Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 291: Dung Thị Tam Phòng ( Nhất )
ung thị tam phòng ( nhất ) Dung Thục Hoa
Chương 01:
Rèm cửa bằng trúc lung lay không ngừng, ánh mặt trời từ trong khe hở chiếu tới, chiếu xuống từng tia từng tia trước đại sảnh, bên ngoài bóng hai tiểu nha hoàn vén rèm thỉnh thoảng nhào tới trên rèm cửa, hai búi tóc tròn trịa tựa như hai sườn núi nhỏ.
"Hôm nay sinh? Ngươi có nghe rõ không?" Dung lão phu nhân chống bàn, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn: "Là nam hay nữ?"
Khuôn mặt Dung tam phu nhân ngồi bên cạnh không vui, lỗ mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Lần trước cháu dâu trở lại mừng năm mới, con thấy bụng của nàng tròn, cảm thấy là nữ nhi."
Dung lão phu nhân giật mình, đều nói bụng nhọn sinh nam hài, bụng tròn là nữ hài, lần giao thừa đó Gia Mậu mang vợ về phủ mừng năm mới, mới mang thai bốn tháng, lại mặc nhiều xiêm y, đúng là nhìn không ra là tròn hay nhọn, nhưng bị vợ lão Tam vừa nói như vậy, cảm thấy thật sự hơi tròn.
"Lão phu nhân, đại tiểu thư nhị tiểu thư đều đi qua Dương phủ, đợi các nàng về hỏi một chút là biết." Bà tử tới báo tin cười nói: "Bất kể thế nào, đều là thiếu gia tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, lần này lão phu nhân có cháu cố ôm rồi."
Dung lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Nói không sai, bối phận ta lại cao lên."
Dung tam phu nhân ở bên cạnh tức giận nói: "Mẫu thân, cho dù vợ Gia Mậu tkhông sinh, cũng còn có thiếu gia tiểu thư khác có thể sinh mà, không phải Xuân Hoa được chỉ hôn sắp lấy chồng? Hôn sự Hạ Hoa năm ngoái cũng định xuống, lúc đó mọi người đều nói hôn sự tốt, mẫu thân còn sợ không có cháu cố ôm? Chỉ là mẫu thân thật là thiên vị, hiện tại hôn sự mấy đứa bé tam phòng chúng con còn không có động tĩnh."
Dung lão phu nhân nâng chung trà nhỏ lên uống một ngụm, cười híp mắt nói: "Con nghĩ rằng ta sẽ không dự định vì Thục Hoa? Thục Hoa nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, ai thấy cũng yêu, ta phải thay nàng tìm một lang quân như ý."
Được lời này, trong lòng Dung tam phu nhân mới vui vẻ chút ít, cắn môi khẽ cười: "Con cũng biết là mẫu thân hiểu rõ Thục Hoa nhất, chắc chắn sẽ không cho nàng gả không như ý."
"Đó là đương nhiên." Dung lão phu nhân nhắm mắt lại cẩn thận nghĩ, Xuân Hoa được Hoàng hậu nương nương chỉ hôn cho Tôn tử của trấn quốc tướng quân, Hạ Hoa thì gả vào nhà trung thư tỉnh bình chương chính sự phủ Lục đại nhân, Thục Hoa... Dù thế nào cũng không thể kém Xuân Hoa Hạ Hoa.
Xuân Hoa chẳng qua chiếm vị trí trưởng, Hạ Hoa có cái gì hay? Chỉ có khuôn mặt tròn trịa, nhìn hơi có phúc khí, được người ta thích. Trong mắt Dung lão phu nhân, ai cũng kém Thục Hoa, Thục Hoa xinh đẹp như hoa, còn săn sóc người khác, giống như áo bông trong ngày mùa đông.
Đến buổi tối, tỷ muội Xuân Hoa mới trở lại từ Dương phủ, mới vừa vào cửa đã bị Dung lão phu nhân hô đi qua khiển trách: "Nữ nhi gia nên ngồi thanh thản ổn định trong nhà, cho dù ra ngoài, cũng nên đi nhanh về nhanh, sao lại trì hoãn cả ngày? Xuân Hoa Hạ Hoa rất nhanh sẽ lấy chồng, cũng không biết ở nhà đợi gả?"
Tỷ muội bốn người không giải thích được bị Dung lão phu nhân chỉ trích một trận, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Xuân Hoa thi lễ một cái: "Tổ mẫu, chúng ta đi xem đại tẩu, nàng sinh con lại không phải là nói sinh là sinh, đợi thật lâu mới sinh ra mà."
"Ai nha nha, khuê nữ tiểu thư, đã treo chữ sinh đến bên miệng, đúng là không biết xấu hổ!" Dung tam phu nhân chậc chậc thở dài: "Xuân Hoa, ngươi phải gả đi nhà trấn quốc tướng quân, ngàn vạn lần phải thu liễm chút ít, chớ cho nhà chồng nhìn trò cười."
Xuân Hoa quay đầu lại lạnh lùng nhìn Dung tam phu nhân một cái: "Tam thẩm nương, việc này có gì không thể nói? Chẳng lẽ nói chữ sinh này, ta thành người không tuân quy củ?"
"Nữ nhi gia, vẫn là thu liễm tốt hơn." Dung tam phu nhân bị ánh mắt Xuân Hoa đâm vào hơi không thoải mái: "Ngàn vạn chớ học bà ngoại ngươi, trên đời này không có mấy người ngu như ông ngoại đâu."
Đông Hoa chạy vội tới trước mặt Dung tam phu nhân, đưa tay chống nạnh, khí thế hung hăng: "Tam thẩm nương, ngươi thân là trưởng bối, thế nhưng chỉ trích ở sau lưng người khác, đây không phải là việc tốt cho chúng ta học theo."
Đông Hoa là tiểu thư nhỏ nhất trong đồng lứa Dung gia này, xưa nay mọi người sủng ái nàng, nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí, đặc biệt là nàng giao hảo cùng Thu Hoa, sớm đã tức giận bất bình đối với vị tam thẩm nương phù chính này, bây giờ nghe nàng nói xấu bà ngoại mình, tức giận đến nói không ra lời: "Tam thẩm nương, ngươi chớ cho rằng mẫu thân của ta hiện tại ở Dương phủ, có thể tùy cho ngươi nói lung tung, chúng ta tuy là tiểu bối, nhưng sẽ không mặc cho ngươi nói bậy!"
Trên đại sảnh trong nháy mắt đã rối loạn một mảnh, Dung Nhị phu nhân vội vàng hoà giải: "Đông Hoa, tam thẩm nương con bộc tuệch, con đừng so đo với nàng, không có biện pháp, người ta trước đây không có đọc nhiều sách như con, không biết nói thế nào thì thích hợp."
Phụ thân Dung tam phu nhân là Hàng Châu phú thương, mẫu thân là muội muội của Dung lão phu nhân, Dung tam gia đi Hàng Châu mừng thọ cho dượng, hai người thông đồng với nhat, không nghĩ tới một lần mây mưa vậy mà có bầu, bất đắc dĩ, Dung gia mới đưa nàng mang tới phủ đến làm quý thiếp, nàng dùng hết thủ đoạn đẩy Dung tam phu nhân lúc đầu đi, lúc này mới được phù chính.
Thân thế của nàng bình thường mọi người cũng không nói, nhưng bí mật bị người chê cười không ít. Xuất thân thương gia, nội tình đến tột cùng vẫn là kém cỏi, sở trường của Dung tam phu nhân là khóc lóc om sòm ồn ào, nhưng bây giờ Dung gia đã thành Trường Ninh Hầu phủ, cũng chịu không được nàng thô tục giống như trước như vậy, không thiếu được phải trói buộc một hai, không có xỏ lá không để ý da mặt khóc lóc om sòm, Dung tam phu nhân trong khoảnh khắc mềm vài phần, vì vậy ngay cả Đông Hoa cũng có thể khiến nàng á khẩu không trả lời được.
Dung lão phu nhân thở phì phì nhìn Dung Nhị phu nhân một cái, vợ lão Nhị nói vợ lão Tam, không phải là đang nói bà? Mình nhưng là dì ruột của vợ lão Tam! Bà hơi mất hứng, ho khan một tiếng đang muốn nói chuyện, Dung lão thái gia từ bên ngoài đi đến: "Hôm nay vợ Gia Mậu sinh tiểu tử béo tròn, không thể cho bọn họ ở Dương phủ mãi, nên bàn chuyện hồi phủ thôi."
Dung lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Ta cũng đang muốn nói lời này, tôn tử Trường Ninh Hầu phủ chúng ta, thế nhưng ở trong nhà ngoại, đây là chuyện gì chứ!"
"Chuyện gì trong lòng ngươi rõ ràng!" Dung lão thái gia rất không hài lòng nhìn Dung lão phu nhân một cái, cũng là bởi vì bà thiên vị, mới buộc cháu ra ra ngoài phủ - - vợ lão đại còn không phải là lo lắng Gia Mậu sẽ bị người hãm hại? Nếu không thì làm sao sẽ cho bọn họ đi Dương phủ? Mấu chốt của vấn đề này chính là vị thế tử Hầu phủ.
Lại thế nào, hắn cũng sẽ không cân nhắc lão Tam, đó là bùn nhão không lên tường nổi, hết lần này tới lần khác phu nhân nhà mình coi hắn như bảo bối, đến kinh thành một năm, chuyện khác không có nổi danh, đến thanh lâu uống hoa tửu thì có danh tiếng.
" Tam gia nhà Trường Ninh Hầu, việc kia sớm đã nghỉ ngơi, nhưng trái tim tầm hoa vấn liễu thì có, có đôi khi mấy trăm lượng bạc mua chừng mười viên thuốc ăn một lần, hô mấy kỹ nữ bồi hắn, thế nhưng không thấy hữu dụng!"
Thanh lâu trong kinh thành, cơ hồ không có chỗ Dung tam gia chưa đi qua, mọi người đều biết hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn, vì vậy cũng vui vẻ dụ dỗ hắn, tùy hắn sờ sờ nhéo nhéo, ai thấy hắn cũng ngọt ngọt ngào ngào kêu một câu "Tam gia", dán mặt tới nũng nịu, miệng đối miệng rót vài ly rượu nhỏ, bạc lập tức tới tay, cớ sao không làm?
Lão Tam phóng túng như vậy, vậy mà phu nhân nhà mình còn muốn lấy tước vị tới cho hắn, Dung lão thái gia thực là không hiểu, đến cùng lão Tam này rót bùa mê gì cho phu nhân, lúc nào cũng nghĩ tới hắn.
Một năm trước Dung lão thái gia đã dâng sổ con, thỉnh Phong lão đại làm thế tử, lão đại chững chạc, lại là trưởng tử, thuận lý thành chương, Hoàng thượng cũng phê chuẩn rất nhanh, Dung lão phu nhân liên tục lao thao, nói ông không nên dâng sổ con sớm như vậy, để nhìn tình huống về sau của ba con trai.
- - còn nhìn cái gì nữa? Nhìn cũng không thể nhìn ra một đóa hoa, Dung lão thái gia âm thầm may mắn mình chuyển đi ngoại viện ở, như vậy bên tai cũng thanh tịnh chút.
Hôm nay Dung đại gia phái người đến đưa tin, nói vợ Gia Mậu sinh con trai, Dung lão thái gia vừa vui vẻ, lại cũng hơi sầu não, Gia Mậu ở Dương phủ mãi cũng không tốt lắm, dù sao cũng phải về mới được, nếu không phải là người khác cũng không biết sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ thế nào.
"Ta cũng vậy là nghĩ như vậy, " Dung lão thái gia ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một ngụm: "Gia Mậu và Tương Nghi nên về rồi."
"Để nha hoàn quét dọn Duyệt Hoa Viên một phen rồi cho bọn chúng dời vào ở là được." Dung lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Cũng không nhiều chuyện lắm, đừng huy động nhân lực, như việc rất giỏi gì vậy."
"Ngày mai ta vào triều dâng sổ con cho Hoàng thượng, để lão đại thừa kế tước vị." Dung lão thái gia nhàn nhạt nói một câu, đặt chén trà xuống, nhìn qua mặt Dung lão phu nhân giật mình, trong nội tâm âm thầm đắc ý: "Ngươi làm sao vậy? Bộ dáng này?"
"Ngươi không làm Hầu gia nữa?" Ngực Dung lão phu nhân như bị thứ gì chận, thật lâu cũng không thể thong được: "Ngươi còn chưa được sáu mươi tuổi, sao lại không làm?"
Giồ bà đi tham gia du yến trong kinh thành, người ta thấy bà, cũng phải cung kính hô một tiếng "Trường Ninh Hầu phu nhân", Dung lão thái gia vừa phủi tay, bà sẽ được gọi là "Lão phu nhân", nhiều nhất một cái "Lão hầu gia phu nhân", nghe trong long tràn đầy tư vị không phải, bà còn chưa nghe thuận mấy chữ Trường Ninh Hầu phu nhân này đâu, sao lại không được nghe nữa?
"Ta già rồi, không có tinh lực như vậy, cho lão đại đi làm là xong, dù sao tước vị Trường Ninh hầu này là hắn thừa kế, sớm vài năm muộn vài năm cũng giống nhau mà?" Dung lão thái gia dùng nắp chén trà gõ cái bàn: "Ta là tới thông báo ngươi một tiếng, không phải cần ngươi tham nghị cho ta, quyết định như vậy."
Vộ Lão đại cho Gia Mậu Tương Nghi chuyển ra, còn không phải là sợ vạn nhất có sơ xuất gì, giờ mình nhường tước vị này lại, vậy bên lão Tam sẽ chết tâm, cũng cũng không cần lo lắng.
"Vậy..." Dung lão phu nhân phồng miệng lên, không cam lòng: " Dù sao ngươi cũng phải sắp xếp xong cho lão Tam, ngươi không thấy hắn mỗi ngày không có việc gì làm sao, người sẽ hoang phế mất."
"Ừ, ta ngày mai cũng đề một cái, nhìn mặt mũi Hoàng hậu nương nương, tiểu quan thất bát phẩm tổng có thể cho một cái." Dung lão thái gia đứng dậy: "Chớ nói nhiều nữa, chuyện cứ quyết định như vậy đi."
Dung lão phu nhân chỉ là hừ một tiếng, không tiếp lời, chờ người trong hành lang đi hết, Dung tam phu nhân nhào tới trước mặt Dung lão phu nhân: "Mẫu thân, đại ca thừa kế tước vị, Nhị ca đã là chính tam phẩm, nhưng tam phòng chúng ta sao lại thảm như vậy? Thất bát phẩm, nói ra trên mặt cũng không có ánh sáng!"
"An Nhu, con đừng có gấp, ngày mai ta tiến cung đi tìm Hoàng hậu nương nương, dù thế nào cũng không thể để lão Tam thua thiệt." Dung lão phu nhân tức giận bất bình: "Hừ, ai cũng xem thường lão Tam như vậy!"
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng