Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Nùng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 323 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 238: Chương 233
ặt trời đã treo ở trên bầu trời, lúc này ánh mặt trời mới bắt đầu ấm áp, chiếu vào người một mảnh ấm áp. Mấy cái cây trong viện trên cây chỉ lẻ tẻ treo mấy mảnh lá cây, không ngừng lắc lắc ở đầu cành, tựa nhu chẳng mấy chốc sẽ rớt xuống, góc tường có mấy bụi cỏ dại vẫn sống tươi tốt, mặc dù màu sắc không xanh tươi nữa, nhưng lại hiên ngang đứng thẳng như cũ.
Trong sân bên mặc dù đứng mấy người, nhưng giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh.
"Gia Mậu, nàng ta đâu?" Cuối cùng Bảo Trụ lên tiếng phá vỡ trầm tĩnh, hắn xoay mặt nhìn Gia Mậu, thấy hắn đứng ở nơi đó thần sắc như thường, phảng phất không có nửa phân dấu hiệu bị bệnh, bừng tỉnh đại ngộ: "Tương Nghi, ngươi nói muốn làm bẫy hại người, nói đúng ra là để cho Gia Mậu cố ý giả bộ bị bệnh?"
Tương Nghi gật đầu một cái: " Không sai, chính là như vậy, ta chỉ muốn nhìn xem nàng ta đến tột có phải người kia không, tối hôm qua nàng ta cũng đã lộ ra nhiều vết tích, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn xác nhận một phen thôi."
"Nàng kia người ở nơi nào? Sao ngươi một mình ở trong sân?" Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn lầu hai, đột nhiên cách không truyền đến một trận tiếng động, giống như có ai đang đập cửa sổ.
"Nàng ta thêm vài thứ trong thuốc của ta." Gia Mậu khe khẽ hừ một tiếng, trên mặt có thần sắc không thích: "Tiểu gia ta há là người nàng ta có thể tính toán!"
"Ngươi thấy nàng thêm đồ hả?" Bảo Trụ rất kinh ngạc: "Nàng ta ngu xuẩn như vậy, ở ngay trước mặt ngươi thêm đồ vào bên trong?"
"Vậy cũng còn không có ngu xuẩn đến nước này, ta ngửi thấy mùi thuốc kia không đúng, bên trong có một mùi khác kì quái, mang theo chút điềm hương, thế nào cũng không giống là dược thảo có thể phát ra, cho nên hơi nghi hoặc một chút. Nhìn thần sắc nàng ta có chút khẩn trương, càng là cảm thấy khác thường, vì vậy bắt nàng lại, rót thuốc cho nàng ta uống cạn sạch."
"Dung Đại thiếu gia, không nghĩ tới lòng dạ ngươi cũng ác độc như vậy!" Liên Kiều cười toàn thân run rẩy: "Thấy ngươi tao nhã lịch sự, ai biết lại có thể làm ra chuyện như vậy!" Tử Tiêu bên cạnh nghe những lời này, mặt mũi trắng bệch, nàng khiếp sợ nhìn Gia Mậu, quả thực không thể tin được lời hắn nói: "Hoàng Oanh... Đã chết rồi sao?"
"Ta không biết, cái này phải nhìn nàng ta thả cái gì trong thuốc." Gia Mậu liếc Tử Tiêu một cái: "Nếu ngươi và nàng tỷ muội tình thâm, không ngại đi lên nhìn một chút."
Tử Tiêu do dự một chút, nhìn Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, cuối cùng vẫn chậm rãi hướng đi tới thang lầu.
"Chúng ta cũng đi nhìn một chút." Bảo Trụ đi theo lên lầu, Lâm Mậu Dung cũng vội vàng đuổi theo.
"Gia Mậu, coi như ngươi cảnh giác." Tương Nghi ân cần nhìn Gia Mậu: "Nếu là ngươi mơ hồ uống thuốc, lần này phiền toái."
"Ta lại không bị bệnh, thế nào cũng sẽ không uống thuốc." Gia Mậu đi đến phía trước Tương Nghi: "Nàng nghĩ rằng ta ngu xuẩn như vậy hay sao? Muốn nàng ta hiện ra nguyên hình còn phải bồi mình vào? Nếu là thuốc này là nàng đút ta uống, chính là thả □□ ta cũng sẽ uống, chỉ tiếc nàng ta không phải nàng."
"Nói bậy bạ gì đó, ta làm sao biết đút ngươi uống □□." Tương Nghi giận trách liếc Gia Mậu, trong lòng một mảnh ngọt ngào, sao Gia Mậu đột nhiên nói lời ngon tiếng ngọt đi lên, cũng không nhìn Phương tẩu và Liên Kiều còn đi
Nữ Nhi Lạc Gia Nữ Nhi Lạc Gia - Yên Nùng