Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 287: Chương 284
ặc dù giờ đã là trung tuần tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp, ánh mặt trời đầy đất sáng lạn, nhưng lúc Tương Nghi đi vào đại sảnh, vẫn như cũ cảm thấy hơi rét lạnh, không khỏi khẽ lạnh rùng mình. Dung lão phu nhân ngồi trên ghế lớn, phía sau có gối dựa lớn, có nha hoàn thay bà đấm vai xoa chân. Mặt của bà biến mất trong một mảnh màu bên, nhìn không ra vẻ mặt gì, nhưng Tương Nghi cảm thấy, bà hẳn là vô cùng hưởng thụ.
"Cháu dâu bái kiến bà nội, không biết bà nội tìm Tương Nghi đến, có chuyện gì?" Tương Nghi cung kính thi lễ một cái, Dung lão phu nhân ngồi thẳng người, mở mắt ra nhìn nhìn nàng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười: "Tương Nghi mau ngồi, bà nội cũng không có những chuyện khác, muốn tìm ngươi nói việc nhà."
Tương Nghi kề bên ghế ngồi ngồi xuống, trong nội tâm phỏng đoán, không biết Dung lão phu nhân đến tột cùng có cái gì việc nhà muốn nói. Liền nghe Dung lão phu nhân hòa hòa khí khí hỏi: "Tương Nghi, nghe bà tử bên cửa nói, những ngày này mỗi ngày ngươi đều đi ra ngoài một chuyến, ra cửa làm chi? Chính là muốn mua vật sao? Muốn mua thì phái nha hoàn bà tử ra ngoài là được, ngươi lúc nào cũng ra ngoài, có chút không tốt."
Đây là để mắt tới nàng sao? Tương Nghi chợt nhớ tới Dung đại phu nhân cùng Dung Nhị phu nhân nói, trong nội tâm hơi bất an, thoạt nhìn Dung lão phu nhân là chuẩn bị hạ thủ với nàng.
"Bà nội, thực không dám đấu diếm, trước khi lấy chồng Tương Nghi mở một cửa hàng nhỏ trong kinh thành, lúc cần phải thường ra ngoài một chút, nha hoàn bà tử là thay ta không được." Thật ra Trà Trang Thúy Diệp chỉ gấp rút trong ngày xuân, trà Minh Tiền trà vũ tiền đều là một ngày một giá, chưởng quỹ tự nhiên không dám tự tiện định giá, chờ ngày xuân vừa qua, trà trang sẽ dần dần ổn định lại, cũng không cần nàng quan tâm đi thủ như vậy. Tương Nghi nhìn một cái Dung lão phu nhân, trên mặt lộ ra khẽ cười: "Chỉ là gấp rút qua trong khoảng thời gian này là xong, về sau Tương Nghi cũng không cần đi ra ngoài như thế."
"Ai, là vợ của người ta này, sao có thể ra ngoài xuất đầu lộ diện?" Dung lão phu nhân lắc đầu: "Tương Nghi, con phải hiểu chuyện, bà nội nói cho con, khuyên nhủ con, ngàn vạn đừng có tùy ý hành sự như vậy, về sau ngây ngốc trong phủ, đừng đến trong cửa hàng nữa, những chuyện này, giao cho một người đáng tin cậy đi làm là được."
"Bà nội..." Tương Nghi không nghĩ tới Dung lão phu nhân thế nhưng mở miệng lập tức không để cho nàng ra ngoài phủ, cảm thấy có chút buồn bực: "Trong tiệm của ta có nhiều chuyện, có một số việc nhất định cần ta trình diện mới có thể định đoạt, không thể nào không ra."
"Ha ha, Tương Nghi, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Mặt mũi Dung lão phu nhân tràn đầy tươi cười: "Ta đã thay ngươi nghĩ xong, cho Tam thúc ngươi thay ngươi xử lý cửa hàng kia, thân nhân nhà mình, nhất định phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, tuyệt đối đáng tin hơn người ngoài!"
Tương Nghi im lặng không nói, vị tam gia Dung phủ này, kiếp trước nàng đã nghe nói đại danh của hắn, so với cha của mình, tám lạng nửa cân. Tham tiền lại háo sắc, không có nghề nghiệp, tiêu bạc lung tung. Tổ huấn Dung gia nam tử tuổi tròn bốn mươi không con mới được nạp thiếp, hắn thành thân hai năm, lúc đầu bụng tam thẩm nương không có động tĩnh, hắn thông đồng thành gian với biểu muội, vội vội vàng vàng mang biểu muội tới làm thiếp, nhiều mặt bức bách vị tam thẩm nương lúc đầu và Thu Hoa muội muội, cuối cùng tam thẩm nương bị buộc hòa ly, thiếp phù chính thành Dung tam phu nhân.
Tương Nghi mơ hồ nhớ rõ, kiếp trước Dung tam gia là bị lưu vong tây bắc, trong đó đến tột cùng là nguyên nhân gì, nàng cũng không rõ lắm, kiếp này giống như hơi không giống kiếp trước, hiện tại Dung tam gia còn là sống rất tốt, tiếp tục đánh bài tiêu dao, bó bó lớn bạc ra bên ngoài. Nghe nha hoàn Xảo Tâm của Gia Mậu nói, Tam gia này đã từng xử lý cửa hàng, nhưng vô luận cho hắn dạng cửa hàng gì, đến trong tay hắn chính là hai chữ lỗ vốn, tuyệt không thể kiếm tiền.
"Có một năm, lão phu nhân buộc Đại lão gia nhà chúng ta đưa năm cửa hàng phấn son bột nước trong phủ cho hắn xử lý, mấy cái cửa hàng vốn là có thể kiếm nhiều tiền, nhưng Tam lão gia vừa đi, trông thấy đại cô nương tiểu tức phụ xinh đẹp, sờ sờ xoa bóp, vật kia không cần tiền đưa ra, về sau thích một kỹ nữ, dùng bạc trong cửa hàng nuôi nàng, cuối cùng thế nhưng còn đưa một cửa hàng cho nàng, chỉ là..." Xảo Tâm che miệng cười nham nhở: "Sau tam gia bị bệnh gì, người ta không thích hắn, bán cửa hàng lấy bạc, chạy theo một ân khách!"
Một người như vậy,
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng