The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 273: Chương 270
à ngoại." Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân xuất hiện trước mắt, ngạc nhiên mừng rỡ nhảy ra, vội vội vàng vàng bước ra một bước, đưa tay đỡ bà: "Bà ngoại, bà đi chậm một chút."
Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Gia Mậu một cái: "Sao sắc mặt con không tốt như vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?"
Thần sắc Gia Mậu có vài phần uể oải: "Bà ngoại, sao có thể ngủ yên chứ? Bà cũng không phải không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì." Hắn nhìn nhìn Dung đại phu nhân đứng một bên, tựa như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Mạn Nương, con đi làm việc của con đi, ta và Gia Mậu trò chuyện chút, các con hôm nay mới chuyển đến, trong phủ không thể thiếu chủ mẫu quản gia như con." Dương lão phu nhân thấy Gia Mậu như vậy, biết rõ hắn ghét hận có mẫu thân ở đây, không muốn nhiều lời gì, mượn cớ sai khiến Dung đại phu nhân ra ngoài.
"Bà ngoại!" Dung đại phu nhân mới quay người lại ra cửa, Gia Mậu sửa lại sắc mặt, giọng của hắn khẩn thiết, đôi mắt nhìn Dương lão phu nhân, toát ra thần sắc lo lắng: "Bất kể thế nào, con nhất định phải cưới Tương Nghi, cho dù kháng chỉ, con cũng muốn cưới nàng!"
"Kháng chỉ?" Dương lão phu nhân ha ha cười một tiếng: "Con kháng chỉ, Dung gia làm sao bây giờ?"
"Bà ngoại, con chuẩn bị tự mời ra tộc, không lại làm con cháu Dung gia! Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ sẽ không có chỗ cho con và nàng dung thân? Nhất định phải dựa vào Dung gia mà sống sao?" Gia Mậu nói được vô cùng kiên định, ánh mắt sáng quắc: "Con không thể một lần lại một lần cho Tương Nghi thất vọng, con phải bảo vệ nàng chu toàn, làm cho nàng thật tốt, vui vui vẻ vẻ qua cả đời."
Vẻ mặt Dương lão phu nhân tươi cười gật đầu nhẹ: "Gia Mậu, con có suy nghĩ này rất tốt, bà ngoại cảm thấy con thật sự đã trưởng thành, lúc này năm ngoái, con chỉ biết cầu xin bà ngoại hỗ trợ, nhưng giờ lại có ý nghĩ của bản thân."
"Tự mời ra tộc, phương pháp này được không?" Gia Mậu nghe Dương lão phu nhân tán dương hắn, sắc mặt bắt đầu tốt hơn: "Con cũng cảm thấy con đang từ từ trở nên có thể đảm đương."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn không còn là Dung Gia Mậu ngày xưa, Dung Gia Mậu kia, nhận hết sủng ái trong nhà, đồng thời cũng cúi đầu nghe theo gia tộc này, không dám làm ra nửa chuyện cách biệt hiếu đạo. Nhưng Dung Gia Mậu bây giờ, lại có chủ kiến của mình, có nhu cầu của mình, hắn không cần lại sống cuộc sống làm trái với ý muốn của mình như kiếp trước nữa, không có nhiệt tình, không có hi vọng, giống như cái xác không hồn vậy sống sót.
Nàng là ánh sáng nhạt trong cuộc sống của mình, xa xa ở phía trước, một đường ánh sáng hấp dẫn hắn đi tới.
Gia Mậu nghĩ đến Tương Nghi, trái tim mềm nhũn, giữa lông mày cũng có thần sắc dịu dàng: "Bà ngoại, ngày xưa bà tự mời ra tộc, Tương Nghi cũng là tự mời ra tộc, chẳng lẽ nữ tử các ngươi có dũng khí này, con là nam nhi bảy thước lại làm không được sao? Ta đã suy nghĩ thật lâu, chỉ cần có thể cùng người mình yêu mến cùng một chỗ, ra tộc cũng không có có gì đặc biệt hơn người, chỉ thiếu một cái tên trên quyển sổ thiếp vàng kia mà thôi."
Dương lão phu nhân tán dương gật đầu nhẹ: "Gia Mậu, con có thể nghĩ thông là tốt rồi."
"Bà ngoại, con đang chuẩn bị tiếp tục cùng Tương Nghi chạy trốn, sau này còn xin bà khai đạo mẫu thân nhiều, chúng con an định lại thì sẽ về thăm nàng." Gia Mậu khẽ thở dài một
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng