Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Chương 234
ùng đùng" hai tiếng vang lên, hết sức thanh thúy, tay Lạc Tương Ngọc phát run bụm mặt, ngơ ngác nhìn Liên Kiều đứng trước mặt mình, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi dám đánh ta?"
"Sao ta lại không dám đánh ngươi?" Liên Kiều thở phì phò vứt y phục xuống đất, hai tay chống nạnh chỉ Lạc Tương Ngọc mắng lên: "Năm đó lúc ngươi ở Nghiễm Lăng, đối xử với Cô Nương chúng ta thế nào? Ỷ vào lão phu nhân và mẹ của ngươi, động một chút là tới gây chuyện với Cô Nương, nàng có so đo với ngươi? Hôm nay ngươi luân lạc phong trần, Cô Nương mềm lòng, chuộc thân thay ngươi, ngươi lại là đối xử Cô Nương chúng ta thế nào? Còn nguyền rủa nàng chết? Cô Nương chết chúng ta, vậy ai tới chuộc thân cho ngươi? Ngươi cứ ngây ngốc trong Vạn hoa lầu cả đời đi!"
"Ta..." Môi Lạc Tương Ngọc mở ra, đột nhiên liếc mắt, cả người dặt dẹo té xuống.
"Nhanh đi tìm đại phu, có lẽ là ngâm ở trong nước lạnh bị lạnh." Tương Nghi nhìn Lạc Tương Ngọc như thế, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, cũng không đành lòng, mặc dù Lạc Tương Ngọc còn nhỏ đối với nàng không tốt, dù sao vẫn chỉ là chịu ảnh hưởng của Lạc Đại phu nhân, vẫn không thể nói nàng ta bản tính ác độc, nàng cũng không làm chuyện đại ác gì với mình, mình cũng không thể thấy nàng rơi vào khốn đốn mà không duỗi tay chi viện, hay là tìm một đại phu tới nhìn cho nàng ta một chút.
"Ai!" Liên Kiều dậm chân, không lên tiếng nữa, Bảo Trụ mau chóng cho người đi tìm đại phu, lúc này chỉ thấy đi qua cửa Ca Lạp Nhĩ, trên mặt mang nụ cười khoái trá.
"Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều thấy hắn tới, trong lòng mới thoải mái hơn, đầy ánh mặt trời: "Dương lão thái gia đưa ngươi qua làm chi? Có chuyện tốt gì?"
Ca Lạp Nhĩ sung sướng gật đầu một cái: " ừ, chuyện thật tốt." Khóe miệng của hắn cong lên, con ngươi màu xanh biếc tựa như sâu hơn, sâu kín như phỉ thúy.
"À?" Liên Kiều không khỏi cũng vui vẻ: "Nói nhanh lên một chút xem, là chuyện gì?"
Ca Lạp Nhĩ nhìn chung quanh: "Dương Nhị thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chớ có để cho người nghe."
Bảo Trụ thấy sắc mặt Ca Lạp Nhĩ trịnh trọng, biết có chuyện gấp, chào hỏi một tiếng, để cho quân sĩ mang Lạc Tương Ngọc về phòng của nàng, gọi Tử Tiêu đi chăm sóc nàng, lúc này mọi người mới đi theo Ca Lạp Nhĩ cùng về phòng Gia Mậu.
"Thế nào? Ông nội ta tìm ngươi làm chi?"
"Dương lão tướng quân hỏi ta có muốn trở về Bắc Địch, lấy lại đồ của ta không." Sắc mặt Ca Lạp Nhĩ một mảnh vẻ hưng phấn, tựa như không thể kềm chế tâm trạng vui sướng của mình, giữa mặt mày có thần thái tung bay.
"Thu hồi đồ đạc của ngươi? Ngươi có vật gì ở Bắc Địch?" Liên Kiều rất là tò mò: "Ca ca ngươi không phải đã chiếm đoạt tài sản trong nhà, ngươi xa xôi trở về, cho dù tộc nhân thương tiếc, cũng chỉ chia mấy con dê bò cho ngươi thôi, còn đáng giá ngươi khổ cực như vậy hay sao?"
"Liên Kiều, " Ca Lạp Nhĩ rất áy náy nhìn nàng: "Thật xin lỗi, ta giấu các ngươi lâu như vậy."
Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Ta biết ngươi có lai lịch, cho dù ngươi không nói, ta cũng biết."
"Lạc tiểu thư, ngài chắc chắn biết, ngài là nữ thần Hi Tư của ta, là đèn sáng chỉ dẫn ta đi tới." Trên trán Ca Lạp Nhĩ xông một mảnh mồ hôi, hắn không mấy để ý dùng ống tay áo lau đi: "Ta... Là Tam vương
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng