Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 308: Chương 18
ăn Ban Chủ chạy về phía trước thật nhanh, không dám quay đầu lại nhìn về phía sau, bên tai tựa như có tiếng gió vang lên.
Một cước bước vào tiền viện, vội vội vàng vàng khóa cửa, không dám đi ra hậu viện, vừa gọi người dọn đồ, vừa lại để cho người đi vòng qua cửa sau vụng trộm xem động tĩnh, biết được vị lão gia tới bắt gian kia đã níu Dung tam phu nhân đi, lúc này mới hơi yên lòng: "Mau mau chuẩn bị hành lý, chúng ta lập tức rời kinh!"
Ngô Hương Lan ôm con trai đang đi đi lại lại ở tiền viện, nghe Văn Ban Chủ thúc giục, cảm thấy kỳ lạ: "Sạo lại đi rồi? Mới đến có ba bốn ngày! Không phải là nói phải ở một tháng sao? Bạc ở kinh thành dễ kiếm, hát biểu diễn tại nhà vài ngày thì tích lũy bốn năm trăm lượng bạc, nơi khác nào có giá thị trường nơi này!"
Văn Ban Chủ dọn dẹp đồ của mình, cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi thì biết cái gì! Nghĩ muốn ở kinh thành ăn bạn nhà quan hả? Đừng dài dòng nữa, mau mau đi thôi!"
Ngô Hương Lan nghe thì giật mình trong lòng, nhìn qua bộ dáng Văn Ban Chủ xiêm y không ngay ngắn thì hơi tức giận, giao con trai trong tay cho Tiểu Hồng Đào đứng ở một bên, lao đến đánh văng bao đồ trên tay Văn Ban Chủ xuống đất: "Có phải ngươi lại thông đồng với phu nhân tiểu thư nhà ai hay không? Là phủ nàng đã tìm tới cửa chứ gì?"
Văn Ban Chủ xếp gọn xiêm y, nhìn Ngô Hương Lan đang quắc mắt trừng mình trước mắt, không thể làm gì lắc đầu: "Ta còn không phải là vì Thụy Hỉ Ban chúng ta? Chuyện đã xảy ra, chỉ có thể mau mau chạy đi."
Ngô Hương Lan đặt mông ngồi xuống, hồng hộc thở nặng, vươn tay ra chỉ Văn Ban Chủ mắng: "Vì Thụy Hỉ Ban? Tiểu Bạch Ngọc, Tiểu Thúy Hỉ ra ngoài còn có thể cầm chút bạc trở lại, bạc của ngươi ở đâu? Cái bóng ta cũng không thấy! Luôn miệng nói vì Thụy Hỉ Ban, ngươi sờ lương tâm mình mà nói chuyện, Thụy Hỉ Ban bị ngươi liên luỵ thành bộ dáng gì!" Ngô Hương Lan nói đến chỗ kích động thế nhưng rơi lệ, từ trong tay áo lấy khăn tay ra xoa xoa mắt: "Năm đó chúng ta ở Hàng Châu tốt lành, phụ thân còn tính mua tòa nhà dàn xếp, kết quả ngươi ra chuyện như vậy, Thụy Hỉ Ban bị buộc ra khỏi Hàng Châu, không có chỗ đặt chân, phiêu bạt khắp nơi..."
"Còn không phải là ngươi nhất định phải giữ ta lại?" Văn Ban Chủ nhíu mày: "Khi đó ngươi khóc sướt mướt kéo ta không tha, nói trong bụng có cốt nhục của ta, nhất định bắt ta lưu lại, cha ngươi nhìn không đành lòng, mới quyết định mang Thụy Hỉ Ban rời khỏi Hàng Châu, ngươi nói, ngươi có sai không?"
Ngô Hương Lan che ngực nửa ngày nói không ra lời: "Ngươi đúng là cái đồ lang tâm cẩu phế, loại lời này cũng nói được! Mà thôi mà thôi, xem như ta nhìn sai người, ngươi muốn đi thì đi, Thụy Hỉ Ban không đi! Đỡ cho đến lúc đó ngươi còn nói là lỗi của ta!"
Văn Ban Chủ thấy Ngô Hương Lan nói kiên định, tựa như đã ăn đòn cân sắt, cũng không nói nói nhiều, nhặt bao đồ bị vứt xuống một bên lên, mang trên người. Nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, hắn sớm đã chán ghét cuộc sống này, hôm nay cuối cùng mượn chuyện này từ bỏ trọng trách Thụy Hỉ Ban. Trên người có bạc, hắn còn sợ cái gì! Tùy tiện tới chỗ nào tìm một chỗ đặt chân, cầm mấy trăm lượng bạc này mở cửa hang nhỏ, chỉ cần mình chịu khó, không lo nuôi không được mình.
Cây hòe ngoài cửa đang độ nở rộ, thỉnh thoảng có hoa đóa rơi xuống từ đầu cành, cửa nhà nhỏ, rơi hoa đầy đất.
"Két..." Một tiếng cửa mở ra, bên trong một cái đầu thò ra, nhìn chung quanh, thấy không có gì khác thường, lúc này mới nghiêng người, chui ra từ bên trong, trong ngõ hẻm không có gì khác biệt lúc trước, vẫn là những đứa bé kia truy đuổi đùa giỡn, ngẫu nhiên có một người bán hàng rong gánh đòn gánh đi qua.
Văn Ban Chủ mang bao đồ đi về đầu ngõ thật nhanh, trong lòng vẫn còn có chút lo sợ bất an, không nghĩ tới lúc này đây vậy mà thất thủ, còn chưa mò được bạc, hành tung đã bại lộ. Dù thế nào cũng phải mau mau ra khỏi kinh thành mới được, vạn nhất Trường Ninh Hầu phủ phái người đuổi bắt thì hỏng bét.
Ngoài đầu ngõ có mấy đại tẩu đại nương đang đứng nói chuyện, Văn Ban Chủ bước nhanh từ qua bên người các nàng, lúc này đột nhiên có một đại tẩu vươn tay ra ngăn cản lại hắn, Văn Ban Chủ sững sờ: "Vị tẩu tử này làm chi? Mau mau buông tay ra, giữa ban ngày, cũng nên thu liễm một chút."
Đại tẩu kia không trả lời hắn, tay hơi dùng sức, giữ chặt mạch môn hắn, Văn Ban Chủ kinh hãi, vặn vẹo người qua một bên, một chưởng đánh lại, ca diễn đều luyện qua kiến thức cơ
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng