Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Cô Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Say Rượu
ây là viên ngọc có họa tiết vô cùng hiếm thấy, màu sắc thuần khiết mà không đơn điệu...." Kiếm Vô Danh tiếp tục ca ngợi bảo thạch trên thân kiếm.
Cuối cùng Tiết Tình bùng nổ tức giận: "Không cần! Bao nhiêu cái hiếm thấy ta đều không cần! Cho dù là viên sỏi mật hiếm thấy của Khang Hi để lại ta cũng không cần! Ta là một cô nương có nội tâm giản dị vì sao lại đưa cho ta thanh kiếm trông còn sặc sỡ hơn đuôi chim Khổng Tước đực khi động dục! Ban đêm cầm thanh kiếm này có thể phát tín hiệu cho bọn cướp bóc đến giết ta diệt khẩu a!"
Rít gào xong, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Kiếm Vô Danh và Kiếm Vô Tâm đều đang suy nghĩ nhưng suy nghĩ theo hai hướng khác nhau.
Kiếm Vô Danh: Trong lời nói của Tiết cô nương có nhiều chỗ nghe không hiểu, có thể là ngôn ngữ địa phương vùng lân cận Linh Vũ Sơn, nữ tử tập võ từ nhỏ tính tình đều táo bạo, nàng ý chính là người như vậy, về sau vẫn nên cưới nữ tử không có võ công về làm đại phu nhân của Đoạn Kiếm sơn trang.
Kiếm Vô Tâm: sức chịu đựng của nương tử tương lai của ta thật giỏi, nói một câu dài như vậy mà không cần thở, xong rồi, như vậy có khả năng khi ấy ấy ta phải ở phía dưới, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày ta phải chạy vòng quanh sơn trang một vòng.
Tiết Tình đương nhiên không biết hai huynh đệ đối diện kia đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nói ra được thật thoải mái a, Lưu Huỳnh ở một bên nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ý bảo Tiết Tình thất lễ, Tiết Tình hơi nghiêng đầu, dùng khẩu hình miệng nói với hắn: "Nếu không nói ra sư thúc của ngươi sẽ sang Tây Thiên nói với Đường Tăng."
"Tiết cô nương, trước tiên nàng đừng quá kích động...." Kiếm Vô Danh còn chưa nói hết câu thì một nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia nói đau tay, không ngủ được" Nha hoàn rụt rè nói.
"Biết rồi, ngươi về trước đi"
Kiếm Vô Danh suy nghĩ một chút rồi đứng lên nói: "Ta đi chăm sóc Vô Ý, Vô Tâm, đệ ở lại cùng Tiết cô nương."
Kiếm Vô Tâm dựa nửa người vào ghế dựa, vung tay nói: "Đệ biết rồi, huynh yên tâm, đệ nhất định tiếp đãi Tiểu Tình Tình thật tốt"
Kiếm Vô Danh gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, Kiếm Vô Danh yên tâm nhưng Tiết Tình không yên tâm, tuy nhiên Lưu Huỳnh và Kiển Điệp đều ở đây, có lẽ Kiếm Vô Tâm sẽ không dám làm điều gì xằng bậy.
"Thân ái Tiểu Tình Tình, nàng đã tới Đoạn Kiếm sơn trang, ta hẳn là nên mời nàng một ly." Kiếm Vô Tâm nói với Tiết Tình xong rồi bưng ly rượu lên.
Từ trước đến nay, nam nhân như Kiếm Vô Tâm chưa bao giờ vì lễ phép mà mời rượu nữ nhân, hắn cùng nữ nhân uống rượu đều để làm cho nữ nhân say khướt. Tiết Tình bưng ly rượu lên vừa định uống thì bị Lưu Huỳnh ngăn lại.
"Sư thúc thân thể người còn không khỏe, không nên uống rượu, để ta uống thay người" Nói xong uống một hơi hết sạch rượu trong chén.
Cùng với Lưu Huỳnh uống một ly, Kiếm Vô Tâm không thật vui vẻ, nếu uống một ly với nam nhân mà hắn lại vui vẻ, thì Tiết Tình thật hoài nghi bộ truyện ngày đó mình xem chính là ở mục đam mĩ.
Kiển Điệp một mình cầm ly rượu ngồi bên cạnh, lớn lên ở hoang mạc cùng với các loài thú hoang dã, nàng cảm giác được không khí có phần cứng ngắc, nàng tò mò nhìn ba người thấy tia lửa bắn ra khắp nơi, đành ở giữa uống rượu một mình.
"Vì tình nghĩa của Đoạn Kiếm sơn trang cùng với Linh Vũ phái, cục cưng Tiểu Tình Tình, ta lại mời nàng một ly." Kiếm Vô Tâm lại nâng ly nói.
Lưu Huỳnh lại uống thêm một ly.
Tiết Tình bưng ly rượu vô cùng sửng sốt, nếu không phải nàng biết lời nói của Lưu Huỳnh tuyệt đối bình thường, thì nàng sẽ nghĩ rằng Lưu Huỳnh đang theo đuổi Kiếm Vô Tâm.
Kiếm Vô Tâm sốt ruột, trước đó hắn có đến phòng bếp cố ý đổi rượu gạo mới mà Kiếm Vô Danh chuẩn bị đổi thành rượu đã ủ lâu năm, nghĩ muốn chuốc Tiết Tình uống say, tạo cơ hội để hai người tiến triển tình cảm, nhưng sao mà sư điệt của nàng lại nhiệt tình như vậy!
"Vì sự phát triển tình nghĩa trong tương lai của hai bên " Kiếm Vô Tâm không nao núng lại nâng ly nói.
Lưu Huỳnh lại tiếp tục uống, ly rượu này đi vào, mắt thường có thể nhìn thấy thân thể Lưu Huỳnh có chút lay động, hắn cầm ly rồi đặt bịch một tiếng trên bàn. Tiết Tình vẫn đang bưng ly rượu, cảm thấy có chút kinh ngạc, bình thường Lưu Huỳnh làm gì đều lặng yên không một tiếng động, giống như một con mèo, làm sao có thể phát sinh hành động thô lỗ như vậy ở trên bàn cơm.
Lưu Huỳnh đưa tay với đến cằm Tiết Tình, ngón trỏ chỉ hướng về bụng Tiết Tình, tay nắm cằm ma sát hai cái, giống như là lau đi tro bụi, sao đó nhéo nhéo cằm Tiết Tình, rồi dùng tay lấy ly rượu trong tay Tiết Tình đưa đến gần môi Tiết Tình nói: "Uống nó đi"
Tiết Tình trợn mắt, nàng chưa từng thấy Lưu Huỳnh như vậy, mùi rượu tựa hồ theo làn da tản mát ra xung quanh, ánh mắt có chút ửng hồng, hai má trơn bóng giống như vừa được đánh phấn, nhiệt độ nóng bỏng từ tay hắn truyền vào cơ thể, bệnh trạng loại này rõ ràng là.....Tên khoa học gọi là "Trúng độc cồn cấp tính", dân gian thường gọi là "Say rượu", Lưu Huỳnh rõ ràng là đang say rượu!
"Ngươi muốn làm gì!" Kiếm Vô Tâm nóng nảy, đứng lên muốn tách Lưu Huỳnh cùng với Tiết Tình ra.
Lưu Huỳnh dùng tay kia rút kiếm, mũi kiếm để ở trên cổ Kiếm Vô Tâm, buộc Kiếm Vô Tâm ngồi lại trên ghế, Kiếm Vô Tâm không mang theo vũ khí bên người, mà cho dù có vũ khí, kiếm pháp mà hắn học khi rỗi rãi cũng không thể sánh bằng kiếm pháp của Linh Vũ phái. Kiển Điệp ôm ly rượu mắt chớp chớp, theo lý thuyết tình huống này nhất định sẽ phải sử dụng bạo lực với nam nhân đùa giỡn cô cô, nhưng bây giờ người đùa giỡn cô cô lại la Lưu Huỳnh ca ca đã quen thuộc trên suốt đường đi, nàng lại không thể xuống tay với Lưu Huỳnh ca ca, vì thế đành tiếp tục uống rượu một mình.
Tiết Tình ngoan ngoãn uống hết ly rượu, đối với người say rượu nàng tốt nhất nên làm theo ý hắn, bằng không không biết hắn có thể gây ra chuyện gì.
Sau khi Tiết Tình uống hết ly rượu, Lưu Huỳnh lại tiếp tục rót rượu đưa cho nàng: "Uống!"
Lông mày Tiết Tình biến thành đường thẳng, không ngờ tửu lượng Lưu Huỳnh lại kém như vậy, chả trách bình thường hắn không uống rượu, chờ hắn tỉnh rượu nói lại chuyện này cho hắn biết, hắn nhất định sẽ hận không thể tự đào một cái hố chôn mình. Dường như thú vui của Lưu Huỳnh sau khi say rượu chính lá rót rượu cho Tiết Tình, Tiết Tình nhịn không được muốn nôn, không biết vừa nãy hắn còn thay nàng chắn rượu làm gì? Còn không bằng để nàng liều lĩnh trực tiếp uống rượu cùng Kiếm Vô Tâm!
Uống hết vài ly rượu, không hề dừng lại, Tiết Tình cảm giác trong người mình giống như một cái lò lửa.
"Cô cô, ta nóng quá." Kiển Điệp hừ hừ nói.
Tiết Tình nhìn về phía Kiển Điệp, nàng đang cởi y phục của mình, Tiết Tình giật mình, muốn ngăn cản nàng nhưng thân thể không nghe sai bảo, lắc la lắc lư, đầu óc cũng trở nên mơ màng.
Sau khi Kiếm Vô Danh kể cho Kiếm Vô Ý vài mẩu chuyện trên giang hồ, ước chừng hết hai nén hương Kiếm Vô Ý rốt cuộc ngủ thiếp đi, Kiếm Vô Danh liền trở lại tiệc rượu. Đẩy cửa đi vào, Kiếm Vô Danh thấy được một cảnh tượng không thể diễn tả bằng lời, Lưu Huỳnh ngồi dưới đất, nửa người trên dựa vào ghế thản nhiên ngủ. Kiển Điệp còn ngồi ở vị trí của mình, có điều là y phục của nàng rất không chỉnh tề, áo ngoài không biết đã vứt đi đâu, lộ ra một nửa cái yếm. Kiếm Vô Tâm thì quỳ rạp trên mặt đất, Tiết Tình đứng bên cạnh hắn, chân đạp trên người hắn, miệng la hét: " Gọi ta nữ vương! Gọi đi!"
May mắn thay Kiếm Vô Danh là người đã từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn, nếu đổi thành người khác, khẳng định sẽ trực tiếp chạy tới trước phần mộ tổ tông mà khóc. Ba người say rượu khẳng định sẽ không thể tưởng tượng được Kiếm Vô Danh tốn bao nhiêu khí lực, vận dụng bao nhiêu nhân lực mới đưa được họ về sương phòng, Lưu Huỳnh rất ngoan, hoàn toàn ngủ say, so với dáng vẻ trước khi uống rượu thì dáng vẻ hiện tại của hắn có phần vô hại như một con cừu. Về phần Kiển Điệp, nàng luôn tìm cơ hội để cởi quần áo nên hắn chỉ có thể sai bọn nha hoàn đưa nàng về phòng, nhưng bọn nha hoàn này sức khỏe yếu đuối không thể so sánh với Kiển Điệp càng không thể chống đỡ được với nàng, cả đám người bị đánh tới mức kêu cha gọi mẹ, cuối cùng chỉ có thể dùng thức ăn làm mồi nhử, cầm theo một miếng thịt bò, đưa Kiển Điệp trở về phòng từng bước. Ngược lại với Kiển Điệp sau khi say rượu thích đánh người xung quanh, Tiết Tình sau khi say rượu lại thích nói lung tung.
"Ta nói cho các ngươi biết nha, muốn ta chết không dễ dàng như thế đâu! Ta không thể chết được! Lưu Huỳnh cũng không thể chết được!" "Ngươi xem số các ngươi thật tốt! Nhân vật phụ có gì không tốt, đừng để cho tác giả chú ý, tác giả mà chú ý thấy phối hợp diễn xuất không tốt thì sẽ không có kết cục tốt" "Ô ô ô, ta không muốn chết, ta còn muốn lập gia đình" "Lập gia đình xong cũng không muốn chết, còn phải sinh con nữa" "Sinh con xong cũng không muốn chết, ta còn phải nuôi đứa bé lớn lên" "Khi đứa bé trưởng thành ta cũng không muốn chết, ta còn muốn bế cháu trai" "Được bế cháu trai rồi ta cũng không muốn chết, ta chết rồi chồng ta phải làm sao đây!"
Tiết Tình không phản kháng mạnh mẽ giống như Kiển Điệp, chỉ cần hai nha hoàn mỗi người giữ một cánh tay, phía sau thêm một người phụ giúp là có thể đưa nàng trở về phòng, Tiết Tình cũng rất biết điều, nhìn thấy giường liền nằm xuống, bọn nha hoàn chia nhau ra giúp nàng thay y phục, so với Kiển Điệp, Tiết Tình tựa như một Thiên Sứ.
Tửu lượng của Tiết Tình cũng không quá kém, nằm ngủ một lúc trên giường liền tỉnh hơn nửa, thân thể lại bắt đầu nhạy bén, trong khi ngủ mơ hồ cảm thấy trước mặt như là có người. Tiết Tình vội mở to hai mắt, phát hiện thấy Lưu Huỳnh đang đứng bên cạnh giường mình, gương mặt vẫn ửng hồng, ánh mắt mơ màng, xem ra hắn vẫn đang say rượu. Tiết Tình nhìn chằm chằm Lưu Huỳnh, không nghĩ ra được hắn đang muốn làm cái gì, trạng thái của Lưu Huỳnh hiện tại rất giống như đang mộng du, hoàn toàn ở trong thế giới của mình, không có cảm giác đối với xung quanh.
Tiết Tình nhìn chằm chằm Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh cũng đang chăm chú nhìn Tiết Tình, tuy nhiên không phải là nhìn Tiết Tình, ánh mắt của hắn dừng lại ở vết son còn đọng lại trên môi Tiết Tình, giống như một con báo đang lẳng lặng quan sát con mồi của mình, sau khi đã xác định được mục tiêu, nhanh như chớp cúi người xuống hôn, nhẹ nhàng lau đi vết son còn thừa.
Cũng may là giờ Tiết Tình đang nằm, nếu không hai con ngươi sẽ từ trong hai hốc mắt rơi ra, quá kinh ngạc nàng không nói ra được tiếng nào, thế này gọi là hôn trộm sao? Không phải, nên gọi là cưỡng hôn mới đúng! Hôn Tiết Tình xong, Lưu Huỳnh lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, sau đó lảo đảo đi ra khỏi cửa.
Lúc này, Tiết Tình không cách nào ngủ được nữa, nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, đành phải xuống giường đi dạo trong sân một lúc. Đêm khuya, Đoạn Kiếm sơn trang hoàn toàn yên tĩnh, tuy rằng có gia đinh trông coi ban đêm, nhưng cũng không trông coi nghiêm ngặt. Đoạn Kiếm sơn trang không giống với phái Linh Vũ và phái Võ Đang, cũng không phải là nơi truyền thụ võ học, người làm trong sơn trang đều là được mua về, rất ít có cơ hội được học võ công. Đoạn Kiếm sơn trang cũng không cần người làm phải có võ công cao cường, không có kẻ nào dám đối đầu với Đoạn Kiếm sơn trang, hoặc là lấy trộm đồ vật. Mỗi một thanh kiếm thành phẩm của Đoạn Kiếm sơn trang đều được ghi lại trong sổ sách, kiếm làm cho ai hay bán lại cho ai đều được ghi lại rõ ràng, không được ghi lại chính là không có hiệu lực, cho nên muốn đến Đoạn Kiếm sơn trang trộm kiếm, thì không gọi là trộm kiếm, mà gọi là cướp đoạt kiếm.
Tiết Tình đi trên con đường trải đá nhỏ trong Đoạn Kiếm sơn trang một cách không mục đích, tự nhiên có một số âm thanh kỳ quái truyền vào trong tai, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, Tiết Tình đi theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện âm thanh được phát ra từ một căn phòng nhỏ, trước cửa phòng còn treo một thẻ bài bằng đồng: "Phòng chuyên dụng của nhị thiếu gia, cấm làm phiền".
Kiếm Vô Tâm đang ở trong phòng sao? Muộn như thế này rồi hắn còn làm cái gì? Tiết Tình muốn đi xem, đi tới trước cửa phòng rồi lại quay về, có lẽ không nên làm phiền hắn, đêm khuya đi gặp Kiếm Vô Tâm một mình có vẻ có chút nguy hiểm. Rời khỏi căn phòng đó, Tiết Tình tiếp tục đi theo dọc con đường đá, đến gần núi giả, đột nhiên bị một người bịt miệng, cả người bị kéo vào trong núi giả.
"Ô...ô.......Ô....ô...Ô...!" Tiết Tình cố gắng kêu lên, hy vọng có gia đinh gác đêm nghe thấy.
"Đừng ầm ĩ, ta tới để truyền đạt lại lời của Minh vực giáo chủ" Người đứng phía sau Tiết Tình nhỏ giọng nói bên tai, giọng nói giống như là của một cô gái trẻ.
Dựa vào ánh trăng, Tiết Tình nhìn thấy cổ tay của cánh tay đang che miệng mình có một con bướm hồ điệp nhỏ nhắn, trông rất tinh xảo sống động.
Nữ Phụ Là Vô Tội Nữ Phụ Là Vô Tội - Tiểu Cô Tử