If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 263 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:45:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Lãnh Tâm Nhiên Phản Kích
ạ Mộc Thần làm sao có thể không để ý tâm tình Lãnh Tâm Nhiên thay đổi, lúc nghe gọi tên mình anh biết Tâm Nhiên sẽ tức giận. Quả nhiên, mới vài phút, liền cảm nhận được Tâm Nhiên cả người cứng ngắc, trên người tản mát ra một loại khí lạnh bén nhọn.
Nắm chặt tay Tâm Nhiên một chút, khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì khẽ cười, ý bảo cô không phải lo lắng, đến khi trấn an được Lãnh Tâm Nhiên, mới xoay người nhìn cô gái trẻ kia: "Đông Phương tiểu thư, đã lâu không gặp."
Vừa nghe bốn chữ “Đông Phương tiểu thư”, Lãnh Tâm Nhiên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đặc biệt là thấy cô gái kia vì bị Thần tỏ ra lạnh nhạt, gương mặt vốn xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo,nụ cười trên mặt cứng đờ. Nhưng cô rất mau điều chỉnh tốt tâm tình, loại cảm giác chua xót kia đã sớm biến mất, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh,chú ý tới ánh mắt của anh nhìn người trước sau như một đều là lạnh nhạt, cô nhẹ nhàng nhích lại gần anh tươi cười lấy lòng.
Cảm nhận được hành động lấy lòng của Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần nắm tay cô càng chặt hơn, cúi đầu dịu dàng nhìn cô khẽ cười. Giữa hai người, mỗi hành động đều thể hiện âu yếm ngọt ngào của một đôi tình nhân.
Cô gái bị kêu là"Đông Phương tiểu thư" thấy hai người thân thiết thì ánh mắt càng thêm hung ác như muốn giết người. Đặc biệt là khi thấy mười ngón tay hai người đan vào nhau thì càng thêm hận không thể lập tức xông lên đem tay của hai người tách ra.
Nhưng cũng may cô ta vẫn còn có thể duy trì tỉnh táo. Huống chi, cô luôn luôn là người rất giỏi che dấu cảm xúc bản thân, như bây giờ, lúc đầu tâm tình mất khống chế có chút lộ ra ngoài, nhưng rất nhanh cô đã có thể lộ ra nụ cười quyến rũ: "Mộc Thần, đã lâu không thấy, nhìn thấy bạn cũ, sao anh lạnh nhạt với em thế? Còn gọi em là Đông Phương tiểu thư nữa? Chẳng lẽ anh muốn em như người khác gọi anh Thần thiếu gia? Quan hệ của chúng ta đâu có xa lạ như vậy?"
Cô cố ý nói mập mờ, còn tỏ vẻ bị ủy khuất rất đáng thương. Không thể không nói, nếu so sánh khuôn mặt trẻ trung mang theo non nớt của Tâm Nhiên, với vẻ thành thục dịu dàng thục nữ của cô thì sẽ dễ dàng hấp dẫn một người đàn ông hơn. Đáng tiếc, dù cô ta biểu hiện thế nào,đối với Dạ Mộc Thần hoàn toàn vô dụng. Cô cố tình dùng lời nói có ý khiêu khích, nhưng chỉ khiến Lãnh Tâm Nhiên len lén dùng ngón tay bấm một cái vào tay Thần.
"Thần, vị tiểu thư này là ai vậy?"
Lãnh Tâm Nhiên biết hoàn cảnh của mình bây giờ, gương mặt cô bình thường luôn trong trẻo lạnh nhạt, so với số tuổi của khối thân thể này quả là không hợp. Nhưng lần này, cô lại muốn tận dụng thế mạnh này, cả người rúc vào lòng Dạ Mộc Thần, vẻ mặt thẹn thùng, giọng nói ngọt ngào nũng nịu hỏi Dạ Mộc Thần. Lúc nói chuyện đồng thời liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, bộ dạng thật ngại quá!
"Khụ khụ!"
Hiên Viên Phong đột nhiên che miệng ho vài tiếng, ánh mắt liếc nhìn nha đầu kia.
Dạ Mộc Thần khóe miệng co rút, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng giả nai tơ của cô, chỉ là mặc kệ như thế nào anh đều thích, cho nên liền chìu theo cô đi, yêu thương nhéo nhéo cái mũi cô: "Vị này là đại tiểu thư Đông Phương gia Đông Phương Mạn Lệ, cha cô ấy là Gia chủ Đông Phương gia."
Chỉ mấy câu nói, liền đem lai lịch của đối phương nói rõ ràng. Thấy Dạ Mộc Thần từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt với mọi người,nhưng hiện tại là bộ dáng che chở cưng chìu cô gái nhỏ bên cạnh, Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa bóp vỡ xương tay của mình.
Lãnh Tâm Nhiên rất phối hợp mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ra vẻ giật mình, sau đó dùng ánh mắt hâm mộ và sùng bái nhìn đối phương: "Ồ, Đông Phương tiểu thư, cô rất lợi hại nha. Tôi là Tâm Nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ bảo nhiều."
Nghe được âm thanh mềm mại nhu nhược của tiều nha đầu này, Hiên Viên Phong cắn răng nhịn đến đỏ mặt để không cười ra tiếng. Ông cảm thấy tiểu nha đầu này rất biết giày vò người khác, tiếp tục như vậy nữa, ông tuyệt đối sẽ bị nội thương do nhịn cười!
Lãnh Tâm Nhiên nghĩ, Đông Phương Mạn Lệ lúc này hẳn ra vẻ thanh cao làm như không thấy cô, nhưng ngoài dự đoán là, thế nhưng đối phương theo nhưng cũng theo cô tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi là Đông Phương Mạn Lệ, là bạn thân của Mộc Thần, chúng tôi quen nhau từ nhỏ." Nói xong, ngẩng cao đầu mỉm cười thân thiện.
Lãnh Tâm Nhiên cũng không sợ, vẫn như cũ mềm nhũn tựa vào trong ngực Dạ Mộc Thần, nghe được lời của cô ta còn cố làm vẻ giật mình, chớp chớp đôi mắt to long lanh như nước, bĩu môi nhìn về phía Dạ Mộc Thần: "Thần, sao anh không nói với em về chị gái xinh đẹp này? Chị Mạn Lệ xinh đẹp như vậy, nếu em quen chị từ sớm..., nhất định sẽ nhờ chị góp ý để em trở nên xinh đẹp hơn đấy!"
Dạ Mộc Thần khóe miệng co rút lợi hại. Tay buộc chặt ý bảo cô không nên đùa quá mức, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, khẽ nghiêng đầu một chút: "Đã lâu không gặp."
Những lời nói này mỗi người ở đây đều có cách hiểu khác nhau. Ví dụ như Lãnh Tâm Nhiên biết anh muốn biểu đạt ý là không quen thuộc, căn bản không cần thiết giới thiệu,chỉ là người ngoài mà thôi. Nhưng là, Đông Phương Mạn Lệ lại nghĩ do mình ra nước ngoài quá lâu, lạnh nhạt với Mộc Thần, cho nên anh mới cư xử với mình như thế.( chị này bị tự kỷ nặng).
"Mộc thần, em biết, đều là em không đúng. Lần này em trở về đã đi gặp ông bà nội rồi, và cũng xin ông bà tha lỗi, khoảng thời gian này bận quá nên em vẫn chưa liên lạc với anh."
Đông Phương Mạn Lệ nhỏ nhẹ giải thích, dĩ nhiên cô sẽ không thừa nhận, mình sau khi trở về thì gọi cho Dạ Mộc Thần rất nhiều lần, nhưng mỗi lần gọi đều là điện thoại tắt máy hoặc là không nhấc máy, cô còn đang nghĩ tới chờ hết bận chuyện trong nhà sẽ tự mình đi công ty tìm anh. Thật không ngờ, hôm nay thật may mắn gặp được anh ở đây.
Lãnh Tâm Nhiên làm như nghe không hiểu cô nàng đang nói cái gì, ngây ngô nói: "Thần, anh gần đây rất bận sao? Nhưng sao anh mỗi ngày đều có thời gian cùng em ăn cơm? Thật xin lỗi, sớm biết anh bận nhiều việc như thế, em sẽ không bắt anh dẫn em đi xem phim!"
Cái gì gọi là” kẻ tám lạng người nửa cân”, cái gì gọi là con gái đối đầu nhau thì ác liệt không thua chiến tranh, cái gì gọi là giả ngây giả dại, đều là sự thật.Hiên Viên Phong coi như là được mở rộng tầm mắt rồi. Ngay cả trước đó đã biết qua dáng vẻ chân chính của Lãnh Tâm Nhiên, Đông Phương Trường Không vẫn như bị sét đánh, ngây ngốc ngồi bên cạnh, thật lâu cũng không nói được lời nào.
Lần này, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ thật sự là biến sắc,không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, cặp ngực lớn không ngừng phập phồng lên xuống, thập phần hấp dẫn. Hồ ly tinh đáng chết, cô chỉ đi ra ngoài thời gian ngắn như vậy, đã xuất hiện con hồ ly tinh tới quyến rũ Mộc Thần rồi, đáng chết!
"Chuyện của em, tất nhiên là quan trọng hơn rồi."
Đây là lần đầu tiên Dạ Mộc Thần thấy Tâm Nhiên muốn biểu hiện khoe khoang như vậy, biết cô làm như thế là vì cô đang ghen, nên anh rất vui phối hợp cùng Tâm Nhiên, nhéo nhéo cái mũi của cô, dắt cô đến trước mặt Hiên Viên Phong: "Hiên Viên tiên sinh, quấy rầy! Đông Phương tiên sinh, đã lâu không gặp."
Hiên Viên Phong cố nén cười rất khó chịu, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên nghịch ngợm nháy mắt với mình, thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Không có việc gì, nha đầu tới đây, ngồi bên cạnh thúc thúc."
Lãnh Tâm Nhiên bây giờ đang giả làm cô gái nhỏ ngoan ngoãn, tự nhiên phải phối hợp, khéo léo ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Phong, còn bỉu môi: "Thúc thúc, con đói bụng."
Ba người đàn ông có mặt tại đây khóe miệng co rút lợi hại.
Trong căn phòng này, chỉ có Đông Phương Mạn Lệ là bị lừa gạt, ngay cả Đông Phương Trường Không cũng khác thường, không có mở miệng vạch trần Lãnh Tâm Nhiên.
Không biết vì sao, Lãnh Tâm lại có cảm giác,mặc kệ cô chơi đùa thế nào, Hiên Viên Phong đều nhân nhượng cho hành vi của mình. Đây là một loại rất cảm giác kỳ lạ, mà sự thật chứng minh, cảm giác của cô là đúng, Hiên Viên Phong rất phối hợp với cô, không có ý muốn phá vỡ nó.
"Chú mèo ham ăn, yên tâm đi, món ăn đã chuẩn bị xong, rất nhanh sẽ dọn lên. Đến nhà thúc, chẳng lẽ để con phải đói bụng sao?"
Hiên Viên Phong cưng chiều sờ sờ đầu cô.
Đông Phương Trường Không thật sự kinh hãi không tin được mắt mình. Lúc trước ông đã phát hiện bạn tốt rất ưa thích cô gái tên Lãnh Tâm Nhiên này, lúc đó chỉ nghĩ là bạn mình có chút ấn tượng tốt với cô mà thôi, nhưng hiện tại, có thể thấy Hiên Viên Phong hoàn toàn coi cô như cháu gái mà cưng chiều, điều này sao có thể?
Đông Phương Mạn Lệ càng nhìn cô gái tên Tâm Nhiên càng không vừa mắt. Cô là người được kỳ vọng nhất của Đông Phương gia, từ nhỏ đền lớn được mọi người trong gia tộc cưng chiều và kính nể, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì đều phải thành công. Thứ cô muốn chưa lấy từng không được. Nhưng chỉ có Dạ Mộc Thần là ngoại lệ, từ nhỏ lần đầu tiên gặp mặt anh, cô đã muốn có anh. Nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt xa cách, đối xử với mình và đối xử với người khác không có khác nhau chút nào. Cô chỉ nghĩ tính tình anh như thế, đợi lớn lên sẽ thay đổi thôi. Nhưng thật không thể ngờ, anh lại có thể đối xử dịu dàng với một con nhóc tầm thường như thế!
"Hiên Viên thúc, em gái Tâm Nhiên này là gì của thúc vậy? Sao trước kia con chưa từng nghe thúc nhắc tới cô ấy?" Đông Phương Mạn Lệ ngồi xuống chỗ của mình, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn dán chặt trên người Lãnh Tâm Nhiên.
Hiên Viên Phong sao lại không nghe ra ý tứ của cô ta, rõ ràng muốn ám chỉ ông và Lãnh Tâm Nhiên không giống quá quen thuộc như vậy. Nhưng ông cũng không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Lãnh Tâm nhưng. Quả nhiên, tiểu nha đầu này mắt lóe sáng, khẳng định lại đang có chủ ý gì đây. Một giây kế tiếp, giọng nói nũng nịu của Lãnh Tâm Nhiên liền truyền tới: "Cái này rất bình thường, mới vừa rồi Thần cũng đâu có nói cho em biết về chị Mạn Lệ đâu? Em và thúc mới biết nhau không lâu, đâu cần thiết đem chuyện này nói khắp nơi chứ. Đúng không, thúc thúc?"
Hiên Viên Phong thật sự rất muốn cười rồi, ông thích dáng vẻ lạnh nhạt của nha đầu này, nhưng cũng thích điệu bộ nghịch ngợm phúc hắc của con bé, nha đầu này thật sự rất có ý tứ nha.
"Ừ, Mạn Lệ, thúc và nha đầu mới biết nhau không lâu, cho nên không nói cho con biết. Nhưng hôm nay gặp được cũng là có duyên, lát nữa cùng nhau ăn cơm, sẽ là bạn bè thôi."
Hiên Viên Phong biết mình nói lời này tuyệt đối là nói vô ích, nhìn ánh mắt hai người, bạn bè? Không thành kẻ thù là tốt lắm rồi!
Dạ Mộc Thần vẫn trầm mặc, im lặng ngồi một bên. Nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt thâm tình cùng cưng chiều vẫn chỉ ở trên người cô.
Chứng kiến cảnh ấy, mắt Đông Phương Mạn Lệ thật sâu đau đớn.
Đông Phương Mạn Lệ đối với người đàn ông tuấn mỹ trước mắt vẫn một mực chung tình, cô không ngừng phấn đấu để nâng cao thực lực, không ngừng cố gắng hoàn thiện mình, làm ình ưu tú hơn để có thể xứng với anh. Cô biết thân phận của anh rất tôn quý, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể với tới, mà ánh mắt của anh tuyệt đối sẽ không coi trọng một cô gái bình thường. Cho nên, cô phải cố hết sức mới trở thành người nổi bật nhất của Đông Phương gia, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại, ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô vẫn mong đợi hạnh phúc, lại bị một con nhóc tới cướp đi? Cô ta có gì tốt? Tại sao Mộc Thần lại coi trọng cô ta? Đối với cô ta dịu dàng như vậy, còn để cho cô ta gọi mình là "Thần"?
Nhìn ánh mắt cháu gái nồng đậm ghen ghét cùng đố kị, Đông Phương Trường Không bất đắc dĩ thở dài. Từ lần đầu tiên thấy Lãnh Tâm Nhiên ông đãỉ lo lắng sớm muộn cũng sẽ có ngày này. Tâm tư của Mạn Lệ đối với Dạ Mộc Thần, người lớn trong gia tộc đều nhìn ra. Mọi người cũng ngầm ủng hộ,nếu việc thành thì Dạ gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Đông Phương gia sau này. Chỉ đáng tiếc, chuyện tình cảm không phải muốn là được. Ai có thể nghĩ tới, Dạ Mộc Thần, thân phận tôn quý như thế, lại không thèm để mắt đến những tiểu thư danh môn, mà coi trọng Lãnh Tâm Nhiên, một cô gái hết sức bình thướng!
"Mộc Thần, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi thăm ông bà nội đi? Em lần trước đi thăm ông bà vẫn luôn nhắc tới anh đó. Nhất là bà nội, còn nói với em là anh đã thật lâu không chịu về thăm bà.”
Ánh mắt Đông Phương Mạn Lệ nhìn Dạ Mộc Thần thật dịu dàng, giống như toàn thế giới đến chỉ nhìn một mình anh. Loại biểu hiện này, vừa nhìn là biết ngay tình sâu đến cỡ nào.
"Không cần."
Dạ Mộc Thần cự tuyệt không chút do dự. Từ trước đến nay, anh làm việc rất tùy ý, chưa bao giờ cố kỵ bất cái gì. Huống chi, anh cũng không thích dây dưa dài dòng, thích chính là thích, không thích chính là không thích, hơn nữa, cũng sẽ không cho người khác cơ hội hiểu lầm. Anh đem những chuyện này rành mạch rò ràng, trong thế giới của anh, vĩnh viễn chỉ có duy nhất một mình Nhiên.
Bị cự tuyệt trực tiếp trước mặt của mọi người, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ trong nháy mắt liền đỏ bừng lên, nhưng cô vẫn không nổi giận. Ở trước mặt người khác, cô là một người rất kiêu ngạo, nhưng trước mặt Dạ Mộc Thần, cô phải thu hồi tất cả kiêu ngạo, phải thật kiên cường, nếu không, căn bản không có thể công phá bức tường ngăn cách với Dạ Mộc Thần.
Lãnh Tâm Nhiên mặc dù đang cùng Hiên Viên Phong nói chuyện phiếm, nhưng sự chú ý vẫn đặt trên hai người kia. Cô biết, nếu thần không nói với mình về Đông Phương Mạn Lệ, đó là vì anh không đem cô ta để trong mắt. Tình huống hôm nay rõ ràng là do người nào đó đơn phương mà thôi. Nhưng, nghĩ đến cô ta gọi" ông nội, bà nội", mặt Lãnh Tâm Nhiên trầm xuống.
Cô và Thần cả hai đều biết, bọn họ bây giờ vẫn chưa đi gặp người lớn, cũng vì vấn đề gia thế. Thật ra thì, nếu như cô không thèm để ý,thì những vấn đề này căn bản cũng không cần lo lắng. Bởi vì Dạ Mộc Thần sẽ giải quyết. Nhưng vấn đề chính là, cô rất để ý, cô nhất định phải làm ình cường đại hơn nữa để có thể đứng sóng vai cùng Thần, ngẩng đầu đứng ở đỉnh thế giới. Cho nên, bọn họ vẫn không đi gặp người lớn, xét đến cùng, chủ yếu là do cô. Cô có kiêu ngạo của mình, nhưng cô không hề hối hận, cô đang vì mục tiêu này mà nỗ lực không ngừng! Lãnh Tâm Nhiên tin tưởng bằng vào thực lực của mình sẽ khiến cho người nhà của anh chấp nhận cô, về sau cùng với Thần quang minh chính đại sóng vai cùng nhau.
"Nha đầu, yên tâm đi, thúc nhìn ra, Mộc Thần không có chuyện gì với Mạn Lệ đâu. Tất cả đểu do nha đầu Mạn Lệ này đơn phương mà thôi."
Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người, Hiên Viên Phong lo lắng cô hiểu lầm gì đó, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Lãnh Tâm Nhiên cảm kích nhìn ông một cái, từ tình huống vừa rồi có thể thấy ông đã sớm biết Đông Phương Mạn Lệ, nhưng ông vẫn lựa chọn đứng về phía mình. Tình nghĩa như thế thật khiến Lãnh Tâm Nhiên rất cảm động.
"Cảm ơn thúc. Không có việc gì, con tin tưởng Thần."
Lãnh Tâm Nhiên cười, đã trở lại thanh âm trong trẻo lạnh lùng thường ngày, mà không phải là mềm yếu nhu nhược.
"Ha ha, vậy con còn lo lắng gì nữa? Nhưng cũng phải nói, Mộc Thần không phải người bình thường, nếu muốn người nhà anh ta thừa nhận con, thật không phải chuyện đơn giản."
Hiên Viên Phong nhìn cô nhóc trước mặt, ông thừa nhận cô gái nhỏ tuổi này là người trẻ lợi hại nhất mà ông biết, ngay cả Đông Phương Mạn Lệ người nổi bật nhất trong lớp người trẻ của Đông Phương gia, qua hôm nay,xem ra cũng không bằng được nha đầu này. Không thể không thừa nhận, khả năng “tức chết người” của cô nhóc này thật đúng là lợi hại!
"Con hiểu, nhưng con tin tưởng Thần, cũng như con tin tưởng chính mình, nhất định sẽ trở nên mạnh hơn để được người nhà Thần công nhận." Nói lời này, Lãnh Tâm Nhiên rất kiên quyết, tràn đầy lòng tin.
Hiên Viên Phong cười: "Rất tốt."
Hai người nói chuyện xong, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện bên kia Đông Phương Mạn Lệ đang tìm đề tài để trò chuyện cùng Dạ Mộc Thần, đáng tiếc, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh nhạt, không nói gì, chỉ có vạn bất đắc dĩ mới gật đầu hoặc đơn giản là "Ừ" một tiếng để trả lời cô gái kia. Thái độ này khiến Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Thần như thế, cô còn gì mà không yên lòng đây? Tình địch cái gì, bọn họ vốn là hai thế giới khác nhau. Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng để ình trở nên mạnh mẽ hơn, người nhà Thần phải chấp nhận cô mà thôi!
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Dạ Mộc Thần, Đông Phương Mạn Lệ thật sự rất muốn tức giận. Nhưng rốt cuộc cô cũng không có biện pháp khác, từ khi biết anh, Dạ Mộc Thần chính là người như vậy, bộ dáng không muốn ai đến gần. Chính vì như vậy, cô mới vẫn nuôi hi vọng vì nghĩ con người anh vốn thế. Nhưng đã nhìn thấy anh dịu dàng cưng chìêu con nhóc kia hoàn toàn đối lập với sự lạnh nhạt bây giời càng khiến lửa giận trong cô bùng cháy dữ dội.Lọai cảm giác tức nghẹn này, trừ Dạ Mộc Thần ra thì Lãnh Tâm Nhiên là người thứ hai khiến cô như vậy. Cô thề tuyệt đối không đội trời chung cùng cô ta.
"Thúc hình như cũng rất hiểu cô ấy. Cô ấy rốt cuộc là ai? Cô ấy và Thần có quan hệ gì vậy? Gia đình cô ấy làm gì? Tại sao Thần đối với cô ấy tốt như vậy? Sao con chưa từng nghe ông nội nhắc tới cô ấy? “
Thừa dịp mọi người đi đến phòng ăn, Đông Phương Mạn Lệ kéo thúc của mình lại, bắt đầu đặt câu hỏi. Dáng vẻ khẩn cấp, rất dễ nhận thấy cô thật sự tức giận.
Đông Phương Trường Không chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Thật ra thì từ lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên đi chung với nhau, ông liền nghĩ sẽ có ngày này. Nhưng so với ông nghĩ có vẻ phức tạp hơn nhiều. Ai có thể nghĩ tới, Lãnh Tâm Nhiên sẽ đáp trả lại như thế? Cho tới bây giờ, hồi tưởng lại bộ dáng khoe mã của Lãnh Tâm Nhiên lúc ấy ông vẫn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Cô gái ấy tên gọi là Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong rất thích con bé. Ta chỉ gặp con bé một lần, nên cũng không biết gì." Đông Phương Trường Không không giống mấy người lớn trong nhà hết mực chiều chuộng Đông Phương Mạn Lệ. Mặc dù người trong nhà cũng muốn có thể cùng Dạ gia kết thân, nhưng ông lại không thể nào coi trọng. Dạ Mộc Thần người này, nhìn thế nào cũng không giống là người mặc cho người nhà sắp xếp. Hơn nữa ông nội anh rất mực sủng ái đứa cháu này, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi chuyện đều là chính anh làm chủ. Nếu như anh ta không thích, coi như Mạn Lệ dù cố gắng thế nào, đoán chừng cũng vô dụng mà thôi.
Nghĩ tới đây, tâm tình Đông Phương Trường Không cũng trầm xuống. Đối với chuyện của Lãnh Tâm Nhiên không nói thêm gì nữa, mặc dù biết rất không có khả năng, nhưng ông hi vọng Mạn Lệ qua chuyện ngày hôm nay có thể nhận ra con người thật của Dạ Mộc Thần, mà từ bỏ hi vọng về người đàn ông vốn không thích hợp với mình.
"Cô ta có quan hệ gì với Mộc Thần? Con chưa bao giờ thấy Mộc Thần qua lại thân thiết với cô gái nào như thế! Ngay cả với chị Tĩnh Nhi cũng không có." Đông Phương Mạn Lệ càng nghĩ càng tức, giọng nói cũng rất lớn, căn bản không còn để ý tới hình tượng của bản thân.
Đông Phương Trường Không thở dài: "Mạn Lệ, chuyện này còn cần thúc nói sao? Con không phải là đã nhìn thấy sao? Vị thiếu gia Dạ gia này lúc nào thì đối với con gái dịu dàng như thế hả? Đừng nói con gái, chỉ sợ Tâm Nhiên là người duy nhất được anh ta đối xử dịu dàng, chỉ sợ còn thân thiết hơn so với người nhà của anh ta. Ta cũng đã hỏi, anh ta thừa nhận Tâm Nhiên là bạn gái của mình! Mạn Lệ, Dạ gia không phải chúng ta có thể trêu chọc nổi, nếu Mộc Thần không có ý tưởng kia, vậy con nên buông tha đi."
Đông Phương Trường Không nói ra những lời này chỉ muốn tận tình khuyên bảo cô. Đối với chuyện của con cháu, ông không muốn can thiệp nhiều. Nhưng ông thật sự không đành lòng nhìn đứa cháu ưu tú nhất vì một người đàn ông mà có thể đánh mất tương lai.
"Bạn gái" hai chữ này như sấm sét giữa ban ngày nện thẳng vào đầu Đông Phương Mạn Lệ. Cô trầm mặc thật lâu, cảm thấy đau lòng đến chết mất. Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, Đông Phương Trường Không thở dài, vừa mới chuẩn bị mở miệng an ủi cô, một giọng nói thật lạnh lẽo vang lên: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Mộc Thần chỉ có thể là của con. Từ lúc năm tuổi khi gặp được anh ấy, con đã thề nhất định phải gả cho anh, làm vợ của anh. Hiện tại, con làm sao có thể chỉ vì một con nhóc liền buông tha? Tuyệt đối, không thể nào!"
Đông Phương Mạn Lệ ngẩng cao đầu, lộ ra nụ cười âm lãnh. Nụ cười đó thật sự là quá kinh khủng, ngay cả Đông Phương Trường Không cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở "Mạn Lệ, con không cần làm chuyện điên rồ, Dạ gia không phải chúng ta có thể chọc nổi. Hiện tại đang thời kỳ mấu chốt, nếu đắc tội Dạ gia, Đông Phương gia chúng ta về sau cũng đừng nghĩ ở Yến kinh lăn lộn tiếp nữa."
Cảm thấy bị ngăn trở, Đông Phương Mạn Lệ vốn đang rất tức giận, hiện tại càng thêm giận,tay nắm thật chặt: "Thúc tại sao nói như vậy? Ông là thúc của con, lúc này, thúc không phải là nên đứng về phía con ủng hộ con, đáng lẽ phải suy nghĩ biện pháp giúp con chứ? Chưa gì thúc đã muốn hạ thấp vị thế bên mình,lại đi nâng cao vị thế người khác rồi? Chẳng lẽ thúc cũng bị con tiểu nha đầu kia mê hoặc hay sao?"
Những lời này, thật sự đã quá phận. Gương mặt Đông Phương Trường Không lập tức đen như đáy nồi, ông ở trong gia tộc bình thường không tham gia vào việc gì, nhưng mặc kệ thế nào, cũng không tới phiên một đứa trẻ như cô có thể cởi trên đầu ông: "Đông Phương Mạn Lệ, con nên biết thân phận mình! Ta là thúc của con! Con xem con đi bây giờ là cái dạng gì, lễ nghĩa con học bỏ cho chó ăn hết rồi hả? Vì một người đàn ông biến thành như vậy, chẳng lẽ con không biết cái gì gọi là tự trọng sao? Ta xem con như vậy, vĩnh viễn cũng thể bằng được nha đầu Lãnh Tâm Nhiên kia dâu!"
Nói xong, ông tức giận xoay người bỏ đi. Ông thật sự rất giận, cũng không ngờ, Mạn Lệ lại để ý Dạ Mộc Thần đến mức này, vừa gặp phải chuyện có liên quan đến anh ta liền thay đổi hoàn toàn. Mạn Lệ như vậy, ông làm sao có thể yên tâm đây? Không được, phải trở về cùng anh trai thương lượng một chút, tuyệt đối không thể để Mạn Lệ tùy hứng làm bậy như vậy! Nếu chọc giận Dạ Mộc Thần, hậu quả, tuyệt đối không phải bọn họ có thể gánh chịu nổi!
Thật ra thì Đông Phương Mạn Lệ không phải là người ngu ngốc. Ngược lại, cô vô cùng thông minh, hơn nữa tâm kế vô cùng sâu, nếu không, coi như phụ thân của cô hiện là gia chủ, cô cũng không thể trở thành người nổi bật nhất trong số con cháu của gia tộc. Lớn lên trong sự yêu thường nuông chiều,làm cho tính tình cô càng tùy hứng và thêm cuồng vọng, lòng tự ái rất mạnh, cô luôn có thói quen lấy mình làm trung tâm, đứng ở điểm cao nhất mắt nhìn xuống mọi người, hưởng thụ người khác sùng bái. Nhưng chỉ cần gặp gỡ Dạ Mộc Thần, cô liền biến thành một người khác hoàn toàn. Cô thậm chí không thèm che giấu tâm tư của mình, trên mặt đều hiện lên chữ "Ghét Lãnh Tâm Nhiên", nhìn thấy như vậy Đông Phương Trường Không chỉ có thể thở dài.
"Nha đầu, con thi xong chưa? Lễ mừng năm mới con dự định ở lại đây hay quay về thành phố C? Con ở thành phố C còn người thân nào không?" Hiên Viên Phong cũng không muốn xen vào chuyện của những người trẻ tuổi, như vậy không hợp với địa vị của ông. Quan trọng nhất là, ông tin chắc nha đầu, Lãnh Tâm Nhiên này, tuyệt đối sẽ không để Đông Phương Mạn Lệ chiếm được tiện nghi. Mà cô nhóc còn có ưu thế lớn nhất, chính là Dạ Mộc Thần rất để ý con bé, hơn nữa còn là toàn tâm toàn ý thích. Lãnh Tâm Nhiên đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó nhìn Dạ Mộc Thần ngồi bên cạnh, vấn đề này, trước cô đã cùng Thần thảo luận qua." Cuộc thi đã xong rồi, lễ mừng năm mới năm nay con sẽ ở lại đây, không trở về thành phố C, ở bên kia con cũng không có người thân nào, bạn bè con đều ở đây. Hơn nữa cha con cũng đã tới. Ông đã đồng ý về sau sẽ ở lại Yến kinh bên này, không trở về nữa."
Hiên Viên Phong cảm thấy hứng thú vô cùng đối với người mà Lãnh Tâm Nhiên gọi là “ Cha” này. “ Nếu có cơ hội, thúc cũng muốn gặp mặt cha con một lần, thật muốn biết ông ấy làm thế nào bồi dưỡng được đứa con gái lợi hại như vậy!"
Đối với chuyện Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nhận thức rõ, huống chi, cũng không phải là chuyện gì mất mặt, mỗi người đều có số mệnh riêng, có những thứ đều không thể nắm trong tay. Mặc kệ kiếp trước hay hiện tại, cô đều không có cha mẹ, đó chỉ có thể nói số mệnh của cô không tốt mà thôi. Nhưng có quan hệ gì? Số mệnh đen đủi thì không thể sống tốt sao?
"Ha ha, đó là cha nuôi của con, ông năm nay chỉ mới hơn ba mươi thôi, con không có cha mẹ." Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất bình tĩnh. Kiếp trước cô cũng là cô nhi, nhưng có Á Á bên cạnh. Kiếp này cô mặc dù cũng là cô nhi, nhưng cô rất may mắn, có được hiểu biết của kiếp trước, có cha nuôi là Hàn Thu Sinh lo lắng cuộc sống hằng ngày cho cô, còn có những người bạn tốt, và có Thần vẫn bên cạnh mình. Cho nên, đối với thân thế mình, cô đã sớm không còn để ý.
Nghe nói như thế, Hiên Viên Phong có chút giật mình trợn to hai mắt. Thật ra thì, lấy thân phận của ông, nếu nghĩ muốn tra rõ thân thế Lãnh Tâm Nhiên, đó là việc rất đơn giản. Nhưng nếu ông làm như vậy, quan hệ giữa ông và nha đầu này không thể được như bây giờ, nghe được con bé chính mình thổ lộ. Ông tin nha đầu này sẽ không vui và đề phòng với ông, như vậy ông và con bé không thể nói chuyện thoải mái như hiện tại.
"Hoá ra là vậy, nha đầu thật là lợi hại, quả nhiên là thời thế tạo anh hùng."
Hiên Viên Phong sửa sang lại tâm tình của mình. Lãnh Tâm Nhiên cười cười trả lời: "Dạ cũng không có gì, cha nuôi là người phụ trách công ty, gia cảnh coi như không tệ, đối với con cũng rất tốt, cho nên, mặc dù là cô nhi, nhưng cuộc sống con cũng rất được, có thể nói là ở trong hủ mật lớn lên."
Đông Phương Mạn Lệ vẫn một mực ở bên cạnh nghe, khi nghe Lãnh Tâm Nhiên là một cô nhi chỉ có cha nuôi thì cảm thấy thật hưng phấn thiếu chút nữa bật cười. Sau lại lại nghe cha nuôi Lãnh Tâm Nhiên nói là người phụ trách một công ty, thì lại càng vui mừng. Cô nghĩ không sai mà, nhìn bộ dạng Lãnh Tâm Nhiên biết ngay là xuất thân không cao, không ngờ lại còn là một cô nhi. Thân phận như vậy, làm sao có thể được Dạ gia thừa nhận? Không được Dạ gia thừa nhận, coi như Mộc Thần thích thì thế nào?
Giờ khắc này, cô đối với mình tràn đầy lòng tin, tin chắc mình và Dạ Mộc Thần mới là một cặp xứng đôi.
"Mộc Thần cũng biết chuyện của Tâm Nhiên sao?"
Đông Phương Mạn Lệ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Dạ Mộc Thần với vẻ mặt biết rõ còn hỏi. Thật ra thì, cô chân chính muốn nói là, Mộc Thần, nếu Lãnh Tâm Nhiên là cô nhi, vậy các ngươi có thể ở chung một chỗ sao? Không "môn đăng hộ đối", thân phận như vậy thế nào xứng với anh?
Dạ Mộc Thần vẻ mặt vẫn trầm tĩnh không có bất cứ biểu hiện gì, trước mặt người ngoài anh luôn là như vậy, chỉ khi nhìn Lãnh Tâm Nhiên ánh mắt lạnh lẽo mới có thể trở nên ấm áp ôn hòa. Khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên một chỗ, anh luôn mỉm cười, cả người tản mát ra ánh sáng dịu dàng.
Nghe Đông Phương Mạn Lệ nói, anh chỉ lạnh nhạt phát ra một tiếng: "Hả?"
Giọng nói đó thật giống như hỏi thăm Đông Phương Mạn Lệ tại sao lại hỏi như vậy.
Đông Phương Mạn Lệ nghĩ Dạ Mộc Thần nhìn ra tâm tư của mình, vội vàng nói bổ sung: "Này Mộc Thần, anh nhất định phải đối xử thật tốt với Tâm Nhiên. Chắc khi còn bé Tâm Nhiên đã chịu không ít khổ rồi, chờ sau này gặp mặt ông bà nội, nhất định ông bà cũng sẽ rất đau lòng đây.”
"Có quan hệ gì sao?" Giọng nói của Dạ Mộc Thần có phần sắc bén, cũng không thèm để ý hỏi ngược lại, đem lời nói tự cho là đúng của Đông Phương Mạn Lệ chặn lại, lạnh nhạt nói: "Nhiên không cần phải dựa vào gia đình, có vấn đề gì sao?"
Nhiên của anh, cho tới bây giờ đều là dựa vào cố gắng của bản thân mà trưởng thành, gia thế cái gì, đối với cô mà nói căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Chỉ cần có đủ thời gian và không gian để cô phát triển. nhất định cô sẽ trở thành một người làm cho người khác phải khiếp sợ! Trên mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng khi nghe câu nói đầy lạnh lẽo và giễu cợt của Dạ Mộc Thần nụ cười cũng trở nên rực rỡ rất nhiều: "Thần, anh không cần phải như vậy. Đông Phương tiểu thư cũng vì tốt bụng thôi, tại cô ấy không biết chuyện của em, cho nên mới lo lắng mà thôi!" Lãnh Tâm Nhiên đã lười phải đóng kịch, đối với Đông Phương Mạn Lệ cũng chuyển từ "Mạn Lệ tỷ tỷ" biến thành "Đông Phương tiểu thư". Nhưng nếu để mặc cho đối phương dùng lời nói mỉa mai, thì không phải là phong cách của cô. Mặc cho người khác khi dễ, chuyện đó cho tới bây giờ chưa từng xảy ra đấy.
"Đông Phương tiểu thư, chuyện của tôi cũng không nhọc đến cô lo lắng. Trên đời này, gia thế cái gì đều là giả, coi như không có cha mẹ thì thế nào, tôi, so với mấy người chỉ biết ỷ vào gia thế của mình mà luôn kiêu ngạo tự cho bản thân mình hơn người, thì lợi hại hơn rất nhiều! Ai, thật là không hiểu nổi, gia tộc cường đại gì chứ, tất cả đều là công lao của những người đi trước, cùng mình có quan hệ gì, cũng không phải là chính mình tự tay tạo ra, ỷ vào đồ của người khác, còn lớn lối như vậy, thật là không hiểu, kiêu ngạo gì chứ". Lãnh Tâm Nhiên cười nhạt, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng lúc nói chuyện ánh mắt lại thẳng tắp chăm chú vào trên người Đông Phương Mạn Lệ. Không phải là vẻ mặt đáng yêu như lúc đầu gặp mặt, mà là trong trẻo lạnh lùng, trầm tĩnh không gợn sóng, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh, hoàn toàn như hai người khác nhau!
Đông Phương Mạn Lệ vì sự châm chọc của Lãnh Tâm Nhiên, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng cô vẫn cố giả bộ trấn định, tay nắm chặt quần áo đến nhăn nhúm, môi mím chặt cố đè nén không bộc phát sự tức giận. Trên mặt thậm chí lộ ra vẻ uất ức,lúc nghe Lãnh Tâm Nhiên nói còn cố làm đau lòng nháy mắt: "Tâm Nhiên, chị chỉ muốn quan tâm em thôi! Em nói những lời này là có ý gì? Chúng ta mới lần đầu tiên gặp mặt, em cũng không thể vì chị và Mộc Thần quen biết từ nhỏ mà đối xử với chị như thế, đây là giận chó đánh mèo!" Nhìn Đông Phương Mạn Lệ bày ra dáng vẻ nhu nhược, lời lẽ hợp tình hợp lý, khiến người khác đồng tình theo, Lãnh Tâm Nhiên cũng phải khâm phục sự kiềm chế của cô ta, nhếch miệng lộ ra nụ cười khả ái: "Thúc, con nói có đúng không? Trên ti vi cũng hay chiếu những nhà kẻ nhà giàu quyền quý ỷ vào thế lực gia tộc mình khắp nơi làm xằng làm bậy, thật sự là quá xấu hổ!"
Hiên Viên Phong rất khổ cực cố nén cười.
Mặc dù ông biết Đông Phương Mạn Lệ từ trước, cũng có thể coi như là nhìn cô lớn lên, nhưng cũng không thân thiết bao nhiêu. Theo ý nghĩ của ông, cả Đông Phương gia, chỉ có Đông Phương Trường Không có thể làm cho ông hơi chút quan tâm. Những người khác thì chỉ là người xa lạ không cần để ý.
"Nha đầu con nói đúng. Thúc cũng giống con, xem thường nhất là hạng người ỷ vào gia đình hiển hách mà phách lối xem thường người khác. Nhìn xem, nha đầu nhà ta so với mấy người kia lợi hại không biết gấp bao nhiêu lần."
Hiên Viên Phong cười như không cười nói, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ giận đến vặn vẹo.
Lúc này không khí vô cùng lúng túng, Đông Phương Trường Không thấy cháu gái từ đầu đến giờ không những không có chiếm được nửa điểm tiện nghi còn bị ép tới mặt mũi mất hết, chỉ đành phải chủ động đi ra mà hoà giải: "Tử An, Lãnh tiểu thư, các ngươi hiểu lầm. Mạn Lệ chỉ là quan tâm Lãnh tiểu thư và Mộc Thần, không có ý lấy le gì đâu."
Hiên Viên Phong ha ha cười không nói lời nào. Lãnh Tâm Nhiên cũng giả bộ mờ mịt nháy mắt, vẻ mặt vô tội: "Đông Phương tiên sinh nói gì vậy? Con thế nào nghe không hiểu. Con và thúc không có nói Đông Phương tiểu thư nha, chúng tôi chỉ là đang thảo luận một chút về một hiện tượng không tốt đang trở nên phổ biến trong xã hội thôi mà. Có thể do chúng tôi có chút kích động, để ọi người hiểu lầm thôi. Thật ngượng ngùng, chỉ là hiểu lầm mà thôi, con nghĩ mọi người chắc sẽ không trách."
Dạ Mộc Thần đưa tay che kín mặt, che đi nụ cười trên mặt.
Hiên Viên Phong cũng vui vẻ phối hợp: "Ha ha, Trường Không không cần phải khẩn trương? Mạn Lệ là cháu gái ông, chúng ta sẽ khi dễ con bé sao? Thiệt là, ta và nha đầu đang nói đùa thôi."
Gương mặt Đông Phương Mạn Lệ không ngừng chuyển từ xanh sang tím rồi đen cuối cùng là trắng bệch, đối với cô hôm nay sẽ là ngày khó quên nhất kể từ khi chào đời cho tới nay. Ở ngày này, tại nơi này, cô gặp được tình địch của mình, còn bị nhục nhã đến mức cô hoàn toàn không có cơ hội phản bác, chỉ có thể im lặng tức giận, đây là lần đầu tiên cô phải chịu như thế!
Đông Phương Trường Không có chút chán nản cúi đầu. Thái độ của Hiên Viên Phong rõ ràng như vậy, rất dễ nhận thấy, giữa Mạn Lệ và Lãnh Tâm Nhiên, ông ta không chút do dự đứng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Xem ra, chuyện của Mạn Lệ, trở về nhất định ông phải cùng người trong nhà thương lượng cho thật tốt rồi. Nếu Mạn Lệ vẫn tiếp tục hành động như vậy nữa, không chỉ có đắc tội Dạ gia, chỉ sợ mối quan hệ với Hiên Viên Phong phải vất vả lắm ông mới tạo dựng được cũng chẳng còn gì. Lãnh Tâm Nhiên này, mặc dù vẫn còn con nít, nhưng hoàn toàn không thể khinh thường đây! Rốt cuộc là hoàn cảnh gì, mới có thể bồi dưỡng được một người như vậy đây? Ngay cả Mạn Lệ, người được coi là ưu tú nhất của gia tộc họ cũng không phải là đối thủ của cô ta, chỉ có thể bị cô ta đặt trong lòng bàn tay mà mặc sức đùa bỡn. Đây thật sự là một sự khuất nhục khó mà nuốt trôi!
"Tâm Nhiên bây giờ còn là học sinh sao? Học trung học hay đại học? Em học trường nào?" Đông Phương Mạn Lệ biết mình hôm nay đã tỏ ra luống cuống, nhưng cô biết vấn đề quan trọng nhất bây giờ là phải cứu lấy hình tượng của mình, sau khi xốc lại tinh thần bắt đầu nói sang chuyện khác để hòa giải không khí chung.
"Yến Đại." Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt nói.
Nghe được hai chữ Yến Đại, trên mặt Đông Phương Mạn Lệ thoáng nổi lên một tia tàn khốc, không ngờ, nha đầu thối này lại có thể thi đậu đại học Yến Đại tốt nhất cả nước, một đứa cô nhi mà thôi, lại có thể học ở Yến Đại, rõ là.... Ông trời mù sao?
Tuy trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười thân thiện: "Yến Đại à, Tâm Nhiên thật là lợi hại, đây chính là đại học quốc gia tốt nhất của chúng ta đấy. Nếu không phải bởi vì lúc chị tốt nghiệp trung học,trúng tuyển đại học Havard, chị cũng sẽ trở thành sinh viên đại học Yến Đại rồi. Đây là tiếc nuối của chị đấy. Em gái chị bây giờ cũng đang học ở Yến Đại, hình như là Hội trưởng hội học sinh, chắc Tâm Nhiên có biết mà."
Đối với khiêu khích của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không có biểu tình gì, giống như đối phương căn bản không phải nhằm vào mình: "Biết, có phải là Đông Phương Di, chị ấy ở trường học rất nổi tiếng, lại rất có tiếng nói!
"Ha ha, Tâm Nhiên thật biết nói chuyện. Tiểu Di có chút đần, từ tiểu học tập thành tích không tốt lắm, là người có thành tích kém nhất trong bọn chị rồi, nếu không, cũng sẽ không ở lại trong nước. Cư nhiên bây giờ bị Tâm Nhiên khen ngợi, xem ra tiểu Di mấy năm này cũng đã trưởng thành không ít!"
Đông Phương Mạn Lệ giả bộ ngượng ngùng nói.
Đối với việc cô ta chê bai Đông Phương di, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có cảm giác gì nhiều lắm. Chỉ là, khi nghe ra ý tứ " thành tích kém chỉ có thể ở lại trong nước", thật khiến cô có chút không vui.
"Xem ra chị Mạn Lệ rất ưa thích ngoại quốc đây?"
Lãnh Tâm Nhiên bày ra vẻ mặt vô tội nói còn có vẻ như rất sùng bái và khát khao.
Đông Phương Mạn Lệ quả thật trúng kế: "Rất thích."
"Nếu chị Mạn Lệ ưa thích ngoại quốc như vậy? Tại sao còn phải trở lại đây?"Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục cười.
Đông Phương Mạn Lệ vẫn không phát hiện có gì không đúng: "Mặc dù chị rất thích nước ngoài, nhưng gia đình chị vẫn ở đây mà? Hơn nữa, còn có một người rất quan trọng đối với chị ở đây cho nên chị sẽ trở về. Đúng rồi, Tâm Nhiên, đại học Havard thật sự là chỗ tốt để học tập đấy? Nếu Tâm Nhiên muốn qua đó học, chị có thể giới thiệu em với thầy giáo của chị, chị nghĩ thầy ấy nhất định sẽ vô cùng nguyện ý thu nhận em."
Lãnh Tâm Nhiên lần này là cười thật, nhưng là nụ cười rất lạnh: "Cái này cũng không cần rồi, tôi rất yêu thích đất nước này, không có ý tưởng ra nước ngoài du học. Huống chi, tôi cảm thấy Yến Đại cũng rất tốt, không thua kém bất cứ trường nước ngoài nào. Xem ra tôi và Đông Phương tiểu thư không có chung suy nghĩ, ít nhất, tôi không nghĩ học trường trong nước là không tốt, có thể ra nước ngoài học mới là tài giỏi, quốc gia chúng ta, không có kém cỏi như vậy! Chính vì có nhiều người sính ngoại, cho nên mới khiến người nước ngoài xem thường quốc gia chúng ta, loại chuyện như vậy mới là sỉ nhục quốc thể!"
Lãnh Tâm Nhiên nói từng chữ cực kỳ sắc bén, không chỉ khiến Đông Phương Mạn Lệ thay đổi sắc mặt, ngay cả Hiên Viên Phong và Dạ Mộc Thần, đều trố mắt nhìn, ánh mắt, đều lạnh lẽo giống nhau, cùng hung hăng đâm vào trên người Đông Phương Mạn Lệ.
"Lãnh Tâm Nhiên, lời này của cô có ý gì?"Đông Phương Mạn Lệ rất tức giận phát hiện mình trúng kế Lãnh Tâm Nhiên, lại cảm nhận được ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm trên người cô, liền vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, tôi không cảm thấy quốc gia chúng ta kém những quốc gia khác. Đây đều là Lãnh Tâm Nhiên tự mình hiểu sai mà thôi, cô ta đây là đang cố ý khích bác quan hệ,vu oan cho tôi!"
Lúc này ngay cả Đông Phương Trường Không, cũng dùng ánh mắt không hài lòng nhìn Đông Phương Mạn Lệ.
Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu