"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 263 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:45:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
hầy Thái là thầy giáo tốt nhất mà em từng gặp. Nếu như không có những lời động viên của thầy ấy, chỉ sợ em đã sớm nghỉ học. Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, mỗi ngày em đều gặp ác mộng, mơ thấy cảnh ba mẹ bỏ đi. Nếu không phải có thầy Thái và các bạn học an ủi em mỗi ngày, khẳng định em đã sớm phải đi điều trị tâm lý."
Lãnh Tâm Nhiên dùng thanh âm "đáng thương" nói. Sau lưng lại dùng sức ngắt vào hông thầy Thái để nhắc nhở ông ta không nên nói chuyện lung tung, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ, tiếc ở chỗ không ai thấy được dáng vẻ lúc này của cô.
"Cô............Cô............Cô nói bậy............ "
Chủ nhiệm đầu ngốc luống cuống. Chẳng qua ông chỉ thuận miệng nói ra mấy câu kia, sao có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến thế? Lòng người cũng không phải là trái cây, tùy tiện đâm cũng có thể nát được. Nếu nói như vậy, người trên thế giới này không phải đều bị tâm thần hết rồi sao! Ông có thể khẳng định Lãnh Tâm Nhiên vô oan ình, cái gì mà ác mộng, cái gì mà nghỉ học, cái gì mà bác sĩ tâm lý. ** (câu chửi), nếu như cô đáng thương đến mức đó, sao lại dám đánh giáo viên trước mặt mọi người, sao lại trở thành đại diện cho trường tham gia cuộc thi toán? Ngang ngạnh, phách lối như thế còn nói tâm lý mình bị tổn thương! Thật là, là,............Chủ nhiệm đầu ngốc tức giận đến sắp hộc máu.
Nhưng vấn đề là, ông lại không thể nói gì để minh oan ình. Hình tượng ông vũ nhục học sinh đã ăn sâu vào lòng người, cho dù nói gì cũng sẽ bị cho là ngụy biện. Nhưng ông thật sự bị oan mà, cả trường học, có ai không mắng mấy kẻ lớp F chứ, có ai không mắng học sinh lớp mình chứ? Vậy tại sao ông lại xui xẻo như vậy, bị đem ra giết gà dọa khỉ chứ?
"Một giáo viên chửi mắng học sinh của mình đến thế, căn bản không xứng được gọi là giáo viên. Nếu như nói thầy Thái không có năng lực làm chủ nhiệm lớp, vậy, chủ nhiệm ông càng không có tư cách đó rồi!"
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đem thẫm nổi bật giữa khuôn mặt nhỏ trắng noãn. Dưới ánh mắt lấp lánh chói mắt này, chủ nhiệm đầu ngốc đang định phản bác lại chột dạ không dám mở to mắt.
"Còn chuyện thầy Thái có hành vi đồi trụy với nữ sinh, chứng cứ của các ông đâu?" Mọi chuyện diễn ra trong phòng đều bị Lãnh Tâm Nhiên nắm trong tay. Dưới câu hỏi của Lãnh Tâm Nhiên, những giáo viên khác mới nhớ ra chuyện mấu chốt không phải là có năng lực hay không có năng lục, mà là chuyện thầy Thái sàm sỡ nữ sinh. Chỉ cần chuyện này được chứng thực là có, vậy, cho dù có nhiều học sinh ủng hộ ông ta hơn nữa cũng vô ích.
Hơn nữa, một giáo viên có được sự ủng hộ của toàn bộ học sinh............Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra đề phòng. Tuyệt đối không thể để cho thầy Thái tiếp tục ở lại trường, nếu không............ tuy bọn họ không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm giác được nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra những chuyện vô cùng nghiêm trọng.
"Phan Lộ, em đến đây đi." Một người đàn ông cao gầy khác đứng ra, chính là chủ nhiệm lớp B.
"Đây chính là học sinh bị thầy Thái sàm sỡ. Đây là nhân chứng." Chủ nhiệm đầu ngốc cũng tiến đến.
Lãnh Tâm Nhiên chỉ cười. Nữ sinh kia, lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì run nhẹ, giống như nhìn thấy vật gì đó rất kinh khủng. Nhưng mà, dưới tình huống này, cô không có lựa chọn. Giữa hai phe người, cô chỉ có thể chọn một, hơn nữa, chỉ có thể chọn phe kia. Bởi vì, nếu không làm như vậy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
"............ " Nhìn những chủ nhiệm tự tin mười phần kia, Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ mặt khinh thường. Xoay người đi về phía nữ sinh, nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi, sự thật rốt cuộc là thế nào. Nói ra rõ ràng trước mặt mọi người đi, nếu không, hậu quả cô đã biết rồi đấy."
"Cô đang uy hiếp người khác." Nghe được ý không tốt trong lời nói của Lãnh Tâm Nhiên, chủ nhiệm đầu ngốc phẫn nộ.
Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi, không thèm trả lời, cô uy hiếp đó thì làm sao?
"Em là Phan Lộ của lớp B. Thật ra thì............ " Sau khi chuẩn bị xong, Phan Lộ bắt đầu kể lại câu chuyện, vậy mà, không giống như dự đoán, sắc mặt của mấy vị chủ nhiệm ngày càng trở nên khó coi, thậm chí có người khuôn mặt tái nhợt không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ phát hiện, chuyện có chút không đúng lắm.
Từ chuyện đoạn ghi âm trong điện thoại đến lời trần thuật của Phan Lộ, hoàn toàn khác trong kế hoạch. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
"Mọi chuyện là như thế. Em vốn không hề biết chủ nhiệm lớp F, là thầy giáo tìm em tới làm chứng, thầy ấy nói muốn đuổi thầy Thái khỏi trường này. Em nhớ người chỉ kịch bản cho em chính là mấy thầy ở đây."
Phan Lộ nói xong, khiến cho người đàn ông cao gầy không nhịn được xông tới bắt đầu la mắng: "Cô nói bậy, tôi nói những lời này lúc nào? Tôi............ "
Chủ nhiệm đầu ngốc cũng rất tức giận, nhưng dù sao ông cũng còn chút lý trí, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên đang bình thản ung dung, trước mắt sáng lên: "Là cô, chính cô giở trò đúng không? Cô tìm cô nữ sinh này làm chứng giả, cô thu mua cô ta bằng cách nào?"
Lãnh Tâm Nhiên khinh thường bĩu môi: "Thầy à, thầy đừng quên, nhân chứng này, là do các thầy tìm đến, chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Chỉ có thể nói người đang làm, trời đang nhìn, âm mưu dương mưu gì đó, đều chỉ là phù vân thôi!"
Nghiêm Triều hứng thú quan sát nữ sinh luôn bình tĩnh từ đầu đến giờ. Nếu như nhớ không lầm, học sinh này chính là người đại diện tham gia tất cả các môn trong cuộc thi toán toàn quốc. Trường học này lại có học sinh như thế, thật là thú vị.
Cảm giác được ánh mắt kia, mặt Lãnh Tâm Nhiên hơi trầm xuống, lặng lẽ nhìn về hướng đó. Cặp con ngươi kia đang hứng thú quan sát, chưa kịp trốn tránh đã bị nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, hoàn toàn không có bất kỳ chút sợ hãi nào, lại khiến cho Nghiêm Triều sợ hết hồn dời ánh mắt đi.
"Được rồi, thầy Thái, thầy có thể trở về. Tất nhiên chuyện lần này là hiểu lầm. Còn các thầy, phải cho tôi một lời giải thích mới được." Nhìn thấy mấy ông thầy kia thẹn quá hóa giận quay sang trút giận vào người Phan Lộ, Nghiêm Triều không nhịn được nữa mở miệng.
Dù sao chuyện nên làm cô cũng đã làm, Lãnh Tâm Nhiên cũng không hỏi gì nữa, quay sang lôi kéo thầy chủ nhiệm ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Mãi cho đến khi trở lại phòng học, chủ nhiệm lớp vẫn luôn giữ vẻ mặt mờ mịt và thất thần. Tuy nhiên kích thích hôm nay thật sự quá nhiều, không chỉ có ông ấy, ngay cả những bạn học khác cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật ngó chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên. Bọn họ không quên, nữ vương cao ngạo cường thế, mới vừa rồi còn bày ra bộ dạng đáng thương nha............
"Được rồi, chuyện đã giải quyết xong. Thầy à, thầy về nghỉ trước đi. Chuyện này đến đây chấm dứt, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp tục xía vào. Hiệu trưởng sẽ cho chúng ta một lời giải thích công bằng." Lãnh Tâm Nhiên kết luận.
Mặc dù mọi người rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng e ngại khí thế cường đại của nữ vương, không ai dám tiếng lên, đành nuốt hết tò mò vào trong bụng, tiếp tục làm bài thi.
"Đồ đâu?"
Trong con hẻm nhỏ tĩnh lặng, hai nữ sinh đứng đối mặt nhau. Nữ sinh cao lớn xinh đẹp chủ động mở miệng trước.
Lãnh Tâm Nhiên mặt không thay đổi đưa đồ qua.
"Tôi đã nói theo cô, hơn nữa còn bị đuổi học. Hy vọng cô có thể nói được làm được, không nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết. Nếu không, cho dù tôi có liều cái mạng này cũng sẽ tìm cô tính sổ."
Sau khi kiểm tra xong thứ mình muốn, Phan Lộ cầm bật lửa lên trực tiếp đốt món đồ đi, uy hiếp Lãnh Tâm Nhiên.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên cũng không tức giận, chỉ là nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
Lúc ấy, sau khi chụp được cảnh Phan Lộ bị người khác bao nuôi, cô có hai lựa chọn. Một là công khai trước trường, người bị kẻ khác bao nuôi, thì chuyện sàm sỡ gì đấy chỉ là mây trôi. Nhưng mà phương pháp này, mặc dù có thể chứng minh thầy bị vu oan, nhưng lại trị ngọn không trị gốc, không thể hốt gọn một mẻ. Còn một biện pháp khác, chính là tự giải quyết với Phan Lộ. Cô đã lựa chọn phương pháp này, tìm Phan Lộ, kêu cô ấy đổi lời khai.
Phan Lộ là một người thông minh, nếu không cũng sẽ không cặp kè với người giàu có. Muốn làm được chuyện này, không phải chỉ cần dũng khí mà còn phải có trí khôn. Nếu không, sao có thể phân biệt ai là kẻ có tiền, làm thế nào để bọn họ có hứng thú với mình? Cho nên lúc nhìn thấy những tấm hình kia, Phan Lộ liền quyết định. Cô biết nếu làm như vậy sau này cô không còn cách nào tiếp tục học ở trường này nữa. Nhưng trường học còn nhiều mà, ở đâu cũng được. Còn nếu như chuyện bao nuôi bị lộ ra ngoài, không chỉ không thể đến trường, mà có thể ngay cả cha mẹ cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Lúc này, chỉ có thể hy vọng cô nữ sinh này giữ lời hứa, nếu không, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
Đứng ngây một chỗ thật lâu, Phan Lộ mới xoay người đi về một hướng khác.
Đây là cuộc đời của cô, đây là lựa chọn của cô, cô không hối hận!
Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu