I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 324: Ngoại Truyện 4
ội xe ngựa thật dài tựa như nhìn không thấy cuối cùng, Liên Kiều hơi bất an nâng rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài một chút, Bảo Trụ cưỡi ngựa kết bạn ở bên trái cười với nàng: "Trường Ninh công chúa, sắp tới rồi."
Liên Kiều từ nhỏ bên cửa thò đầu ra nhìn nhìn về phía sau xe ngựa: "Cô nương nhà ta xe đâu? Có theo kịp không?"
Bảo Trụ quay đầu lại nhìn nhìn, ha ha cười một tiếng: "Ngươi không nhìn thấy bộ dáng Gia Mậu? Thiếu chút nữa thì dán đến trên xe ngựa rồi."
Liên Kiều cẩn thận phân biệt, trong một mảnh bụi bặm, lờ mờ thấy trên một con ngựa có tử sam thiếu niên ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu đi bên cạnh một chiếc xe ngựa, lúc này mới yên tâm: "Ai, nếu là không có cô nương đưa ta thành thân, ta thực không an tâm đi."
Lần này hộ tống Liên Kiều đi Bắc Địch thành thân, Hoàng thượng bổ nhiệm Bảo Trụ làm người đưa thân, không nghĩ tới Liên Kiều chỉ rõ muốn Tương Nghi đưa thân cho nàng, Tương Nghi đi, Gia Mậu tự nhiên không thể một người ở Đại Chu, không có biện pháp, đưa thân cũng phải cho đi một đôi.
"Hoàng thượng, điều này cũng tỏ Đại Chu chúng ta coi trọng việc hôn sự này, ngay cả đưa thân cũng sắp xếp hai người." Dung hoàng hậu ở một bên nịnh nọt cười.
Mặc dù hôn sự Gia Mậu làm cho toàn thân nàng không thoải mái, nhưng chờ Gia Mậu dẫn theo Tương Nghi đến Vọng Nguyệt cung tạ ơn, nàng không thể không thừa nhận, Tương Nghi đứng bên cạnh Gia Mậu quả nhiên là trời sinh một đôi. Thân phận Tương Nghi giờ đã khác, là Văn Chiêu quận chúa Hoàng thượng sắc phong, Gia Mậu lại là người tài năng xuất chúng trong Dung thị, về sau Sâm nhi đăng cơ làm đế, không thể thiếu con cháu nhà mẹ đẻ nâng đỡ, mình cũng không cần quá so đo, nghĩ tới nghĩ lui, Dung hoàng hậu quyết định triệt để để xuống phần khó chịu của Gia Mậu Tương Nghi, chuẩn bị lung lạc bọn họ, Nguyệt Sâm không phải quá thông minh, dù sao mình cũng phải thay hắn chọn những người có năng lực.
Hứa Triệu Ninh thấy hoàng hậu thức thời, mặt rồng cực kỳ vui mừng, ban thuởng rất nhiều vàng bạc tài bảo và nô bộc cho Trường Ninh công chúa, Gia Mậu Bảo Trụ lĩnh chỉ đưa thân.
Đội ngũ đưa thân vô cùng nhiều, mỗi đến một chỗ thì có đại tiểu quan ra nghênh tiếp, đồ cưới Trường Ninh công chúa cũng càng ngày càng nhiều, đội ngũ cũng đi càng ngày càng chậm, ngừng ngừng đi ước chừng không sai biệt lắm hơn một tháng, lúc này mới vùng ngoại ô thịnh kinh.
Ca Lạp Nhĩ sớm đã mỏi mắt chờ mong, Liên Kiều xuất phát từ kinh thành, bên này sớm có khoái mã tám trăm dặm truyền tin tức qua, tâm trạng hắn kích động, chỉ mong Liên Kiều mau mau đến, nhưng đợi hơn bốn mươi ngày, mới có người tới báo tin: " Xe ngựa công chúa Đại Chu đã đến cách thịnh kinh hai mươi dặm."
Được tin tức, đội ngũ sớm đã chuẩn bị nghênh đón bố trí tốt trận thế ở cửa thành, hào sừng trâu thật dài cao cao hướng lên trời, chỉ chờ xa giá công chúa xuất hiện, tiếng nhạc vui vẻ trỗi lên, tiếng chiêng trống vang trời.
Đợi không biết rõ bao lâu, người cầm kèn cổ nhạc tay mỏi đến nâng không nổi, lúc này mới thấy bên kia xuất hiện điểm đen nhỏ, chờ đi gần một chút, thì thấy cờ xí tung bay, trên cờ màu đỏ viết hai chữ "Đại Chu".
"Đến đến." Ca Lạp Nhĩ nhếch miệng cười một tiếng, giục ngựa đi về phía trước.
Hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y màu vàng kim, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng, nhìn vô cùng anh khí, đợi Liên Kiều nhiều tháng, chỉ cảm thấy hoa trên thảo nguyên nở lại tàn, phảng phất còn chưa thấy người ngọc đến, hôm nay được đền bù tâm nguyện, tổng phải mặc rực rỡ chút ít.
Đoàn xe càng ngày càng gần, trong một mảnh tiếng động lớn ầm ĩ, chậm chạp đến cửa thành, dân chúng Bắc Địch đứng ở cửa nghênh đón Trường Ninh công chúa cũng nhịn không được mở to hai mắt: " Đồ cưới của Trường Ninh công chúa cũng thật nhiều nha!"
Đội ngũ tựa hồ trông không đến cuối, trên xe đều chất đầy ắp, cũng không biết hoàng đế Đại Chu ban thuởng bao nhiêu vàng bạc tài bảo, chỉ là nhìn từ xe cung nữ theo hầu hạ Trường Ninh công chúa vào thành, chỉ sợ có một hai trăm người.
Ca Lạp Nhĩ giục ngựa đi đến trước xa giá chói mắt ở chính giữa, cung nữ nhấc rèm cửa sa mỏng lên, lộ ra dáng người mặc hồng y uyển chuyển bên trong. Liên Kiều nhẹ nhàng vén mạng che mặt rủ xuống trước mặt lên, nhìn Ca Lạp Nhĩ khẽ mỉm cười: "Ca Lạp Nhĩ, ta đến."
Cuối cùng lại gặp Liên Kiều, Ca Lạp Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, cười nắm một tay nàng: "Vương hậu của ta, nàng đã tới."
Hắn xuống ngựa đi đến bên cạnh chiếc xe, tay cầm tay Liên Kiều, cùng bước chậm về thịnh kinh, dân chúng bên cạnh hoan hô lên: "Đại hãn Uy Vũ, vương hậu cát tường!"
Trong đám người đứng không ít thiếu nữ, con mắt các nàng ái mộ nhìn Ca Lạp Nhĩ: " Đại hãn chúng ta thật anh tuấn!"
"Nhìn xem ánh mắt của hắn, tâm cũng muốn say."
"Ai, ta cỡ nào hy vọng ta là Trường Ninh công chúa kia, có thể cùng đại hãn vai kề vai đứng chung một chỗ..."
"Châu Nhi Đắc Na tỷ tỷ, khi đó ngươi được chọn làm thị nữ tiến dâng nước thánh cho nữ thần Hi Tư, vốn là tỷ cũng là có cơ hội." Có một thiếu nữ lớn tiếng nói với nữ tử cạnh mình: "Giống như vương hậu là đồng bạn của ngươi thì phải, chỉ là nàng chọn đúng người, chọn trúng đại hãn mà thôi."
Châu Nhi Đắc Na đứng ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy lúng túng.
Lúc nàng được chọn làm thị nữ nữ thần Hi Tư, cha mẹ kiêu ngạo nói cho tộc nhân, bản thân Châu nhi có khả năng cũng bị đại hãn coi trọng, không nghĩ tới nàng chọn sai phương hướng, kết quả lại thất giao với vương hậu.
Nếu khi đó mình đi ngăn đỡ mũi tên cho đại hãn, có phải vương hậu chính là mình hay không? Một hán nữ mà thôi, chỉ dựa vào đánh bậy đánh bạ cứu đại hãn một mạng thì gà chó lên trời! Châu Nhi Đắc Na ân hận muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, khi đó không tranh bưng nước thánh cùng Liên Kiều, chỉ sợ hiện tại người trên xa giá là mình.
Liên Kiều vào Quốc Tân Quán, ở ba ngày, chính thức cử hành đại hôn cùng Ca Lạp Nhĩ.
Gia Mậu và Bảo Trụ vô cùng lo lắng, sợ trọng thần Bắc Địch kia, tỷ như Bày Ra Ngươi đại công sẽ ra tay gây bất lợi cho Liên Kiều, dù sao bọn họ sớm đã rục rịch muốn đưa con gái của mình hoặc là cháu gái cho Ca Lạp Nhĩ. A Nạp Đạt vội vàng trấn an bọn họ: "Liên Kiều là công chúa Đại Chu, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Còn dám đắc tội Đại Chu?"
Mặc dù như thế, Gia Mậu và Bảo Trụ vẫn không dám có nửa phần buông lỏng, mỗi ngày tự mình gác Quốc Tân Quán, không buông tha bất luận một tia khả nghi nào.
Liên Kiều tựa như mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân, nàng cầm lấy tay Tương Nghi và Phương tẩu, một khắc cũng không dám buông lỏng: "Cô nương, Phương tẩu, ta không bỏ được các ngươi, về sau ta phải một mình sống ở Bắc Địch, thật sợ hãi."
"Ngươi còn có Ca Lạp Nhĩ mà, sợ cái gì." Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Ngươi không phải là nói muốn cùng hắn qua cả đời sao? Sao thời gian này đột nhiên sợ hãi vậy."
"Nhưng ta lo lắng những đại thần kia sẽ khuyên hắn tuyển phi tần, chờ ta tuổi lớn, hoa tàn ít bướm, hắn thích nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, vậy phải làm thế nào đây?" Liên Kiều thấp thỏm bất an: "Dù sao công chúa ta là Hoàng thượng phong, không phải huyết mạch hoàng thất chân chính, hắn cũng biết rất rõ ràng."
"Ca Lạp Nhĩ không phải là người như vậy, ngươi yên tâm là được." Phương tẩu an ủi nàng: "Vạn nhất có một ngày như vậy, ngươi trở về Đại Chu, chúng ta tiếp tục cùng nhau trồng cây trà bán lá trà là tốt rồi."
Tương Nghi "Xì" một tiếng bật cười: "Liên Kiều, ngươi đây là đa nghi, mặc kệ ngươi có phải huyết mạch hoàng thất hay không, ngươi là công chúa Hoàng thượng thân phong, vậy thì là công chúa, Ca Lạp Nhĩ tự nhiên phải đối đãi ngươi như công chúa thực. Ta cảm thấy Ca Lạp Nhĩ đối với ngươi là một tấm chân tình, ngươi nghĩ này nghĩ nọ như vậy, cho hắn biết, còn không biết sẽ khổ sở thế nào nữa."
"Vẫn là Lạc tiểu thư hiểu ta." Rèm cửa vén lên, Ca Lạp Nhĩ sải bước từ bên ngoài đi đến, đôi mắt nhìn thẳng Liên Kiều không tha: "Ta lần trước cũng đã nói, nếu về sau ta phụ nàng, sẽ chết không tử tế, vì sao nàng vẫn còn ở nơi này nghĩ nọ nghĩ kia?"
Mặt Liên Kiều đỏ một mảnh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Tương Nghi cười cười, kéo Phương tẩu đứng lên: "Hai người các ngươi nhất định là có lời riêng tư cần nói, chúng ta ra bên ngoài."
Liên Kiều đỏ mặt, cúi đầu ngồi đó, không nói một lời.
Ca Lạp Nhĩ ngồi xếp bằng xuống, duỗi tay nắm lấy tay nàng: "Tin tưởng ta, Liên Kiều, ngày mai chúng ta sẽ đi thần miếu Hi Tư dâng hương cho nữ thần Hi Tư, ta đến trước thần tọa nàng thề, như vậy nàng sẽ tin tưởng ta."
"Ai, Liên Kiều là người hào phóng như vậy, giờ gặp chuyện này, cũng là liên tục." Phương tẩu đi ra bên ngoài, thật dài thở dài một hơi: "Này có cái gì mà nghĩ, thích hợp thì cùng một chỗ, không thích hợp thì tách ra, vô cùng đơn giản."
Tương Nghi nhìn vài người phía trước không xa cười cười: "Phương tẩu, ngươi chớ để Lư tướng quân nghe nói như thế, hắn nhất định sẽ sợ."
Phương tẩu liếc bóng dáng kia một cái, ha ha cười một tiếng: "Vội cái gì, thiếu ta ngày chẳng lẽ qua không nổi?"
Tương Nghi hé miệng cười một tiếng, thiếu Phương tẩu, Lư Thế Phi chỉ sợ thật sự là sống không nổi nha, mỗi ngày sớm tinh mơ thì tìm Phương tẩu muốn nàng chỉ điểm võ công, hai người đánh đến khó khăn chia lìa trong diễn võ trường ( đương nhiên, Phương tẩu cố ý nhường hắn, nếu không Lư Thế Phi thật đúng là không đủ cho Phương tẩu đánh mấy chiêu ), thường ngày một hồi không thấy Phương tẩu, Lô Thế Phi sẽ tìm nàng khắp nơi: "Ai thấy phu nhân của ta không?"
Về sau Phương tẩu dứt khoát giúp mình quản cửa hàng bên Ngọc Tuyền Quan này, đến Bắc Địch thăm Liên Kiều cũng dễ dàng, trở lại kinh thành cũng không phải là không có phương tiện, hơn nữa còn có thể sống cùng Lư Thế Phi. Mình có Gia Mậu chăm sóc, không đi phá hư ngày tốt
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng