"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312: Chương 22
ào" một tiếng hét thảm, Lâm ma ma bị Dung tam gia hung hăng giẫm dưới chân, giống như một con rùa mổ bốn cái chân ngắn, huơ tới huơ đi muốn chạy, nhưng làm thế nào cũng không chạy thoát.
Bà cắn răng, sắc mặt trắng bệch, mà vẫn kiên trì, một câu cũng không chịu nói.
Bà không thể nói, chỉ cần bà mở miệng, tam phu nhân xong rồi, tam tiểu thư cũng xong rồi, dù thế nào cũng không thể nói.
Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Lâm ma ma, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng không nói thì có thể tránh thoát hả? Ta không cần ngươi nói cũng có thể khiến nàng ta không thể thoát tội!"
Dung lão phu nhân không vui: "Gia Mậu, ngươi chuẩn bị vu oan giá hoạ hả?"
"Bà nội, ngươi cứ chờ là được." Gia Mậu đi đến Tương Nghi bên cạnh, khẽ gật đầu với nàng: "Lập tức tới ngay."
Rèm cửa vừa vang lên, một người bị Phương tẩu đẩy đi đến từ bên ngoài, trói gô, vẻ mặt uể oải, Dung lão phu nhân nhíu mày nhìn nhìn: "Người này hơi quen mặt."
Dung tam gia lại nhảy dựng lên, "Gào" một tiếng nhào tới, mặc dù chiều hôm nay không phải hắn thấy rất rõ ràng, nhưng vóc người này thể trạng này không sai được: "Tên gian phu này, để ta bắt gặp!"
Dung lão phu nhân há to miệng, quả thực không thể tin vào tai của mình: "Gian phu?" Bà đảo mắt nhìn nhìn Dung tam phu nhân mặt tái nhợt ngồi ở chỗ kia, đột nhiên như hiểu cái gì: "An Nhu, chẳng lẽ ngươi và hán tử kia... Yêu đương vụng trộm? Hắn là ai?"
Dung đại phu nhân cười cười, nhìn qua Văn Ban Chủ bị Dung tam gia bổ nhào ngã xuống đất: "Mẹ chồng à, đây là Văn Ban Chủ của Thụy Hỉ Ban, gánh hát biểu diễn tại nhà hôm hội bánh thang, không phải đã gặp qua sao?"
Dung lão phu nhân nhìn qua Văn Ban Chủ nằm trên mặt đất, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu nhẹ: "Quả thực là hắn!" Xoay mặt nhìn Dung tam phu nhân, sắc mặt Dung lão phu nhân xanh mét: "An Nhu, cho dù Dục nhi có tật xấu phương diện kia, ngươi cũng không thể hồng hạnh xuất tường đi tìm con hát chứ? Khó trách chân bị ngươi dục nhi đánh gãy, hóa ra là nguyên do này!"
"Mẹ chồng, mẹ lại nghĩ sai rồi, đây cũng không phải là đệ muội hồng hạnh xuất tường đi tìm con hát." Dung đại phu nhân cười bảo Phương tẩu tách Dung tam gia và Văn Ban Chủ ra, đỡ Văn Ban Chủ lên: "Bọn họ là người quen cũ, lúc trước Thụy Hỉ Ban ca diễn ở Hàng Châu, đơn giản chỉ vì tiểu sinh trong gánh hát thông đồng một vị tiểu thư nhà phú hộ, mẫu thân tiểu thư kia uy hiếp gánh hát, cho nên Thụy Hỉ Ban bị buộc rời Hàng Châu. Còn vị tiểu thư kia, nàng họ Cổ."
Dung đại phu nhân nhìn qua Dung tam gia ngồi ở chỗ kia thở hổn hển, khẽ lắc đầu: "Tam đệ, ngươi nói lúc đệ muội đi theo ngươi là hoàng hoa khuê nữ, xin hỏi khi đó ngươi có thanh tỉnh không? Nếu là một phụ nhân có một đêm tình ái với ngươi, ngươi còn nói nàng là hoàng hoa khuê nữ, ta chỉ có thể nói đầu óc ngươi không tỉnh táo."
Dung tam gia kinh ngạc nhìn Dung tam phu nhân xuất thần một lát, đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới bóp chặt cổ Dung tam phu nhân không ngừng lay động: "Khó trách đêm đó ngươi không ngừng mời rượu ta! Hóa ra là muốn quá chén ta khiến ta không cảm thấy chuyện ngươi đã thất thân! Tiện phụ, lúc ngươi và gian phu quấy đến một chỗ, ta rõ ràng nghe ngươi nói là người quen cũ của hắn, Thục Hoa có phải là nữ nhi của hắn hay không? Ngươi lừa Dung gia nhiều năm như vậy, không chỉ dùng con của gian phu đến lẫn lộn huyết mạch Dung gia, còn hại chết cốt nhục thân sinh của ta, thật sự là tội không thể tha!"
Nghe lời này trước mặt, Dung lão phu nhân bỗng tối sầm, mình lo lắng Thục Hoa giả mạo Thu Hoa gả vào nhà giàu, vạn nhất bị người ta nhìn ra không phải là tấm thân xử nữ thì khó làm, Thẩm ma ma bên cạnh ra chủ ý cho bà, bảo Thục Hoa quá chén vị hôn phu trong đêm động phòng, dùng máu gà giả mạo có thể hỗn qua, không nghĩ tới Thục Hoa còn chưa dùng, mẹ nàng đã sớm dùng!
Một bà tử vội vã đi đến từ bên ngoài: "Lão thái gia, lão phu nhân, có vị cô nương cầu kiến."
Dung lão thái gia khoát tay áo nói: "Hôm nay trong phủ có chuyện, không tiếp khách."
Bà tử kia do dự một chút, lúc này mới chậm chạp nói: "Cô nương kia... Tự xưng có sâu xa lớn lao với chuyện Dung gia hôm nay. Hơn nữa..." Bà nhìn Dung lão thái gia một cái, ấp a ấp úng nói: "Lão thái gia thấy nàng tự sẽ hiểu."
Dung lão thái gia thấy thần sắc bà tử kia bối rối, rất là không giống trước kia, trong lòng có vài phần tỉnh táo, kinh ngạc gật đầu nhẹ: "Đã như vậy, vậy thì để cho nàng đi vào."
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người thướt tha, từ từ
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng