thiếu gia nhà mình và Ghost có quen biết trước, anh thật sự không biết chút gì cả.
Này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
"Trí Viễn, anh chú ý điện thoại của mình. Rất nhanh sẽ có tin tức." Dạ Mộc Thần không quên nhắc nhở một phen.
Ninh Trí Viễn gật đầu. Bây giờ chuyện quá phức tạp, anh hoàn toàn không thể nắm rõ tình huống.
"Gần đây như thế nào? Sự kiện kia, anh thật sự quyết định như vậy?" Dạ Mộc Thần nói chuyện cùng Ghost, Ninh Trí Viễn hoàn toàn nghe không hiểu chút gì cả. Ghost gật đầu: "Cuộc sống bây giờ, mặc dù kích thích, nhưng là cũng quá mệt mỏi, có chút mệt mỏi. Huống chi, chuyện tôi nên làm cũng làm xong, hiện tại, tôi muốn làm chuyện mà mình muốn làm. Cái này, anh không phải là rõ ràng nhất sao?"
Dạ Mộc Thần cũng cười: "Tốt. Nhớ trước đây tôi đã nói với anh chuyện gì sao? Nếu như anh thật quyết định như thế, tôi sẽ giúp anh an bài chuyện về nước. Đến lúc đó sẽ có người trực tiếp đưa ngươi đi Tây Bắc một chuyến, bên kia sẽ có người của tôi tiếp ứng. Nếu không có gì thay đổi, tôi nghĩ chị ấy cũng sẽ sớm tới đó."
"Tốt."
Ninh Trí Viễn hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng đi theo bên cạnh Dạ Mộc Thần nhiều năm như vậy, cũng biết thời điểm này không thích hợp để tìm hiểu. Nghe không hiểu thiếu gia và Ghost nói chuyện, liền trực tiếp không nghe, cầm điện thoại di động chờ tin tức sắp tới
Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu