Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 268: Chương 265
rên đường mòn đá xanh, một mảnh tàn hồng, cánh hoa hồng phấn kia bị người chà đạp, sớm đã mất đi màu sắc kiều diễm, bên trên có dấu chân dơ bẩn, có những cánh hoa còn bị giẫm cuốn nhíu, từng mảnh rời rạc, giăng khắp nơi, bừa bộn không chịu nổi.
Tâm trạng Gia Mậu hơi trầm trọng, từ từ dạo bước đi vào vườn, người tham gia tiệc hoa đào đã đi được hết, lúc hắn trở lại Dương phủ, cửa đã không còn cỗ xe nào, một vòng ráng chiều treo nơi chân trời, một mảnh vàng rực rỡ.
"Gia Mậu!" Tương Nghi và Xuân Hoa đứng ở cửa vườn nhìn quanh, vừa mới đưa Lâm Mậu Dung ra ngoài, hai người nhàn rỗi không chuyện gì, thương lượng nhau tới cửa đợi Gia Mậu. Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, nghĩ nhìn ra một tia vui vẻ từ trong thần sắc của hắn, nhưng nàng hơi thất vọng, sắc mặt Gia Mậu, không có vẻ tươi cười.
"Gia Mậu." Tương Nghi bấu víu cửa, giọng nói run run: "Hoàng hậu nương nương... Đồng ý không?"
"Tương Nghi." Gia Mậu không dám nhìn đôi mắt tràn trề chờ đợi của nàng, quay mặt đi, nói không ra lời.
"Nàng không đồng ý, phải không?" Thấy Gia Mậu bộ dáng này, Tương Nghi đã biết đáp án, nàng chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên một mảnh mờ mịt, hoa đào dựa cành cười gió xuân, cánh hoa trong nháy mắt biến thành xám trắng. Trái tim nhanh chóng trầm xuống, căn bản chìm không đến điểm cuối, không biết rõ phía dưới đến tột cùng còn sâu bao nhiêu, giống như vực sâu vạn trượng sông băng ngàn năm không tan, lạnh đến rùng mình, xuyên thấy xương cốt của nàng.
"Ca ca, tìm bà bà ngoại đi, bà ấy nhất định có biện pháp tốt." Dương lão phu nhân ở trong nội tâm thiếu niên nam nữ, lúc nào cũng là không gì không làm được, chỉ cần bà ra tay, sẽ không có vấn đề không thể giải quyết.
"Phải, ta đi tìm bà ngoại." Gia Mậu đưa tay kéo Tương Nghi, chỉ cảm thấy bàn tay của nàng lạnh như băng: "Tương Nghi, đừng có gấp, bà ngoại ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."
Xuân Hoa cũng nhiệt tình khoác lên tay còn lại của Tương Nghi: "Đi một chút đi, Nghi muội muội, muội không nên như vậy, phải tin tưởng bà ngoại ta, muội cũng không phải không biết, chuyện phiền toái gì tới tay bà, cũng sẽ giải quyết dễ dàng."
Tương Nghi miễn cưỡng cười cười, khả năng Dương lão phu nhân nàng đã được chứng kiến, nhưng bây giờ đối mặt uy quyền hoàng gia, lần trước Hoàng thượng đã chính miệng nói qua, hắn không thể nào để hoàng hậu mất thể diện, chỉ có thể cho Gia Mậu để mình làm quý thiếp, hôm nay Hoàng hậu nương nương không muốn thu hồi ý chỉ, vậy cũng đã là tử cục.
Trong Ngọc Thúy Đường hết sức náo nhiệt, tiệc hoa đào vừa mới tan, Dương lão phu nhân ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, hai người Bảo Thanh và Bảo Lâm nịnh nọt khoe mẽ tự đấm lưng bóp chân cho bà, Dung đại phu nhân Dương Nhị phu nhân cùng bà đang nói chuyện. Thấy Gia Mậu kéo Tương Nghi đi vào, mắt Dung đại phu nhân chạy một vòng trên thân hai người, khóe mắt nhảy lên, nhẹ cười một tiếng: "Gia Mậu, buổi chiều sao không thấy con? Lúc bọn họ làm thơ đều hô muốn kiến thức đại tác phẩm của trạng nguyên lang, ngươi hết lần này tới lần khác lại không thấy tăm hơi."
"Hồi mẫu thân, ta tiến cung." Gia Mậu trả lời cực kỳ là đơn giản, dắt tay Tương Nghi đi tới trước mặt Dương lão phu nhân, đôi mắt mang theo hy vọng vội vàng: "Bà ngoại, Gia Mậu có chuyện cầu xin, bà nhất định phải đồng ý với Gia Mậu."
"Tiến cung?" Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn Gia Mậu: "Đồng ý với con cái gì? Hoàng hậu nương nương không có đồng ý thỉnh cầu của con?"
"Hoàng hậu nương nương?" Dung đại phu nhân lấy làm kinh hãi: "Gia Mậu, con tìm Hoàng hậu nương nương làm chi?" Nàng nhìn Tương Nghi sóng vai đứng cùng Gia Mậu,
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng