Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Chương 260
ắc trời dần dần sáng lên, ánh sáng nhạt thoáng cái chiếu vào trong vườn Dương gia, một mảnh màu trắng kia trong nháy mắt óng ánh trong suốt lên, phảng phất ngọc lưu ly xanh ngọc. Trên mặt tuyết có vài con chim sẻ, sôi nổi tìm kiếm thức ăn, giống như một đám điểm đen nho nhỏ lăn trên mặt đất màu trắng, vừa nãy còn thấy ở chỗ này, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hai nha hoàn thô sử đang quét dọn mặt đường, phía sau có mấy bà tử cầm xẻng xúc tuyết, đá xanh đường mòn đã quét ra một con đường, trên tấm gạch xám trắng khắc nhiều đóa hoa sen, liên tục kéo dài đến cuối đường mòn.
"Đúng là kỳ lạ, hiện nhi cũng đã ra tết Nguyên Tiêu, còn chưa thấy tuyết tan." Một đứa nha hoàn thở dài: "Không phải đã đầu mùa xuân? Nhưng tuyết này vẫn cách mấy ngày thì rơi một hồi, chúng ta mỗi ngày đều phải quét dọn."
"Ai biết lão thiên gia nghĩ thế nào? Không qua nghe lão nhân nói thụy tuyết triệu phong niên sao, tuyết rơi nhiều là một chuyện tốt." Một nha hoàn khác thúc giục: "Mau quét dọn đi, chúng ta còn muốn đi quét dọn Nhị Châu viên của nhị phu nhân, nghe Ngọc Trúc tỷ tỷ nói hai ngày này sẽ đến."
"Biết rõ chuyện cần làm hôm nay nhiều, tay chân còn không mau chút ít!" Phía sau có một bà tử quát mắng: "Hôm nay không chừng các phu nhân sẽ đến!"
Nữ nhi duy nhất của Dương lão phu nhân gả đi Dung gia Giang Lăng, lần này Dung gia được phong Trường Ninh hầu, Hoàng thượng còn cho một phủ đệ, mùa thu năm ngoái bắt đầu tu sửa, sau tết ta Dung gia sẽ phụng chỉ vào kinh. Dương lão phu nhân yêu thương nữ nhi, bất luận là ở Nghiễm Lăng hay là ở kinh thành, đều giữ lại một viện cho nàng, lần này vào kinh, Dung đại phu nhân nhất định sẽ ở nhà mẹ đẻ mấy ngày.
Bọn hạ nhân dự liệu đúng vậy, hai mươi tháng giêng, Dung đại phu nhân đến kinh thành.
Dương lão phu nhân hơi có chút kinh ngạc: "Mạn Nương, con không ở Giang Lăng qua tết Nguyên Tiêu sao."
Dung đại phu nhân cúi đầu ngồi ở chỗ kia, trong giọng nói có chút ít rầu rĩ không vui: "Mẫu thân, ngài không biết rõ Dung gia bọn họ sao - - con cũng không thể nói thế nào, viện cớ, nói tới kinh thành trước xem tòa nhà tu sửa thế nào, đi ra sớm." Nàng thở dài một hơi, đưa tay đè lên ngực: "Nếu con lại ngây ngốc ở chỗ ấy, chỉ sợ sẽ bị tức chết."
"Mạn Nương, sao con vẫn nhịn không được như vậy? Cũng trách ta, từ nhỏ nuông chiều con, là một nữ nhi như vậy, lại xem trọng hơn cả huynh trưởng con." Dương lão phu nhân nhìn Dung đại phu nhân, thấy nàng một thân áo hoa gấm đỏ, trên đầu một đống tóc mây, trâm bên trong còn ngọc hoa châu trâm ấn lạc tơ, một chuỗi dây kết thật dài không ngừng lay động bên tai, đông châu thượng hạng, viên viên êm dịu no tròn, lớn như ngón cái vậy - - đây chính là bảo vật, đông châu khó được có lớn như vậy, càng khó được chính là viên viên đều lớn như vậy, vô cùng chỉnh tề.
"Xem ra Dung gia cũng không bạc đãi con, sao con giận như vậy?" Dương lão phu nhân nâng chén trà nhỏ lên, mở nắp, một cột hơi nước màu trắng lượn lờ dâng lên: "Mạn Nương, giờ con cũng ba mươi hơn tuổi rồi, nên tâm bình khí hòa."
"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu." Dung đại phu nhân về nhà mẹ đẻ, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, thấy tròng mắt mẹ mình ân cần, trong lòng một trận đau xót, nếu không phải Xuân Hoa Đông Hoa vẫn ngồi ở bên cạnh, chỉ sợ là nước mắt sẽ rơi ra: "Mẹ chồng đúng là thiên vị, liên tục nháo muốn chúng con giao một bộ phận cửa hàng Kim Ngọc Phường cho lão Tam quản, nhưng... lão Tam kia căn bản là kẻ không ra hồn, chỉ cần hắn quản cửa hàng, tất nhiên là lỗ vốn, không có một lúc nào kiếm tiền, con và phu quân sao yên tâm giao ra chứ? Kim Ngọc Phường lại không phải một nhà chúng con, trong tộc cũng không có thiếu người trông mong nhìn qua, chờ đợi cuối năm chia lợi nhuận, nếu là năm nay thu hoạch ít hơn năm ngoái, còn không biết người khác sẽ nói thế nào đây."
"Mạn Nương, chẳng lẽ con còn không có nhìn thấu? Bạc trên thế gian này muốn cầm, nhưng có đôi khi cũng nên giả bộ hồ đồ. Kim Ngọc Phường là của
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng